Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tàn Tiên bị chém thành hai đoạn, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt dần dần tan rã, trông y sắp không được rồi.

"Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo xuất thủ, một cỗ hạo nhiên chi lực tuôn ra, bảo trụ lại thân thể Tàn Tiên, muốn bảo vệ tính mệnh y.

"Bọn chúng... sắp tới rồi!" Tàn Tiên hồi quang phản chiếu, đột nhiên rống lớn ra, toàn thân đều ở co rút, nguyên thần của y đang bị đốt cháy, hóa thành mưa ánh sáng.

Thạch Hạo giật mình, rút lui về phía sau, trong hư không như là có một mảnh ngôi sao cát, chảy xuôi qua, bao phủ lấy thanh đao pháp tắc kia, xa cực nhanh bỏ chạy về phương.

Đao pháp tắc chém chết Tàn Tiên, hiện tại nguyên thần của y hóa thành mưa ánh sáng, hòa nhập vào thanh thần đao kia, cứ như vậy biến mất.

"Bọn họ đang trên đường quay về, ấn ký lưu lại đã thực tỉnh, muốn tìm hiểu tình hình đại thế nơi này." Trong cơn mưa ánh sáng, truyền đến tiếng kêu thê lương cuối cùng của Tàn Tiên.

Thạch Hạo đã hiểu rõ, có một số sinh linh đã can thiệp vào một giới này, đang xuất thủ, tìm hiểu tình huống bên này, nhưng bất quá cự ly với bên này chắc hẳn phải còn rất xa mới đúng.

Chứ nếu không, chân thân của bọn họ đã trực tiếp xuất hiện rồi!

Một vị Tàn Tiên vẫn lạc, cứ như vậy mất mạng!

Thạch Hạo thân thể nhẹ nhàng, bước đi trong hư không, một bước chính là rất nhiều vạn dặm. Hắn đuổi theo, nhìn xem thanh đao pháp tắc kia đến tột cùng muốn trở về chỗ nào.

Một chỗ đại sơn, đen như mực, hiển hiện ở trên vòm trời, như là một thanh kiếm thông thiên cắm vào nơi đó!

Trong quá khứ, nó chưa từng xuất hiện, ngọn núi này là vào gần đây mới xuất hiện. Hiển nhiên nơi này giống như Tiên Phần, Thái Sơ Cổ Quáng, đều là một đầu thông lộ.

Đao pháp tắc cũng hóa thành mưa ánh sáng, nhập vào trong ngọn núi màu đen, cứ thế biến mất không thấy bóng dáng.

Con ngươi Thạch Hạo co rút. Hắn nhớ kỹ nơi này, tương lai nơi này nhất định sẽ là một mảnh chiến trường đáng sợ, sẽ máu chảy thành sông.

Hắn đang suy đoán, những sinh linh này đến cùng cần bao lâu mới có thể chân chính trở về, mới có thể đặt chân vào một giới này?

Thạch Hạo càng ngày càng cảm thấy có một loại cảm giác cấp bách, nhưng thời gian không chờ hắn. Bây giờ hắn tu đạo mới hơn tám trăm năm, thật khó mà thành Tiên, sau này làm sao đi nghênh chiến?

Thạch Hạo kết thúc ở hành trình khu không người. Trở lại hạ giới, đi gặp Chủ Cấm Khu, thỉnh giáo với y hỏi ngày đó khi nào sẽ tới.

"Ngươi quá lo lắng, kỳ thật, sự trở về của bọn họ tràn ngập trắc trở, tối thiểu nhất cũng phải phòng bị lẫn nhau. Ít nhất cũng phải trăm ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn."

Nghe Chủ Cấm Khu nói như vậy, Thạch Hạo khẽ giật mình, lại còn lâu như vậy, quả thật là hắn còn có thời gian sao!

"Những sinh linh kia và ngươi cách nhau rất xa, ít nhất cũng cách nhau một hai cái kỷ nguyên, từ thần bí chi địa kia đi tới, cần tháng năm dài đằng đẵng."

"Cách xa nhau một hai cái kỷ nguyên?" Trong lòng Thạch Hạo bị xúc động mạnh.

"Thậm chí. Có quái vật ở thời đại Đế Lạc sẽ xuất hiện, vậy càng cách nhau xa vời vợi!" Chủ Cấm Khu lời nói rất nặng nề, ngay cả y khi nhắc đến niên đại đó đều rất nghiêm túc.

"Thời đại Đế Lạc, còn có sinh linh còn sống?" Thạch Hạo hai mi nhíu chặt, tin tức này làm cho người ta kinh dị, đây cũng không phải là niên đại bình thường, nghe tới hai chữ Đế Lạc liền đã để cho người ta sinh ra vô tận liên tưởng.

"Giải quyết xong sự tình hồng trần, lại bước lên con đường không lối về, đi thôi." Chủ Cấm Khu nói.

Thạch Hạo nhẹ nhàng thở dài. Một ngày kia quả thật phải bước lên con đường không lối về, chính là cùng toàn bộ mọi người sinh ly tử biệt rồi, không còn lưu lại tiếc nuối mới tốt.

Tu đạo tám trăm năm, hồi tưởng lại những chuyện xưa nơi hồng trần, hắn một trận trầm mặc.

Hắn loáng thoáng thấy được thời niên thiếu, Tội châu, Hoa Hỏa Tang nở, thiếu nữ áo đỏ kia dưới gốc cây Hỏa Tang cười rực rỡ, những cánh hoa đỏ tung bay đầy trời, nàng đang nhẹ nhàng vẫy tay với hắn.

Mũi Thạch Hạo chua xót, một trận buồn bã vô cớ, nhiều năm qua đi như vậy vẫn không thể nào quên được. Nhưng hắn một mực tìm quên trong việc tu luyện, cho nên mới không nghĩ không nhớ.

Hoa Hỏa Tang nở, từng mảng óng ánh. Thiếu nữ đó cô độc một mình chờ đợi, đợi hắn quay về. Thế nhưng, tới cuối cùng cái gì cũng không đợi được.

Khi xưa đó, một cái cự trảo thông thiên vượt qua Đế thành ở Biên Hoang, chộp lấy toàn bộ Tội châu. Trong trận chiến cuối cùng đó, Thạch Hạo tận mắt nhìn thấy, loáng thoáng thấy được, thiếu nữ áo đỏ đó vẫn một mình đứng dưới gốc cây Hỏa Tang tàn phá. Gương mặt đầy nước mắt, vô lực và buồn bã nhìn về phía hắn.

"Thanh tẩy a, ta rất muốn biến mạnh, giết thẳng vào Dị vực, tận tay giết An Lan, Du Đà, mang nàng trở về!"

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, khẽ gào thét, khó có thể quên. Phảng phất như mới ngày hôm qua, nếu như không nhớ đến, cứ tu đạo như thế mà qua đi thì thôi. Nhưng khi nghĩ đến, trong lòng hắn trống rỗng, đắng chát khó nói nên lời.

Một tiếng nổ vang, hư không nứt vỡ. Thạch Hạo thở dài, hắn có thể cải biến được cái gì? Đợi hắn thành Tiên, cần phải sau rất nhiều năm. Tới lúc đó, thiếu nữ năm xưa sớm đã tóc trắng răng rụn.

Thậm chí, nàng hiện tại có còn sống không, vẫn còn trên thế gian này không, cũng rất là khó nói.

Từng muốn chặt đứt chấp niệm, nhưng hiện tại xem ra. Mọi thứ thành không, rất nhiều người và vật không thể nào nói quên lãng là lãng quên đi được.

"Không bảo vệ được muội là đáng tiếc đời này của huynh!" Thạch Hạo nhìn về phía hư không. Hắn tưởng niệm lần cuối cùng. Bởi vì, cứ tiếp tục như thế, sẽ không có kết quả, chỉ càng gia tăng thêm vẻ tiếc nuối và đắng chát.

Hắn thật sự muốn tạm thời phủ bụi đoạn năm tháng đó, ai cũng thời niên thiếu. Hắn muốn chôn vùi phần thuần khiết khi xưa đó.

Bởi vì, nếu cứ đi tưởng niệm, thật sự đối với Vân Hi hiện tại quá không công bằng. Hắn bao nhiêu năm nay một mực đang tu đạo, rất ít khi về Thạch thôn. Chỉ bởi vì trong lòng có chấp niệm với thiếu nữ dưới cây Hỏa Tang, không thể nào thản nhiên đối mặt với Vân Hi.

Thạch Hạo về tới Thạch thôn, kéo tay Vân Hi, nhìn chằm chằm nàng, đã nhiều năm như vậy. Phong thái của nàng vẫn như xưa, sợi tóc màu tím óng ánh, hai mắt tinh khiết, phong thái tuyệt thế.

Vân Hi hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Những năm này, thật xin lỗi." Thạch Hạo mở miệng, âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rất chân thành.

"Vì sao nói như vậy?"

"Bởi vì, chúng ta thực sự không giống như một đôi đạo lữ, là ta cô phụ nàng." Thạch Hạo hổ thẹn trong lòng.

"Ngươi không có sai, muốn ở thời đại mạt pháp này quật khởi nói nghe thì dễ, ngươi lẽ ra phải mất ăn mất ngủ, khổ công tu luyện mới đúng, không cần xin lỗi ta." Vân Hi nhu hòa nói.

Nàng màu da trắng nõn, sáng loáng như ngọc thạch, con mắt linh động, mỗi lời nói mỗi cử động đều có phong thái hơn người.

"Bế quan khổ tu, chưa hẳn có thể thành Tiên." Thạch Hạo nắm tay nàng nói: "Cửu Thiên Thập Địa đại biến dạng, mà nàng lại một mực ở lại hạ giới, chưa hề rời đi một chút nào, đi nhìn xem một chút, ta dẫn nàng đi quan sát núi sông tráng lệ của hiện tại."

"Làm gì mà có thời gian!" Vân Hi lắc đầu biểu lộ vẻ cự tuyệt.

Đây cũng là tu hành, đi thôi." Thạch Hạo dẫn theo nàng đi thượng giới, cũng nghiêm túc nói: "Nàng đã rất nhiều năm không trở về Thiên Nhân Tộc. Ta cùng nàng về thăm nhà một chút."

Nghe tới những lời này, thân thể Vân Hi run lên, nàng thật rất nhớ nhà, cuối cùng gật đầu đáp ứng, muốn trở về Thiên Nhân tộc.

Phu phụ Thạch Tử Lăng cười cười, nhìn bọn hắn rời đi. Hai người vui mừng và thỏa mãn, giống như là giải quyết xong một cọc tâm nguyện.

"Cuối cùng cũng thấy được một ngày này." Hai người bây giờ đều có chút sợi tóc màu trắng, không còn trẻ nữa, điều này cũng không thể tránh khỏi, mặc dù không già nua, nhưng tuế nguyệt thật sự đã lưu lại vết tích trên người bọn họ.

"Được. Tốt, tốt a!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cười vui sướng, lão vô cùng già yếu, nhưng lúc này tinh thần vẫn đầy đủ, đưa mắt nhìn bóng lưng Thạch Hạo và Vân Hi biến mất.

Khi Thạch Hạo giá lâm Thiên Chi thành, Thiên Nhân tộc chấn động kịch liệt, thời gian qua đi hơn tám trăm năm. Hắn lần nữa xuất hiện nơi đây, khiến cho tộc này vừa kinh hoảng vừa khiếp sợ.

Thạch Hạo nếu muốn cùng bọn họ tính sổ thì toàn tộc tất diệt, cho nên Thiên Nhân tộc vô cùng sợ hãi, vô cùng lo lắng, một số người trong cuộc ngày xưa mặt mũi trắng bệch.

"Ta không có ý trả thù, việc ngày xưa, liền để nó tan theo gió đi." Thạch Hạo bình thản nói.

Một số cao thủ Thiên Nhân tộc vào thời khắc này quả thật muốn nhảy lên hò reo. Thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, nhất là bọn họ nhìn thấy được Vân Hi liền hiểu ra mọi chuyện, càng buông lỏng hơn.

"Vân Hi nhớ nhà, ta mang nàng trở về thăm một chút." Thạch Hạo nói.

"Tốt, tốt, chúng ta cũng nhớ nàng, một mực đang ngóng trông nàng trở về." Một lão già âm thanh hơi rung rẩy, kích động tiến lên đón họ.

"Lão Thiên Nhân vẫn còn chứ?" Thạch Hạo hỏi, thời đại mạp pháp tiến đến, hắn cảm thấy lão gia hỏa kia rất khó còn sống được tới bây giờ.

Nghe tới câu nói này, rất nhiều người của Thiên Nhân tộc đều lộ ra vẻ ưu sầu, rất là bất đắc dĩ, nói rằng Lão Thiên Nhân không còn sống lâu được nữa, bây giờ đã dầu hết đèn tắt rồi.

Thạch Hạo, Vân Hi đi vấn an, quả nhiên nhìn thấy lão gia hỏa này chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hãm sâu, hai mắt vô thần.

"Mấy trăm năm trước đáng lẽ ta đã sớm chết rồi. Một mực đang chịu đựng, bởi vì trong lòng có một cỗ chấp niệm, không yên lòng về Thiên Nhân tộc. Mà hiện tại nhìn thấy ngươi tới, đã buông bỏ ân oán dĩ vãng. Ta có thể không còn lo âu mà tọa hóa rồi." Lão Thiên Nhân mỉm cười nói.

Hơn nữa, vào không lâu sau đó, sinh mệnh khí tức của lão đoạn tuyệt, cứ như vậy khô cận, chết trong sự bào mòn của năm tháng.

Thiên Nhân tộc khóc lóc đau khổ.

Thạch Hạo hoàn toàn không biết nói gì. Lão gia hỏa này thật đúng là giỏi chịu đựng, một mực chờ tới khi hắn đến, mới chịu nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Hắn trong lúc nhất thời không cách nào rời đi, bởi vì Vân Hi muốn ở nơi này tế bái, muốn đi theo đưa Lão Thiên Nhân hạ táng.

Mấy năm sau, Thạch Hạo và Vân Hi sát cánh bay đi cùng nhau, đi du ngoạn sông núi đại mạc, trở thành đạo lữ chân chính, cùng nàng song túc song phi.

Thạch Hạo chỉ điểm Vân Hi tu hành. Đồng thời, hắn cũng đang nghiên cứu nguyện lực, muốn mở ra một con đường khác, vì đám người Mục Thanh, Xích Long an bài cho tốt.

Năm tháng dằng dặc, trong nháy mắt, gần hai trăm năm qua đi.

Thạch Hạo đã hơn một ngàn tuổi, pháp lực cái thế, ở trong lĩnh vực Nhân đạo, không có người nào có thể địch lại. Đồng thời hắn cũng đang thăm dò Tiên Đạo, mặc dù chưa thành Tiên, nhưng lại có một ít tâm đắc, có không ít thể ngộ mà ngoại nhân rất khó tưởng tượng được.

Thiên Đình, ngày càng cường thịnh. Mỗi ngày, Thạch Hạo đều không cần để ý tới, liền có vô số nguyện lực đếm không hết tự động tập hợp tới, gia trì lên trên người hắn.

Và dĩ nhiên, hắn có thể mượn nhờ nguyện lực để có thể huyễn hóa ra một đạo Chí Tôn thân, cùng chủ thân không có gì khác biệt.

Những năm này, chủ thân của hắn vẫn đang đi con đường lấy thân làm chủng, mà Chí Tôn thân do nguyện lực ngưng tụ kia lại đang đi trên một con đường khác, giống với Tiên Cổ Tế Linh, dựa vào cái này để thành tiên.

Hai con đường, hắn đều đang đi, thậm chí hắn cảm thấy, nguyện lực thành tiên có lẽ còn đi trước một bước, tương đối dễ dàng đột phá.

Trong hai trăm năm này, Thạch Hạo và Vân Hi vẫn luôn ở cùng nhau, là đạo lữ chân chính, khi hành tẩu giữa thế gian, các phương cường giả đều tiến lên kính lễ.

Vân Hi điềm tĩnh như Tiên Nữ, dưới đoạn tuế nguyệt này, nàng phảng phất như trở về thời thiếu nữ, triều khí phồn thịnh, từ đầu đến cuối đều mang nụ cười ôn hòa, trong lúc ngoái nhìn lại, phong tình tuyệt thế.

Một ngàn năm qua đi, đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên Giác Nghĩ, Hoàng Kim Sư Tử vẫn không vượt qua được cái đạo khảm kia, không thể trở thành Chí Tôn.

"Thời đại mạp pháp muốn đánh gãy con đường của bao nhiêu anh kiệt đây? !" Thạch Hạo vẻ mặt nghiêm túc, tu đạo một ngàn năm, sớm đã vượt qua lằn ranh cấm kỵ năm trăm tuổi kia rồi, nhưng những người này vẫn không thể nào thành công, đủ để báo trước một số việc.

Hắn loáng thoáng cảm thấy, dù là tu đạo một đời, thân đến những năm cuối, những người này hơn phân nửa cũng chỉ sẽ đi trên con đường bị đứt gãy, không có cách nào vượt qua được đạo lạch trời kia.

Không phải bọn họ không được, mà là thiên địa đã cắt đứt con đường của bọn họ!

"Không sao, chúng ta còn có chính là thời gian, mới một ngàn năm mà thôi, có thể nào lại yêu cầu xa vời trực tiếp trở thành Chí Tôn được. Nhìn khắp cả cái kỷ nguyên này, có ai vào lúc ngàn tuổi đã trở thành Chí Tôn?" Thiên Giác Nghĩ tùy tiện nói, tận lực thả lỏng bản thân.

Thạch Hạo im lặng, người khác có lẽ không có tư cách kia, thế nhưng là Thiên Giác Nghĩ thân là Thập Hung hậu đại, nó hẳn là có thể trong một hai ngàn năm trở thành Chí Tôn mới phải.

Bỏ lỡ thời thịnh thế, ở đại đạo phiêu du như thế này, thời đại linh khí khô cạn. Đám người Thiên Giác Nghĩ bị ngăn cản, hãm nhập vào trong đại hoàn cảnh ác liệt không thể nào thành đạo.

Đoạn thời gian gần nhất, Thạch Hạo một mực đang suy nghĩ, hắn có một loại quyết đoán nào đó.

"Huynh... có phải muốn rời đi không, đi đi, huynh nên đi thẳng tới trước, sớm ngày quật khởi!" Vân Hi nói.

Thạch Hạo ngây người, hắn xác thực phải rời đi, mang theo đám người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh tới một nơi, thử cải biến vận mệnh tu đạo của bọn họ.

"Không cần áy náy, không cần lo lắng cho muội. Mấy năm nay muội đã rất thỏa mãn rồi. Muội biết, huynh sớm muộn sẽ có một ngày thành Tiên, mà muội cũng chỉ có thể ở trong hồng trần bồi tiếp huynh một đời này. Chỉ là... một đời cũng tốt rồi! Sẽ có một ngày, huynh cuối cùng vẫn rời đi, mà muội cũng đã già đi rồi... " Vân Hi nói, hai mắt có hơi nước, nhịn nhục không khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK