Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ từ trong Giới Hải trở về, vị lão tiền bối kia không cùng trở về, vừa mới đặt chân vào Tiên vực, bọn họ liền phát hiện được dị thường, cảm giác có gì đó không đúng.
Trong cõi u minh, tam đại cường giả đều tự mình sinh ra một loại cảm ứng, có nhân quả đang chảy xuôi, có quan hệ với bọn họ!
"Bất hảo!"
Ngao Thịnh khẽ gầm lên, xé nứt vũ trụ, biến mất từ biên giới của Tiên vực, y nhanh chóng quay về trong tộc.
Giới Hải, quá xa xôi, ngăn cách với Tiên vực không biết bao giờ thời không. Cho dù y tu vi nghịch thiên, ở nơi đó cũng không thể cảm ứng được việc phát sinh trong tộc.
Tiên vực, trong một số đạo thống cổ lão, có cường giả thức tỉnh, đều mang theo thần sắc dị thường, ngóng chờ Ngao Thịnh phát cuồng.
Quả nhiên, chốc lát sau, một tiếng thét kinh thiên động địa phát ra. Ngao Thịnh trở nên điên cuồng, âm thanh của y chấn động cả phiến vũ trụ mà y thống rị, chư thiên tinh đấu đều run rẩy.
Nếu không phải y cố ý khống chế, những ngôi sao đầy trời cũng sẽ nổ tung, vô tận Hỗn Độn và Tiên khí ngập tràn, trong tinh không bị phù hiệu che mất, khí tức cực kỳ khủng bố!
Quả thật là muốn hủy diệt cả một giới, giống như lần nữa muốn khai thiên tích địa!
Ngao Thjnh đã trở thành Tiên Vương rất nhiều kỷ nguyên, là một tồn tại cổ lão chân chính. Ngày thường, y rất kiệm lời, tới tầng thứ này thường thường cả vạn năm cũng không thấy nói câu nào.
Thế nhưng, hiện tại y phát cuồng, thiên địa cũng run rẩy, âm thanh chấp nhiếp tâm hồn mọi người, khiến Chân Tiên cũng chịu khong nổi, muốn quỳ phục xuống.
"Là ai?!"
Y rống lớn, đây là ai làm? Tới hiện tại, người của Ngao gia cũng không biết là ai làm, không ai nhìn rõ hung thủ là ai.
Tiên Vương nộ, thiên địa rung động!
Ngao Thịnh tự mình thôi diễn, y muốn tìm ra địch nhân, sau đó tận tay giết chết.
"Ta bất kể ngươi là ai, vô luận ngươi ở nơi nào, cũng sẽ vẫn lạc, tuyên cổ tới nay, kẻ làm địch của ta, cuối cùng cũng đều tan thành mây khối!"
Ngay cả lời ngoan độc như vậy Ngao Thịnh cũng nói ra, có thể thấy y phẫn nộ như thế nào. Tiên Vương không nói suông, không dễ dàng phát thệ. Một khi nói ra, đó chính là pháp tắc, phải dốc hết khả năng để hoàn thành.
Quả nhiên, thiên địa đại biến, đó là tiên quang lưu chuyển, toàn bộ tinh đấu trong vũ trụ đều cộng minh, hiện ra đại đạo phù hiệu chí cao, pháp chỉ lạc ấn trong càn khôn.
Đáng tiếc, y thôi diễn không ra, dính tới tầng thứ Tiên Vương, hơn nữa cùng y có đại nhân quả, điều này cực kỳ khó dự đoán, cường đại như y cũng không được.
Điều này khiến Ngạo Thịnh phải nén giận, người khác giết hậu đại của y, phá vỡ phủ đệ của y, nhưng hiện tại y cũng không biết người đó là ai.
Trong thiên địa này, một nhóm sinh linh cổ lão nhất đều tới xem náo nhiệt. Hiếm khi thấy Ngao Thịnh ăn phải quả đắng, bọn họ rất tình nguyện nhìn thấy một màn này.
"Con chuột nhắc nào, giết huyết mạch Ngao tộc, cút ra đây cho ta!" Ngao Thịnh rống lớn, y thật sự rất tức giận.
Tiên vực, khu vực biên giới, Thạch Hạo lại đi lên Thành Tiên Lộ, cưỡi lên Kim Mao Hống, tiến vào trong mảnh thế giới rộng lớn này.
Chúa tể trong cấm khu, bình thường mà nói cũng có chút chênh lệch với Tiên Vương, nhưng không lớn. Có một số sinh linh đạo quả không hoàn mỹ, có được chiến lực tiếp cận Tiên Vương, cơ hồ xem như đã đặt chân vào lĩnh vực này.
Đương nhiên, thực lực tới một bước này, chênh lệch không bao nhiêu, đều được xưng là cường giả trong lĩnh vực Tiên Vương, cũng không có gì sai.
Kim Mao Hống vô cùng uất ức, nó đường đường là nhất đại hùng chủ, từng bễ nghễ thiên hạ, tứ hải cộng tôn, kết quả hôm nay lại rơi vào kết cục như vậy.
Nó muốn tự bạo, nhưng lại làm không được. Nó muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến. Bởi vì nguyên thần của nó đã bị cầm cố, cả người nó đã bị luyện hóa quá nửa.
Đây không phải là ý chí của nó đang động, nếu như thật sự cho nó tự do, nhất định sẽ đổ máu tới cùng, cho dù ngọc thạch câu phần, hình thần câu diệt!
Sỉ nhục như vậy, nó không thể nào tiếp nhận, làm sao cam tâm làm tọa kỵ cho người khác?
Thế nhưng, nguyên thần của đối phương quá lợi hại, còn mạnh hơn mấy lão quái vật sống qua rất nhiều kỷ nguyên. Đây tuyệt đối là một cự đầu, có thể ngạo thị lĩnh vực Tiên Vương.
Làm sao lại như vậy? Hắn tới hiện tại cũng khó mà tin được, tu sĩ trẻ tuổi năm xưa rõ ràng đã bị giết chết, nhưng nay lại phục sinh.
Vô tận tiên khí vọt lên, Kim Mao Hống trở nên xuất thần, nó đã bao nhiêu vạn năm không quay về đây? Cho dù là bị nô dịch, bị người ta trấn áp, nó vẫn không khỏi tâm tình phứt tạp.
Một trận chiến năm xưa, bọn họ tiếp xúc với sinh linh hắc ám quá sâu, trong cơ thể tích tụ quá nhiều hắc ám vật chất, hóa giải không hết, không cho phép nó quay về.
Từ điều này cũng có thể nhìn ra, bọn họ yếu hơn lĩnh vực Tiên Vương tuyệt đỉnh một chút. Bằng không, nếu như đủ cường đại, ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ?
Lần nữa quay về, hai mắt Kim Mao hống kim quang đại thịnh, nó muốn xé xác Thạch Hạo, diệt sát nó.
Dù sao, nó quay về cố hương, kết quả lại khuất nhục như vậy, nếu như bị người quen nhìn thấy, còn có mặt mũi gì?
Nó hối hận sao, ít nhiều cũng có một chút!
Nó hối hận không phải là đã xuất thủ với Thạch Hạo, mà là không đủ quyết đoán. Năm xưa nên phải hủy luôn thi thể của hắn, cho dù đắc tội với Bàn Vương cũng không sao.
Ai có thể nghĩ tới, tam đại Tiên Vương cùng với nó đồng thời kiểm tra, xác tin nguyên thần của Hoang đã bị tiêu tán, nhưng tới cuối cùng hắn vẫn còn sống sót!
Điều này không có thiên lý, không phù hợp lẽ thường!
Ngày xưa, nó biết bên cạnh Thạch Hạo có mấy lão quái vật, tuy rằng đã tàn khuyết, nhưng có thủ đoạn nghịch thiên. Bản thân nó không có nắm chắc, nên mới âm thầm thông báo cho tam đại Tiên Vương.
Thẳng cho tới khi mấy lão quái vật bên cạnh Thạch Hạo bị tam đại Tiên Vương trấn sát, nó mớiy ên tâm, nhưng kết quả lại như thế nào?
Rống!
Kim Mao Hống khẽ gầm!
"A, ba động quen thuộc, đây là ai trở về?" Có vô thượng cường giả trong đạo thống cổ lão mở bừng mắt, nhìn về phía phương vị này.
Cùng một thời gian, Ngao Thịnh còn đang phát cuồng, lời y nói ra tức là pháp, khiến cho phiến vũ trụ đó đều rung chuyển, đầy trời đều là ký hiệu đại đạo và ý chí của Ngao Thịnh.
"Ngao Thịnh, không cần kêu gào nữa, bản tọa đã tới để giết ngươi rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ biên giới Tiên vực truyền đến, lập tức kinh động Tiên vực, tu sĩ tứ phương chấn động không gì sánh nổi, mọi người biết rằng, chính chủ đã xuất hiện rồi.
Lần này, Thạch Hạo không có che đậy thiên cơ, đường đường chính chính mà đến, bởi vì, Ngao Thịnh đã xuất hiện, hắn cũng không cần thiết phải che giấu chân thân.
Tiên vực vùng biên giới, một đầu cổ thú khổng lồ, toàn thân đều là kim sắc trường mao, miệng rộng đầy răng nanh, vô cùng dữ tợn, nhưng từ một cái góc độ khác nhìn lại, cũng là cực kỳ thần võ.
"Hống tộc chi chủ? !" Rất nhiều người giật nảy cả mình, nhìn thấy đó là cự thú gì đang từ từ tới gần.
"Không đúng, nó rất mạnh, nhưng cũng không dám khiêu khích Ngao Thịnh, chênh lệch còn quá xa."
Một số người hoài nghi.
"Nhìn trên lưng nó, có một người!" Có cường giả nhắc nhở.
Không phải bọn họ nhìn không cẩn thận, mà là Thạch Hạo quá mạnh, dung hợp lại cùng với đại đạo, bị Hỗn Độn Khí bao phủ, trở thành một bộ phận của thiên địa.
Nếu như nhìn kỹ, lại có thể phát hiện, hắn đã siêu thoát ngoài thiên địa.
Bởi vì, hắn lấy thân làm chủng, vô luận đi tới nơi nào cũng đều không hề e sợ, cho dù thiên địa quy tắc biến hóa, hắn vẫn như cũ không hề biến hóa theo.
"Người này, lại trẻ tuổi như vậy?!"
Có người khẽ nói, y nói là niên kỷ không phải là dung mạo, còn có một loại sinh mệnh lực bồng bột, không giống với sau khi đạo hạnh trở nên cường đại sẽ có thọ nguyên vô tận, đây là một loại triều khí.
Tương đối mà nói, tu đạo hàng mấy chục mấy trăm vạn năm đã thành Tiên Vương, không nói tuyệt đối không có, nhưng quá hiếm thấy, từng có người hiển lộ ra tư chất như thế, nhưng cuối cùng đều vẫn lạc.
Hôm nay, lại xuất hiện một người, người này là ai?
Hắn trực tiếp dám khiêu chiến đám người Ngao Thịnh, Thái Thủy!
"Cái gì"
Tiên vực, cuối cùng có người nhận ra Thạch Hạo, lập tức chấn kinh vô cùng, điều này sao có khả năng, một người đã chết đi rồi, hắn lại phục sinh xuất hiện trở lại.
Nên biết, năm xưa có tam đại Tiên Vương xuất kích, tuyệt sát hắn, làm sao có khả năng lại tái hiện nhân gian?
Đáng sợ nhất chính là, hắn đã đột phá tới tầng thứ Tiên Vương, quả thật là dọa chết người a!
Ngao Thịnh cũng ngây dại, có chút khó có thể tin. Hoang, một tiểu tu sĩ từng để lại một chút ấn tượng trong sinh mệnh năm tháng dài đăng đẳng của y, không phải đã chết rồi sao?
Trong lòng Ngao Thịnh, đây căn bản không phải đại uy hiếp gì. Năm xưa nhấc tay đã có thể giết chết, triệt để xóa đi vết tích của hắn, để triệt hậu hoạn, làm sao có thể ngờ tới, người này lại tái hiện.
"Rống!"
Ngao Thịnh rống to một tiếng, toàn bộ mái tóc y tung bay phất phới. Y nổi giận, tiểu tu sĩ nằm dưới tầng đáy năm đó bị y giết chết, lại quật khởi, giết dòng dõi của y, phá phủ đệ của y, đây là cuồng vọng cỡ nào?
Tối thiểu nhất, y thấy, đây là sự khiêu khích lớn nhất với uy nghiêm Tiên Vương của y, là một loại sỉ nhục.
"Hoang, là ngươi, ngươi còn chưa chết. Hôm nay sẽ lấy thủ cấp của ngươi, vĩnh thế trấn áp!"
Ngao Thịnh hét lớn, có vài lời y không hề nói ra, không tương xưng với thân phận của y. Ngao Thịnh muốn nói chính là, lần này Thạch Hạo sẽ chết rất khó coi, sẽ trấn áp hắn muôn đời, luyện hồn phách hắn.
Một tiếng rống lớn này của Ngao Thịnh, chấn động lục hợp bát hoang, tất cả mọi người đều nghe được, đã biết được rốt cuộc là ai!
"Trời ạ, Hoang, tên Nhân tộc kia của năm mươi vạn năm trước?"
"Không thể nào, hắn không phải đã chết sao, còn có thể nghịch thiên trở về?"
"Ta nghe được cái gì, Ngao Thịnh hô người trẻ tuổi kia là Hoang, cái này quá không hợp lẽ thường a?"
Tất cả đều bị sợ ngây người, tu sĩ các tộc ngẩn người, cả đám đều vô cùng kinh ngạc.
Phàm là người hiểu rõ sự tình năm đó, đều cảm thấy có chút hoang đường, tam đại Tiên Vương đều không thể giết chết hắn, khiến hắn năm mươi vạn sau còn sống mà trở về?
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không hiểu rõ, bọn họ là tu sĩ mới ra đời gần mấy chục vạn năm nay, liền hỏi thăm tình huống từ những người bên cạnh, cuối cùng cũng trợn mắt hốc mồm.
Dưới sự liên thủ của tam đại Tiên Vương, Hoang đã bị đánh giết, thế gian đều biết rõ. Hoang đã vẫn lạc, nhưng bây giờ lại tái hiện. Tiên vực oanh động, các phương kinh ngạc, một mảnh âm thanh nghị luận không ngừng.
"Chính là ta, trở về thanh toán với người, Ngao Thịnh ngươi nạp mạng đi!"
Thạch Hạo hét lớn, âm thanh cuồn cuộn, chấn động tinh không, truyền khắp thập phương.
Thật sự là Hoang, sau khi được xác định, điều này ảnh hưởng quá lớn.
Có sinh linh của Giới Hải, mấy tôn cường giả mới tiến Tiên vực, trước đây không lâu bọn họ ở trong Giới Hải từng cảm ứng được có người khai sáng ra hệ thống mới, đã vô cùng chấn kinh, còn muốn tìm kiếm người này là ai. Đáng tiếc, người kia rất nhanh đã biến mất. Không ngờ tới, người kia lại gọi là Hoang, hơn nữa còn tái hiện muốn giết Ngao Thịnh Tiên Vương!
"A. . ." Bên trong gia tộc Ngao Thịnh, có người thét lớn, quá đau lòng. Không ngờ lại là Hoang giết nhiều cao thủ của tộc họ như vậy.
"Cái tên tiểu tặc này, hắn sao lại nghịch thiên như thế chứ?" Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng đang khẽ lẩm bẩm.
Còn có rất nhiều người đang rất phấn chấn, kích động, những người này đều thuộc về thế hệ tuổi trẻ, bọn họ khát vọng thành công, hi vọng có cao thủ quật khởi sau này lật đổ những tên Tiên Vương lão luyện.
Tiên vực đại loạn.
Trong đó, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.
"Hoang, hắn lại là Hoang. Hắn còn sống, hắn lại tái hiện rồi!" Đây là Thập Quan Vương, y đứng ở trên một ngôi sao, ngơ ngác sững sờ.
Cũng chỉ có loại sự tình thạch phá thiên kinh này mới có thể để cho Thập Quan Vương biến sắc.
"Trời ạ, gia hỏa này còn sống, quá tốt rồi, ta còn tưởng năm đó từ biệt chính là vĩnh biệt, sẽ không còn được gặp lại nữa, mệnh của hắn cũng thật là cứng!"
Đây là âm thanh của Yêu Nguyệt công chúa, nàng váy dài phất phới, đôi mắt đẹp chớp động dị sắc, vô cùng chấn kinh.
"Hoang, ngươi quả nhiên là mạnh nhất, người cùng thế hệ không ai có thể địch, hiện tại đã bắt đầu muốn chinh phạt Tiên Vương sao?" Đây là âm thanh khẽ than của Đại Tu Đà.
Cùng một thời khắc, Trường Cung Diễn, Tiểu Thiên Vương, Lam Tiên, Thạch Nghị, Thác Cổ Ngự Long... một nhóm lớn tu sĩ đến từ Cửu Thiên Thập Địa, tất cả đều giống như tượng đất, triệt để ngây dại.
Hoang, hắn lại còn có thể tái hiện sao!
"Ô. . . Gia hỏa này còn sống, thực sự là. . . Quá tốt rồi, vốn nên là sự tình cao hứng, nhưng ta vì cái gì lại muốn khóc lớn nha, ô ô. . . Hoang thật sự là quá đáng thương."
Thái Âm Thỏ Ngọc vẫn còn ở nhân gian, nhịn không được lên tiếng khóc lớn.
"Là ngươi, ngươi. . . vẫn còn sống!" Một vị mỹ nhân áo trắng rơi lệ, chính là Thanh Y.
"Sư phụ, thật là ngươi sao? Ngao!" Đám người Xích Long hét lớn, bọn hắn ở trong tinh vực của Bàn Vương. Những năm này thật sự quá khổ, trốn Đông trốn Tây, không dám rời khỏi nơi đó.
"Ha ha. . . Quá tốt rồi, giết, chém rụng lão thất phu Ngao Thịnh. Chúng ta sắp sửa thấy lại ánh mặt trời rồi, tế luyện ra một cây Tụ Tiên Kỳ, chúng ta sẽ quân lâm trong nhân gian!" Đả Thần Thạch kêu lên quái dị.