Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thập lần nữa thổ huyết, đây không phải do thương thế gây nên, mà hoàn toàn là tức giận!

Đợi sau khi nhìn rõ người đó, nét mặt y càng thêm tái nhợt, mồm ho ra máu, trong ngực có một luồng nộ hỏa đang thiêu đốt, xông thẳng lên thiên linh cái, tức giận khiến thân thể y không ngừng run rẩy.

Đó là ai? Hình thể cùng dung mạo quá quen thuộc!

Cho dù y chưa từng gặp qua chân thân của Thạch Hạo, nhưng Vương Thập cũng từng thấy qua chân dung của hắn. Thân là một thành viên của Vương gia, đối với Hoang sao có thể không biết gì được?

"Là ngươi... Lại là ngươi! ?" Vương Thập hét lớn, da mặt như bị thiêu đốt, có xấu hổ, cũng có phẫn nộ, nhịn không được gầm nhẹ.

Y cảm thấy lần này quá mất mặt. Trước lúc đó, còn gọi hắn một tiếng tiền bối này tiền bối nọ, vì để hóa giải cục diện, có trách người này khi cười lại cổ quái như vậy.

Hiện tại hết thảy đều đã ro, bởi vì hắn là Hoang, đã cười nhạo Vương Thập y. Cho nên khi nghe được y gọi hai tiếng tiền bối liền cười quái dị, lập tức đáp ứng yêu cầu chiến đấu đồng giai.

Vương Thập thẹn quá hóa giận, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay. Y đường đường là Vương Thập, tung hoành thiên hạ, gần ba mươi năm bất bại, đánh đâu thắng đó, dưới Chí Tôn hiếm có đối thủ!

Y được xưng là long trung Chân Long của Vương gia, danh xưng nhất định sẽ thành Tiên, được ca tụng là thiên tư vô song, không gì so sánh nổi.

Rất nhiều người đều cho rằng, y quá nửa là vô địch cùng thế hệ trong thiên hạ!

Đặc biệt là các tộc có quan hệ khá tốt với Vương gia, đều sớm xưng hô y là "Vương vô song", hoặc gọi là tiểu tiên vương của Vương gia, kết quả... Chuyện hôm nay khiến y vô cùng xấu hổ.

Vương Thập y không ngờ lại cúi đầu với cùi gia, để đổi lấy cơ hội có thể chiến một trận đồng giai. Còn được vị "tiền bối" này cho phép, mà kết quả vẫn đại bại.

Cái này cũng thôi đi, nhưng người đó... không ngờ lại là Hoang!

"A a a. . ." Vương Thập lần nữa hét lớn. Đồng thời miệng phun máu tươi, loại sỉ nhục này làm cho bộ ngực y phập phồng lên xuống bị đả kích nghiêm trọng, không chịu nổi.

Rõ ràng là người cùng thế hệ với y, năm tháng tu đạo cũng giống nhau. Kết quả, y lại bị người kia áp chế, một cái bảo xử nện tới, đánh vỡ cả Kiếm Thai của y!

Vương Thập bại trong tay người cùng thế hệ, hơn nữa còn là cừu địch của Vương gia. Mà y còn tiền bối này tiền bối nọ để đổi lấy một cơ hội quyết chiến đồng giai.

Y chưa hề chịu thua thiệt lớn như vậy, chẳng khác nào bị người ta đem bán đi mà còn phải nói tiếng cám ơn.

Vương Thập làm sao mà không thổ huyết chứ?

"Thập đệ, bình tĩnh? Ngươi sở dĩ thất bại, là chính vì hắn sớm đã là Chí Tôn. Cho dù có áp chế đạo hạnh, cũng không phải là một tu sĩ Độn Nhất cảnh giới có thể so bì. Không phải ngươi không địch lại, sự tình nào cũng đều có nguyên nhân. Quyết đấu không công bằng như vậy, trong Độn Nhất cảnh giới khẳng định không ai là đối thủ của hắn!" Con rồng thứ tám của Vương gia khuyên bảo.

Trên thực tế, lão còn kinh hãi hơn Vương Thập, còn cảm thấy kinh dị hơn. Sao lại là người trẻ tuổi này, lão thực sự không thể hiểu nổi, sau đó còn hận không thể một tát đập chết đối phương!

Đây chính là Hoang a, hắn mới tu đạo được bao nhiêu năm? Hơn nữa không phải Hoang đã bị tàn tiên phế bỏ rồi sao, sự tình năm xưa náo động quá lớn, mọi người đều biết rõ.

Ai cũng cho rằng, hắn đã bị phế rồi. Hiện tại quá nửa đã trở thành một lão giả phàm nhân gần đất xa trời rồi, cũngg không còn cơ hội gây nên phong vân trên Cửu Thiên này nữa.

Thế nhưng, cái tên Hoang này lại cho mọi người một sự "kinh hỉ", giống y như hắn năm xưa vậy, luôn luôn quật khởi bên trong nghịch cảnh, sáng tạo kỳ tích!

Hắn lại sáng tạo kỳ tích rồi, nhưng lần này, kỳ tích của hắn lại khiến người ta không chịu nổi. Ít nhất, người của Vương gia đều muốn phát điên rồi.

"Rống!"

Vương Thập nghe được lời của huynh trưởng, không ngừng tâm tình không bình phục lại, ngược lại còn cảm thấy thêm xấu hổ. Năm tháng tu đạo tương đương nhau, cũng coi như là người cùng thế hệ. Mà bản thân lại được xưng tụng là thiên tư tuyệt thế, nhưng tới cuối cùng lại để cừu gia của mình thành đạo trước một bước!

Bao nhiêu năm nay y đều được thần hoàn bao phủ, được thế nhân ca tụng. Mà tên Hoang đó, những năm nay vẫn một mực bị người ta cho rằng đã bị phế bổ, bị trục xuất xuống hạ giới địa phương nghèo nàn đó, không còn cách nào tu đạo.

Nhưng kết ủa, lại châm chọc như vậy!

Cái tên phế nhân đó, hiện tại vọt lên tận trời, ngao du cửu trọng thiên, vẻn vẹn mấy chục năm tu luyện đã thành đạo, phá vỡ cả thần thoại, vượt xa lịch sử của kỷ nguyên, kim quang vạn trượng, cao cao tại thượng!

Mà Vương Thập y, lại được tôn sùng một cách buồn cười như vậy. Thiên tư ngút trời, tuyệt thế vô song, kết quả vẫn trở thành hòn đá lót đường cho người khác.

Y sao có thể cam tâm?

"Aaa ... " Thái Âm Thỏ Ngọc cũng kêu lên, nhảy lên thật cao, nhéo lấy lỗ tai "con chó thỏ", hưng phấn tới cực điểm, phóng về phía Thạch Hạo.

Chó con tức tới nhe răng trợn mắt, lỗ tai bị kéo ra rất dài sắp bị kéo đứt rời. Không ngờ nửa đường còn bị nữ oa này kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ném xuống đất.

Thái Âm Thỏ Ngọc xông về phía Thạch Hạo kêu lớn: "Tên hỗn đản nhà ngươi, sống thật tốt a, hại chúng ta lo lắng cho ngươi!"

" Thạch Hạo!" Thiên Giác Nghĩ cũng đã bay tới, đầu đầy tóc vàng tung bay. Thiên Giác Nghĩ vô cùng kích động, là người đầu tiên lao tới, cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết chạy khắp người.

Trường Cung Diễn cũng khóe mắt hơi ươn ướt, huynh đệ sinh tử năm xưa bình an vô sự, So với bất luận chuyện gì đều không bằng, Trường Cung Diễn hóa thành đạo hư ảnh, nhanh chóng chạy tới.

"Ha ha. . ." Thác Cổ Ngự Long cười lớn, thoải mái vô cùng, quả nhiên là không nghĩ tới, sẽ còn có hôm nay, còn có thể lần nữa gặp được một tên Hoang cường đại vô song!

"Ai nha, thần tích a!" Hai nữ tử còn sống sót trong Vệ Gia Tứ Hoàng đều thét lên, thật không thể tin được. Năm đó Tiểu Thạch cùng với các nàng đại chiến ngoại địch ở Biên Hoang, thần uy lẫm liệt vẫn còn có thể sống sót trở về.

"Thế nào lại là hắn? !" Còn có rất nhiều người rung động, mắt trợn tròn, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới lại xuất hiện một màn này?

Hoang, nghịch thiên trở về, thân thể tàn phế từ trong truyền thuyết hóa thành một vị Chí Tôn đã thành đạo, trở về Cửu Thiên, lần nữa bễ nghễ thiên hạ.

Điều này khiến rất nhiều người run rẩy, những kẻ còn sống của Phong tộc, Kim gia, Vương gia, còn có tất cả mọi người ở đây, từng người lông tóc đều dựng đứng, triệt để sợ ngây người.

Trời ạ, trong lòng những người này hét to, tên nam tử trẻ tuổi này quá yêu tà rồi. Hắn sao có thể vẫn sống tốt, còn trở thành Chí Tôn, quá kinh khủng rồi!

"Ta đã biết, hắn luôn đi một con đường khác với chúng ta, sẽ luôn xảy ra việc ngoài ý muốn. Quả nhiên, hắn lại xuất hiện rồi!" Ma nữ Tiệt Thiên Giáo nói ra một câu, nói ra toàn bộ tiếng lòng của mọi người ở đây.

. . .

Trong lúc nhất thời, nơi này sôi trào, tiếng thét chói tai, tiếng gào thét, còn có âm thanh thì thào, thảo luận ầm ĩ ở khắp nơi, tiếng người huyên náo.

Thạch Hạo xuất hiện, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, không có người nào không kinh hãi.

Thanh Y khóe mắt mang lệ quang, nàng nhìn về phía người kia, phảng phất như mới hôm qua, tất cả hết thảy đều còn ở trước mắt, lần nữa được gặp lại bóng hình kia.

Một lần từ biệt là ba mươi năm, bao nhiêu năm tháng như mây khói biến mất trong chớp mắt.

Năm đó phân biệt, hai người còn không kịp gặp nhau. Đợi sau khi hai hồn dung hợp, cánh cửa xuống hạ giới sớm đã bị phong bế, ngay cả Hư Thần Giới cũng không thể nào xuống được.

Thanh Y mỉm cười, mang theo nước mắt, đạo tâm nhiều năm bất động, bây giờ lại có chút có ấm áp, có cảm xúc chập trùng.

Nàng đã không còn là Thanh Y, những tiếng cười nói y a đã từng, những cay đắng ngọt bùi đã trải qua, các loại trải nghiệm này nọ, vốn có lẽ đều đã đi xa, không còn quan hệ gì với nầng nữa.

Nàng đã là tiên tử của Bổ Thiên Giáo, đã tìm được chân ngã, đều chặt đứa hết thảy trần duyên năm xưa, kiếp này chỉ có Tiên đạo.

Nhưng, vì sao tâm linh lại rung động, có cảm giác thỏa mãn, đang khẽ run rẩy. Có một cổ tâm tình ôn nhu, dịu dàng, nàng rất muốn xông tới trước, không tự chủ được, bước chân đã di động.

Đúng rồi, đó là Thanh Y, bản thân nàng tự thở dài, hai hồn dung hợp. Nàng tìm được bản thân chân chính, đáng lý phải vung kiếm cắt tuyệt hồng trần. Chuyện cũ năm xưa đều nên trở thành quá khứ, nhưng trước mắt lúc này vì sao vẫn dao động.

Một góc nào đó trong lòng, nơi đó rất ôn nhu, mềm mại, có tưởng niệm, cũng có cảm động, còn có một âm thanh đang kêu gọi: "Hắn quay về rồi, cuối cùng đã quay về rồi, phong thái vẫn như trước!"

"A. . ."

Trong hư không, đầu lâu của Kim Triển bị giam cầm. Lúc này không còn bị áp chế, có thể mở miệng hô lớn, vì thế mà Kim Triển lại hét lên.

Kim Triển biết sớm hơn mọi người một bước, biết được người rốt cuộc là ai. Chỉ là Kim Triển vẫn một mực bị cố định trong hư không, miệng không thể nói thành tiếng, thần thức cũng không thể phát ra.

Hiện tại khi có được có hội, Kim Triển liền rống lớn, phát tiết nỗi sợ hãi, nôn nóng, bất an trong lòng.

Hoang, ngươi vì sao có thể sống sót trở về? Hơn nữa còn trở thành Chí Tôn! Đây chính là tiếng hét lớn của Kim Triển. Lúc trước đó, Kim Triển còn từng chế nhạo, Hoang đời này không thể xuất hiện nữa, trầm luân trong thế giới phàm tục, bị phế ở hạ giới.

Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, ban cho Kim Triển một cái kết cục vô cùng mỉa mai. Hoang vẫn là Hoang, vẫn phong thái vô địch đó, giống y hệt năm xưa, nhấc tay là có thể trấn áp Kim Triển.

Đời này của Kim Triển, hai trận chiến quan trọng nhất đều bại cho một người --- Hoang, vận mệnh cũng vì hắn mà thay đổi, là bất hạnh lớn nhất của hắn.

"Thạch Hạo!"

Một đám người lao tới gần, cười ha ha, trong mắt mọi người đều ươn ướt, có nước mắt, quá ngoài ý muốn, quá kích động, bạn cũ không những còn sống mà còn đã thành đạo!

"Ba mươi năm qua, hạ giới bị phong bế, chúng ta muốn đi thăm ngươi cũng không thể!" Có người nói.

Những năm này, không còn cách nào mượn đường đi ở Hư Thần Giới. Con đường đó cũng bị phong bế, bọn họ triệt để mất đi liên hệ với Thạch Hạo. Ngày xưa từ biệt, sau khi trải qua thiên hạ đệ nhất đại hội thịt nướng, cơ hồ đã trở thành vĩnh biệt.

Trong ký ức cuối cùng của bọn họ, Hoang vẫn tiêu soái như trước, cho dù là bị phế bỏ cũng vẫn luôn cười vui vẻ.

"Hắc hắc. . ."

Chính vào lúc này, một đạo nhân cười bỉ ổi đi tới trước. Thân thể cũng phát sinh biến hóa, trở thành một tiểu mập mạp. Chính là Tào Vũ Sinh, Tào mập cũng thò đầu ra, hiện ra chân thân.

"Tào mập!" Một số người thất kinh, sau đó lại cười lớn, cùng tiến tới bóp bóp cái mặt tròn béo của Tào Vũ Sinh.

Bỗng dưng, mọi người đều tỉnh ngộ. Mấy ngày trước, người đi chung với Tàp mập và chó con thì ra chính là Hoang, là hắn đánh cho Vương Đại chỉ còn lại nửa cái mạng rồi sau đó bắt đi.

Một khắc sau, lại có người la lớn. Người này có quan hệ rất gần với Vương gia và Kim gia. Gã vô cùng hoảng sợ, bởi vì bọn họ trên đường tới đây đã nghe được biến cố ở Kim gia. Điều này... cũng là Hoang làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK