Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóc Tỳ nhanh chân chạy trốn, thế nhưng giờ đang ở Bổ Thiên các thì biết trốn nơi đâu, Hạ U Vũ là người nơi đây nên cuối cùng cũng tìm được nó.

"Sư tỷ, ta sai rồi, kỳ thực các tỷ rất xinh đẹp, không mập chút nào cả, thân hình thon gọn quyến rũ, ta thấy liền yêu ngay." Đang nói những câu như thế này thì ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào đôi chân của hai người này, công nhận vô cùng thon gọn và mê người, ẩn hiện trong lớp áo quần, giống như được điêu khắc từ ngọc mỡ dê, rồi lại tiến lên chiếc eo nhỏ nhắn kia, vô cùng trắng mịn mềm mại uốn lượn không thôi.

Loại xin lỗi này, chẳng có tí thành ý nào có.

Cuối cùng, hai 'Tên béo' đánh cho nó một trận, đồng thời buộc nó phải là người luận bàn và giao lưu với Trục Lộc học viện.

Ở một bên khác, Hỏa Linh Nhi cũng muốn đánh nó một trận, tuổi tác nàng không lớn lại còn bị nó gọi là mập ú, chuyện này làm nàng thiếu chút nữa nổi khùng lên.

"Quyết đấu cùng với các ngươi thì có chỗ tốt nào chứ, ta thắng các ngươi có thể truyền bảo thuật Đại Bằng cho ra được không?" Nhóc Tỳ hỏi, nó rất thẳng thẳng, đây chính là tật xấu khi đại chiến với đám di chủng Bạch Hổ ở Bách Đoạn sơn.

"Bùm!"

Hạ U Vũ gõ nó một phát, nói: "Không được nói lung tung, đây là luận bàn có hiểu hay không hả?"

"Chẳng có gì thú vị, đánh thắng bọn họ xong lại không thể ăn, chả có ích lợi gì." Nhóc Tỳ không có hứng chút nào.

"Ngươi có lòng tin là sẽ thắng chúng ta?" Đối diện, một cô gái cười hi hi, thế nhưng giữa hàng lông mày lại xuất hiện một luồng sát khí.

"Rất chi là có lòng tin." Nhóc Tỳ tùy ý đáp, chuyện như đúng rồi, sau đó bổ sung: "Nếu có thể thắng, có thể chiếm được bảo thuật nào sao?"

Trục Lộc học viện, ngoài trừ Thác Bạt Xuyên không thể cử động ra thì những người khác đều áp sát về phía trước, tên nhóc siêu quậy này quá đáng ghét, rất muốn cùng lúc xông lên đánh cho nó một trận.

"Nếu như là luận bàn đương nhiên là phải giao lưu, các ngươi đều thông hiểu Bằng thuật thì có thể thảo luận những tâm đắc của mình." Hạ U Vũ rất muốn đánh nó, thế nhưng dù gì cũng là đệ tử của Bổ Thiên các, sau đó nàng nhìn về phía Nữ Chiến Thần, dò hỏi ý kiến của nàng.

"Thua rồi thì đừng có khóc nhè đấy." Nữ Chiến Thần gật đầu, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt.

"Tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch, đến đây!" Một cô gái đứng đối diện vọt tới, có tốc độ rất nhanh. Cả người xuất hiện những vảy màu vàng, mặc dù là Bằng thuật thế nhưng cũng có một số thứ khác biệt.

"Đại Bằng có vảy dài?" Nhóc Tỳ chú ý quan sát.

Thiếu nữ này rất mạnh, tuổi chừng mười sáu mười bảy, là một thiên tài phi thường nổi danh ở Trục Lộc học viện. Tu luyện Bằng thuật đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Vào lúc này, nàng như hóa thân thành Đại Bằng hình người, kim quang rực rỡ.

Nàng há miệng hét lớn, vô số vảy vàng biến thành những lưỡi dao sắc bén gào thét bay thẳng tới, như phải xuyên thủng địch thủ cho bằng được.

"Vảy đại bàng, quả nhiên không giống lắm." Nhóc Tỳ vui mừng, cũng đáng để tham khảo.

"Bùm" một tiếng, nó nện một quyền tới, nắm đấm lượn lờ cốt văn, tư thế mạnh mẽ và dứt khoát. Khí dương cương bùng phát, trực tiếp xuất hiện những ánh sáng rực rỡ đánh thẳng lên phía trên vảy vàng kia.

Một tiếng bùm nhẹ nhàng vang lên, toàn bộ vảy vàng đều nổ nát, biến thành những cơn mưa ánh sáng.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, đặc biệt là người của Trục Lộc học viện, ngoại trừ Thác Bạt Xuyên ra thì đây là lần đầu tiên họ thấy nó ra tay, tay không chống đỡ bảo thuật, việc này cần mạnh mẽ đến cỡ nào?!

"Sư đệ, đệ bị đánh bại như vậy sao?" Có người hỏi.

Thác Bạt Xuyên đỏ cả mặt, đúng là như thế, đối phương cũng chưa từng vận dụng bảo thuật, chỉ một quyền đã bị đánh bay, khiến cho hắn không đất dung thân.

Vù vù, chiến trường bên kia có những biến hóa mới, hai tay của thiếu nữ giang ra, ở phía sau xuất hiện một cặp cánh chim lớn, sau đó vỗ mạnh một cái, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.

"Thần bằng cương phong!"

Rất nhiều người kinh hãi, một vòng xoáy màu vàng xuất hiện nhanh chóng tiến về phía trước, nghiền nát tất cả đá lớn, cây cối thành bột mịn.

Nhóc Tỳ kinh ngạc, sau đó mừng rỡ, nói: "Có thể kết hợp với Kim Tuyền Ba Văn công, hòa vào bảo thuật Côn Bằng của ta."

Nó thay đổi vị trí, há miệng phun ra một tấm phù văn màu vàng xung kích với vòng xoáy kia, tiếng ầm ầm vang vọng như hai cơn lốc va chạm vào nhau, như muốn cắt đứt cả thiên địa nơi đây.

Mặt đất nứt ra, đá lớn tung bay, bụi bặm mù mịt, thanh thế rất hùng vĩ.

Nhóc Tỳ vô cùng cố chấp, một luồng tinh khí tiên thiên phóng ra ngoài hóa thành phù văn có sức mạnh cỡ này khiến cho cả đám người Trục Lộc học viện đều biến sắc.

Xoẹt một tiếng, Nhóc Tỳ xuất hiện ở trên trời đánh thẳng về thiếu nữ, chuẩn bị tóm gọn nàng. Thế nhưng lại vồ hụt, chỗ đó chỉ là một bóng mờ mà không phải chân thân của nàng, điều này khiến nó rất kinh ngạc.

Hơn nữa vào lúc đó, lông chim màu vàng bay lượn bốn phương, còn ẩn chứa những chiếc vảy sắc bén, cứ như cơn mưa ầm ầm trút xuống, nơi đây trở nên mù mịt.

Thiếu nữ hóa thành mười mấy cái bóng mờ, ẩn trốn trong đám lân vũ, đồng thời ra tay thẳng về phía nó, không thể nào biết được đâu là chân thân, quỷ dị vô cùng.

"Huyễn Bằng thuật!"

Người của Trục Lộc học viện lộ vẻ vui mừng, tên nhóc này quá hung tàn, không thể địch lại được, chỉ có thể làm mê muội thần thức của nó thì mới có cơ hội chiến thắng.

Nhóc Tỳ lộ sắc mặt khác thường, đây cũng quá quỷ dị mà, vậy mà đối phương có thể phân thân hóa hình, khiến cho người khác không thể nào đoán được đâu là chân thân, khó lòng đối phó.

Nó nhanh chóng xuất kích, vồ giết về phía trước, liên tiếp chém chết bảy tám bóng người thế nhưng đều không thể phát hiện được chân thân.

"Nhóc siêu quậy, ngươi còn muốn trấn áp chúng ta nữa sao, ngươi chưa đủ trình!" Thiếu nữ khẽ quát, lông chim màu vàng bay lượn bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có bóng dáng của nàng, đánh giết về phía trước, những vảy màu vàng chi chít đâm thủng những tảng đá lớn, cổ mộc um tùm, bắn về phía địch thủ.

Nhóc Tỳ né tránh, thế nhưng hoàn toàn bị nhốt lại, đâu đâu cũng có địch thủ không biết nên công kích người nào.

Một tiếng leng keng vang lên, nó đánh nát những vảy vàng liên miên kia, sau đó toàn thân phát sáng, cuối cùng cũng đã vận dụng bảo thuật, một đôi cánh chim xuất hiện, ầm ầm vỗ mạnh, nơi này náo động cả lên, ánh vàng đầy trời toàn bộ vỡ nát.

Tất cả mọi người đều chấn động, uy lực quả thật rất mạnh!

Tiếp theo, bên ngoài Nhóc Tỳ xuất hiện một vòng xoáy màu vàng óng, vô cùng quỷ dị, y như là lớp giáp trụ bảo vệ kín nó ở bên trong.

Bốn phía, lông chim bay lượn, bóng người vô số, thiếu nữ lại tiếp tục triển khai công kích nhằm hạ gục thiếu niên mạnh mẽ này.

Thế nhưng, lần này Nhóc Tỳ chẳng sợ tý nào, vòng xoáy màu vàng ngoài thân chuyển động, hút hết toàn bộ tinh hoa của phù văn và bảo thuật đang công kích tới, chuyển hóa để cho bản thân sử dụng.

"Đây là môn bảo thuật gì vậy?" Tất cả mọi người thất kinh.

"Kim Tuyền Ba Văn công!" Hạ U Vũ kinh ngạc, nhưng lại nhíu mày, thứ bảo thuật hộ thể kia không phải giống như thế này, chỉ có thể phòng ngự mà thôi, thế nhưng thứ diễn ra ngay trước mắt lại có thể luyện hóa được sức mạnh phù văn của kẻ địch, chuyển hóa để cho bản thân sử dụng.

"Hình như đã không còn trong phạm vi bảo thuật của Kim Sí Đại Bằng nữa, rất khá giống pháp môn trong truyền thuyết, lông Côn Bằng vừa giang ra, luyện hóa cả thiên địa." Nữ Chiến Thần nói nhỏ, nàng cũng không thể nào xác định được.

Cả người Nhóc Tỳ được bao bọc bởi vòng xoáy màu vàng đang chuyển động, không chỉ có phòng vệ bảo thuật, luyện hóa phù văn của đối phương mà còn phát hiện được các địa phương phát ra những gợn sóng kịch liệt nữa. Bởi vì vòng xoáy màu vàng không ngừng nuốt chửng nên cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, và cũng nhờ lý do này mà nó đã bắt được chân thân của thiếu nữ.

Khóe miệng nó nở nụ cười, Côn Bằng giang cánh, gió mạnh cuồn cuộn, phá diệt hết thảy, nó nhanh chóng chạy qua. Mạnh như cuồng phong và nhanh như điện xẹt, mạnh mẽ và khủng bố, cộng thêm trình độ am hiểu tốc độ càng làm người khác khiếp sợ.

Bịch một tiếng, nó xách thiếu nữ lên, dùng phù văn màu vàng mạnh mẽ của mình trấn áp nàng, không cho nhúc nhích.

"Cứ như vậy thất bại?" Mọi người thở dài, đã biết sự lợi hại của nhóc siêu quậy thế nhưng không nghĩ lại đạt đến trình độ như thế.

"Truyền bảo thuật Bằng tộc của ngươi cho ta." Nhóc Tỳ hào hứng.

"Hừ!" Thiếu nữ hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác.

"Nói phải biết giữ lời nhen!" Nhóc Tỳ cuống lên, nó vô cùng háo hức. Hi vọng có thể thông qua thần thông Bằng tộc của Trục Lộc học viện để hoàn thiện môn bảo thuật Côn Bằng của mình.

"Yên tâm, chúng ta đã nói thì sẽ giữ lời, thần thông Bằng tộc ở Trục Lộc học viện ta cũng không phải là thần thông trấn viện gì cả, có thể cùng giao lưu." Nữ Chiến Thần mỉm cười, bởi vì nàng biết Bổ Thiên các cũng có loại bảo thuật như thế này, chỉ là hơi khác biệt mà thôi.

Cho dù hắn có tìm hiểu thì cũng không thể nào tái tạo nên thần thông mạnh mẽ hơn được.

Đương nhiên, nàng cũng không biết, thật sự Nhóc Tỳ có thể tìm hiểu tinh hoa, bởi vì nó đang tái hiện lại môn bảo thuật Côn Bằng, những thứ này rất có giá trị với nó.

Một đoạn mật ngữ* truyền tới, vang lên bên tai nó, con mắt của Nhóc Tỳ lập tức sáng rực, thu hoạch rất lớn!(*): Tiếng nói bí mật.

"Còn có ai muốn quyết đấu với ta nữa không?" Nó vô cùng thèm thuồng.

Cuối cùng, liên tiếp bốn người thiếu niên đi lên, tất cả đều được bao bọc bởi ánh sáng thần thánh, giống như là Ma Linh thoát ra từ trong dung nham vậy, bốn người khoảng mười bảy mười tám tuổi, vô cùng mạnh mẽ, là những tuấn kiệt được Trục Lộc học viện cực lực bồi dưỡng.

"Chúng ta biết ngươi rất mạnh, bốn người liên thủ cùng chiến với ngươi, có dám hay không?"

Bọn họ hạ thấp thái độ, cũng bởi vì tên nhóc siêu quậy quá hung tàn, nếu như lời đồn đại là thật, nó ngay cả đến Chư Kiền và Li Long thuần huyết cũng dám truy sát thì quả thật rất kinh khủng.

"Không thành vấn đề, thua thì truyền cho ta bảo thuật!" Nhóc Tỳ thoải mái đáp ứng.

"Đây chính là tứ đại thiếu niên cường giả ở trong Trục Lộc học viện chúng ta." Nữ Chiến Thần lên tiếng, mặc dù bọn họ không có khả năng chiến thắng thế nhưng vẫn cảm thấy có thể đánh một trận.

Nếu là giao lưu, hơn nữa phải vận dụng bảo thuật Đại Bằng thì tất nhiên ánh sáng thần thánh dâng trào, lông thần màu vàng bay múa đầy trời.

Tứ đại cường giả đồng loạt ra tay, cũng vận dụng bảo cụ, được chia thành bốn miếng tàn cốt màu vàng cùng kết hợp với bản thân đánh về phía trước.

Cánh tay của một trong bốn người biến thành bằng trảo*, vô cùng sắc bén, kim quang rực rỡ, tiếng ầm ầm vang vọng, thăm dò về phía trước, Nhóc Tỳ thất kinh, nhanh chóng né tránh, một tảng đá mười vạn cân ở bên cạnh lập tức biến thành bột phấn!(*): Móng vuốt đại bàng.

"Thật mạnh!" Tất cả mọi người khiếp sợ.

Một tên khác cũng kết hợp với bảo cốt, "Vù" một tiếng, một tia chớp vàng óng xẹt ngang trời, cánh tay biến thành một chiếc cánh thần, giống như là thiên đao quét tới, leng keng điếc tai.

Toàn bộ cốt văn của Nhóc Tỳ đều bị cánh thần chém nát, nếu không dùng bảo thuật thì không xong rồi.

Người thứ ba ra tay, sau khi kết hợp cùng với bảo cốt thì liền biến hóa thành một thanh kiếm thần, vô cùng sắc bén, không gì không xuyên thủng, kiếm khí mênh mông như là biển cả nhấn chìm tới.

"Bảo cụ thật mạnh!"

Người thứ tư cầm tàn cốt trong tay, kết hợp thành một thể, hiện ra linh vũ chim bằng, biến hóa thành vô số lông chim màu vàng, giống như những mũi tên thần bắn thẳng về phía trước.

Bốn người kết hợp lại với nhau cứ như một con chim đại bàng được tái sinh, mỗi người cầm mỗi miếng tàn cốt trong tay biến thành một tòa sát trận, liền thành một thể, vô cùng đáng sợ.

"Trục Lộc học viện trước khi đến đều đã chuẩn bị cả, dẫn theo cả một tòa trận pháp chủ yếu là để đối phó với nhóc siêu quậy." Hạ U Vũ nói.

"Mang theo bốn miếng bảo cốt, chỉ là muốn luận bàn về trận pháp mà thôi, thật sự không nghĩ tới hắn cũng tu luyện bảo thuật Bằng tộc, hơn nữa lại mạnh mẽ như thế." Nữ Chiến Thần giải thích.

Đây chính là xương của di chủng chí cường, tuyệt đối đáng sợ, phù văn lít nhít quấy nhiễu Nhóc Tỳ làm phép. Vì vậy, trận chiến này rất kịch liệt, nó không thể nào chiến thắng dễ dàng như bẻ cành cây khô được, một trận chiến kịch liệt chấn áp tứ đại cường giả.

"Vù"

Những tiếng sấm sét vang lên, sau lưng Nhóc Tỳ xuất hiện cặp cánh thần chấn động mạnh mẽ, giống như trời long đất lở, nó bị ép tới mức phải vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất, đánh bay một người ở chính giữa.

Tất cả mọi người kinh hãi, bảo thuật Bằng tộc của nó sao lại có thể mạnh mẽ như thế được, cơ bản không thể nào địch lại được, ngay cả đến trận pháp cũng gần như sụp đổ!

"Giết!"

Bốn người kêu to, bốn miếng bảo cốt phóng ra những sức mạnh thần bí, phù văn dày đặc, càng ngày càng mạnh, bọn họ cảm ứng lẫn nhau, bảo thuật giao hòa với nhau.

Nhóc Tỳ không sợ hãi, cặp cánh Côn Bằng ở sau lưng chấn động, ánh sáng thần thánh màu vàng xé rách bốn phía, giống như là một vị thần linh đang tắm rửa trong biển thần màu vàng, quét sạch bốn phía, ầm ầm vang vọng, chấn cho bốn người miệng không ngừng hộc máu, bay ngược ra ngoài.

Bọn họ biến sắc, quả thực là không thể nào địch lại được.

Vòng xoáy màu vàng bên ngoài thân thể Nhóc Tỳ chuyển động, nhanh chóng hút lấy phù văn của bọn họ, rèn luyện thành tinh khí bổ sung phần tiêu hoa của mình, giúp cho bản thân như có vẻ càng thêm mạnh mẽ.

Sắc mặt Nữ Chiến Thần thay đổi, rốt cuộc cũng phát hiện, mặc dù thấy Nhóc Tỳ triển khai chính là Bằng thuật thế nhưng lại cảm giác ở phía sau lưng nó như là đại dương mênh mông, phảng phất như có một con cá muốn phi thăng lên trời cao.

"Côn Bằng!" Đúng lúc này, nàng hoàn toàn chắc chắn, trong lòng khiếp sợ, người này bước lên một con đường còn xa mới có thể tính là hoàn thiện thì uy lực đã mạnh mẽ như thế rồi, nếu như hóa sinh thành bảo thuật Côn Bằng chân chính thì mạnh như thế nào nữa?

Cuối cùng, tứ đại thiên tài cường giả của Trục Lộc học viện thất bại thảm hại, đều không phải là đối thủ của Nhóc Tỳ.

Nhóc Tỳ rất vui mừng, lại đạt được bảo thuật Bằng tộc của Trục Lộc học viện, lúc này liền ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu, cả người phát sáng.

Mọi người thay đổi sắc mặt, ở sau thân thể nó, một quả trứng thần vàng óng ánh lơ lửng, một con chim thần hiện lên, mơ mơ hồ hồ, ở nơi đó nó hót vang, vô cùng kinh khủng.

"He he, quá tốt, hiểu được bảo thuật của Trục Lộc học viện, lại tìm hiểu mảnh xương Côn Bằng này, ta nhất định sẽ nhận được một môn thần thông kinh thế!"

Nhóc Tỳ vô cùng vui vẻ, cho tới bây giờ, còn chưa thật sự nghiên cứu mảnh xương này, do đêm hôm qua mới nhận được, mới bắt đầu tìm hiểu, trước đây nó vẫn một mực nghiên cứu pháp môn Bằng tộc.

Có thể suy đoán rằng, sau khí có thêm bảo thuật của Trục Lộc học viện, lại nghiêm cứu tiếp mảnh xương này thì thu hoạch của nó sẽ càng lớn hơn nữa.

Răng rắc một tiếng, đất rung núi chuyển, Bổ Thiên các như gặp phải động đất làm cho mọi người giật mình.

Ầm một tiếng, một ngọn linh sơn lún xuống, rơi vào trong một vực sâu màu đen, cũng không phải một ngọn mà liên tiếp bảy tám ngọn cũng gặp phải tình cảnh này, cảnh tượng khiếp người.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Tất cả mọi người giật mình.

Bổ Thiên các xuất hiện dị biến, mặt đất nứt ra hình thành nên một khe lớn đen thui, vô cùng đáng sợ, không ngừng mở rộng ra xung quanh.

Những ngọn linh sơn bị lún xuống đều có liên quan đến việc này, thật sự hơi đáng sợ, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến người khác không biết phải làm sao.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Các nguyên lão của Bổ Thiên các khiếp sợ, tất cả đều đứng dậy, mấy vị lão tổ đang bế quan cũng sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi động phủ.

Nhóc Tỳ nhảy lên, nhìn về nơi bắt đầu của khe lớn, nó cảm thấy có điều không tốt, hướng kia chính là nơi ở của dây leo già.

"Làm sao thế này, Tế Linh muốn tọa hóa hay sao?" Nhóc Tỳ có cảm giác không rõ ràng.

Đêm khuya hôm qua, dây leo già vừa đưa cho nó khối xương của hậu duệ Côn Bằng ngang hàng với bảo thuật trấn giáo, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK