Thử kiếm?
Hai lão đầu tử trợn mắt nhìn hắn, thử kiếm? Đang làm loạn gì vậy!
"Các ngươi có ý gì, sao lại dùng cặp mắt cá chết đó nhìn ta?" Thạch Hạo không nói nữa, trừng mắt nhìn lại hai lão gia hoả này.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?" Râu ria của Điểu Gia đều vểnh lên nói.
"Đừng lên mặt nữa." Thạch Hạo không hề để tâm nói.
"Ha ha, ngươi tên ranh con này, thật không biết ăn nói mà, có tin ta ném ngươi vào trong khu Tiên Đạo Luyện Ma Địa không, trấn áp ngươi bảy bảy bốn mươi chín vạn năm, luyện hoá ngươi thành một bãi máu sền sệt!" Điểu Gia trừng mắt.
"Đừng nói lời vô dụng nữa, nhanh chóng an bài giùm ta, đi đánh cái con hàng dám mạo phạm uy nghiêm của ta. Nếu đã tới khiêu chiên, tên đó nên có giác ngộ bị đánh mới được." Thạch Hạo tuỳ tiện nói.
Hai lão đầu tử dều giương mắt nhìn hắn, ngươi một tên tu sĩ Độn Nhất cảnh cũng dám nói khách đến từ Tiên Vực ở cảnh giới nhân đạo đỉnh phong chỉ là con tép khô? Muốn bị ngược đãi à, chủ động để bị trấn áp sao?
"Nhanh lên, thời gian của ta rất là gấp gáp!"
"Được, ngươi tự tìm ngược đãi, thế thì đi thôi!" Tinh Bích Đại Gia nói.
Phụ cận giới môn tiếng vang rất lớn, mấy ngày nay thỉnh thoảng đều có âm thanh rất lớn vang lên, có người ở bên kia cửa đang oanh kích, ầm ầm lên giới môn, thỉnh thoảng còn xuất hiện tiếng sấm sét ầm vang.
"Mở cửa!" Thạch Hạo vung tay lên, để Điểu Gia đi mở cửa, vẻ mặt cao ngạo, bộ dạng vô cùng vênh váo.
"Long Nhi, tới đây." Hắn vẫy vẫy tay, kêu Xích Long qua đây, rất bình tĩnh nói: "Thay vi sư truyền pháp chỉ."
Xích Cô vô cùng tức giận, Long Nhi cái gì, hai chữ này khiến cho nó nổi hết cả da gà. Chính vì tên khốn kia đã gọi trước, hình như tên khốn đó là tên mập Tào Vũ Sinh, hoặc là con kim sắc Nghĩ kia?
"Thế nào, không nghe lời vi sư sao?" Thạch Hạo liếc xéo nó.
Xích Long không tình nguyện đi lên phía trước. Trong lòng nó oán thầm, còn truyền pháp chỉ nữa. Hắn là loại người gì vậy, cú này chơi quá lớn rồi, ngươi cũng đâu phải là Tiên Quân gì đâu!
Dù là Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia cũng không nhìn nổi nữa, đều liếc xéo hắn, còn suýt chút nữa chỉ vào mũi hắn mà khinh bỉ, ngươi mới tí tuổi đầu mà làm bộ làm tịch cái gì hả.
"Rắm thối lớn thật, ngươi bệnh nặng lắm rồi đó!" Đây là lời của Tinh Bích Đại Gia.
Xích Long dùng sức gật đầu, rất là tán đồng cảm, cảm thấy vị sư phụ tiện nghi này của mình phải để hai lão già này ra tay mới được.
"Ngươi gật đầu cái gì, muốn đại nghịch bất đạo sao, mau mau mài mực, để viết pháp chỉ!" Thạch Hạo gõ đầu Xích Long, sau đó nói với hai vị lão đầu tử:" Cái người tới từ Tiên Vực kia, không phải mang theo pháp chỉ sao, dựa vào cái gì lại tự nhận mình là cao nhân muốn người khác tiếp chỉ, ta cũng hạ một đạo pháp chỉ cho kẻ đó."
Hai lão đầu tử cũng coi như đã rõ, tên gia hoả này thù dai, đối với sinh linh của Tiên Vực hùng hổ doạ người, cao cao tại thượng vô cùng phản cảm, luôn canh cánh trong lòng.
Xích Long cũng hoàn toàn cạn lời, vị sư phụ tiện nghi này quả thật biết gây chuyện mà.
Đông một tiếng, cửa giới môn hé ra một khe hở, Thạch Hạo lại bắt đầu kêu lên nói: "Hai vị tiền bối, các người nhìn xem một chút, nếu tình huống không ổn, nhanh chóng tạo ra một cái lôi đài cùng cấp chiến đấu cho bọn ta nhé!"
"Ngươi không phải muốn giáo huấn người khác sao?" Điểu Gia trợn mắt nói.
"Vạn nhất bị kẻ đó dạy dỗ thì sao?" Thạch Hạo không hề đỏ mặt nói.
"Thế ngươi còn nói cái gì mà thử kiếm, khiêu chiến với người ta?"
Thạch Hạo da mặt tương đối dày, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, lời nói dõng dạc: "Ta không ngại đánh kẻ đó, ta chỉ là phòng bị trước mà thôi."
Đang!
Khe hở trên giới môn biến lớn, sinh linh kia ở bên đó không còn kiên nhẫn nữa. Một quyền đánh ra, âm thanh chói tai, khiến cho đại môn trực tiếp bị đánh mở.
Trong chớp mắt, hỗn độn cuộn trào, xông thẳng vào mặt, khiến cho Xích Long bị hất tung ra ngoài.
"Các ngươi dám thờ ơ lạnh nhạt với ta, lâu như vậy mới mở cánh cửa này ra, đang khinh thị Tiên Vực sao?" Đây là một vị chiến tướng tu luyện tới tầng thứ rất cao rồi.
Bất quá, trong những vị chiến tướng đi ra từ Tiên Vực lần này y là kẻ có tu vi thấp nhất, vẫn còn ở lĩnh vực Nhân Đạo, chưa hề đạp chân vào Tiên Đạo lĩnh vực.
"Ngươi, mau mau đi gọi Hỗn Thế Ma Viên tới đây, cung nghênh thánh chỉ!" Y nhìn thấy Xích Long ở phía trước, chỉ tay vào nó, kêu nó đi gọi người.
Xích Long tức tới ngứa cả răng, bị khí Hỗn Độn hất tung thì thôi đi. Tên sinh linh này vừa mới bước vào đã vênh váo cạo ngạo, hất hàm sai khiến nó, khiến nó tức giận không thôi.
"Có nghe hay không, còn không mau đi, kêu Hỗn Thế Ma Viên đi tới đây quỳ xuống tiếp pháp chỉ!" Vị chiến tướng này quát.
Trên thực tế, y cũng đã nhìn thấy Thạch Hạo ở phía xa, cùng với Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia, nhưng vẫn nói như vậy, là muốn thăm dò cũng như là có chút tự phụ.
Xích Long giận đến nổi muốn một trảo tát lên trên mặt y, khiến cho y khuôn mặt nở hoa, nghiệm chứng một chút uy lực của Chân Hoàng Trảo.
Một con Chân Long không có truyền thừa, cuối cùng chỉ có thể Chân Hoàng Trảo để giết địch.
Ở ngoài ra, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia sắc mặt vô cùng khó coi, về phần Thạch Hạo càng không cần phải nói nữa, mặt cũng đen lại.
"Ngươi, sẽ không phải là Hỗn Thế Ma Viên chứ, còn không qua đây!" Vị chiến tướng kia rốt cuộc cũng dời mục quang lên trên người Thạch Hạo, ngẩng cao đầu, hai mắt sắc bén, khinh thị Thạch Hạo nói.
"Sư phụ ngươi muốn đọc pháp chỉ trước chứ?" Xích Long xách động, nó cũng vô cùng tức giận, phiền muộn muốn phát điên.
"Không muốn." Thạch Hạo phủ định.
Vô luận là xích Long hay còn có Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia cũng đều sửng sờ, tên gia hoả này đổi tính sao? Không ngờ lại không gây chuyện, lại điệu thấp như vậy! Nhưng việc này không thể nhẫn a, dù là bọn họ cũng cảm thấy phẫn nộ, gia hoả này phải thù dai mới đúng, không ngờ lại có thể nhẫn?!
"Ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe không hả, ngươi chính là tên Hỗn Thế Ma Viên đó? Còn không qua đây quỳ xuống tiếp pháp chỉ!" Chiến tướng hét lên, y một thân chiến bào, giáp trụ chớp động quang mang kim loại băng lãnh, vô cùng cao lớn uy mãnh.
Thạch Hạo mặt càng đen hơn, u lãnh nhìn người này, đối với Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia nói: "Làm một cái lôi đài, trước tiên để ta dạy dỗ y một phen, đánh cho y nửa thân tàn phế mới thôi!"
Xích Long bừng tỉnh đại ngộ, tính tình vị sư phụ tiện nghi này quả thật là không hề thay đổi, đây chính là đánh vố lớn mà.
Hắn đang chuẩn bị hành hung kẻ này một phen rồi mới để Xích Long tuyên đọc pháp chỉ.
Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia cũng bộ dáng hiểu rõ, bọn họ căn bản cũng không hề tin tưởng hắn sẽ đổi tính, con hàng này là người như thế nào, bọn họ còn không rõ sao?
"Ngươi đang nói cái gì?" Vị chiến tướng đó hỏi.
"Đánh ngươi!" Thạch Hạo chỉ có hai chữ.
"Sau đó, hắn nhìn về phía hai lão đầu tử nói: "Đưa y đi giác đấu trường!"
"Ngươi không phải muốn dùng kẻ này thử kiếm sao?"
"Trước đánh một trận rồi nói!" Thạch Hạo đáp.
Hai lão giả hoả vốn còn muốn bắt bẻ hắn, nhưng tư thái vừa rồi của tên chiến tướng này quả thật quá cuồng vọng, khiến bọn họ cũng cảm thấy rất không thoải mái, cho nên vô cùng phối hợp với Thạch Hạo.
Hào quang điểm điểm, yên vũ mong lung.
Cảnh vật hoàn toàn thay đổi, bọn họ xuất hiện trên một khu giác đấu trường.
Xích Long cùng với hai vị lão giả đều đứng ở bên ngoài, có thể ở đây quan chiến. Thạch Hạo cùng vị chiến tướng đó xuất hiện ở trung ương giác đấu trường, giằng co với nhau.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Thần sắc chiến tướng biến đổi, y tự nhiên cảm thấy được địch ý của đối phương, nhìn về phía hai lão đầu tử ở bên ngoài giác đấu trường nói: "Đây là đạo đãi khách sao?"
"Đến đây, tiểu gia ta sẽ chiêu đãi ngươi, đảm bảo ngươi toàn thân sảng khoái, vô cùng vừa ý!" Thạch Hạo nói.
"Làm càn, ta đại biểu cho Tiên Vực đến đây, có pháp chỉ phải tuyên đọc cho ngươi, Hỗn Thế Ma Viên, còn không mau cung nghênh pháp chỉ!?" Chiến tướng hét lớn, âm thanh giống như là lôi đình, nếu là người bình thường khẳng định sẽ bị doạ sợ.
Tuy nhiên, Thạch Hạo là ai? Căn bản không hề có cái khái niệm sợ hãi là gì, trong lòng hắn một mực không cam, muốn hành hung tên thần tướng này một trận!
"Thằng ranh con, qua đây!" Thạch Hạo kêu lên, cách gọi như vậy khiến vị chiến tướng không cách nào chịu được, thằng ranh con? Y còn lớn hơn cả huyền tổ của Thạch Hạo, không ngờ lại bị xưng hô như vậy.
"Ầm!"
Chiến tướng xuất thủ, giáp trụ trên người vang vọng, y đánh giết về phía Thạch Hạo, kiếm khí tung hoành, thần quang khuấy động, bao phủ cả giác đấu trường.
"Ma Viên, nghiệt súc, qua đây quỳ xuống lĩnh pháp chỉ!" Chiến tướng hét lên, vẻ mặt âm trầm, khinh thị sinh linh trẻ tuổi trước mặt.
Thạch Hạo rất không vừa mắt với sinh linh tới từ Tiên Vực cũng vì vậy, thái độ cao cao tại thượng của bọn họ khiến mặt hắn càng đen hơn. Cùng với dung mạo miệng rộng lộ ra răng nanh, rất giống với Hắc Sát Quỷ.
Keng!
Kiếm khí khuấy động, Thảo Tự Kiếm Quyết trảm phá cả bầu trời, sau đó lại quét ngang tới, chiến đấu cùng cấp trong giác đấu trường vô cùng kịch liệt.
Đáng tiếc, cái gọi là kịch liệt không duy trì được bao lâu, Thạch Hạo một kiếm liền chém mở hộ thể quang mạc của chiến tướng, khiến cả người y bị chém bay.
Xoẹt một tiéng, Thạch Hạo xông tới, lăng không một kích, một kiếm xuyên thủng qua người chiến tướng, bộ ngực trước sau thông suốt.
Trong sát na y rơi xuống, hắn nắm lấy giáp trụ của tên chiến tướng, xách cổ y lên, sau đó là một cái tát vang dội, lại quất mạnh vào sau ót.
"Bà nội ngươi!" Chiến tướng bị chọc giận không nhẹ, có chút choáng váng, chủ yếu là bởi vì một tát này quá nặng, tựa hồ muốn tát vỡ cả đầu y, khiến nguyên thần y chấn động, đồng thời cũng có chút sỉ nhục. Y chính là chiến tướng, kết quả lại bị người khác đánh vào sau ót, cảm giác bản thân như là tiểu hài tử không nghe lời bị người lớn trách phạt vậy.
"Còn dám khiêu khích sao, ta lấy dép đánh lên mặt ngươi bây giờ, có tin không hả?" Thạch Hạo uy hiếp.
Chiến tướng còn thật không tin, kịch liệt phản kháng, sau đó đón chờ y chính là một mảnh đen tối, tên Ma Viên trẻ tuổi này thật sự tay cầm chiến hài, dùng đế giày vỗ xuống.
Bốp một tiếng, âm thanh vang lên đặc biệt rõ ràng, mắt mũi miệng của chiến tướng đều in rõ dấu giày, máu tươi chảy dài, hai mắt bị lấp kín, vô cùng thê thảm.
"Thằng ranh con, có phục không hả, ta xem ngươi còn dám kêu gào không?" Thạch Hạo nói.
Bốp bốp bốp!
Sau đó, hắn còn dùng đế giày đánh thêm mấy cái, đánh cho mũi miệng của vị chiến tướng phun máu, hai mắt sưng to như quả đào, triệt để huỷ dung.
Đặc biệt là, sau khi dừng lại, trên mặt và mũi y, có vết giày rất là rõ ràng, vô cùng bắt mắt.
"A... a... a... "Chiến tướng quay người lại hét thảm không thôi. Vết thương trên mặt cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng loại sỉ nhục như vậy khiến cho y như phát điên.
Đường đường một vị chiến tướng, bị người khác dùng đế giày đánh lên mặt, khiến cho y tức giận đến thất khiếu bốc khói!