Cùng một thời gian, trong tràng náo loạn kinh thiên động địa này, Thạch Hạo rời đi, dọc theo đường cũ quay về!
"Tê!"
Thế nhưng, hắn hít sâu một hơi, quên mất rằng cái thông đạo có thể quay về Cửu Thiên Thập Địa kia lại ở phụ cận tổ địa của Xích Vương nhất tộc. Nhưng phiến khu vực đó hiện tại có vô số đại quân, đông đúc.
Thú Thời Gian nhất tộc xảy ra vấn đề lớn, hai ngày nay đều nghiêm trận đón địch, quả thật như muốn bạo phát đại chiến.
Thạch Hạo muốn quay về từ nơi đó, độ khó quá lớn, cơ hồ không thể nào thực hiện được.
Thông đạo đó đã đi không thông, phiền phức lớn rồi!
Thạch Hạo nghĩ mãi không rõ, không phải hắn chỉ chặt đứt nửa thân thể của một con Thú Thời Gian thôi sao, vì sao lại khiến cho tộc này phát điên lên vậy?
Hắn quay người rời đi, vô cùng quyết đoán, chạy thẳng tới một khu vực khác. Hắn hy vọng vẫn còn kịp, thừa dịp hiện tại đang đại loạn mà quay về Cửu Thiên Thập Địa.
Trong nháy mắt đã tới, hắn nhìn thấy một tòa thành khổng lồ, trong thành đó có một tòa tế đàn, đi thông tới khu vực không người ở Biên Hoang của Cửu Thiên Thập Địa.
Địa phương này khẳng định có cao thủ tọa trấn, Thạch Hạo ngưng thần nhìn lại, thời gian không còn nhiều, muốn thừa dịp rối loạn mà vượt giới, giết trở về!
"Rống!"
Phương xa, Vương Bất Hủ thét gào, nghênh đón sinh linh bên phía Giới Hải, quá khủng bố rồi, sương mù hỗn độn cuộn trào, vô thượng pháp lực bành trướng.
Tương truyền, một vị tồn tại cổ lão ngủ say bên trong Bình Luyện Tiên, không thuộc về kỷ nguyên này, hiện tại lão đã xuất thế, ngưng thần nhìn về phía Giới Hải, lão đang tìm kiếm cái người gọi là Đồ Tể.
Xoẹt!
Một đạo thần tiễn bay tới, nếu như rơi xuống, còn có thể hủy đi một cái Đế Tộc, quá kinh khủng.
Đang!
Bình Luyện Tiên động, vọt lên tận trời, đụng vào mũi tên kia, hóa giải một trận đại kiếp nạn.
"Các ngươi giết đi, ta đi về trước!" Thạch Hạo âm thanh lạnh lùng nói.
Hắn quay người lại, đi vào trong toà cự thành kia, không còn quan tâm tràng tuyệt thế đại chiến ở cuối chân trời.
Hắn biết, thời gian không nhiều, kéo dài không được bao lâu nữa, chiến dịch kia sẽ lập tức hạ màn, bởi vì "Giới Diệt" đã bị hủy đi.
Phụ cận tế đàn, quả nhiên là có cao thủ trấn thủ, đó là một trung niên nam tử, ít nhất dung mạo là như vậy, sợi tóc đen nhánh, ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, thân mặc kim sắc đạo bào, cả người tán phát ra khí Bất Hủ.
Hai mắt y thỉnh thoảng mở ra, vừa thủ hộ tòa trận đài này, cũng đang nhìn về phía đại chiến ở xa tận chân trời. Hai mắt của y có hỗn độn hiển hiện, đây là một vị cao thủ.
Chuẩn Vương Bất Hủ!
Thạch Hạo thần sắc nghiêm túc, hắn phỏng chừng phải trải qua một tràng đại chiến. Chuẩn Vương Bất Hủ không phải chỉ là nói suông, cực kỳ cường đại, duy chỉ có số ít người như An Lan mới đạt tới cảnh giới này.
Sinh linh ở tầng thứ này, giống như là Chân Tiên đỉnh phong, nhanh tiếp cận cảnh giới Vương giả, nhưng còn chưa phải.
Liên quan đến cảnh giới này, trông thì gần, nhưng có lúc lại giống như là một lạch trời, không thể vượt qua, không thể bước tới, khiến người ta vô cùng bất đắc dĩ.
Thạch Hạo hai mắt lạnh lẽo, ngũ đại bí cảnh trong thân thể đồng thời phát sáng. Hắn đề thăng một thân tinh khí thần tới tuyệt đỉnh, vì hắn căn bản không có thời gian đi đại chiến, vô luận là thắng hay là bại đều chỉ tập trung vào trong hai ba chiêu. Nếu không, sẽ kinh động tới mấy vị Vương Bất Hủ đồng thời giá lâm.
Còn may, mấy đại cường giả vô thượng đều đã bị cuốn lấy, không thể nào phân thân.
"Ân, người trẻ tuổi thật là gan to bằng trời a."
Bỗng nhiên, một giọng nói như vậy vang lên bên tai Thạch Hạo. Quá đột nhiên, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn thấy trên đại địa có một đạo thân ảnh già nua đang nhanh chóng tiếp cận.
Sinh linh này thật sự là quá nhanh, Thạch Hạo nhìn thấy lão ta, đang còn ở vô tận vực ngoại xa xôi, thế nhưng chỉ trong chớp mắt lão đã tiến vào tòa cự thành này.
Sinh linh này rất già nua, cũng rất là khô gầy, không có bao nhiêu da thịt, cả người nhăn nheo, thế nhưng, trên thân lão ta lại tán phát ra vô số mảnh vỡ thời gian, quá khủng bố.
Lão phảng phất như nghịch chuyển thời gian quay về, đạp lên tuế nguyệt tới đây.
Thạch Hạo ánh mắt băng hàn, không để ý tới người này, hắn trực tiếp động thủ, đánh về tế đàn phía trước. Hắn muốn một chiêu giải quyết trận chiến này, sau đó quay về Cửu Thiên Thập Địa.
Ầm ầm!
Thiên địa nổ tung, ngũ đại bí cảnh của Thạch Hạo phát ra ánh sáng chói mắt, tràn ngập Hỗn Độn khí. Hắn vận dụng lực lượng chung cực của bản thân, muốn một chiêu quyết sinh tử, định thắng thua.
Lúc này, các loại bảo thuật của Thạch Hạo dung hợp lại làm một, hóa thành bí thuật độc nhất vô nhị mà bản thân hắn lý giải, khủng bố ngập trời.
Hắn thi triển quyền ấn giết thẳng qua đó.
Trong một quyền này, bao hàm vạn tượng, dung nạp quá nhiều áo nghĩa, có Côn Bằng Thuật, có Chân Hoàng Bất Tử Thuật, có Lôi Đế Dương Cương Bá Liệt...
Bao hàm sở trường trăm nhà, Thạch Hạo diễn hóa ra pháp đại đạo của bản thân, một đạo quyền ấn, có thể lập úp chư thiên, có thể cắt đoạn tuế nguyệt!
Oanh!
Ngũ đại bí cảnh phảng phất như thiêu đốt, quá chói mắt, lực lượng Tiên đạo bạo phát, đánh về phía nam tử trung niên kia.
Người đó mở bừng mắt, hai tay kết pháp ấn, vận dụng đạo hạnh cao thâm nhất, liều mạng với Thạch Hạo. Tới cái tầng thứ này, ai rất khó bị đánh lén mà chết.
Sinh linh này vô cùng cảnh giác, kim sắc đạo bào phồng lên, tán phát ra khí Hỗn Độn và Bất Hủ. Trong một sát na, phảng phất như có hư ảnh Vương Bất Hủ xuất hiện ở sau lưng sinh linh này.
Đó là huyết mạch truyền thừa của Vương Bất Hủ, là con ruột duy nhất còn sống của một vị Vương nào đó.
Oanh!
Hai người va chạm mạnh, kinh thiên động địa, vô cùng kịch liệt.
Thạch Hạo động dung, Chuẩn Vương Bất Hủ quả nhiên cường đại vô biên!
Xoẹt!
Cùng một thời gian, khi thi triển loại bí thuật nào đó, ngũ đại bí cảnh của hắn vẫn đang phát sáng. Hắn dung hợp thêm một loại thần thông trời sinh, đó chính là đệ tam loại Chí Tôn Cốt văn, đang đan xen, biến hóa, diễn dịch, có thể gia tăng thêm lực công kích, không ngừng gia điệp lên.
Phốc!
Vào thời khắc mấu chốt, phát sinh loại biến hóa này, đối với một chuẩn Vương Bất Hủ mà nói, tuyệt đối là chí mạng. Trung niên nam tử lập tức miệng phun máu tươi, hơn nữa thân thể xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Giết!
Quyền ấn của Thạch Hạo bạo phát, đánh lên trên người trung niên nam tử, triệt để trấn sát. Trong một mảnh huyết quang, vị chuẩn Vương Bất Hủ đó nổ tung, bị đánh nát.
Nếu như chiến đấu bình thường, đây khẳng định là một tràng đại chiến rất kịch liệt, không biết sẽ phải đánh bao nhiêu hiệp, nhưng hiện tại chỉ còn gói gọn trong một hai chiêu là xong.
Điều này đối với Thạch Hạo mà nói, tiêu hao cũng cực lớn.
Nhưng hắn không hề dừng lại, một hơi tru sát nguyên thần lạc ấn cuối cùng của vị Chuẩn Vương Bất Hủ đó, sau đó tiến vào trong thông đạo, cứ như vậy độn đi.
Hậu phương, lão giả khô cằn đó vẻ mặt cười khổ nói: "Sớm biết ngươi có thể làm được như thế, ta không nên xuất hiện a."
Lời nói này rất cổ quái, lọt vào trong tia Thạch Hạo, khiến hắn kinh ngạc và khó hiểu.
Việc khiến hắn kinh ngạc vẫn còn tiếp diễn, lão giả đó đuổi theo tới nói: "Không cần vội quay về, nói đôi lời đi."
Đồng thời, một cỗ uy áp khủng bố giáng lâm, tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Vương Bất Hủ.
"Ngươi là ai?" Thạch Hạo dừng bước. Hắn kinh nghi bất định, nhân vật bậc này không ngờ đều đã hiện thân. Vừa rồi nếu như người này cố ý xuất thủ, vị chuẩn Vương Bất Hủ đó quá nửa sẽ không chết, vẫn còn cứu viện kịp.
Thạch Hạo không hiểu!
"Ngươi hẳn là cảm ứng được, ta không hề có ác ý với ngươi. Chứ nếu không, thông đạo này đã bị ta phong ấn lại rồi. Tốc độ ngươi tuy nhanh, nhưng vẫn không thể chạy thoát được."
Lão giả rất bình thản, nhưng lại là một cường giả tuyệt đỉnh.
"Lão đến tột cùng là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Một sinh linh gánh chịu tiếng xấu thiên cổ, có người xưng ta là Cô* Tổ." Lão nhân thở dài.
*Cô: Dế Dũi.
"Cô tộc, kẻ phản bội? !" Thạch Hạo quả thật vô cùng kinh hãi, đây chính là mấy tên đầu lĩnh của Cô tộc đã phản bội sư huynh đệ? !
Hắn thật sự không nghĩ tới, Cô Tổ lại xuất hiện, hơn nữa còn đứng gần hắn như vậy.
Thạch Hạo vững tin, Cô Tổ đã trở thành Tiên Vương, siêu việt chuẩn Vương Bất Hủ!
Năm đó, trong Thập Hung sinh linh nào cũng cường hãn, đồng thời tiềm lực to lớn, cho nên mới có uy danh hiển hách.
Chỗ tộc đàn của thành viên trong Thập Hung, thì càng là như thế, số lượng tộc nhân thưa thớt, nhưng đều cường đại tới nghịch thiên.
Năm xưa đầu Cô già này còn chưa phải là Tiên Vương, nhưng sau khi ở Dị vực tu đạo một kỷ nguyên, sớm đã thành công tấn giai, trở thành nhất đại cường giả tuyệt đỉnh.
"Haizz!"
Cô Tổ thở dài, nhìn thần sắc Thạch Hạo, biết được hắn đang nghĩ gì, không khỏi lộ ra thần sắc bi thương, đây là tiếng xấu thiên cổ xác định sẽ gánh trên lưng suốt đời.
"Ta là muốn giúp ngươi chạy thoát, không có ác ý." Cô Tổ nói.
Thạch Hạo hoài nghi, năm đó, người tộc này suýt nữa đã hành hạ hắn đếnchết, mà tổ tiên tộc này lại có thái độ như vậy, quá mâu thuẫn.
"Muốn đầu nhập vào Dị vực, như thế nào mới có thể để bọn họ tin tưởng? Muốn lừa được bọn họ, trước tiên cần phải lừa được bản thân mình." Cô Tổ thở dài.
Lão nói rõ sự thật, năm đó thế bại của Cửu Thiên Thập Địa sớm đã rõ như ban ngày, chú định sẽ diệt vong. Một chi của Cô tộc này phụng mệnh làm phản đồ, để tiến vào Dị vực.
Đương nhiên, tất cả cô tộc nhân đều cho rằng họ thật sự phản bội bỏ chạy, chỉ có một mình lão biết được, đây không phải là thật, trong quá trình này tự nhiên tạo ra rất nhiều giết chóc.
Thậm chí, ngay cả đầu Cô già này cũng tay đầy huyết tinh, vì để cho giống thật, vì để Dị vực tin tưởng đầy. Lão còn dùng đại pháp lực khiến cho bản thân quên sự thật ngày xưa, chỉ nhớ rõ chuyện đầu nhập vào Dị vực này.
Gần nửa kỷ nguyên qua đi, ký ức bị đóng bụi của Cô Tổ mới từ từ được mở ra.
Lúc này, Cô tộc sớm đã gánh trên lưng tiếng xấu muôn đời.
"Nếu đã như vậy, lão vì sao còn ngăn cản ta? Không để ta nhanh chóng quay về." Thạch Hạo nói, hắn không quá tin tưởng vào lời nói của lão Cô, trong lòng vẫn còn hoài nghi.
"Người già rồi, nhớ tới chuyện cũ, lòng như dao cắt, muốn tìm người bên phía quê hương nói chuyện một chút." Lão Cô nói.
Thạch Hạo không biết nói gì cho phải, lão gia hỏa này muốn giúp hắn sao, thời khắc khẩn yếu quan đầu này, còn làm trì hoãn thời gian của hắn!
"Ngươi yên tâm, ta là Cô tộc, đều có năng lực can thiệp nhất định tới cái gọi là thời gian, không gian."
Lão Cô nói với hắn, sẽ giúp hắn xóa đi các loại dấu tích còn lưu lại, hiện tại trông như đang hao tốn thời gian, kỳ thật họ đang ở trong một mảnh thời gian pháp tắc, chưa hề trôi qua bao nhiêu thời gian.
Lão bố trí thời gian pháp tắt, bao phủ nơi này, lão không kinh không hoảng giúp Thạch Hạo thanh lý vết tích, thiêu đốt cả máu huyết của tên chuẩn Vương Bất Hủ đã chiến tử.
Ở trong lĩnh vực của Cô Tổ, thời gian phảng phất như dừng lại, khó trách lão có lòng tin nói như vậy, sẽ không làm trì hoãn thời gian của Thạch Hạo.
"Có phải ngươi đã gây ra đại họa ở nơi Xích Vương bế quan?" Cô Tổ đột nhiên hỏi.
"Chỉ là chém rụng nửa thân một con Thú Thời Gian, kết quả tộc này lại phát điên lên, thật là khó hiểu." Thạch Hạo nói.
Cô Tổ nghe xong câu nói này, hai mắt trợn trừng, cả người đều có chút ngơ ngẩn, thân là Tiên Vương mà lại có dạng biểu tình như vậy, thật là hiếm thấy.
"Ngươi còn bảo khó hiểu, ngươi có biết không, ngươi có khả năng đã chém đầu Xích Vương đó?!"Cô Tổ nói, hô hấp có chút gấp rút.
"Không có khả năng, con Thú Thời Gian đó sao yếu vậy!" Thạch Hạo lắc đầu.
"Bên ngoài đã có lời đồn, Xích Vương đang niết bàn. Từ đầu tới cuối, Xích Vương muốn đột phá cực hạn của Vương Bất Hủ. Thế nhưng, hai ngày này đột nhiên gặp phải kiếp nạn!" Cô Tổ nói. Lão tin rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, ngay cả lão cũng không còn gì để nói, quá mức rung động.
Thạch Hạo tự nhiên là ngẩn người, thất thần đứng đó.
Còn kém chút nữa, là đã làm thịt luôn tên Xích Vương đó rồi, hiện tại lại chỉ chém rụng có nửa thân thể mà thôi. Thạch Hạo lấy ra một nửa thân thể của Thú Thời Gian nói: "Thật sự là Xích Vương, ta hối hận a. Lúc này nên liều mạng truy sát, triệt để hủy diệt lão ta!"
Thạch Hạo nắm chặt tay, thật sự có chút không cam lòng.
Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm nửa bộ thân thể đó nói: "Sau khi trở về, ta sẽ nấu chín ngươi, rồi trực tiếp ăn đi!"
"Ngươi nếu như dám ăn, thì phải cẩn thận, bên trong ẩn chứa một số tinh khí thần và đạo quả của Xích Vương, đừng để xảy ra vấn đề." Cô Tổ nhắc nhở.
"Nếu như lão đã không còn chuyện gì nữa, thế thì xin từ biệt." Thạch Hạo xoay người rời đi.
"Sớm biết như vậy, ta thật sự không nên xuất hiện a. Không ngờ ngươi lại có thể giết được chuẩn Vương Bất Hủ." Cô Tổ khẽ than, bắt đầu thanh lý vết tích nơi này.
Hai người tuy rằng có trò chuyện, kỳ thật cũng chỉ phát sinh trong sát na mà thôi. Bởi vì hết thảy đều được tiến hành trong lĩnh vực thời gian của Cô Tổ, thời gian vừa rồi đã ngừng chảy.
Oanh!
Thạch Hạo xông vào thông đạo, trở nên một phương thế giới thuộc về hắn!