Cửa Tiên vực phát ra ánh sáng lung linh, đó là một cánh cửa kim loại, ngăn ở trong hư không, cắt ngang hai giới.
Chỉ có thể nói, giới này quá cường đại, có những người mang đại pháp lực vô thượng liên thủ đúc ra cánh cửa này, có thể cắt đứt thiên địa nơi này. Nếu không nó không mở ra, bất kỳ người nào cũng không thể nào công vào được.
Một đội lại một đội nhân mã lên đường, bước lên con đường quay về. Nói tóm lại, những người này sau khi bước qua cánh cửa đó giống như là trút được gánh nặng. Bọn họ không phải kẻ bị bỏ rơi, còn có thể quay về.
Gần đây, đã chết rất là nhiều người. Những kẻ chém giết với sinh linh hắc ám, trên người nhiễm phải vật chất hắc ám quá mức nồng đậm, đời này kiếp này cũng không thể nào quay về, liền gây ra bạo loạn, bị trấn áp một cách vô tình.
Trong đó, có một số người quay đầu bỏ đi, đầu vào sinh mệnh cấm khu ở trên Cửu Thiên.
Lần xuất chinh này chính là kết thúc như vậy. Tổng thể mà nói, không công mà lui, thời đại mạt pháp cũng triệt để giáng lâm, bọn họ nhất định phải rời đi.
Chó con cũng tới, hóa thành một con mèo màu hoàng kim, trốn ở trong ngực của một thiếu nữ, híp đôi mắt lại, nhìn về phía thiên địa xa xôi kia.
Trong mắt nó có chút buồn vô cớ, có tiếc nuối. Nó đã từng nói ra, cho dù là chết cũng sẽ táng thân trong mảnh thiên địa này, nhưng hiện tại nó lại phải rời đi rồi.
Long Huyết Thần Miêu chân chính là sủng vật của thiếu nữ này tự nhiên cũng đã bị nó trấn áp, sau đó nó biến thân để trà trộn vào đó. Nó đi theo nữ nhi của một đại nhân vật lén lút tiến vào trong Tiên vực, đi tìm kiếm tung tích của Vô Chung.
Thạch Hạo cũng đã tới, nhưng chó con sớm đã rời đi rồi, thành công tiến vào Tiên vực!
Thạch Hạo đứng ở đằng xa, im lặng ngóng nhìn. Cánh cửa kim loại đó rất kiên cố. Nó có thể cảm nhận được, cánh cửa đó không chỉ có lạc ấn của một vị Tiên Vương, sinh linh một giới này không ai có thể đánh xuyên vào.
Hắn từng đi qua Tiên vực, là đi cùng với Tam Tạng và Thần Minh. Lúc đó cánh cửa mà họ đi qua là một cửa đá, không phải cánh cửa này.
Nhìn từng đội lại từng đội nhân mã rời đi, Thạch Hạo khẽ thở dài, nên đi hay nên ở đây. Hắn phải đi theo vào Tiên vực sao? Nơi đó phải chăng đang có người đợi hắn tới sa vào trong lưới?
Thạch Hạo quay người, vô cùng dứt khoát và kiên quyết, đi về nơi xa.
Hoặc có lẽ phải lập tức đi đưa tiễn một số cố nhân, có một số người vẫn còn, chưa kịp tới đây, còn chưa từng bước chân tới nơi mà các tu sĩ đều đang chen nhau hướng tới, Tiên vực --- thần thánh đại thế giới đầy mê say.
Cửu Thiên Thập Địa, trong ba mươi năm nay, có quá nửa cương thổ bị hắc ám vật chất xâm lấn, trở thành nơi mà không một sinh linh bình thường nào có thể sinh sống.
Nhưng hiện tại, sương mù màu đen đang tán đi, sinh vật thần bí chân chính ở phía sau cũng đang lui lại.
Tu sĩ Tiên vực và sinh linh hắc ám trước khi rời đi, gây ra không ít hỗn loạn, thiên địa không thể nào bình tĩnh được.
Đặc biệt là cho tới sau này, thỉnh thoảng cũng có sinh vật kỳ dị xuất hiện, triển khai giết chóc, có cường giả đến từ hắc ám, đang đi tìm kiếm thứ mà bọn họ cần.
Ngoại trừ điều này, cũng có người bị Tiên vực từ bỏ, và một số người Tiên vực mang dụng tâm khó dò, cũng đang âm thầm làm ra một chút hành động, huyết tẩy một số đạo thống, chỉ vì để tìm kiếm thiên tài địa bảo...
Sắp phải rời đi rồi, thế lực các nơi đều không an phận, đều muốn trước khi rời đi mà làm một vố lớn.
"Phốc!"
Một cái đầu lâu bay lên, người đó mang theo vẻ không cam tâm, còn có kinh hãi.
Bởi vì, y là một vị chuẩn Chí Tôn, gần sắp thành đạo, nhưng lại bị một người trẻ tuổi giết chết.
Thạch Hạo mặt không biểu tình, tại làm chuyện này lúc, tâm lạnh như sắt, trên đường, hắn chém giết không chỉ một đội nhân mã, những người này có hắc ám cường giả, cũng có tu sĩ Tiên Vực ở trước mắt này.
"Đám Châu Chấu các ngươi, trước khi rời còn muốn cướp bốc một phen sao? Thiên địa này đều bị các ngươi đánh cho tàn khuyết rồi, dẫn đến thời đại mạt pháp tới sớm hơn!" Thạch Hạo âm thanh lạnh lùng nói.
Chính là dưới loại bối cảnh này, Cửu Thiên Thập Địa xảy ra náo loạn trước nay chưa từng có, khiến cho lòng người bàng hoàng, rất nhiều đạo thống cũng đều đứng ngồi không yên.
Ngay cả Trường Sinh gia tộc cũng muốn rời khỏi, không tiếc lấy chân kinh bên trong gia tộc để trao đổi, càng không cần nói đến những tộc quần bình thường.
Trên thực tế, đến giờ khắc này, cho dù là cao tầng của Tiên vực thủ hộ một giới này, đám thống lĩnh cường đại cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở, không thèm quản những phần tử làm loạn đó, chỉ hy vọng bản thân có thể thuận lợi trở lại Tiên vực.
Bên trên có yêu cầu, mỗi ngày đều chỉ có thể quay về một bộ phận nhân mã cố định. Bởi vì, bọn họ còn phải đề phòng hắc ám sinh linh có đợt phản kích cuối cùng.
"Vương gia ta rốt cuộc cũng được rời đi. Thế nhưng đại ca, ngũ đệ, bát đệ đều rơi vào trong tay của Hoang. Hiện tại hắn đang ở đâu, không thể nào tìm ra được!"
"Làm sao có thể tìm ra để bắt lấy hắn đây!"
Mấy con rồng của Vương gia đang nghị luận, đang thương thảo.
Trải qua sự lôi kéo quan hệ của Vương Trường Sinh, qua lại với một số cường giả của Tiên vực. Bọn họ đã đổi được một cơ hội, có thể di dời cả gia tộc tiến vào Tiên vực.
Bình Loạn Quyết cũng có sức hấp dẫn kinh người đối với đạo thống đỉnh cấp nhất ở Tiên vực!
"Hắn không sống được đâu!"
"Ta hy vọng phụ thân có thể tìm được hắn, tự tay giết chết hắn, mà không cần phải mượn tay người khác."
Mấy con rồng của Vương gia sắc mặt lạnh lùng, mang theo sát ý. Khiến bọn họ tiếc nuối chính là trước mắt Vương Trường Sinh rất là bận rộn, phải qua lại thương lượng với một số người ở Tiên vực.
"Huynh đệ chúng ta cùng nhau xuất động, luôn luôn đi cùng nhau, có pháp trận bên trong thể nội gia trì, có lẽ có thể giết được hắn, lại cộng thêm thần công của lão cửu hiện tại đã đại thành, đã là tuyệt thế cao thủ, cũng nắm chắc phần thắng lớn hơn!"
Thời khắc nội bộ Vương gia đang thương nghị, trong những gia tộc khác cũng không kém bao nhiêu.
Có người hưng phấn, có người kích động, cũng có bộ phận người thất lạc.
Trường Sinh gia tộc, gần như đều có đường lui, tìm được tư cách tiến vào Tiên vực.
"Hoang, đáng tiếc a. Ta lại không thể giết ngươi, mối hận này sẽ không bao giờ được trả, thực khiến nhân sinh vô cùng tiếc nuối!" Bên trong Kim gia, Kim Thái Quân gào thét, mặt mày méo mó, mang theo vẻ đại hận.
Lần trước, Thạch Hạo truy sát mụ ta, giết vào Kim gia, suýt tí nữa mụ đã gặp bất trắc. Đây là một loại sỉ nhục cùng cực, đường đường là Trường Sinh Kim gia, dao xưng là một trong những gia tộc mạnh nhất kỷ nguyên này, không ngờ lại bị một tiểu bối náo loạn cho chó gà không yên.
Thạch Hạo một mình an tĩnh bước đi, bất tri bất giác lại đi tới bên ngoài Bổ Thiên đạo. Đó là một khu tịnh thổ thần thánh, có thể đứng ngang hàng với Trường Sinh gia tộc, được xem như là một đạo thống Trường Sinh bất diệt.
"Tại hạ Hồng Chân, ngưỡng mộ Nguyệt Thiền tiên tử của Bổ Thiên đạo, đặc biệt tới bái phỏng cầu kiến."
Thạch Hạo vừa hay lại nhìn thấy một màn này, đó là một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng dẫn theo một số người đứng ở bên ngoài sơn môn Bổ Thiên đạo, muốn gặp mặt thánh nữ giáo này.
"Tới gặp Thanh Y sao?"
Thạch Hạo khẽ nói. Hắn không hề tới gần, trên thực tế khi hắn mới xuất hiện ở phụ cận. Với thần giác vô cùng cường đại vượt qua Chí Tôn bình thường của hắn đã sớm cảm ứng được, có người đang chờ đợi ở bên ngoài.
Có người đang ôm cây đợi thỏ, đây là muốn đợi hắn đưa tới cửa sao, muốn phục kích ở chỗ này?
Cho dù là Chí Tôn, cũng rất khó có loại cảm ứng vi diệu như vậy, bởi vì, kẻ này ẩn nấp quá tốt.
Tên Hồng Chân này lại là người như thế nào, có liên quan gì đến cường giả đang ẩn nấp gần đây không?
Thạch Hạo khẽ than, thân là tu sĩ, vô luận ở nơi đâu, cũng đều dung nhập vào trong giang hồ. Tuy rằng có hoan ca, nhưng cũng đều là bước đi trong các hoàn cảnh sinh tử hiểm ác.
Thời đại mạt pháp tới, các phương đại thế lực cũng đều lựa chọn rời đi, đám người này vẫn còn nhớ thương tới hắn sao?
"Hồng Chân ngưỡng mộ Nguyệt Thiền tiên tử của Bổ Thiên đạo, cố tình tới bái kiến một lần." Thanh niên trẻ tuổi áo trắng đó lần nữa mở miệng.
Người bên cạnh y cũng rất mạnh, lúc này đã tán phát ra từng tia khí tức đại đạo.
Bên chỗ sơn môn có người đi tới, cũng là áo trắng nhưng lại thanh lệ như tiên.
"Tộc ta nguyện ý tiếp dẫn toàn bộ nhân mã của Bổ Thiên đạo tiến vào Tiên vực." Nam trẻ trẻ tuổi áo trắng Hồng Chân nói.
"Vì sao lại bố trí nhân mã ở bên ngoài Bổ Thiên đạo ta?" Thanh Y mở miệng. Nàng và mấy nhân vật trọng yếu trong giáo đều đi ra ngoài này.
"Nghe nói có một tên tu sĩ nhân tộc tên Hoang rất là hung ác, ta lo lắng hắn tới làm loạn, cho nên mới ở đây an bài người vây giết hắn." Hồng Chân mỉm cười đáp.
Đứng ở ngoài xa, hai mắt Thạch Hạo trở nên thâm thúy. Đây là người do gia tộc của Hồng Chân bố trí, có một số người trước khi rời khỏi mà còn không muốn an phận sao?
Hắn ý thức được, đây quá nửa chính là Hồng gia ở Tiên vực mà chó con từng thu phục lão tổ của tộc này làm nhân sủng. Hơn hai tháng trước, khi hắn bắt Vương Đại, từng có người của Hồng gia đứng ra, bị chó con hù cho nơm nớp lo sợ, quỳ phục xuống đất.
Hiện tại, tộc này đã tỉnh ngộ không còn sợ nữa, mà còn muốn phục kích hắn ở nơi này.
Thạch Hạo yên tĩnh tựa như một gốc thanh liên, không hề cử động, hai chân đứng giữa hư không, nhìn về phía trước.
"Ngươi đi đi." Thanh Y mở miệng.
"Công tử xin mời về, giáo ta đã có con đường khác rồi, ít ngày nữa cả giáo đều sẽ dời đi." Một vị lão giả cũng mở miệng.
"A, đúng không, còn có đạo thống khác của Tiên vực đạt thành hiệp nghị với các ngươi sao, bất quá ta tới này cũng không phải hoàn toàn là vì Nguyệt Thiền tiên tử, mà là muốn bắt giết Hoang." Nam tử áo trắng tên Hồng Chân thản nhiên nói, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
"Ba vị Chí Tôn, cũng đích xác bỏ ra vốn lớn, bất quá không có Tiên mà muốn phục kích ta?"
Thạch Hạo khẽ nói, hắn yên lặng rút ra Kiếm Thai, sau đó lại đột nhiên từ tĩnh chuyển sang động, trong chớp mắt giống như là sao chổi va chạm với đại địa, xé rách cả thiên vũ, nhanh tới mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Một kiếm hoàng không!
Hàn quang chiếu rọi Cửu Thiên!
Phốc!
Kiếm khí phá vỡ càn khôn mà đến, Hồng Chân căn bản không kịp phản ứng, thì mi tâm đã trúng kiếm. Vết máu loang lổ, hai mắt y trợn to, ngã ngữa ra sau phơi thây nơi đó.
Cho dù có Chí Tôn đang đợi sẵn phục kích Hoang, nhưng trước mắt căn bản cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Không ai ngờ tới, Hoang lại tới ngay một khắc này!