Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã từng là Bồ Ma Vương, là một nhân vật hung ác, tu sĩ Cửu Thiên Thập Địa nghe tên cũng biến sắc, cao thủ chết trong tay người này thi cốt chất cao thành núi, cực kỳ lãnh huyết.

Tộc này không xuất thủ thì thôi, một khi xuất kích, bình thường mà nói thì sẽ không còn ai sống sót. Cái chết của những sinh linh đó cũng rất thảm, hạt giống Bồ Công Anh bay đầy trời, cắm rễ vào bên trong huyết nhục của địch nhân, hút khô cả người, ngay cả cốt tuỷ cũng không chừa lại.

Thực vật trong tiểu thế giới này rất tươi tốt, chỉ là không có mãnh thú hung cầm. Tên hầu tử thần dị kia mà Chu Yểm muốn tìm, một mực vẫn không thấy xuất hiện.

Tiến lên rất lâu, ở dưới một toà núi lớn, có một thiết côn thô to chắn ngang đường. Lúc này đã có thể khẳng định, đầu lĩnh của hầu tộc kia đã vẫn lạc rồi.

Trên mặt đất còn có hài cốt của nó, chết rất là thảm, xương sợ bị xé mở, có vết tích bị thực vật cắm rễ vào, ngay cả óc tuỷ cũng bị hút sạch sẽ.

"Tên Bồ Ma Thụ này thật thích ăn sinh linh khác a, ta sớm đã muốn so tài với con khỉ này rồi, không ngờ lại bị nó giành trước một bước." Đại Hồng Điểu khẽ thì thào, chỉ là câu nói đùa này một chút cũng không hề vui chút nào, không có ai cười nổi.

Trong vùng tiểu thế giới này tinh khí lượn lờ, nhưng cũng có loại cô tịch và đầy sát khí. Còn có một loại khí tức âm u, phảng phất có vô tận oan hồn đang quanh quẩn.

"Xoẹt!"

Trên bầu trời, một gốc đại thụ bay tới, trấn áp xuống, có khí tức hết sức mạnh mẽ.

Ngoại trừ những sợi lông tơ màu trắng ra, còn có từng sợi rễ cây, xé mở hư không, cắm rễ vào trong đó, bao phủ rất nhiều người vào trong muốn hấp thu sinh mệnh bổn nguyên của bọn họ

"Một con mao thần mà thôi. Cũng dám làm loạn?"

Một vị đầu lĩnh trẻ tuổi trong đó, tên là Thạch Chung, cười lạnh nói. Không hề có chút e ngại, một tay bắt pháp ấn, ký hiệu lưu chuyển, kết thành một cái đại ẩn cổ xưa, tên là Phiên Thiên* Ấn.

*Phiên Thiên: Lật trời.

Đây là truyền thừa của Nguyên Thuỷ Đế thành ở Biên Hoang, có một số đồ vật là Thạch Hạo dạy cho bọn họ, cũng có rất nhiều thứ là do bọn họ đạt được truyền thừa của tổ tiên.

Phiên Thiên Ấn vừa ra, gốc cây lớn này liền lay động, dự cảm được không ổn, muốn bỏ chạy.

Thế nhưng đã muộn, oanh một tiếng, càn khôn phảng phất như bị lật nhào. Tiếng nổ to lớn, chấn động kịch liệt, mỗi một tấc không gian đều nổ tung.

Đây chính là thần uy của Phiên Thiên ấn!

Người đầu lĩnh trẻ tuổi tên Thạch Chung này, chỉ với một cái pháp ấn liền có thể đập nát cây Bồ Ma Thụ này, hình thần câu diệt.

"Không chịu nổi một đòn như vậy? Ta còn muốn giữ lại mạng cho nó mà, thật là một tên thần sao?" Người trẻ tuổi đó lẩm bẩm.

Đại Hồng Điểu nhìn ngẩn cả người, sau đó rụt cổ lại, nghĩ tới bình thường mình quát mắng những thanh niên trẻ tuổi này, đốc thúc bọn chúng luyện công. Nó không khỏi đỏ cả mặt, bởi vì rất rõ ràng, nó sớm đã thua xa chúng.

Đó là một sinh linh cảnh giới Chân Thân thật sự, nhưng lại giống như là mao thần trong miệng bọn chúng vậy, bị "tiểu gia hoả" này đánh nổ tung tại chỗ.

"Trường giang sóng sau xô sóng trước, lão nhân gia như ta đây thật sự đã già rồi sao?" Đại Hồng Điểu yếu ớt nói, nó còn tưởng người khác không nghe được, nhưng có một số người linh giác lại vô cùng nhạy bén.

"Điểu thúc, đừng nhụt chí, ngài chỉ kém bọn con có mấy cảnh giới mà thôi, cứ từ từ, từ góc độ tu sĩ mà nói, thúc vẫn chỉ là một tiểu tử còn trẻ mà thôi." Cái tên thanh niên trẻ tuổi tên Thạch Chung kia cười nói.

"Ngươi cút sang một bên, ta hào hoa phong nhã, tuyệt đại thiên kiêu. Tên tiểu tử thúi người kém xa ta, ta chỉ là không muốn xuất thủ mà thôi, để cho các ngươi có chút danh tiếng!" Đại Hồng Điểu cứng miệng.

"Hắc hắc, a ha ha. . ." Một đám người trẻ tuổi cười to.

"Đừng đùa nữa, nơi này có gì đó quái lạ, có mao thần thì nói không chừng cũng có những tên đại gia hỏa!" Một thiếu nữ nói, tên là Chu Lâm, mi tâm hiển hiện một sợi ấn ký hỏa diễm, vô cùng cường hãn, cũng là một trong những vị đầu lĩnh.

Tử địa, hoàn toàn yên tĩnh, chỗ nào cũng đều là hài cốt, bọn họ đã đi được hơn phân nửa tiểu thế giới này, đều nhìn thấy một kết cục như vậy, buồn tẻ và đáng sợ.

Không có gì ngoài thực vật, toàn bộ sinh linh đều đã chết, một sinh linh cũng không có lưu lại, bị giết sạch sành sanh.

"Là gốc Bồ Ma Thụ năm đó sao?" Đại Hồng Điểu nhỏ giọng hỏi Thạch Hạo, nó có chút lo lắng.

Thạch Hạo lắc đầu, Bồ Ma Thụ chết đi kia không phải là cái cây năm đó. gốc ngày xưa kia tràn đầy khí huyết, đã cùng hắn chém giết một hồi.

Bọn họ đi về phía khu vực trung tâm vùng tiểu thế giới này, càng tới gần càng cảm thấy bất ổn.

"Sẽ không vấn đề gì chứ?" Đại Hồng Điểu hỏi Thạch Hạo.

"Nếu như có Bất Hủ ở đây, từ khi chúng ta mở ra tiểu thế giới này, thì cũng đã muộn rồi. Nếu như là sinh linh trong Nhân đạo, không cần phải lo lắng!" Thạch Hạo nói.

Hắn có chút nắm chắc, xác thực không phải là Bồ Ma Vương từ thời kỷ nguyên Tiên Cổ. Nếu thật sự là nó thì sớm đã xuất thủ rồi, còn cần phải hí lộng bọn họ sao?

"Ầm ầm!"

Sau khi tới gần khu vực trung tâm, thiên địa trở nên tối đen. Đó là một gốc đại thụ che trời, hạt giống Bồ Công Anh do nó phát tán ra không ngờ lại là màu đen.

Một gốc đại thụ, so với gốc trước kia không biết là lớn hơn bao nhiêu lần, bao phủ toàn bộ trung tâm tiểu thế giới này, tất cả sinh linh tới nơi này đều trong phạm vi bao phủ của nó.

Rễ cây to lớn, cành lá tươi tốt, còn có những sợi hắc khí vô tình lượn lờ xung quanh, giống như là một đầu ác long đang ẩn nấp, tuỳ thời cũng có thể xuất thủ huỷ diệt cả nhân gian.

"Giết!"

Thạch Chung, và cả Chu Lâm đều xuất thủ, tranh giành nhau bắt lấy đầu hung vật này.

"Cẩn thận, đó là cường giả Độn Nhất cảnh giới!" Phía sau, có người nhắc nhở.

Cùng lúc đó, mấy đầu lĩnh khác cũng trở nên trịnh trọng, từ từ cất bước, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

"Không được giành với ta!" Thạch Chung hiếu chiến mở miệng, giết về phía bầu trời.

"Không được, ngươi đã giết một tên rồi, lần này đến lượt ta." Chu Lâm khong hề nhượng bộ, trường thương màu đỏ bay múa, dáng người yêu kiều vũ động, giống như một đầu Chân Hoàng lao lên cửu thiên, liệt diễm phần thiên, công kích Bồ Ma Thụ đó.

"Đám thỏ con này, lại cường đại như thế sao?" Đại Hắc Quy cũng ngây người, giật mình thảng thốt.

Đám người trẻ tuổi này, nói trẻ tuổi nhưng đứa lớn nhất cũng đã được ba bốn mươi tuổi rồi. Nhưng tuổi đời này mà đã bước vào Độn Nhất cảnh, thật sự khiến người khác kinh hãi.

Hai mươi mấy tuổi trở thành cao thủ Độn Nhất cảnh, trên đời này chỉ có một, một mình Thạch Hạo mà thôi. Đây là một ngoại lệ, ba mươi mấy tuổi trở thành cường giả Độn Nhất cảnh đã là hiếm thấy rồi.

Một Thạch Thôn nho nhỏ nhưng lại có mấy người như vậy!

"Mẹ nó, tên gia hoả này, lại cộng thêm đám thanh niên trẻ tuổi điên cuồng này. Ngày sau muốn kiến lập cái gì, thật muốn chinh phạt vào Tiên vực sao?" Đại Hắc Quy rụt cổ lại, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

Oanh!

Trên không trung, đại dương màu đen bạo động, nhưng sợi hắc vụ đó chuyển động, đâu đâu cũng có. Nhưng lại bị Chu Lâm một mồi lửa đốt sạch, xung quanh có tiếng Chân Hoàng hót vang, liệt diễm thâu thiên.

Đó là Chân Hoàng bảo thuật mà Thạch Hạo truyền xuống, bản thân nàng là hậu nhân của Thất Vương, có huyết mạch Chu Tước, tu luyện loại công pháp này là làm ít được nhiều, uy năng khủng bố.

"Thạch Chung, ngươi còn làm loạn, đừng trách ta không khách khí!" Chu Lâm quát lên.

"Rõ ràng là ta công tới trước mà, được thôi, nhường cho ngươi đó!" Thạch Chung không cam lòng, nhưng cũng không muốn nội bộ tranh đấu, nên nhường địch thủ này cho Chu Lâm.

"Ha ha... " Ở bên cạnh, mấy đầu lĩnh khác cũng đều là những người nổi bật trong đám thanh niên trẻ tuổi này, đều không kém gì hai người họ, đều phá lên cười.

"Đám gia hoả này, tựa hồ không hề xem trọng địch thủ." Đại Hồng Điểu thở dài.

"Bởi vì, bọn họ có năng lực như vậy, thật sự là kỳ tài ngút trời!" Thiên Nga Thánh Giả nói, lão được Thạch Hạo cứu lại một mạng, ban cho các loại Thần dược, nên cũng lưu lại ở Thạch thôn.

Bất quá, khi mạt pháp lần này tới, suýt tí nữa hành hạ lão tới chết. Tới cuối cùng, lão lại đột phá cảnh giới, thọ nguyên may mắn được kéo dài thêm.

Nói tóm lại, lão muốn cảm tạ Thạch thôn, nơi đó có Cửu Long kéo quan tài trấn áp, thủ hộ một thôn này. Ngoài ra còn có các loại Thần thụ, bảo dược hiếm thấy, tinh khí cuộn trào, không cần lo lắng tinh tuý khô cạn trong thời đại mạt pháp này.

"Oanh!"

Trên không trung, va chạm vô cùng kịch liệt, Chu Lâm hoá thành một đầu Chân Hoàng, chém giết với cây đại thụ đó, chém rớt rất nhiều cành lá của nó.

Cây đại thụ đó hoá thành bộ dạng một trung niên nam tử, thần tình lãnh khốc, nhìn Thạch Hạo thật sâu nói: "Ta không ngờ tới, ngươi vẫn còn quay lại. Bất quá trễ rồi, sẽ có một ngày, các ngươi đều phải chết!"

"Là nó!" Thạch Hạo kinh ngạc, cho dù đã qua đi nhiều năm, nó vẫn còn có thể nhớ được, đây chính là cây Bồ Ma Thụ năm xưa từng giao thủ với hắn.

"Dám uy hiếp đại huynh của ta? Chém!" Chu Lam quát lên.

Chân Hoàng giương cánh, ở phía sau lưng nàng xuất hiện một đôi cánh màu đỏ chói lọi, xoẹt qua hư không, giống như hai thanh Tiên kiếm, vô cùng sắc bén, vô kiên bất toái.

Răng rắc, cành cây thô to bị chém rớt, ánh lửa cuồn cuộn. Chu Lâm giống như một đầu Chân Hoàng dục hoả trùng sinh, chém giết với nam tử áo đen, huyết nhục của nó chính là những cành cây kia, đại chiến vô cùng thảm liệt.

Sau khi hơn trăm chiêu, oanh một tiếng. Hai cánh Chân Hoàng giao nhau, kiếm khí tung hoành khuấy động, trung niên nam tử đó bị chém thành mấy khúc, hét thảm.

Xoẹt một tiếng, ô quang ngút trời, nguyên thần của nó muốn chạy thoát.

"Chạy đi đâu!" Chu Lâm đuổi theo.

"Xoẹt!"Chu Lâm vừa định đuổi theo, một đạo thân ảnh khác xông tới, trực tiếp đánh ra một quyền, cầm cố nguyên thần của Bồ Ma Thụ.

"Ai, dám cướp chiến công của ta?" Chu Lâm hung dữ nói.

Bất quá, sau khi nhìn thấy chủ nhân một quyền này, nàng lại cười nói: "Thì ra là đại sư điệt a, thủ đoạn không tồi, là ngươi xuất thủ thì không vấn đề gì."

Một số người thầm cười trộm, chỉ có Xích Long là trừng mắt. Ngọn lửa tức giận suýt tí nữa phun ra từ lỗ mũi, long ngâm liên hồi. Nên biết rằng, ba mươi mấy năm trước, đây vẫn chỉ là một đưa hoàng mao nha đầu thôi, lẻo đẻo đi theo sau lưng nó, hiện tại lại dám hí lộng nó như vậy.

"Còn dám nói lung tung, ta trấn áp hết toàn bộ từng đứa từng đứa một!" Xích Long tức tối nói.

Kết quả, một đám nhóc con đều nhảy ra, bao gồm cả đám người Chu Lâm, Thạch Chung trong đó, kích động nóng lòng muốn thử, mấy tên đầu lĩnh cũng nhao nhao lên, khiêu chiến với nó.

"Đại sư điệt, ta không phục, muốn khiêu chiến ngươi!"

"Đại chất tử, tới đây, chúng ta quyết một trận thắng thua!"

. . .

Xích Long không còn lời nào để nói, những người khác cũng im lặng nhìn nó.

"Chỉ bằng các ngươi, cùng lên hết đi!" Xích Long bộc phát.

"Một mình ta là được, ai sợ ai!"

"Tất cả im miệng cho ta!" Thạch Hạo quát lớn.

Trong quá trình này, hắn mới đầu chỉ là nhìn xem, không hề có suy nghĩ xuất thủ. Bởi vì, những thiên tài này đã trưởng thành, có đủ khả năng một mình đảm đương một phía, ai từng nghĩ tới cuối cùng chúng nó định nội đấu.

"Bọn đệ chỉ nói đùa thôi."

Cuối cùng, sau khi cẩn thận tìm kiếm tỉ mỉ trong phương tiểu thế giới này, ngoại trừ một số Bồ Ma Thụ ra, cũng không còn gì khác, đều bị chúng nó diệt sạch.

Thạch Hạo muốn tìm lại nguyên thần ấn ký của những địch thủ ngày xưa, thế nhưng, sớm đã muộn rồi, khi bị người ta đánh giết, nguyên thần không tự chủ được mà đốt cháy, bị Bồ Ma Thụ nơi đây diệt sạch.

Lật tung cả tiểu thế giới này, bọn họ ở khu trung tâm phát hiện một cái quan tài cổ, không biết thuộc về niên đại nào, bên trong chỉ là một khối da thịt đầy vết rạn, bên trên có lân phiến, không biết được là của chủng tộc nào.

"Ân, không phải là Bồ Ma Vương sao, tại sao lại có lân phiến?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Ngoại trừ cái này ra, hắn còn nhìn thấy một tòa bạch cốt tế đàn cổ quái có năm gốc, không có bao lớn, rất là nhỏ.

Hình thái này có chút lạ, đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút quen mắt!

"Lục Đạo Luân Hồi Bàn?" Ánh mắt Thạch Hạo sáng lên, năm gốc trên đó rất giống với hình dáng bên ngoài của Luân hồi Bàn

Năm xưa hắn từng nhìn thấy, được một người trẻ tuổi toàn thân đều là thần hỏa nắm giữ, uy thế cường đại.

Tên nam tử tắm trong thần hỏa kia, nắm trong tay Luân Hồi Bàn tàn khuyết, đã biến mất rất nhiều năm. Không ngờ ở nơi này, hắn lại nhìn thấy trên bạch cốt tế đàn này có một vết lõm vào, nếu như được lấp đầy sẽ gần giống với hình thái của Luân Hồi Bàn, đương nhiên lúc này đã thiếu đi một ít.

"Lẽ nào có người đạt được chỗ thiếu hụt còn lại của Lục Đạo Luân Hồi Bàn?"

Sau khi lật tung hết toàn bộ nơi này, lại có thu hoạch mới.

Nó bị Xích Long bắt lấy, là một con tiểu long, màu sắc sặc sỡ, vô cùng sáng chói, hương thơm nồng đậm dị thường.

"Bất Lão Tuyền!"

Thạch Hạo kinh ngạc, năm xưa hắn chỉ chiếm được có mấy giọt. Dòng suối này đã hóa hình nên có thể bỏ chạy.

"Thì ra là vậy, không ngờ lại là một cái Tiên Tuyền Nhãn!" Thạch Hạo giật mình.

Trong Cửu Thiên Thập Địa, cũng chỉ có mấy cái Tiên Tuyền Nhãn mà thôi, sau khi trận chiến Tiên Cổ kết thúc, Tuyền Nhãn cũng thất tung.

Nơi đây không ngờ lại có một cái, đáng tiếc, Tuyền Trì đã bị hủy, bị chế tạo thành một cái quan tài. Vô số năm qua đi, tuyền thủy phun trào lên uẫn dưỡng những hạt cát kim sắc kia, năm xưa cũng đã bị Thạch Hạo đào đi rồi.

Về phần tinh túy bên trong Tuyền Nhãn dưỡng dục ra trước đó, chính là con tiểu long này.

Thạch Hạo từng đoạt được một cái Tuyền Nhãn ở Tiên Điện, tinh túy bị mất đi một chút, còn có một số bị chó con nuốt mất, số còn lại cũng bỏ trong Tiên Tuyền trì trên người Thạch Hạo.

"Vừa hay, bỏ con tiểu long này vào trong Tuyền Trì đó uẫn dưỡng, qua đoạn thời có thể sẽ trở lại thành một cái Tiên Tuyền Nhãn chân chính." Thạch Hạo lộ ra vẻ tươi cười, đây chính là thu hoạch lớn nhất lần này.

Nếu như không phải có Xích Long ở đây, người bình thường thật sự khó phát hiện được. Đây là tinh túy hóa thành long hình, phiên thiên độn địa, có thể tự do đi lại trong thiên địa, rất là trơn trượt, có thể che đậy toàn bộ khí tức bản thân.

Sau đó, đám người Thạch Chung cũng đào ra được mấy gốc đại dược hiếm thấy như là Thông Linh Hoa!

Trong vùng tiểu thế giới này xem như không còn bí mật gì nữa rồi. Bọn họ cũng nên rút đi.

"Đại huynh, chúng ta về Thạch Thôn sao?"

"Hay là trực tiếp giết tới Tây Lăng Giới đi!"

Thạch Hạo nghe vậy liền hơi trầm ngâm, sau đó lại gật gật đầu nói: "Mục tiêu, Tây Lăng Giới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK