Tới hiện tại bây giờ, hắn đã giết ra uy danh hiển hách. Mặc dù là Tiên Vương mới quật khởi, nhưng cũng không hề kém cạnh người nào, thậm chí có thể nói là tung hoành thiên hạ, quét ngang cường địch.
Hiện tại, không ngờ lại có người muốn ám toán hắn, muốn ép chết hắn sao, mượn nhờ Dị vực tiêu diệt hắn trong Giới Hải.
Loại việc này khiến Thạch Hạo vô cùng tức giận, phẫn nộ. Hắn liều mạng chém giết ở bên ngoài, trong Tiên vực lại có người hành xử như thế, mượn bàn tay địch nhân để trừ khử hắn.
"Cũng đúng thôi, ta cũng chưa từng là sinh linh của Tiên vực, chỉ là một người khách qua đường, phương thế giới này không thuộc về ta, nói gì đến chuyện người một nhà!"
Thạch Hạo buông lời như thế, âm thanh rất băng hàn, trong mắt chất chứa vô tận sát khí, trở nên thâm thúy vô cùng.
Lần này, hắn cảm thấy chạnh lòng. Sau lưng lại có người dám hành xử như vậy, thật là gan lớn bằng trời, cực kỳ hiểm ác, khiến sát ý của hắn bạo tăng, còn hơn cả khi truy sát Dị vực.
Một số Vương giả cảm thấy kinh hãi trong lòng. Nhìn bộ dạng này của Hoang, tất cả đều lộ ra vẻ lo âu. Loại lời này cũng nói ra được, chẳng lẽ hắn muốn phản lại Tiên vực sao?
Đây là đại sự tồi tệ cực kỳ!
Tu vi hiện tại của Hoang là ra sao? Nếu như hắn ruồng bỏ Tiên vực mà đi, tổn thất thật sự quá lớn. Nếu như làm ra thêm một số đại động tĩnh nào đó, Tiên vực càng thêm tổn thất thảm trọng.
"Đạo hữu xin bớt giận!" Có người cắn răng mở miệng khuyên giải.
Ngay cả Bàn Vương, Hỗn Nguyên Tiên Vương cũng tiến lên trước, khẽ khuyên giải, nói hắn bớt giận, Tiên vực sẽ cho hắn một cái công đạo.
"Đạo hữu, chúng ta nhận được tin tức, đã lập tức giết ra Tiên vực, đuổi tới Giới Hải đón đạo hữu quay về, vẫn sinh đạo hữu không nên ghi nhớ khúc mắc này trong lòng." Có người nói.
"Ta chỉ hỏi một câu thôi, lão khốn đó ở đâu?" Thạch Hạo biểu lộ lòng biết ơn với những Tiên Vương xuất trận cứu mình. Nhưng còn lão khốn ở sau lưng ám hại lại khiến hắn sinh ra sát niệm mãnh liệt.
"Đạo hữu, xin hãy vơi bớt lửa giận!" Chư vương tiến lên, hy vọng hắn không nên vọng động.
Những người này dù sao cũng là vì cứu hắn nên mà tới, Thạch Hạo cũng là không thể nào trở mặt với họ được.
"Ta chờ lão tới gặp ta!" Thạch Hạo nói xong câu đó liền dẫn theo nhân mã của Thiên Đình rời đi.
"Đạo huynh!" Đằng sau có người hô.
"Đa tạ các vị đạo hữu tương trợ, ta đi dưỡng thương, ngày sau lại đáp tạ các vị sau." Thạch Hạo ôm quyền nói.
Đám người họ đều cảm thấy hổ thẹn, nói là đi Giới Hải cứu hắn, nhưng bọn họ cũng không có giúp đỡ được bao nhiêu. Hoang quá dũng mãnh, một người chém giết trong Giới Hải, tác dụng của bọn họ chỉ là mở ra con đường tiến vào Tiên vực mà thôi.
Sau khi trở về, Thạch Hạo tìm hiểu tình huống một cách kỹ càng.
Đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân đều có chút phẫn nộ. Trong tình huống phía sau có truy binh mà Thạch Hạo lại bị nhốt ở bên ngoài thành, không thể tiến vào.
Đồng thời, bọn họ còn nói ra một chuyện khác, khiến Thạch Hạo nổi giận.
Cái vị gọi là lão tiền bối kia, sau khi trở về, liền trực tiếp hư sư động chúng, uy bức Thiên Đình, khí thế cường thịnh không gì sánh nổi.
Nếu không phải có đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân tọa trấn, Thiên Đình thật đúng là nguy rồi.
Đồng thời, Bàn Vương là người đầu tiên chạy tới. Ngoài ra, sư phụ của A Man cũng bị kinh động, xuất thủ che chở nơi này.
"Cái gọi là lão tiền bối kia khủng bố như vậy sao?" Thạch Hạo động dung.
"Là một vị cự đầu, từng có uy danh hiển hách ở Tiên vực, tứ phương cộng tôn, vô cùng cường đại!" Đệ nhị thiên hạ trịnh trọng khuyên bảo.
Bằng không, Tiên Vương bình thường cũng sẽ không vừa mới trở về liền có thể chi phối chỉ thị các tiên tướng trấn thủ ở thông đạo, chủ yếu là do uy danh ngày xưa quá thịnh.
"Ngươi bị thương?" Tiên Kim đạo nhân hỏi.
Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia đều rất lo lắng, Thạch Hạo cường hãn ra sao, biểu hiện ở Giới Hải đã rõ như ban ngày, nhưng tuyệt đại Tiên Vương một khi bị thương, cũng sẽ cực kỳ khó khôi phục.
Thạch Hạo gật đầu, nói: "Cổ Khí Khởi Nguyên đúng thật khó lường, ta cần bế quan một đoạn thời gian để dưỡng thương."
Thiên Đình rất an bình, không có bất cứ động tĩnh gì.
Ngoại giới, mọi người đều suy đoán, có khả năng Hoang thật gặp phải trọng thương khó có thể tưởng tượng.
Bằng không, với tính cách của hắn, làm sao lại dễ dàng im lặng như vậy?
Trong một tòa thạch động, Thạch Hạo bế quan tu dưỡng. Việc hắn thụ thương đích thực không giả, nhưng tuyệt đối không hề nghiêm trọng như suy đoán ở ngoại giới. Hắn chủ yếu là đang chiêm nghiệm lại quá trình chiến đấu vừa rồi.
Cổ khí khởi nguyên để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, có thể uy hiếp nghiêm trọng đến hắn!
Dưới cái nhìn của Thạch Hạo, đây chính là một trong số đại sát khí có thể uy hiếp được hắn, thật sự là quá nguy hiểm.
Một khi cái rương đó triệt để mở ra, sẽ phát sinh sự tình gì? Thạch Hạo đang suy nghĩ.
Hắn không biết Dị vực có phát hiện hay không, kiện cổ khí kia đã bị rạn nứt.
Khi hắn rời đi, cách xa cái rương đó, không còn tiếp xúc nữa, vết rạn nứt trên đó lại dần dần biến mất.
Thương thế của Thạch Hạo sớm đã khôi phục. Hắn chỉ là đang nghiên cứu một số đồ vật trên người mình, xem xem kiện nào lại có thể khiến cho cổ khí khởi nguyên có biến hóa như thế?
Trên người Thạch Hạo đích xác có một số đồ đặc biệt, đều là độc nhất vô nhị. Ví như Đại La kiếm thai, một tảng đá đen thui mang về từ trong động phủ trước kia lúc Tiên Kim đạo nhân bị giam cầm, mảnh xương trắng ghi chép Nguyên Thủy Chân Giải.
Ngoài ra, còn có một đoàn hỏa diễm, từng ở trong Tam Thế đồng quan, hiện tại lại ở trong cơ thể hắn.
Tới cấp độ Tiên Vương này, Thạch Hạo đã nhìn ra được chỗ khủng bố của đoàn hỏa diễm này.
Nó đang khắc xuống các loại đại đạo trên thế gian!
Rốt cuộc là kiện nào?
Hay là cái rương gỗ mục kia!
Ngày xưa, Thạch Hạo không có cách nào đưa rương gỗ mục này cất giữ bên trong không gian pháp khí, nhưng sau khi hắn trở thành Tiên Vương, vấn đề này cũng đã được giải quyết.
Đương nhiên, đây cũng là sau khi hắn trở thành cự đầu trong Tiên Vương mới làm được.
Mới đầu khi vừa tiến vào lãnh vực Tiên Vương, hắn vẫn không có biện pháp thu rương gỗ mục vào trong không gian trữ vật, chỉ có thể cầm trong tay hoặc đeo ở bên người.
Thạch Hạo nghiên cứu hết nửa ngày, cũng không thể xác định rốt cuộc là kiện đồ vật nào của hắn đã mỏ ra cổ khí khởi nguyên.
"Một hạt giống, hóa thành một chìa khóa." Hắn khẽ nói.
Đột nhiên, thân thể Thạch Hạo run lên, hai sáng phát ra ánh sáng chói lóa. Hắn nghĩ tới một loại khả năng khác. Hắn một mực tìm kiếm đồ vật bên ngoài, mà lại quên đi chính mình.
"Ta lấy thân làm chủng, cái này . . ."
Sau khi nghĩ đến loại khả năng này, hắn làm sao mà không chấn động. Nhưng rất nhanh Thạch Hạo lại lắc lắc đầu, cổ khí khởi nguyên đang được lưu truyền từ vô số kỷ nguyên trước. Còn hắn lấy thân làm chủng, lại chỉ mới thành công ở kỷ nguyên này, hẳn là không phải.
Bất kể nói như thế nào, Thạch Hạo biết rằng, bản thân có lẽ sẽ mở được cái rương kia, phá giải bí mật chung cực của cổ khí khởi nguyên.
Thạch Hạo cẩn thận thu lại những món đồ vật này vào, tạm thời cứ bảo tồn cho tốt, sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến.
Tiếp sau đó, Thạch Hạo lại bắt lấy nguyên thần của một vị Bất Hủ Vương bị hắn trảm sát trong chuyến tung hoành Dị vực trước đó ra khỏi tiên trì, cẩn thận quan sát tình huống của nguyên thần đó.
Bởi vì, hắn từng ném nguyên thần của người này vào trong cổ khí khởi nguyên, khiến y kêu lên thảm thiết, rồi lại phát sinh dị biến.
"Nguyên thần đang suy kiệt, thời gian dần trôi qua, nguyên thần sẽ bị ma diệt?" Thạch Hạo lộ ra vẻ kinh sợ. Cổ khí khởi nguyên quả nhiên khủng bố, lực sát thương kinh người.
Mấy năm sau, Thạch Hạo xuất quan. Sau khi gặp qua mọi người trong Thiên Đình, hắn lại mới Thiên Giác Nghĩ vào trong mật thất, thả nguyên thần của Hạc Vô Song ra.
"A. . . " Ánh mắt Thiên Giác Nghĩ lập tức đỏ lên, lượng lớn huyết lệ tuôn trào. Nó nhớ tới huynh trưởng, nhớ tới mấy vị tỷ tỷ, đám thân nhân kia không thể nào gặp lại được nữa.
Đây là chấp niệm của Thiên Giác Nghĩ, không thời khắc nào nó quên được, sau khi nhìn thấy đại cừu nhân, nó gần như phát điên.
"Ta muốn tận tay giết chết kẻ này, ta muốn tận tay giết chết y. A a a a a a!" Thiên Giác Nghĩ rống lớn.
Rất nhiều người đều nghe được âm thanh giống như cuồng ma của Thiên Giác Nghĩ. Nó giống như bị điên, thân thể hình người với tóc tai bù xù, sau đó lại hóa ra bản thể.
Từ sau một ngày này, Thiên Giác Nghĩ biến mất.
Chỉ có cao tầng của Thiên Đình mới biết rằng, Thiên Giác Nghĩ đã phát cuồng, chìm vào trong sự tu luyện điên cuồng. Cuối cùng Thiên Giác Nghĩ còn tiến vào một vùng đất đại hung, thuộc về Thiên Giác Nghĩ nhất tộc ở Tiên vực.
Đó là tổ địa của Thiên Giác Nghĩ, khởi nguồn của bọn họ là ở Tiên vực, nhưng từ sau khi tộc này bị diệt vong, nơi đó cũng bị quên lãng, bên trong ẩn chứa vô tận sát cơ.
Thiên Giác Nghĩ gặp phải kích thích, Hạc Vô Song đã là Bất Hủ Vương. Nếu như không có Thạch Hạo, nó căn bản không thể giết chết được đối phương.
Thiên Giác Nghĩ muốn quật khởi, nó phải bế quan, tiến vào tổ địa của tộc mình, bất chấp sinh tử, ở đó ma luyện bản thtaan.
Nó nhờ Thạch Hạo trấn phong nguyên thần của Hạc Vô Song, để ngày sau nó tự mình giải quyết.
Thạch Hạo gật đầu. Như thế này cũng tốt, kích phát đấu chí vô tận của Thiên Giác Nghĩ. Có lẽ nó thật sự có thể vì vậy mà phá quan thành Vương, Thạch Hạo rất chờ mong một ngày này.
"Tên lão gia hỏa kia vẫn còn chưa đến?" Thạch Hạo chất vấn Điểu gia và Tinh Bích đại gia.
"Không đến, ngược lại những tên Tiên Vương có quan hệ với lão không tồi lại tới tìm hiểu thương thế của ngươi." Đệ nhị thiên hạ nói.
"Lão bất tử!" Sát khí trong mắt Thạch Hạo càng thịnh. Đối phương thật sự muốn động thủ với hắn sao? Thân là Tiên Vương, một khi nổi giận, có khả năng sẽ xuất hiện các loại dị tượng.
Một ngày này, trong mảnh vũ trụ này, phong vân chuyển động, vầng mây đỏ như máu che khuất bầu trời.
Thạch Hạo xuất kích, thế như lôi đình, vô cùng cuồng bạo, chấn kinh tất cả mọi người.
Hắn xuất thủ, chủ động giết tới cửa. Ven đường có Tiên Vương tới khuyên can, nhưng đều bị sát ý của hắn chấn lui.
Đây khẳng định sẽ là một tràng đại chiến đỉnh phong.
Không thể không nói, vị lão tiền bối này quả thật thần thông quảng đại, pháp lực vô tận, đích xác là một vị cự đầu. Lão liều mạng chém giết với Thạch Hạo, tới hơn một ngàn hiệp.
"Tiểu bối, ngươi muốn phản lại Tiên vực sao?" Lỗ Cốc tức giận mắng lớn.
Lão thật sự đã hối hận. Sự cường đại của người trẻ tuổi này đã vượt qua tưởng tượng của lão, còn lợi hại hơn trong lời đồn.
Điều này khiến lão không sao hiểu nổi. Một tên hậu bối mới nổi, vì sao lại mạnh đến mức như vậy, khiến một cự đầu như lão cũng cảm thấy chống đỡ vô cùng vất vả, chật vật không chịu nổi.
Lỗ Cốc, niên đại của lão xa xưa đến dọa người, năm tháng tu luyện dài đăng đẳng. Dạng thiên tài gì mà lão chưa thấy qua, nhưng lão vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại người giống như Hoang.
"Ngươi cũng có thể đại biểu cho Tiên vực sao? Nếu như ngươi có thể, ta phản lại Tiên vực thì đã sao?!" Thạch Hạo quát.
Loại lời này cũng chỉ có hắn dám nói, đổi lại bất kỳ một Tiên Vương nào cũng đều không dám.
Phốc!
Đại chiến đến cuối cùng, Thạch Hạo trực tiếp xé rách tay của lão tiền bối này, trấn áp nguyên thần của lão trong tiên trì của hắn.
Không phải Thạch Hạo không thể giết, mà là hắn phát hiện, lưu lại đám nguyên thần này, về sau có tác dụng lớn. Vì như nói, Thạch Hạo có thể dùng nó phá vỡ cánh cửa ngăn cách giữa Dị vực và Tiên vực. . .
Nếu như để người khác biết được, hắn muốn lưu lại nguyên thần của những người này làm gì, nhất định sẽ trợn mắt há mồm, không nói nên lời. Việc này quả thật là quá xa xỉ!
Người khác nếu như có thể cấm cố nguyên thần của một vị Tiên Vương, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp, nghiên cứu đạo quả của đối phương để cướp đoạt.
Thạch Hạo lấy thân làm chủng, hiện tại không cần dựa vào ngoại vật, hắn đã bước ra con đường của chín mình, nếu không cũng sẽ không mạnh như thế. Hiện tại Thạch Hạo không cần những thứ này.
Hắn ngược lại đang suy nghĩ, liệu có thể dùng nguyên thần của các Tiên Vương thành tựu cho một số thần tướng của Thiên Đình.
Việc Lỗ Cốc bị Thạch Hạo trảm, gây ra sóng lớn ngập trời.
Dị vực cũng chấn động, các tộc đều rung rẩy không thôi. Điều này quả thật chọc thủng trời rồi. Một vị cự đầu lại bị Hoang tiêu diệt như thế, quả thật là uy chấn các tộc.
Cũng có người tới cầu tình, xin Thạch Hạo thả nguyên thần của Lỗ Cốc ra. Nói thế nào thì lão cũng là nhất đại cường giả của Tiên vực, ngày sau có thể thủ hộ nơi này.
Nhưng Thạch Hạo lại thẳng thắn cự tuyệt. Hắn có thể thả nguyên thần Lỗ Cốc ra, nhưng bản thân hắn sẽ rời khỏi Tiên vực.
Qua chiến dịch này, Thạch Hạo đã xác lập địa vị bá chủ của bản thân. Trước đó, hắn đã giết chết, đám người Ngao Thịnh, Thái Thủy, uy danh lúc đó càng khiến cho mọi người không ai chọc giận hắn.
Thế nhưng, Thạch Hạo chung quy vẫn còn quá trẻ. Một số lão quái vật từ trong Giới Hải trở về, không hề quá tôn trọng hắn, cậy già lên mặt.
Trải qua trận chiến này, địa vị cự đầu trong Tiên Vương của hắn lần nữa được củng cố, không ai dám khiêu khích, nhất thời thiên hạ các tộc không ai không kính sợ!
Lại cộng thêm việc hắn không chỉ một lần một mình giết vào Dị vực, ngay cả Côn Đế cũng bị đánh bại, tự nhiên là khiến uy danh của hắn lên tới cực điểm!
Tuế nguyệt vô tình, hai mươi vạn năm lại qua đi.
Trong hai mươi vạn năm này, Giới Hải lần nữa xảy ra bạo loạn, có sinh linh cường đại lên bờ, giết về phía Tiên vực, xông tới Dị vực, bộc phát ra nhiều lần đại nguy cơ.
Trong thời gian này, Thạch Hạo cũng tự mình tham dự mấy lần đại chiến. Lần nghiêm trọng nhất chính là hắn tự mình xuất thủ giết chết một vị cự đầu tới từ trong Giới Hải.
Sáu mươi vạn năm qua đi, tình huống càng trở nên nghiêm trọng. Có một lần tồi tệ nhất là Tiên vực có tới sáu vị Tiên Vương chiến tử, nhiều mảnh vũ trụ bị đánh cho tàn phá.
Hắc ám đại náo động, lần sau khủng bố hơn lần trước.
Điều may mắn duy nhất chính là, Hoang lại quật khởi, tu vi càng lúc càng cường đại. Có một lần tình huống nghiêm trọng, hắn giết tới điên cuồng, toàn thân đều là máu, hủy diệt hai cự đầu của đối phương bên phía Giới Hải, hơn nữa còn quét ngang đại khai sát giới với tất cả sinh linh lên bờ âm mưu nhằm vào Tiên vực.
Đây là một thời đại đầy huyết tinh, cũng là thời kỳ bạo phát ra Tiên Vương kiếp.
Cao thủ thế gian không ngừng điêu linh!
Thạch Hạo nhạy bén phát giác, có cường giả mạnh hơn đang hấp thu ấn ký của những Tiên Vương chiến tử, hấp thu đạo quả của bọn họ.
Vì trở thành Đế, thảm kịch trên thế gian này bạo phát ra ngày càng nhiều.
Bảy mươi vạn năm qua đi, cuối cùng cũng nghênh đón một thời gian bình yên. Chiến loạn tạm thời dừng lại, nhưng mọi người đều biết rằng, đây chỉ là chút bình yên trước cơn giông bão.
Thạch Hạo lợi dụng mười vạn năm này, yên lặng bế quan, rèn luyện bản thân, hắn muốn phá Vương thành Đế!
Trong đoạn thời gian bình yên này, Thạch Hạo cũng đang thôi diễn. Hắn muốn Liễu Thần hiện tại đang ở đâu, đã phái người đi tìm kiếm tất cả dấu tích lưu lại ở những nơi Liễu Thần từng đi qua.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng động thân. Cường đại như hắn, sau khi bỏ ra một cái giá nhất định, mới thôi diễn ra được một số vết tích nhỏ nhoi của Liễu Thần.
"Hoang, lại đi vào trong Giới Hải rồi!"
Nhất cử nhất động của Thạch Hạo, hiện tại đều khiến cho rất nhiều người chú ý tới. Hắn quá mạnh rồi, mỗi một cử động đều khiến cho Tiên Vương phải bừng tỉnh, phải chú ý tới.
Về phần Dị vực, sau khi nhận được tin tức, cũng đặc biệt chú ý tới.
Nhưng. . . lần này lại tạm thời không có tiến vào Giới Hải ngăn cản hắn. Bởi vì mấy chục vạn năm nay, Thạch Hạo đã giết ra uy danh chấn thế, không còn ai nguyện ý trêu chọc.
Trên đường đi, hắn không ngừng giết địch, phàm những snh linh muốn công tới Tiên vực, đều bị hắn trấn giết không ít.
Chuyến đi này của Thạch Hạo kéo dài tới hai vạn năm, cuối cùng hắn bước lên một hòn đảo nhỏ.
"Truyền tống pháp trận, thật là hiếm thấy!"
Trong Giới Hải, không cách nào bày ra trận pháp, chỉ có trên những hòn đảo đặc biệt, mới có thể có tạo hóa này, tình huống bình thường sẽ không bị lực lượng bên trong Giới Hải ma diệt.
Một tòa pháp trận, có thể giúp Tiên Vương tiết kiệm được mấy chục vạn năm thời gian. Chứ nếu cứ phi hành như vậy, không biết phải bao lâu mới có thể tiến vào nơi tận cùng của Giới Hải.
Ông!
Pháp trận có quang mang đan xen, Thạch Hạo bước lên rồi biến mất.
Khi hắn lần nữa xuất hiện, vẫn là ở một hòn đảo sâu hơn bên trong Giới Hải. Nơi này có ánh sáng lưu chuyển, mang theo loại khí tức nào đó vừa thần thánh vừa yêu dị, rất cổ quái.
Thạch Hạo chấn kinh!
Hòn đảo này rất lớn, cũng rất rộng rãi.
Bên ngoài hòn đảo, sóng biển cuộn trào, một vùng trời tối mịt, nhìn không thấy điểm tận cùng, cũng không thể nào nhìn ra xa được.
Ở trên hòn đảo này, có một gốc cây Liễu, to lớn vô biên, thẳng tắp vào tầng mây, rũ xuống ức vạn sợi dây Liễu, mang theo lực lượng trật tự nào đó.
"Liễu Thần!"
Thạch Hạo hét lớn, hắn lao về phía trước, nhưng lại dừng bước ở phụ cận.
Bởi vì, cả gốc Liễu Thần này đều tối đen như mực, phát ra ô quang, lá cây, cành Liễu. . . giống như do mặc ngọc tạo thành, phát ra ô quang, khí tức kinh khủng.
Đây là một gốc hắc ám Liễu Thần!
Liễu Thần đã rơi vào trong hắc ám sao?
Cả trái tim của Thạch Hạo không khỏi trầm xuống!
Gốc cây Liễu này rất yên tĩnh, giống như đã bị phong ấn, lại giống như đang ngủ say, chưa hề thức tỉnh.
Tâm tình Thạch Hạo trở nên nặng nề. Hắn có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng nhất thời đều nói không nên lời, chỉ lẳng lặng tới gần.
Bỗng dưng, thần sắc Thạch Hạo cứng đờ. Hắn nhìn một tấm bia, bên trong có cốt văn ghi chép rõ ràng, thuật lại một số chuyện, không ngờ lại là bút tích của Liễu Thần!
"Từ bỏ thể xác, bước vào Hắc Ám, bước đi giữa lằn ranh sinh tử . . . "
Thạch Hạo chấn động. Hắn tỉ mỉ đọc đi đọc lại, sợ bỏ lỡ một chữ nào đó. Hắn chăm chú nhìn đoạn cốt văn này, biết được một số chân tướng kinh người.
Liễu Thần, lại từ bỏ thể xác, dùng nguyên thần tiến vào trong Hắc Ám, bước lên phiến thổ địa ở tận cùng Giới Hải, cứ như vậy giết qua đó.
Đồng thời, trên đó còn có một số ghi chép khác.
Liễu Thần, không chỉ đã niết bàn một lần. Nó từng lưu lại một số lớp vỏ cũ, pháp thể. . . ở các nơi, giống như gốc cây Liễu đen như mực trước mặt này.
Trước khi lên đường, Liễu Thần còn kích hoạt toàn bộ lực lượng niết bàn đã được tích lũy qua nhiều đời, tập trung tất cả vào hắc ám Liễu Thần này, khiến thực lực của nó đột phá tới cảnh giới rất khủng bố.
Nó đã nhớ lại quá khứ, nhớ lại được đủ loại việc trước mỗi một lần niết bàn.
Cuối cùng, nó tỉ mỉ thôi diễn, phát hiện rằng nếu muốn độ hải (vượt qua Giới Hải), đi tới nơi cuối cùng, phải tiêu hao tuế nguyệt dài đăng đẳng.
Cuối cùng, Liễu Thần lựa chọn một con đường mà ngoại nhân không thể nào tưởng tượng. Chủ động bị hắc ám xâm chiếm, từ bỏ cơ thể, mặc cho nó đản sinh ra một nguyên thần mới.
Mà nguyên thần chân chính của Liễu Thần, lại tiến vào trong hắc ám Lao Lung, lựa chọn đột phá từ nơi đó, giết thẳng tới vùng đất chung cực.