Tám thớt Thiên Mã, phủ đầy vảy rồng, đều vô cùng cao to và mạnh mẽ, trước kia bất động như sơn, từ trên cao dõi mắt nhìn xuống dưới, nhưng bây giờ toàn bộ đều sợ hãi lùi lại.
Thiên mã gầm thét giống như trời long đất lở.
Cùng với tiếng thần ma kêu khóc, uy hiếp toàn bộ trời đất!
Nơi đây trở nên đại loạn, dị tượng do Ngũ Hành Sơn tạo thành khiến cho tất cả cường giả đều khiếp sợ.
Đùng!
Đột nhiên, toà Tiên sơn lưu động ngũ sắc quang đoàn rung động mãnh liệt, toàn bộ Tiên Thiên Thần Ma đều biết mất, nơi đó sương mù tản ra hết, chỉ còn lưu lại xương khô trên đó.
Xương cốt của Tiên Thiên Thần Linh!
Thật sự quá nhiều, chất chồng thành núi, vô cùng vô tận, tự nhiên lại hiện ra lần nữa, được Ngũ Hành Sơn khổng lồ đỡ lấy.
Đó dường như là một cái thế giới, là ức vạn sinh linh, đều chôn vùi ở đó.
Máu của Tiên bị Ngũ Hành Sơn hấp thu sạch sẽ, bên trên ngọn núi truyền đến tiếng thở dài vang vọng, sau đó xuất hiện một sinh linh, rất mơ hồ, nhưng tuyệt đối là chân thực, xếp bằng ngồi ngay đó.
Tình huống gì thế? Mọi người đều phát ngốc, trên lưng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
“Đạo huynh, hà tất phải ỷ thế hiếp người.”
Trên Ngũ Hành Sơn, sinh linh đó nhìn về phía chiến xa màu bạc nói ra một lời như thế.
Điều này khiến cho toàn bộ tu sĩ đều trợn tròn mắt, một vị cường giả không thể nào tưởng tượng xuất hiện rồi?
Nơi đó, có tiên khí lượn lờ, có khí tức bất hủ ngập tràn, không phải nghĩ nhiều, đây là một vị cao thủ cái thế.
Ngay cả Thạch Hạo cũng kinh hãi, đây chính là chân linh do Ngũ Hành Sơn thai nghén ra sao, cho dù nhìn thế nào cũng cường thịnh hơn Khí Linh trước kia rất nhiều.
Nếu như nói trước kia nó như một đứa bé, thế thì hiện tại Chân Linh hiển hoá ra, đã là một người trưởng thành rồi.
Tần Trường Sinh thật sự có thể giải khai phong ấn của nó?
“Ngươi và ta đều không còn ở trong phàm trần, đạo hữu đâu cần phải nhúng tay vô chuyện này.” Bên trong chiến xa màu bạc, yên tĩnh trong chốc lát rồi truyền ra lời nói như vậy.
Lần này, mọi người đều biết được, sinh linh trên Ngũ Hành Sơn thật không đơn giản, có thể khiến Chân Tiên kiêng kỵ.
Chứ nếu không, Tàn Tiên căn bản không cần nói nhiều, trực tiếp áp chế là được rồi.
Tần Trường Sinh sắc mặt tái nhợt, nhưng mà vẫn không có chuyện gì bất hảo phát sinh trên thân thể lão. Lão lui về phía sau, ly khai khỏi trung tâm chiến trường. Hơn nữa, lão kêu gọi Thạch Hạo, để hắn cùng nhau rời đi.
“Ngươi đi không được.” Sinh linh trong chiến xa màu bạc lên tiếng.
Vẫn bình thản nhhư thế, nhưng lại thể hiện ý chí không thể phản kháng, muốn lưu lại Thạch Hạo!
“Đạo hữu, ta muốn bảo vệ người này!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói.
“Ta biết có ngươi ở đây, cho nên vẫn chưa lập tức diệt hắn. Thế nhưng, ngươi cản ta như vậy, có phải nên có một lý do không?” Không ngờ Tàn Tiên lại nói ra những lời như vậy.
“Tự nhiên sẽ có một phen nhân quả, nhưng không thể nói rõ.” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói.
“Thiết nghĩ, sau vô tận năm tháng ngươi mới lần đầu tiên xuất thế, cùng hắn có thể có nhân quả gì chứ.” Thanh âm của Tàn Tiên có chút lạnh nói.
Y hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Hoặc là, trong tương lai hắn và ta có một phen đại nhân quả, cần phải sớm chặt bỏ!”
“Ngươi làm như vậy, là đoạn nhân quả của ta!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn không nhượng bộ nói.
“Ồ, đạo hữu cố chấp như vậy, thế thật là đáng tiếc, bất quá ta phải đề tỉnh ngươi, đây không phải là việc của bản thân ta. Còn liên quan đến đạo hữu khác nữa, ngươi thật sự muốn ngăn cản sao?” Âm thanh bên trong chiến xa màu bạc càng ngày càng lạnh lẽo.
Về phía Thạch Hạo khi đối mặt với người khác, hắn có thể bình thản, thờ ơ. Nhưng đối mặt với một sinh linh mạnh mẽ sâu không lường được như Tàn Tiên, hắn không thể bình tĩnh xem như không được.
Còn có sinh linh khác nữa sao?
Theo như phán đoán thông thường, đó khẳng định là một vị Tàn Tiên, ít nhất cũng không yếu hơn lão ta mới đúng!
Trong lòng Thạch Hạo chùng xuống, chuyện phiền phứt nhất đã xảy ra rồi.
Hắn nhẹ nhàng xoa một thứ gì đó. Vật đó là Đại Trưởng Lão tặng cho hắn, thật là phải lãng phí ở đây sao? Năm xưa, ở Biên Hoang chưa từng phải dùng đến, không ngờ lại phải tiêu hao bên trong Ba Ngàn Châu này sao?
Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lùng, vô cùng phản cảm người của Tiên Điện, căm thù Tàn Tiên.
“Còn có ý chí của người khác? Nhưng ta vẫn muốn ngăn cản!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn không nhượng bộ nói.
“Đạo hữu, xin nghĩ kỹ lại!” Lời nói của Tàn Tiên trong chiến xa màu bạc càng ngày càng lãnh đạm, đồng thời vào lúc này, chiếc xa đã động, chậm rãi đi tới trước.
Tám thớt Thiên Mã, vó ngựa rất lớn, đạp vỡ thiên khung, âm thanh đinh tai nhức óc.
Lúc này, sương mù hỗn độn xung quanh chiến xa màu bạc tản ra, càng phát ra vẻ khủng bố, khiến người ta kinh sợ.
“Ta tuy có bệnh nhưng cũng không sợ gì cả, năm xưa đại chiến như thế nào ta cũng từng trải qua rồi.” Tàn Tiên tiếp tục nói.
Trên chiến xa, có rất nhiều vết tích, đại biểu cho một thời huy hoàng cực điểm.
Thời khắc này, con người Thạch Hạo vội co rút lại, hắn nhìn thấy cạnh bên của chiến xa, nơi đó bị phá nát, đã từng bị người ta xé rách, xuyên thủng qua, có vết tích quá rõ ràng.
Đồng thời, hắn cảm ứng được từng luồng khí tức đại đạo quen thuộc.
Vết trảo của Côn Bằng.
Không sai, hắn tin chắc rằng, chỗ rách nát trên thân chiến xa, là do trảo Côn Bằng lưu lại, năm xưa từng phát sinh qua đại chiến thảm liệt.
Quả nhiên, tên Chân Tiên này đã từng động thủ với Côn Bằng đang bị trọng thương sắp chết, đã từng giao chiến qua.
“Nếu đã như vậy, xem ra chỉ có thể quyết chiến một trận rồi.” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói, không hề dao động, thái độ vẫn khong thay đổi.
“Haizz, đạo hữu quá ngoan cố rồi!” Chiến xa màu bạc rung động, phát ra gợn sóng và khí tức kinh khủng.
Một tiếng tụng kinh vang lên, hoá thành gợn sóng chói mặt rực rõ xông tới một chỗ nào đó, hơn nữa, rất nhanh đã bị đáp trả.
Rào rào rào!
Một tờ pháp mãnh liệt cực nhanh bay tới, mang theo khí tức kinh khủng, cùng kèm theo một kiện pháp khí cổ xưa, đó là một cây rìu cổ xưa.
Kiện binh khí này có chút tàn khuyết không hoàn chỉnh, nhưng lại toát lên uy áp cực độ, vượt qua lực lượng cực hạn mà thế gian này cho phép.
Hỗn độn bốc lên, rìu cổ và pháp chỉ cùng nhau trôi nổi trên bầu trời, phảng phất như muốn khai thiên tích địa, chấn động chúng sinh. Những người không được Ngũ Hành bảo vệ, bất luận tu vi mạnh mẽ ra sao, cũng đều tê liệt run rẩy trên mặt đất.
Hơn nữa, nhật nguyệt tinh tú trên trời cũng run rẩy, muốn sắp rơi rụng rồi!
Thạch Hạo nắm chặt quyền đầu, trong lòng không biết là nên phẫn nộ, hay là nên bi thương. Ba Ngàn Châu này quả nhiên không chỉ có một vị Tàn Tiên, hiện tại đều liên tục lộ diện, xuất hiện trên thế gian. Ngày đó, nếu bọn họ chịu xuất thế, đi Biên Hoang tham chiến, Đại Trưởng Lão Mạnh Thiên Chính sẽ không phải chiến tử!
Hắn đang tưởng niệm, đang thương cảm, cái chết của Đại Trưởng Lão quá đáng tiếc, thật hy vọng có một ngày Đại Trưởng Lão còn sống xuất hiện, nghịch thiên cường thế quay về, hù chết đám Tàn Tiên này!
“Đạo hữu, người thật muốn chiến sao?” Trên tờ pháp chỉ, có tiên văn sáng lên, phát ra quang mang chói mắt, cùng với âm thanh truyền ra.
“Nếu không chiến, các người sẽ làm hỏng đi một đại nhân quả của ta, là các người đang bức ta!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn tựa như có chút phẫn nộ, âm thanh cực kỳ băng hàn.
“Chúng ta cũng không muốn bức ép, nhưng chúng ta bắt buộc phải làm điều này. Nếu không thì như vậy, ngươi ta đều lui một bước, ta lưu lại cho hắn một mạng, thế nhưng không thể không trừng phạt.” Tàn Tiên bên trong chiến xa màu bạc nói.
Lão ta vô cùng kiêng kỵ, không muốn thật sự khai chiến. Bởi vì, ảnh hưởng quá lớn, tranh đấu của sinh linh tiên đạo, hơi chút là sẽ phá diệt trời sao, quá thảm liệt, với trạng thái của lão mà nói, có thể sẽ phải chết theo.
Đương nhiên, nhân số bên lão nhiều hơn, nếu như liên thủ, có thể áp chế địch nhân.
Chỉ là đánh đổi quá nặng, không thể làm khác được.
“Ta nếu để mặc người huỷ đi đạo quả của hắn, cũng giống như giết hắn thôi, có cái gì khác biệt!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn lạnh lùng nói!
Sự tình đã tới bước này, sinh linh Tiên đạo đang tranh đấu!
“Thế này đi, ta chỉ búng nhẹ một ngón tay, sẽ không huỷ diệt hắn, cũng cho phép đạo hữu ngươi giúp hắn, nếu như khí vận của hắn đã tận, không thể tiếp được, thế thì chỉ có thể xem như thiên địa muốn diệt hắn rồi!” Sinh linh trong chiến xa màu bạc nói.
Thạch Hạo nộ phát xung thiên, có chút điên loạn, Tàn Tiên coi hắn là cái gì? Nếu như hắn thành Tiên, nhất định sẽ dùng một chỉ điểm chết tên Tàn Tiên này.