Mấy sinh linh này tu vi cũng không yếu, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt liền bay ra xa hơn mấy ngàn dặm, sau đó hạ xuống trên một ngọn núi, lẵng lặng chờ đợi.
Mặt trời ngã về phía Tây, trong khu vực hắc ám truyền tới tiếng ngựa hí, nhanh chóng tiếp cận.
Thạch Hạo kinh ngạc, khu vực hắc ám khủng bố đó quả thật có sinh linh ở bên trong?
Một đầu quái mã hắc sắc, toàn thần đều là lân phiến, đã mở to cái miệng múi, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi. Miệng và mũi của nó đều phun ra hắc vụ, có chút dọa người.
Bên trên có một kỵ sĩ, hắc sắc giáp trụ băng lãnh, ngay cả khuôn mặt cũng bị che khuất, đây là một vị cao thủ, ánh mắt âm hàn khiếp người.
"Đồ vật mang tới chưa?" Gã mở miệng, thanh âm khàn khàn, khiến cho người nghe rất không thoải mái, giống như hai khối kim loại ma sát với nhau tạo thành.
"Vẫn chưa có, bất quá sẽ nhanh thôi." Một người trong đó cẩn thận hồi đáp, mang theo vẻ sợ hãi, sợ khiến cho đối phương không vui.
"Quá chậm rồi, sự kiên nhẫn của chúng ta có giới hạn." Kỵ sĩ phía trên hắc sắc quái mã lạnh lùng nói.
Thạch Hạo hai mắt co rút, hắn thật sự không nghĩ rằng bản thân lại gặp phải một vụ giao dịch. Bên trong vật chất hắc ám có sinh linh tồn tại, đang cùng với người của giới bàn tán giao dịch gì đó.
"Vật đó quan hệ trọng đại, cho dù không ai có thể sử dụng, nhưng vẫn một mực được các vị Chí Tôn thay nhau bảo quản, muốn trộm ra được sẽ có chút khó khăn."
Những lời này vừa nói ra, khiến trong lòng Thạch Hạo chấn động, vụ giao dịch này rất không tầm thường.
"Ta không quản những điều này, nếu như lần sau còn không mang tới, đừng có trách ta vô tình." Kỵ sĩ trên quái mã ngày càng lạnh lùng nói.
"Chúng ta sẽ cố gắng." Một người trong đó kiên trì nói.
"Trong tộc các ngươi không phải cũng có một vị Chí Tôn sao, có lẽ có thể tiếp xúc với kiện đồ vật đó." Kỹ sĩ thân mặc hắc sắc giáp trụ lạnh lùng nói.
"Đó dù sao cũng là đồ vật mà Hoang trước đó đạt được, bất luận là tộc nào cũng chỉ có thể tạm thời sở hữu và bảo quản, chứ không hề có quyền lợi trực tiếp giao dịch nó."
"Đúng vậy, Chí Tôn tộc ta cũng phải cố kỵ."
Loại đối thoại như vậy khiến trong lòng Thạch Hạo trầm xuống, đồ vật giao dịch có quan hệ trọng đại, đám người này đang giao dịch với kẻ địch!
"Ngươi phải biết, muốn cùng ta giao dịch không phải có một tộc các ngươi, có lẽ lập tức sẽ có một tộc khác liên hệ ta." Kỵ sĩ ngồi trên quái mã nói.
"Chúng ta minh bạch!"
...
Thạch Hạo không hề ra mặt, chỉ cẩn thận lắng nghe, đang âm thầm suy nghĩ.
Cuối cùng, hắn cũng biết đồ vật giao dịch là cái gì, không ờ lại là rương gỗ mục!
Lúc trước, Thạch Hạo không màng sống chết, từ bên ngoài Biên Hoang mang về cái rương gỗ mục. Không ngờ hiện tại có người lại âm thâm giao dịch nó với kẻ địch, đưa cho sinh linh bên trong khu vực hắc ám.
Đây tuyệt đối là phản nghịch, là phản bội lợi ích của Cửu Thiên Thập Địa.
Tuy rằng không biết rương gỗ mục đó có tác dụng gì, sử dụng như thế nào. Nhưng ngay cả Du Đà, An Lan lúc đó cũng từng xuất thủ giành lấy thì đã biết vật này không hề đơn giản, có lai lịch rất lớn.
Sau khi Thạch Hạo đạt được, liền giao cho mấy vị Chí Tôn bên trong Đế Thành. Kết quả mấy người đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, Thanh Mộc Lão Nhân đều trước sau chiến tử, cuối cùng rương gỗ mục đó được những Chí Tôn còn sống khác mang lên Cửu Thiên.
Không cần phải nghĩ nhiều, hiện tại giao dịch với tên kỵ sĩ kia khẳng định là những người tới từ Trường Sinh gia tộc, hơn nữa còn là gia tộc có Chí Tôn còn sống.
Bởi vì, chỉ có bọn họ mới có cơ hội tiếp xúc với rương gỗ mục.
Thạch Hạo lập tức nổi giận, đó là đồ vật mà hắn giành được, đưa cho đám Chí Tôn bọn họ nghiên cứu, không ngờ lại có người vì lợi ích của bản thân, mà giao dịch với kẻ địch.
Bất quản sinh linh trong khu vực hắc ám này có lai lịch như thế nào, nhưng có thể xác định, gã có uy hiếp cực lớn với Cửu Thiên Thập Địa, cứ nhìn sự việc sương mù hắc ám ăn mòn xâm chiếm cả mười lăm Châu, khiến cho sinh linh đồ thán, liền biết gã không phải là loại hiền lành gì.
"Ba ngày sau, cũng vẫn ở chỗ này, ta đợi các ngươi đem rương gỗ mục tới. Nếu như giao dịch thành công, ta có thể bảo chứng gia tộc các ngươi sẽ bình yên tồn tại, trường tồn bất hủ." Kỵ sĩ đó nói.
"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Mấy người đó cung kính, hành lễ nói. Sau đó toàn bộ bay lên cao rời đi.
Rất lâu sau, nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hắc ám kỵ sĩ đó, cưỡi lên chiến mã, xông vào trong mê vụ, tiếng vó ngựa điếc tai, từ từ đi xa.
Thạch Hạo vẻ mặt âm trầm đi ra, nhìn về phía hắc ám chi địa, lại nhìn về phía không trung, trong lòng vô cùng tức giận.
"Ngày xưa, chúng ta liều mạng ở Biên Hoang, là vì cái gì? Hiện tại Trường Sinh thế gia cũng không tin được, lại giao dịch với sinh linh hắc ám!"
Thạch Hạo vẻ mặt khó coi, nắm chặt quyền đầu.
Hắn đang thương tiếc cho đám người đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, cảm giác có chút không đáng.
"Ta phải lấy lại thứ thuộc về ta, thượng giới này có sụp đổ, cũng không liên quan gì đến ta nữa, cứ như vậy về hạ giới thôi." Thạch Hạo tự nói.
Bởi vì hắn có chút nản lòng thoái chí, trên Cửu Thiên này không chỉ có một Trường Sinh thế gia tư thông với địch, hắn không thể nào đề phòng hết được.
Đương nhiên, trước khi rời đi, Thạch Hạo muốn làm rõ lai lịch của sinh linh hắc ám, là xuất hiện từ đầu, làm sao đản sanh, biết người biết ta, ngày sau mới có thể chiến thắng kẻ địch.
...
Trên Cửu Thiên, Vương gia.
Vương Trường Sinh nét mặt thanh tú, bề ngoài của lão ta vô cùng trẻ tuổi, chỉ như một vị thiếu niên. Nhưng lúc này lão ta đang cau mày, thần sắc rất nghiêm nghị.
"Vương gia ta có tổ đình ở Tiên Vực, không ngờ sớm đã bị bỏ hoang, nghe đồn tộc chủ Vương gia xảy ra tranh chấp với một nhân vật vô cùng cường đại của một đạo thống cổ lão, và đã chiến bại rồi. Cuối cùng di chuyển đi nơi khác, tiến vào trong khu vực ít người qua lại ở Tiên Vực, hiện tại không còn tin tức gì cả."
Vương Trường Sinh nói, đây điều những gì lão ta đạt được từ miệng sứ giả Tiên Vực, tin tức dọa người.
"Cái gì, tổ đình của Vương gia ta ở Tiên Vực đã bị bỏ hoang rồi?"
"Thế phải làm sao bây giờ, chúng ta không còn chỗ dựa nữa, khẳng định không có cách nào đi vào trong Tiên Vực, làm không khéo sẽ còn bị người khác mưu hại, diệt mất."
Một gia tộc khác, Kim gia, đồng dạng bọn họ cũng đang mở hội nghị nội bộ bên trong gia tộc.
"Tổ tiên của Kim gia ở Tiên Vực xảy ra vấn đề, trong thời gian ngắn chúng ta không có chỗ nào có thể dựa vào, muốn nghĩ biện pháp khác!" Kim Thái Quân nói.
Nhất thời, các Trường Sinh thế gian đều mở hội nghị trong nội bộ gia tộc để thương thảo gì đó.
Lần này, hắc ám giáng lâm, bọn họ đều dự cảm được đại sự không ổn, đều đang nghĩ biện pháp tránh đi.
Một số đại tộc cảm thấy, dùng hết khả năng cũng phải tiến vào Tiên Vực.
Trong đó có Trường Sinh gia tộc thông qua lời nói của sứ giả đã biết rõ dược tổ tiên của gia tộc này ở Tiên Vực đã xuống dốc, thậm chí tổ đình của gia tộc cũng không thấy đâu nữa.
Cũng có gia tộc, ở Tiên Vực rất là huy hoàng, phát triển ngày càng thuận lợi.
Cho nên, bởi vì tình huống bất đồng, bọn họ đối mặt với lựa chọn cũng bất đồng.
"Thật sự phải giao rương gỗ mục cho sinh linh hắc ám sao, lão tổ biết bọn chúng có lai lịch gì không?"
Trong mật thất một gia tộc nào đó, có người khẽ nói, bên trong chỉ có bốn năm ngươi đều là những thành viên quan trọng nhất của một Trường Sinh gia tộc
"Ta biết lai lịch của sinh linh hắc ám đó, sớm đã đoán được rồi, cũng chỉ có thể như vậy, giao ra rương gỗ mục, mới có thể bảo toàn tộc ta, về phía tộc quần khác thì lo không nổi rồi." Vị lão tổ đó nói.
"Sống sót mới là quan trọng, cho dù phải phản bội một giới này thế thì đã sao?" Có người phụ họa.
"Rương gỗ mục là của Hoang, tuy rằng hắn đã giao nó ra, các tộc thay phiên nhau bảo quản. Thế nhưng nếu chúng ta trực tiếp mang đi giao dịch, một khi tin tức bị tiêt lộ, nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm."
"Không quản được nhiều như vậy nữa, không chỉ mình tộc ta có suy nghĩ này, ta còn lo lắng sẽ bị người khác giành trước một bước, sau khi giao dịch hoàn thành, mới có thể đảm bảo toàn tộc ta không bị rơi rụng."
...
Ba ngày sau, vẫn tại khu vực rìa hắc ám ở Ba Ngàn Châu.
Thạch Hạo giống như một đầu mãnh hổ đang mai phục, đang chờ đợi con mồi, tùy thời chuẩn bị phát động một kích lôi đình. Hắn ẩn thân ở nơi này, muốn triển khai hành động đoạt thức ăn trước miệng hổ.
Rương gỗ mục là của hắn, tuyệt không thể giao cho địch nhân được, không thể nào có sai sót được.
"Tới rồi, ta thật muốn xem xem các ngươi là người tộc nào!" Thạch Hạo âm thanh băng lãnh, sát ý nội liễm, tùy thời cũng có thể lao ra.
Hắn cảm ứng được ba động, trên không trung có mấy đạo thần hà tốc độ rất nhanh bay tới tiếp cận nơi này.
Cách thời gian ước định còn sớm, chỉ thấy người của gia tộc Trường Sinh này rất cẩn thận, sợ sinh linh hắc ám tới trước, cho nên bọn chúng mới sớm tới trước một bước.
Ầm!
Thạch Hạo xuất động, vọt lên trời cao nghênh đón mấy người này, một quyền tất sát đánh ra, không hề khách khí, muốn tốc chiến tốc thắng, trước tiên đoạt lại rương gỗ mục vào tay rồi tính.
Sau lưng hắn, một đầu Ma Viên không ngừng gào thét, ngửa mặt lên trời gầm vang, thân hình khổng lồ, chiến khí sôi trào, đó là pháp chuyên dùng để chiến đấu.
Hỗn Thế Ma Viên nhất mạch truyền thừa hiển hóa ở nơi này, nở ra ra thần uy cái thế!
Phốc!
Theo quyền đầu Thạch Hạo đánh ra, quang mang chiếu rọi trời cao, còn chói mắt, to lớn hơn thiểm điện, lực lượng tuyệt thế. Tựa hồ chỉ trong nháy mắt máu tươi bay đầy trời.
Một người trong đó bị đánh cho nổ tung tại chỗ.
Nguyên nhân chủ yếu là vì thực lực Thạch Hạo quá dọa người, người này lại không hề phòng bị, không phải là Chí Tôn, làm sao có thể ngăn cản loại tập sát như vậy?
"Ngươi là ai!?" Mấy người còn lại kinh hãi nói.
"Rương gỗ mục không ở trên người tên này, còn có các ngươi!" Thạch Hạo nói, không có ép hỏi cái gì, trực tiếp động thủ, dùng hành động thực tế chấn nhiếp bọn họ, làm tan rõ đấu chí của họ.
Xoẹt!
Lần này, hai tay hắn cùng vung lên, giống như là hỏa diễm của Chân Hoàng, mang theo khí tức thánh khiết, ánh lửa đầy trời, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh Chân Hoàng.
Thạch Hạo lao thẳng tới, vẫn như trước nhắm chuẩn một người trong có vẻ là đầu lĩnh của đám người này.
Hô một tiếng, ánh lửa cuồn cuộn, người đó chỉ phát ra một tiếng hét thảm, liền hóa thành tro tàn, bị Thạch Hạo lao tới đốt cháy sạch sẽ.
Và cũng chính vào lúc này, Thạch Hạo nhìn thấy một rương gỗ mục đang rơi xuống, không ngờ lại giấu trên thân kẻ vừa rồi.
Phịch một tiếng, Thạch Hạo một tay bắt lấy, nắm chặt lấy nó.
"Ta sẽ chờ sinh linh hắc ám đó xuất hiện, gặp mặt nó một phen." Thạch Hạo nói, tựa hồ không xem mấy người còn lại ra gì.