Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo toàn thân thư thái, đánh cho chiến tướng một trận. Hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả các lỗ chân lông đều giãn nở, toàn thân gân cốt đều thả lỏng.

Bọn dạng của hắn, khiến chiến tướng tức đến không ra hình dạng gì nữa, rất muốn một bàn tay đập tới, khiến cho hắn biết được bông hoa kiều diễm ra sao, bầu trời này sáng lạn như thế nào.

Đáng tiếc, chờ đợi y chính là ô vân áp đỉnh, Thạch hạo một chân đạp lên trên người y, từ trên xuống dưới bắt đầu tìm kiếm, phàm những thứ có giá trị đều toàn bộ thu lấy.

Tới cuối cùng, chiến tướng thật muốn khóc, giáp trụ trên người cũng bị cởi xuống. Tên Ma Viên hung tàn này nói là muốn nghiên cứu một chút, xem xem phù văn của Tiên Vực có gì bất đồng.

Thạch Hạo cúi đầu nhìn y, đầu ngón tay phun ra kiếm mang, muốn trực tiếp chém xuống, triệt để giết chết y, nhất thời khiến chiến tướng rùng mình.

"Không biết là chủng tộc gì đây." Hắn ở đó khẽ nói.

Trên người chiến tướng nổi hết da gà, lông tóc dựng đứng. Lần này y không thể nào bình tĩnh nổi nữa, trong chớp mắt liền chịu thua, lấy tốc độ cực nhanh nói ra bản thân có một chút huyết thống nhân tộc.

"Ta là hình người đó!"

Khi nghe được lời của chiến tướng, ngoại trừ mặt của Thạch Hạo đen đi, Xích Long, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia thì đều đang cười trộm.

"Sư phụ, uy danh của ngươi truyền khắp thượng giới, khẳng định là tên sứ giả Tiên Vực đã bỏ chạy kia nói cho y biết, ngoại trừ hình người ra, tất cả ngươi đều ăn hết!"

"Ha ha... " Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia cười lớn.

"Ngươi thật sự là hình ngươi?" Thạch Hạo không cam lòng, nhìn chằm chằm chiến tướng.

Ta có một phần tư huyết thống nhân tộc, thật sự là hình người." Chiến tướng vội nói.

"Thế thì trực tiếp giết di, rồi chôn luôn!" Thạch Hạo nói.

"Đừng, ta nói cho ngươi nghe một bí mật, ngươi không thể giết ta." Chiến tướng nói.

Y không hề lãng phí thời gian, rất nhanh nói rõ cho Thạch Hạo biết. Y mang theo mục đích khác tới đây, truyền pháp chỉ chỉ là che giấu mà thôi.

"Ta đến vì khu lao tù ở sâu bên trong Hư Thần Giới!" Y rất trực tiếp, nói ra điểm quan trọng nhất.

"Tên đó còn thật không từ bỏ ý định!" Thạch Hạo cười lạnh.

Sau lưng chiến tướng, vẫn là tên đại nhân trẻ tuổi đó, tộc trưởng tộc này chính là một trong những sinh linh mạnh nhất ở Tiên Vực, thông thiên động địa, không ai địch nổi.

Cái gọi là đại nhân trẻ tuổi này, từ trong gia tộc biết được rất nhiều bí mật, biết rõ trong Hư Thần Giới có đồ vật khó lường, khăng khăng muốn đạt được vào tay.

"Tên đó biết được cái gì?" Vẻ Thạch Hạo bất thiện nói.

"Lao tù, đại hung!" Chiến tướng hồi đáp.

"Tên đó rốt cuộc là muốn cái gì?"

"Các loại pháp, để hoàn thiện con đường vô địch của đại nhân." Tên chiến tướng này quả nhiên biết nhiều hơn đám người Húc Huy, Y Lạc một chút, nhưng cũng chỉ có như vậy.

Tin tức này rất kinh người.

Dựa theo lời vị đại nhân trẻ tuổi đó nói, trong Hư Thần Giới đang giam giữ một số cự hung không thể nào tưởng tượng nổi, rất khó nói rõ là thuộc về thời đại nào, bọn họ chưởng khống các loại cổ pháp đã thất truyền!

Vị đại nhân trẻ tuổi đó, hiện tại không hẳn là quét ngang đồng đại, tĩnh mịch vô địch, nhưng cũng kém không xa nữa. Gã truy cầu con đường siêu việt, phải mạnh hơn phụ thân, tổ tông của gã.

Gã sau khi quán thông truyền thừa trong tộc, liền muốn dung hợp pháp của các tộc. Nhiều năm quá vẫn một mực tiến hành, đang cố gắng, tu vi mạnh tới trình độ bất khả tư nghị.

Mà sau khi nghe được trong Hư Thần Giới có không ít đại pháp đã thất truyền, gã tự nhiên sẽ động tâm, không muốn bỏ lỡ, đều muốn đạt được toàn bộ để dung hợp vào con đường của bản thân. Ngày sau chú định gã muốn vượt qua tộc chủ tộc này.

Gã không phải muốn trở thành người mạnh nhất đồng đại trong tương lai, mà là muốn vượt qua cả người mạnh nhất ở Tiên Vực.

Thạch Hạo nghe vậy, liền cau mày, cái tay đối thủ chưa từng gặp mặt này rất mạnh. So với dự liệu ban đầu của hắn còn lợi hại hơn, nếu thật sự gặp được, quá nửa là phải ác chiến!

Điểu Gia nói: "Muốn vô địch trong đồng đại, điều này ta tán đồng, hoặc là có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn vượt qua những người mạnh nhất ở Tiên Vực, trở thành Tiên Vực đệ nhất cao thủ, điều này ta chỉ có thể cười nhẹ cho qua. Thời gian dài đăng đẳng qua đi, tuế nguyệt thay đổi, kỷ nguyên chìm nổi, thế nhưng sinh linh mạnh nhất, tựa hồ không hề thay đổi, một mực vẫn là những người kia."

"Ân, ta cũng nhớ tới một số chuyện cũ, năm tháng dài đăng đẳng luân chuyển, trải qua từng cái lại từng cái đại thế tịch diệt, tân sinh, kỷ nguyên thay đổi rất nhiều lần. Mấy tên sinh linh đó vẫn đứng sừng sửng không ngã, ngồi vững địa vị thống trị, không hề lay động được." Tinh Bích Đại Gia cũng nói.

Chiến tướng gật đầu, y tuy rằng là một tù nhân, nhưng cũng thừa nhận điều hai người nói là có đạo lý. Trong phạm vi nhận biết của y ở Tiên Vực, mấy cái đạo thống cổ lão đó là mạnh nhất. Tuy nhiên, Tiên Vực vẫn còn có cương thổ rộng lớn chưa thể thăm dò được hết.

"Trưởng bối của tiểu tử kia biết y từ trước đến giờ vẫn nhớ tới nơi này chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Không biết!" Chiến tưởng rất khẳng định hồi đáp.

Bởi vì, người thừa kế của gia tộc đó vẫn luôn dặn dò y, không được để lộ ra tin tức này, cũng không thể để cho những trưởng bối của tộc này biết được.

"Tên đó luôn tới đây gây sự cũng không phải là chuyện tốt, ngươi mang về một phong thư, đưa cho trưởng bối của y. Bọn họ xem xong tự nhiên sẽ minh bạch, sẽ ngăn cản tiểu tử đó lại dò xét nơi này. Nếu như ngươi che giấu đi điều này, sau khi tộc nhân của y biết được, ngày sau ngươi khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn!" Thạch Hạo nói.

Lời hắn nói không phải là vô căn cứ, nơi này chỉ có sinh linh của những gia tộc cổ xưa ở Tiên Vực mới biết được, là vùng đất cấm kỵ, không thể dò xét, ai chạm tới cũng đều bị trấn áp.

Chiến tướng sắc mặt trắng bệch, hắn tự nhiên cũng mơ hồ biết được, bản thân đã phạm vào điều kiêng kị.

Cuối cùng, Điểu Gia tự mình hạ bút, viết ra một phong thư để cho y mang trở về, đưa cho nhân vật trưởng bối của đạo thống đó.

"Tên tiểu tử đó nếu còn tái phạm, kêu nó tự mình tới đây, bổn toạ tự mình trấn áp nó, đưa nó tiến vào trong khu lao tù đó, vĩnh viễn giam giữ trong đó." Thạch Hạo nói.

Chiến tướng đi rồi, mang theo vết thương lòng rời đi, từ khi xuất sinh tới giờ còn chưa hề gặp phải kiểu chèn ép như vậy. Chuyến đi này khiến cho y cảm thấy bầu trời nhân sinh của mình tràn đây u ám, lo lắng không thôi.

"Sư phụ ngươi không phải muốn thử kiếm sao?" Xích Long nhắc nhở.

"Ngươi về trước đi." Thạch Hạo đuổi nó đi, sau đó xoay lại nói với Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia, muốn đi khu lao tù đó, để chân chính buông tay chiến đấu một lần.

Hai lão đầu tử ban đầu căn bản không đồng ý, nơi đó là vùng đất cấm kỵ, không thể chạm đến.

Thế nhưng Thạch Hạo nói cũng có đạo lý, trong đám hậu bối ở Tiên Vực có một số người không chịu an phận rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây, còn không bằng tiện nghi cho hắn, để hắn đi thăm dò trước một phen.

Chỉ có chân chính hiểu rõ chỗ đó, ngày sau mới có phương pháp ứng phó mọi thứ.

Mấy canh giờ sau, Thạch Hạo xuất hiện ở một khu vực. Cung điện màu đen rất là tĩnh mịch, mấy pho tượng đá bị xích sắt quấn quanh, một mực khoá chặt ở đó.

Càng ở nơi xa hơn, chính là từng cái tế đàn bên trên đều có một cái bình sứ cổ xưa, có gia trì phong ấn, không biết thuộc về niên đại nào.

Lần này, Thạch Hạo chiến đấu với một pho tượng đá, không ngừng xuất thủ. Chỉ trong nháy mắt mà thôi, thạch tượng liền mở đôi mắt, giơ ra một cánh tay đá, chụp về phía hắn.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, Thảo Tự Kiếm Quyết xuất kích, toàn lực ứng phó, không lưu tình chút nào, hướng về phía trước chém giết.

Trong tích tắc, thiên địa lật úp, khắp nơi đều là kiếm khí, bao phủ kín nơi này, Điểu gia và Tinh Bích đại gia nhìn thấy cũng đều sắc mặt biến đổi.

Bọn hắn cảm thấy, Thạch Hạo quả nhiên không nói láo, loại kiếm quyết xác thực này cần tới chỗ như thế ma luyện, cần đối thủ mạnh mẽ nhất mới có thể kiểm nghiệm.

Một trận chiến này, kinh thiên động địa.

Hô!

Cuồng phong gào thét, mấy pho tượng đá khác đều khôi phục, đồng loạt ra tay, chộp về phía Thạch Hạo, nhìn như là đơn giản, nhưng ở giữa những lòng bàn tay đó, lại thiên biến vạn hóa, đó là các loại bí thuật và còn có cả pháp.

Cảnh tượng này vô cùng khủng bố, giống như mấy vị cái thế cường giả đồng loạt sống lại, từ trong thiên địa cổ lão nhất vượt qua năm tháng, cùng nhau đi tới xuất hiện ở một đời này.

Đây là một trận chiến kinh thiên!

Thạch Hạo trước giờ chưa từng phải chiến đấu gian khổ như vậy, kịch liệt chém giết, tắm trong máu tươi đến phát cuồng.

"Thống khoái!" Hắn gào thét lớn!

Nếu là cùng giai kịch chiến, hắn và những người khác tay chân đều bị gò bó, ở chỗ này thì không cần cố kỵ, bởi vì mấy pho tượng đá kia đều quá mạnh.

"Có thể mở ra xích sắt trên người một tượng đá được không? Ta muốn cùng nó huyết chiến!" Thạch Hạo hỏi.

Hắn đã đánh ra chân hoả, muốn thoải mái không bị ràng buộc mà chiến đấu một trận.

"Đừng có đùa với lửa!" Tinh Bích Đại Gia cảnh cáo.

Thạch Hạo nghe thế cũng không nhiều lời. Hắn biết sẽ không thể thuyết phục được hai lão đầu tử này.

"Giết!"

Đến cuối cùng, hắn trực tiếp vận dụng Lục Đạo Luân Hồi đại pháp, khống chế Côn Bằng, Lôi Đế, Chân Hoàng, Liễu Thần... sáu đại bảo thuật mạnh nhất, tiến hành một trận chiến đỉnh phong.

Lần này mấy pho tượng đá tựa hồ cũng bị chọc giận, muốn giựt đứt cả thần liên pháp tắt, trấn sát Thạch Hạo.

Đôi mắt của bọn chúng mở to, bên trong đó là cảnh tượng kỷ nguyên bị huỷ diệt, quá mức khủng bố. Nhấc tay lên, phảng phất nhìn thấy ức vạn năm tháng trước, bàn tay lớn bằng đá làm tan vỡ toàn bộ đại thế giới, không ai có thể ngăn cản.

Mấy tượng đá lớn đồng loạt động thủ, đồng thời trấn áp hắn, áp lực gia tăng gấp bội, khiến Thạch Hạo nhịn không được thét dài một tiếng, càng cảm thấy sảng khoái!

Cho dù là hắn đang chảy máu, cho dù là thụ thương, tuy nhiên trận chiến này khiến hắn rất là tận hứng, dù là mấy lần suýt tí nữa bị thương tới tính mạng, cũng vẫn cười vui vẻ sung sướng.

Hắn mặc dù thụ thương, nhưng cũng có thu hoạch vô cùng to lớn.

Trong trận chiến này, hắn nhìn thấy bộ phận đại dạo quỹ tích mà cường giả của những cấp bậc đó vận chuyển, chỉ dẫn ra một phương hướng tu luyện sau này cho hắn.

Có một số quy tắc trước mắt ở cảnh giới chí cao nhất, phương hướng tốt nhất chính là tham khảo, không hẳn sẽ phải tuân theo, nhưng có thể nhìn rõ và hiểu rõ, đó cũng là chuyện vô cùng có ý nghĩa.

Liên tiếp mấy ngày, Thạch Hạo đắm chìm vào trong đó. Hắn cảm thấy nơi này là một bảo tàng, cất giữ các loại pháp đã thất truyền, đã ban tặng cho hắn những chỉ dẫn vô cùng tận.

Có thể được xưng là Tàng Pháp Địa!

Nơi này cất giấu bí thuật, ẩn chứa các loại cổ pháp đã thất truyền. Thạch Hạo dùng phương pháp loại suy, lựa chọn ra những thứ thích hợp cũng như tương đồng với pháp của hắn, hấp thu tinh hoa, có lợi ích to lớn với tu luyện của bản thân.

Trong lúc Thạch Hạo tu hành khởi sắc, ngoại giới đang phát sinh một số biến hoá kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK