"Năm đó..." Ông lão vừa đến gọi là Thạch Hậu Đức, trên người khoát bộ y phục chằng chịt những mảnh vá, vừa đến nơi thì tâm tình thoáng chùng xuống, sắt mặt ưu sầu khó nói ra thành lời.
"Chuyện gì xảy ra năm đó?" Thạch Hạo hỏi dồn, nóng lòng muốn biết, hiện tại một mực bị gọi là dòng dõi của tội huyết, hắn thật không cam lòng, cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn tin tưởng tuyệt đối rằng, lỗi lầm của tổ tiên Thạch tộc chắc chắn không nghiêm trọng như người đời đồn thổi, y là chịu hàm oan, đáng lý phải là công trạng to lớn mới đúng!
Bởi vì, năm xưa hắn đuổi theo điềm xấu quỷ dị, đã từng đặt chân lên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm máu kia. Trên tế đàn, hắn tận mắt chứng kiến hình ảnh bảy vị Vương xả thân mình phòng thủ Biên Hoang, huyết chiến đến cùng, cũng nhìn thấy cảnh có vị phải bỏ mạng vì cuộc chiến!
"Ngươi đừng hỏi nữa, có lẽ tổ tiên chúng ta đã thật sự gây ra sai lầm nghiêm trọng. Chúng ta là hậu nhân, coi như là thay ngài trả nợ." Lão nhân Thạch Hậu Đức lắc đầu, lòng buồn vô cớ.
"Xin nói cho ta nghe những gì lão biết. Ta không tin tổ tiên Thạch tộc lại gây ra lỗi lầm nghiêm trọng, bởi vì ta biết rõ một vài điều bí mật.!" Thạch Hạo trả lời bằng một giọng nói kiên định.
Hắn không quên được những hình ảnh đã từng thấy tại tế đàn trên chiếc cổ thuyền màu đen kia, từ người già đến trẻ em đều bước lên bức tường thành cổ xưa bị nhuộm đầy máu đỏ, chằng chịt vết rách, liều thân quên mình chiến đấu cùng vô số cường giả đến từ dị vực.
Cuộc chiến nào mà chẳng có máu tươi vương vãi, xương chất thành đống dưới chân tường thành. Người già, trẻ nhỏ, đến cả những thiếu nữ xinh tươi như hoa liên tục ngã xuống, tàn khốc mất mạng, thấm đẫm sắc màu thê lương sau khi chết đi.
Mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, Thạch Hạo lòng đau như cắt, chỉ muốn ngẩng mặt lên trời thét to lên, khát khao bản thân có thể trưởng thành tại quãng thời gian tăm tối đó để có thể ra tay cứu viện.
Hôm nay hắn lại gặp phải tình huống tương tự, Thạch tộc bị vu oan là dòng dõi của tội huyết, vướng vào ô nhục, thậm chí có người bị đóng lên thân mình dấu ấn sỉ nhục.
Hắn làm sao không phẫn nộ khi nghĩ đến việc này?
Bảy vị Vương dùng máu của mình mà chiến đấu, kết quả lần lượt ngã xuống, hình ảnh chết chóc ấy làm lòng người vô cùng đau đớn. Nhìn lại tình cảnh của Thạch tộc ở thời điểm hiện tại, nỗi căm giận tự nhiên dâng lên.
Những cống hiến của tổ tiên Thạch tộc có giá như thế này sao? Chết trận một cách oanh liệt là thế, máu nóng rơi vãi khắp biên cương, thế nhưng là con cháu đời sau lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như hiện tại!
Do Thạch Hạo nài nỉ lần nữa, ông lão Thạch Hầu Đức đờ đẫn trả lời: "Có người tận mắt nhìn thấy, tổ tiên của chúng ta chém giết người mình, ra tay cắt đầu của một vài vị đại nhân vật!
Trong đó, có hai người đủ để gọi là tướng lĩnh cầm quân."
"Chuyện này..." Thạch Hạo lảo đảo thối lui, hậu quả này quá nghiêm trọng rồi, cắt đầu người lĩnh quân giới này là một tội án rất nặng, đó chính là phản bội.
Tội danh này khó mà rửa sạch. Nếu như không có đầy đủ chứng cứ có giá trị, hoặc kết quả điều tra không thể hiện rõ các tình tiết thì thật sự không có cách nào trả lại sự trong sạch cho Thạch tộc.
Vấn đề này quá nghiêm trọng!
Chẳng qua là Thạch Hạo biết rõ, chắc chắn có ẩn tình vô cùng to lớn ở bên trong chuyện này bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy bảy vị Vương thà chết không phục, máu nhuộm Đế Quan.
Đặc biệt là, hôm nay hắn chứng kiến bức tranh khắc đá mới biết rõ người cầm thanh gậy lớn làm bằng xương trắng chính là tổ tiên Thạch tộc. Thạch Hạo từng thấy nhân vật này liều mạng đối đầu với địch thủ, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, sau đó ngã xuống.
Dù chết không hàng, hà cớ gì phản bội?
Thạch Hạo cảm thấy da đầu tê rần, năm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tổ tiên Thạch tộc rõ ràng là chết trận, vinh quang một đời, thế nhưng sử sách lưu truyền lại là danh tiếng của một tội nhân?
Hắn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, sợ hãi trong lòng, một cơn ớn lạnh chạy dọc qua xương sống. Nếu tổ tiên Thạch tộc gánh lấy nỗi oan khuất này, như vậy chắc chắn là có người dựng chuyện giả dối.
"Là kẻ nào định tội tộc ta?" Thạch Hạo hỏi, đây là vấn đề mang tính mấu chốt, ẩn giấu một mầm họa lớn!
"Chuyện này quá xa xưa rồi, người của thời đại ấy cơ bản đều đã qua đời, không thể nào truy tra lại nữa, mặc dù khi đó không có công bố tất cả chi tiết nhưng mọi chuyện gần như là thế." Thạch Hậu Đức nói.
Lão là tộc trưởng của bộ lạc, lại ăn mặc bộ quần áo da thú rách nát đầy mảnh vá, nhếch nhác vô cùng, từ đó có thể thấy Thạch tộc đang đối mặt với tình cảnh vô cùng khó khăn.
"Phải chăng có sự hiểu lầm, tổ tiên của chúng ta chưa kịp đứng ra biện hộ, phải vậy không?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta không biết, chuyện này từ lâu đã không thể nào nghiệm chứng được nữa. Trăm ngàn thế hệ trôi qua dọc theo dòng chảy năm tháng, còn ai có thể nhớ rõ chuyện năm nào." Thạch Hậu Đức lắc đầu, nét mặt cay đắng.
Có thể suy ra được, qua nhiều năm như vậy, Thạch tộc hết lần này đến lần khác bị kỳ thị, sinh hoạt dưới cái bóng của tội huyết, tình cảnh gian nan, một cái đại tộc cơ hồ gần như suy bại, suýt nữa đi tới con đường diệt tộc!
Xa xa có vài đứa nhỏ chạy đến, quần áo rách bươm, trên người mang đầy vết thương đang rỉ máu, từng tí tuổi đầu mà đã phải đi săn. Trong đó, có vài đứa thét lên: "Cha ơi!"
Bọn nhóc lảo đảo chạy về phía trước, bổ nhào đến mấy cỗ quan tài nơi cửa thôn.
"Cha, người tỉnh lại đi. Đừng chết mà! Ông cố chết trận, ông nội chết trận, hôm nay cha cũng ra đi, nhà chúng ta không còn đàn ông nữa rồi... hu hu..." Đứa nhỏ khóc ròng.
Lại có một bé gái ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là to tròn sáng tỏ, trên mặt ràn rụa nước mắt gào khóc thảm thiết: "Thúc thúc, thúc cũng ra đi, cha mẹ đã sớm qua đời, giờ cháu chỉ còn lại một mình!" Cô bé khóc lớn, thân thế khép nép cạnh cỗ quan tài, hình ảnh thương tâm ấy làm lòng người vô cùng đau đớn.
"A!" Thạch Hạo không thể nhịn được gầm nhẹ. Hắn thật không đành lòng nhìn những chuyện xảy ra như thế này.
Thạch Hạo ở lại chỗ này chờ đợi vì bất cứ lúc nào cũng có thể phải xuất chinh. Mấy ngày qua, hắn đã quen thuộc với bộ lạc cư trú bên trong dãy núi này, tình cảnh sinh hoạt khốn khổ, đa phần người trưởng thành đều bị điều động ra chiến trường, người ở lại chủ yếu là thành phần già yếu.
Nếu không may có thú hoang mạnh mẽ tấn công, đây chính là một thử thách khó khăn cho cả bộ lạc.
"Hít sâu luồng tinh khí Tiên Thiên, đẩy chúng vào ẩn giữa gân mạch..."
Buổi sáng nghênh đón ánh bình minh vàng óng, Thạch Hạo đứng trong vùng núi chỉ dạy một nhóm thiếu niên tu hành. Hắn không thật nghiêm khắc, nhưng tất cả mọi người có tinh thần học tập vô cùng nghiêm túc.
"Cách vận chuyển cốt văn thế này sai rồi, Toan Nghê Bảo Thuật, phóng ra lôi điện, một khi xảy ra sai lầm, tia sét kế tiếp sẽ gây ra tổn thương cho chính bản thân ngươi." Thạch Hảo uốn nắn phương pháp tu luyện cho một cậu bé.
Hắn rất chân thành dạy bảo, trợ giúp bộ lạc này bằng cả tấm lòng, hy vọng những người đang sinh sống tại nơi đây có thể nâng cao bản lĩnh được một chút, ít nhất là để nhóm thiếu niên này trưởng thành nhanh hơn, có đủ khả năng tự vệ.
Trong cả quá trình, Thạch Hạo nhiều lần cảm thán, bọn nhỏ này có tư chất trời sinh rất tốt, thậm chí một vài nhóc được đánh giá là thiên tài vô cùng lợi hại.
Trong số đó, có một thiếu niên tên là A Thú, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thân thể cực kỳ dẻo dai, gọi là là tư chất ngút trời vẫn còn chưa đủ, ít nhất là không có chênh lệch nhiều so với thế hệ thiên tài ở các nơi khác.
Chuyện này làm Thạch Hạo rất ngạc nhiên, hắn lại bắt gặp một thỏi vàng chưa được tôi luyện tại một bộ lạc có dân số không quá một ngàn người.
Cha của A Thú là vị thiên tài cuối cùng của bộ lạc này. Điều này là do tộc trưởng Thạch Hậu Đức nói cho hắn biết, hôm nay tận mắt chứng kiến, Thạch Hạo đã rõ lý do vì sao y lại dùng nhiều lời lẽ tán dương đến như vậy.
Tư chất của A Thú được di truyền từ cha mình, vô cùng tài giỏi, mười bốn mười lăm tuổi đã có thể đánh bại hung giao, hàng phục ma mút, một thân một mình tiến sâu vào dãy núi săn giết cổ thú hung mãnh.
Thạch Hạo chăm chú dạy bảo, thằng bé học tập cũng rất nhanh. Do phụ thân chết trận, A Thú muốn trả thù, muốn đi chém giết tại chiến trường nơi quan ngoại.
"Đệ muốn học Đại Bằng quyền!" A Thú nói, bởi vì có một lần nó nhìn thấy một người ngoại tộc dùng một quyền, bỏ qua khoảng cách không gian, đánh rơi một con Thôn Thiên Thú, thu phục làm vật cưỡi; hình ảnh đó để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng nó, khiến nó cực kỳ ưa thích loại quyền pháp đầy phóng khoáng này.
"Được, huynh dạy cho đệ. Nhưng khi đệ luyện Đại Bằng quyền đến mức thâm hậu, đệ phải nhớ tinh túy của nó cũng không chỉ là tính bá đạo mạnh mẽ như vậy." Thạch Hạo nói, bởi vì cái mà hắn định truyền thụ chính là Côn Bằng quyền.
"Đệ muốn bái huynh làm thầy!" Giọng nói kiên định của A Thú vang lên.
"Trước tiên đệ theo ta học hành một thời gian ngắn xem sao đã." Thạch Hạo vẫn chưa có ý muốn thu đệ tử.
"Vâng ạ, đến khi nào huynh cảm thấy đệ đủ tư cách, đệ muốn bái huynh làm thầy!" Tính tình của A Thú vô cùng kiên nghị.
"Thật sự không thể theo kịp người trẻ tuổi, hậu sinh khả úy (lớp người sau phát triển vượt qua thế hệ trước), ngươi định khai tông lập phái sao? Bất quá, lựa chọn thu đệ tử tại tội huyết Thạch tộc như thế này không hay lắm đâu." Ngày hôm đó, có người đi đến gần dãy núi, tiến vào bộ lạc Thạch tộc.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trong bộ lạc đột nhiên cứng đờ, nhìn về khe núi; ai ai đều cảm thấy thẫn thờ, chuyện xấu xem ra lại đến.
Người từ bên ngoài đi đến, đồng nghĩa với những nỗi bất công và bi kịch sẽ theo cùng.
Đặc biệt là thời điểm này, nhìn thấy kiểu cách trang phục của người vừa đến, nỗi lòng của mọi người trong Thạch tộc càng trầm trọng thêm. Đây chính là kẻ mang lệnh điều động những cường giả trưởng thành, sắp có người phải ra chiến trường, nghĩa là có người sắp bỏ mạng, có người phải chết đi!
"Đại nhân, cha của A Thú vừa chết trận. Vẫn chưa tới thời gian mà, tại sao lại điều động nhân mã nhanh như vậy?" Tộc trưởng Thạch Hậu Đức bước tới, nụ cười vặn vẹo đau đớn, đây là một gánh nặng mà Thạch tộc khó có thể thừa nhận.
Rất nhiều năm qua, bộ lạc Thạch tộc luôn sinh hoạt dưới áp lực đè nén như thế này, hiếm khi thấy được một nét tươi cười trên gương mặt các tộc nhân.
Ngay cả chính bọn trẻ em kia đều thiếu đi vẻ ngây thơ so với những bé con cùng trang lứa, ngày ngày chăm chăm tu luyện; các bé gái cũng không khác gì, nào có tâm tư vui cười, từng gương mặt nhỏ nhắn lấm lem biểu hiện vẻ hồi hộp bất an, sắc mặt trắng bệch, thật sự khiến người ta đau lòng.
Bọn nhóc không thể không lo lắng, hoảng sợ, bởi vì khi có kẻ đến chọn người cũng đồng nghĩa với nguy cơ mất đi cha mẹ, trở thành cô nhi!
Các cường giả trưởng thành nhận lệnh xuất chinh hơn phân nửa là vĩnh biệt, không chết sẽ không trở về; bằng tự bản thân họ cất bước ra đi, khi trở về lại là một thi hài đẫm máu.
Trong bộ lạc, số lượng các bô lão còn sống sót là rất ít, đa phần là chết trận khi còn trẻ, những người còn sót lại là do sớm gánh chịu thương tật, mất đi sức chiến đấu.
Rốt cuộc một cô bé không nhịn được khóc to, ôm chặt lấy chân của một người đàn ông trung niên, dù chết cũng không buông tay, thút thít nói: "Cha ơi, con không muốn cha đi mà. Ta không muốn trở thành cô nhi giống như A Mẫn, A Thú. Con muốn cha ở lại, sống cùng con."
"Đại nhân, thời gian giảm xóc sao lại ngắn như vậy? Không thể như vậy được. Nếu không, Thạch tộc sẽ gặp cảnh diệt vong, truyền thừa bị đứt đoạn rồi." Thạch Hậu Đức van cầu.
Thạch Hạo bước từng bước tiến về phía trước vì hắn nhận ra người quen, và khả năng cao là vì hắn mà đến.
"Ha ha, các ngươi cứ yên tâm. Lần này đến không phải là để điều động trai tráng Thạch tộc, dù sao còn chưa đến thời điểm. Ta đến đây là để chào hỏi một người bạn mà thôi."
Bọn họ có tổng cộng năm người. Thạch Hạo nhận ra một ông lão trong nhóm người đó, cũng chính là lão nhân đang nói chuyện.
"Tạm biệt nhiều năm, thành tựu của ngươi đã thật sự hù dọa được lão phu, làm ta trợn mắt mà nhìn, trong lòng có chút hoảng sợ đấy. Vừa hơn hai mươi tuổi đã trở thành một cao thủ Hư Đạo cảnh, ta cố gắng lục lọi trí nhớ của mình cũng không tìm ra được kẻ thứ hai giống như ngươi, trước đây cũng chưa từng nghe nhắc đến." Lão ta thở dài.
"Có vài tên như vậy vừa rồi đã tiến vào Đế Quan mà." Thạch Hạo nói.
"Tên nhỏ nhất trong bọn chúng cũng lớn hơn ngươi bốn, năm tuổi. tuổi tác trẻ nhất cũng gần ba mươi. Mặc dù chênh lệch không có bao nhiêu, nhưng nếu đem ra so sánh, vị trí của bọn chúng liền bị hạ thấp rất nhiều khi so với ngươi. Tại thời cận đại, thành tựu của ngươi hơn phân nữa là không ai có thể sánh bằng."
"Ngươi khen nhầm rồi. Tốc độ tu hành cũng không có liên quan với thành tựu cuối cùng cho lắm." Thạch Hạo bình thản đáp lời, thái độ hời hợt, vì hắn có cảm giác rằng kẻ đến không mang thiện ý.
Tuy rằng đã lâu không gặp nhau, nhưng xem ra mối thù xưa vẫn chưa được hóa giải.
"À, ta lần này đến đây là do có chút chuyện cần thảo luận về việc xuất chính của anh bạn nhỏ đây." Ông lão vừa nói vừa cất tiếng cười ha hả.
Quả nhiên, ngày này cuối cùng cũng đến.