Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăm năm sau, Thạch Hạo xuất quan. Hắn chuẩn bị mạo hiểm, liều chết xung kích cảnh giới Tiên Vương. Hắn hiện tại có thể chân chính chuẩn Tiên Vương, có thể trấn sát địch thủ dưới Tiên Vương trở xuống.

Thế nhưng, chân chính muốn đối phó Tiên Vương, khẳng định hắn vẫn chưa được.

Cho nên, trong lòng hắn sầu lo, nhất định phải mạo hiểm cược một lần. Hiện tại không có thời gian cho hắn tiếp tục tích lũy, sự yên tĩnh lập tức sắp bị phá vỡ rồi.

Bởi vì, bên chỗ Giới Hải đã phát sinh đại chiến kinh thiên, sớm đã có sinh linh lên bờ rồi, đã chém giết ở nơi đó!

Cường giả ở địa phương đó hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, đều là sinh linh thiên tài xuất chúng sống sót trong dòng sông lịch sử, bất kỳ một sinh linh nào xuất thế đều là đại sự kinh thiên.

Có thể nói, sinh linh trong Giới Hải đều là nhân vật chính trong thời đại của họ, là nhân vật tuyệt đỉnh chân chính đứng trên đầu sóng ngọn gió, chứ nếu không làm sao có thể khiến Tiên Vương, Vương Bất Hủ như lâm đại địch?!

Sự quay về của những người này, có ý nghĩa sẽ gây ra đại náo động, có sinh linh vẫn là chính mình, có sinh linh sớm đã mê man quên đi bản thân, chân ngã không còn, đã trở thành một người khác!

"Đi mời người!"

Thạch Hạo sau khi xuất quan, phân phó đạo đồng đi truyền gọi đám người Xích Long, Mục Thanh, Thiên Giác Nghĩ.

Hiện tại một đời này, người quen thuộc với hắn chỉ còn mấy người bọn họ, chỉ có Lôi Linh, Hoàng Điệp, Thiên Giác Nghĩ bọn họ số ít vẫn trở thành cường giả cực đạo, đứng ở Chí Tôn đỉnh phong.

Rất nhiều người quen đều đã chết già bên trong tuế nguyệt!

Tám trăm Tử Đệ Binh năm xưa cũng đã không còn, hậu nhân của họ đã tiếp quản!

Thạch Hạo nhìn về dãy núi phía sau Thiên Đình, nơi đó có quá nhiều mộ phần, có một số người từng đi theo hắn rất nhiều năm, nhưng chung quy lại không đich lại tuế nguyệt.

Mục Thanh tới rồi, Chu Lâm cũng tới, Thiên Giác Nghĩ, Lôi Linh, Hoàng Điệp, Đả Thần Thạch mấy người họ đều xuất hiện.

Những người này đều thuộc về cùng một thời đại, cũng là sinh linh cuối cùng của giới này đã sống qua mấy thời đại.

Hỏa Linh Nhi cũng ở đây, những năm này nàng đều bị cấm túc ở bên trong Thiên Đình, cũng chưa từng thử đào tẩu, dưới chân nàng cũng có một con tiểu lang dài chừng nửa thước.

Mọi người đều biết, khẳng định có chuyện sắp phát sinh.

"Sư phụ, ngươi thế nào rồi?" Xích Long hỏi.

"Ta nhớ mọi người thôi." Thạch Hạo nói.

Hắn suy nghĩ một chút, lại bảo người đi tới hậu sơn Thiên Đình, đi mở ra một tòa mộ phần lớn. Nơi đó có một tòa sơn cốc đặc biệt, mai táng hai vị sinh linh.

Đây là một nơi táng huyệt huyền diệu, vốn không thuộc về nơi này, là từ nơi khác dời tới đây.

Sau khi táng huyệt này được mở ra, bên trong truyền đến tiếng kêu quai quái, giống như tiếng sói tru vậy.

"Thiên sát a, gặp phải tên trộm mộ rồi, dám trộm tới trên người tổ tông ngươi a, không muốn sống nữa hả?"

Đó chính là âm thanh của Tào Vũ Sinh, Tào mập đã vô cùng tức giận.

"Gâu gâu... " Sau đó, lại truyền đến tiếng chó kêu. "Ai dám trộm lăng mộ của ta? Gâu!"

Mấy vị thần tướng của Thiên Đình đều không nói gì, hai vị này vẫn còn sống sao? Lúc đầu, thật sự còn dọa bọn họ nhảy dựng, sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện một người một chó này vẫn còn chưa chết!

"Chúng ta là thần tướng của Thiên Đình!" Một người trong đó vội vàng giải thích, y là hậu nhân của tám trăm Tử Đệ Binh.

Răng rắc!

Một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, một vị lão đạo sĩ thân mặc bảo y, phá vỡ thần nguyên chui ra. Y chính là Tào Vũ Sinh, rất mập, cũng rất già nua, tóc mai bạc trắng.

Mà ở bên cạnh y còn có một con chó nhỏ, to cỡ bàn tay, lông tóc đều màu đỏ, già lọm khọm, là con chó của Vô Chung Tiên Vương, nhưng đạo hạnh đã bị phế.

Năm xưa, một người một chó này đều không hề tiến quân tới cực đạo tuyệt đỉnh, bị Thạch Hạo phong ấn bên trong thần nguyên, an táng ở nơi này.

"Cái gì, Hoang lệnh cho các ngươi tới đào mộ chúng ta?" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm, cho dù y bất mãn, cũng không thể không xuất thế a.

Bất quá y cũng không lo lắng, Thạch Hạo vẫn còn, có thể nhanh chóng luyện chế thần nguyên dịch, lần nữa phong ấn bọn họ.

"Bảy tám ngàn năm không gặp rồi."

Khi tiến vào trong trung ương Thiên Đình, Tào Vũ Sinh cảm thán, hơi có chút thổn thức, bởi vì người của năm xưa không còn lại mấy ai. Y biết, mọi thứ đều đã biến mất rồi.

Sau đó, Chủ Cấm Khu, mấy lão quái vật như đầu lâu thủy tinh đều được mời tới.

Mội người đều biết, nhất định có đại sự sắp phát sinh. Chứ nếu không, Thạch Hạo sẽ không hưng sư động chúng như vậy, kêu gọi tất cả bọn họ tới đây.

"Ta chuẩn bị liều chết xung kích cảnh giới Tiên Vương, hôm nay cùng mọi người trươc tiên tụ họp một phen." Thạch Hạo rất trực tiếp, nói sự thật với bọn họ.

Ngoại trừ mấy lão quái vật như Chủ Cấm Khu ra, những người khác đều ngẩn người.

Thạch Hạo lệnh người chuẩn bị một cái đại đỉnh, sau đó, hắn tự thân động thủ, lấy ra thi thể của một đầu cổ thú, chỉ là nửa bên, nhưng lại lưu động bảo quang thần bí.

"Đây là chủng tộc gì?" Chu Lâm hỏi.

"Thú Thời Gian, Xích Vương!" Thạch Hạo đáp.

"Loảng xoảng" một tiếng, chén rượu trong tay Tào Vũ Sinh rơi trên mặt đất, phanh một vang, chó con đụng ngã một cái bàn bằng ngọc thạch, quá giật mình rồi.

Xích Vương đó là người như thế nào, năm xưa từng chém giết với Tiên Vương của Cửu Thiên Thập Địa, còn cường thế luyện hóa qua vô thượng tồn tại như Tiên Vương, nó không ngờ lại bị... Chém rụng nửa người?!

"Trùng hợp mà thôi... " Thạch Hạo cười nói, giải thích một phen với bọn họ.

"Quá thoải mái a, chém rất tốt!" Tào Vũ Sinh hô lớn, chó con càng sủa lên gâu gâu không thôi. Năm xưa Xích Vương từng đạt phát hung uy, khiến một thế hệ ở Tiên Cổ nghe tên đều biến sắc.

Đây là thần thai, cũng không phải Xích Vương đã hoàn toàn niết bàn, Thạch Hạo cũng không biết huyết nhục đang thuế biến này có bao nhiêu tinh hoa. Hắn một mực còn chưa động tới, hôm nay lấy ra thiết đãi mọi người.

Sau đó, hắn lại lấy ra một gốc bảo thụ, huyền phù trong trung ưng cung điện to lớn. Chính là Ngộ Đạo Tiên Trà Thụ, bên trong có hơn hai ngàn phiến lá lấp lánh, sáng lạn rực rỡ.

"Ngộ Đạo Trà." Chủ Cấm Khu kinh ngạc, hóa thành bạch y nam tử, ngồi ở nơi đó.

Đây chính là đồ tốt a, có thể giúp người ta ngộ đạo, củng cố tu vi, đột phá cảnh giới.

"Đây chính là thứ mà người cần nhất khi đột phá, không cần phải để lại cho chúng ta." Thiên Giác Nghĩ nói.

"Không sao, đột phá loại tầng thứ như Tiên Vương, những thứ này quá nửa là không dùng tới." Thạch Hạo lắc đầu.

Không lâu sau, nơi này mùi thơm nứt mũi, nước canh bên trong đỉnh lưu chuyển ánh sáng bảy máu, thụy khí dâng lên, hương thơm nồng đậm cực kỳ mê người.

Xích Vương nếu như biết được, nhất định sẽ tức tới mức muốn nổ tung!

Những người này thật sự là quá mức quá đáng, lại dám ăn thịt của y.

"Không được, thứ này ẩn chứa tinh hoa quá cổ quái rồi, tuy rằng không có no căng, nhưng có chút khó tiếp nhận, không thể ăn tiếp được nữa." Tào Vũ Sinh là người đầu tiên kêu lên.

Cuối cùng, những người khác cũng có cảm giác y như vậy, ăn được một chút liền ngừng lại.

Về phần Chủ Cấm Khu chỉ ngồi uống trà, mà không hề ăn thịt của Thú Thời Gian.

Thạch Hạo không hề có cảm giác gì, hắn tỉ mỉ cảm nhận loại thịt này. Hắn đang tìm kiếm, xem có tìm được mảnh vỡ đạo quả của Vương Bất Hủ hay không, nhưng cuối cùng lại không có phát hiện.

Hỏa Linh Nhi cũng có phần, Thạch Hạo đưa miếng thịt tươi ngon nhất tới trước mặt nàng.

Cuối cùng, hơn phần nửa thịt bên trong đỉnh lớn đều bị Thạch Hạo ăn sạch, nửa đoạn thần thái của Xích Vương đã bị Thạch Hạo ăn mất.

Cuối cùng, mấy người bọn họ uống trà đàm đạo. Rất nhiều năm không gặp, hiện tại chỉ còn lại mấy người bọn họ, tự nhiên là có rất nhiều cảm khái, rất nhiều lời muốn nói.

"Ông!"

Đột nhiên, thiên địa chấn động, Thạch Hạo liền ngẩng đầu nhìn lên, bên trong hai mắt có chùm sáng kinh người bay ra, nhìn về phía bầu trời xa xa.

Hắn biết, đã xảy ra chuyện gì đó, có đại giới chi môn mở ra, là loại ba động mãnh liệt đó.

Trên bầu trời, có một cánh cửa mở ra, tiên quang tràn ngập, ráng lành vạn đạo, một đầu kim quang đại đạo trải rộng ra, chở theo một số người xuất hiện.

Sau đó, cánh cửa kia đóng lại, cứ thế biến mất.

"Hoang, còn sống trên thế gian không? nếu như còn sống, mau tới tiếp pháp chỉ!"

Có người quát, âm thanh chấn động Cửu Thiên Thập Địa, đây là một vị Chân Tiên, bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nhìn mảnh núi non đại địa này.

Trong lúc nhất thời, càn khôn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của người này quanh quẩn, mà tu sĩ các tộc đều ngậm miệng lại, không có người đáp lại và tiếp lời.

Trong trung ương thiên cung, Thạch Hạo khẽ than, nói: "Ta còn tưởng rằng sẽ có Vương Bất Hủ động thủ với ta, không nghĩ tới lại là Tiên Vương xuất thủ trước!"

Hắn ngồi xếp bằng, không hề động, tiếp tục uống trà ngộ đạo.

"Sư phụ!"

"Thạch Hạo!"

Đám người Xích Long, Thiên Giác Nghĩ đều lộ ra vẻ sầu lo, nhân mã của Tiên Vực vì sao lại tới? Lần nữa hiển nhiên là lại giả bất thiện, từng cỗ khí tức đó quá mãnh liệt.

"To gan, nếu ngụy Thiên Đình vẫ nconf, vì sao không ai đáp lời, cho dù Hoang đã chết đi, các ngươi cũng có thể thay hắn tiếp chỉ!" Vị Chân Tiên đó quát lớn.

Y gọi Thiên Đình là ngụy Thiên Đình, mang theo ý tứ lạnh lẽo.

"Ngươi sao lại ngóng trông ta chết đi thế?" Thạch Hạo xuất hiện, mang theo đám người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh, còn có một đám thần tướng, lao lên bầu trời, thần sắc lạnh lùng.

"Ở đâu ra cái tên Chân Tiên hỗn trướng này vậy?" Đả Thần Thạch quát.

"Ngươi đúng thật là còn sống!" Con ngươi vị Chân Tiên đó co rút lại, Tiên Vực năm xưa từng phái ra thiên tài, dưới sự bảo hộ của cao thủ Tiên đạo, đi tới một giới này tranh đoạt Thiên Địa Ấn Ký, kết quả toàn bộ thiên tài đều bị Hoang giết chết, ngay cả Chân Tiên cũng vẫn lạc.

Y tự nhiên trong lòng căng thẳng, sợ Thạch Hạo nổi giận làm khó.

"Hoang, ngươi tới cung nghênh pháp chỉ mau." Vị Chân Tiên này nói, y nhấc tay lên, một tấm pháp chỉ màu vàng xuất hiện, y muốn tuyên đọc.

Mà sau lưng y, còn có một đám người, trong đó có mấy người là Chân Tiên, còn có một sinh linh khí tức rất khủng bố, pháp lực hùng hậu, không ngờ lại là một vị chuẩn Tiên Vương.

Điều này khiến Thạch Hạo nhíu mày, Tiên Vực không ngờ lại đưa chuẩn Tiên Vương xuống hạ giới, thủ đoạn thật kinh người.

"Đây là pháp chỉ của vị Tiên Vương nào?" Thạch Hạo hỏi.

Vị Chân Tiên đó cười lạnh, tay y cầm pháp chỉ nói: "Hoang, ngươi không khỏi quá coi trọng bản thân rồi."

Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, giống như thiểm điện sắc bén vô song, lập tức khiến vị Chân Tiên đó rùng mình, y không khỏi tự chủ mà lui về sau hai bước.

Đây là pháp chỉ của Đà Mục chuẩn Tiên Vương, còn không nghênh tiếp, quỳ nhận pháp chỉ!" y khẽ quát nói.

Sau đó, y nhìn về phía mấy người phía sau, rất là cung kính với vị chuẩn Tiên Vương ở trung tâm phía sau, hiển nhiên cái tên gọi là Đà Mục chuẩn Tiên Vương chính là người này.

Người của Thiên Đình đều rất phẫn nộ, khách đến từ Tiên Vực không khỏi quá ngang ngược rồi, vừa mới xuống đã bắt chủ Thiên Đình quỳ xuống nhận pháp chỉ, hiếp người quá đáng.

"Ngươi muốn chết hả!" Thạch Hạo nhìn về phía vị Chân Tiên cầm pháp chỉ nói ra những lời này.

"Đọc cho hắn nghe!"

Chính vào lúc này, cách không xa, cái tên gọi là Đà Mục chuẩn Tiên Vương kia nhàn nhạt nói, bảo vị cHân Tiên đó đọc pháp chỉ.

"Hoang, tự tiện thành lập Thiên Đình, nghịch phản Tiên đạo... "

Vị Chân Tiên đó lớn tiếng đọc, quát tháo Thạch Hạo, ngôn từ nghiêm khắc, giáng tội cho hắn, y theo pháp chỉ nói, muốn bắt Thạch Hạo về Tiên Vực, chờ đợi thẩm phạt.

"Hoang, ngươi còn không tiếp chỉ!" Vị Chân Tiên đó quát.

Lần này, tuy rằng không có bảo Thạch Hạo quỳ xuống, nhưng loại tư thái cao cao tại thượng đó lại không hề thu liễm lại, vẫn rất là kiêu ngạo, rất tự phụ.

Bởi vì, sau lưng y có một vị chuẩn Tiên Vương, có loại đại nhân vật này tọa trấn, y tin rằng, lần này Hoang xong rồi, sẽ bị trấn áp tới chết.

Đáng tiếc, y không biết, chính trong mấy ngàn năm nay thôi, tu vi Hoang đã đại tiến, đã thành Tiên rồi, hơn nữa còn đi qua Dị vực, giết qua chuẩn Vương Bất Hủ!

Nếu như y biết, nhất định sẽ sợ hãi, không dám lên tiếng nữa.

Hết thảy cũng đều bởi vì, tốc độ tu hành của Thạch Hạo quá nhanh, vượt xa dự liệu của tất cả mọi người, dù sao mới qua có mấy ngàn năm mà thôi.

"Tìm chết!"

Thạch Hạo chỉ nói hai cữ này, sau đó huy động quyền ấn, oanh một tiếng, đấm thẳng về phía trước.

Phốc!

Quyền đầu to lớn đó, giống như một ngọn núi nhỏ, nện vào trong hư không. Vị Chân Tiên đó muốn tránh né, nhưng lại bị pháp tắc bao phủ, không thể nào giãy thoát được, nổ tung tại chỗ, hóa thành một đoàn huyết vụ.

Một quyền mà thôi, vị Chân Tiên đó đã mất mạng!

"Ngươi dám!" Mục Đà chuẩn Tiên Vương nổi giận, không ngờ lại dám giết người của y trước mặt y.

"Ngươi bất quá chỉ là một tên chuẩn Tiên Vương mà thôi, dựa vào cái gì mà tự phụ, muốn thẩm phán ta, dám hạ pháp chỉ cho ta?" Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Làm hắn tức giận nhất chính là, Mục Đà chính là ở cách hắn không xa, không tự mình mở miệng thì thôi, còn dám bảo người truyền pháp khí. Một bộ dạng cao cao tại thượng, giống như là không nguyện mở miệng nói chuyện với hắn.

""Ta chính là Chuẩn tiên vương, các ngươi không tiếp chỉ, muốn chống lại ý chí của Tiên vực sao?" Đà Mục mặt âm trầm nói.

"Chuẩn tiên vương tính là cái gì chứ, ta cũng không phải chưa giết qua!" Thạch Hạo hét lớn, trực tiếp xuất thủ, oanh sát về phía trước.

Đồng thời, hắn thi triển đại thần thông, bao vây lấy vùng hư không này, di chuyển đến nơi sâu trong vũ trụ, phòng ngừa chiến đấu sẽ hủy đi sông núi vạn vật phía dưới.

"Ngươi. . ."

Đà Mục giật mình, hắn hơi không lưu ý, không ngờ lại bị di dời đến nơi này, có chút mất mặt mũi.

Ngoại trừ ba vị Chân Tiên ra, còn có một số tùy tùng cũng bị di dời tới nơi này, toàn bộ đều hãi hùng khiếp vía.

"Giết!" Thạch Hạo rống lớn.

Sự tình khiến mọi người chấn động đã phát sinh, trong cuộc đại chiến khủng bố, chém giết kịch liệt này, Thạch Hạo đánh chết cả vị Đà Mục chuẩn Tiên Vương. Một quyền xuyên qua đầu y, đánh nát cả nguyên thần, diệt đi tính mệnh y.

Phốc!

Đà Mục chuẩn Tiên Vương nổ tung tại chỗ, bị Thạch Hạo giết tới hình thần câu diệt.

Những người còn lại đều sợ mất cả linh hồn, cái tên Hoang này hắn muốn nghịch thiên sao? Lúc này mới qua bao nhiêu năm a, hắn ngay cả Chuẩn Tiên Vương cũng đã có thể giết? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK