Gió nhẹ thổi qua, bầu trời đầy tĩnh mịch.
Thạch Hạo bước đi một mình, rời khỏi Hoang vực, đi tới Thiên vực.
Đây là nơi hắn hạ xuống từ Ba Ngàn châu, hắn muốn đi nơi Sinh Mệnh Cấm Khu đó.
Bởi vì, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hoặc có thể giúp đỡ Cát Cô còn có vị chủ cấm khu này, vị tồn tại đó từng dạy qua rất nhiều vị đệ tử Chân Tiên, truyền xuống các loại bí thuật.
Thạch Hạo cảm thấy, y có thể biết được Chân Long bảo thuật!
Vốn hắn cũng muốn đi tới đây, bởi vì có ước hẹn với chủ cấm khu này, sẽ còn quay lại.
Lúc này, thời gian của hắn không nhiều, cũng muốn hỏi thử, tiên trú trên người có phải sẽ tạo thành thương tổn đáng sợ với hắn hay không.
Hắn trước đây không phải rất lo lắng, bởi vì khi mọi người bao gồm cả Tàn Tiên đều cảm thấy hắn sẽ bị phế đi, hắn lại không cảm thấy như vậy, không hề nghiêm trọng chút nào.
Bởi vì lúc đó, trong cơ thể hắn có một ngọn lửa từng vô thanh vô tức đốt lên, tràn ngập trong huyết nhục của hắn.
Nhưng, Diệt Tiên chú vẫn tồn tại như cũ, ngọn lửa đó chưa từng giúp hắn đốt đi, vẫn còn lưu lại trong cơ thể.
Vào lúc đó, có lẽ chỉ có Ngũ Hành Sơn linh mới biết, nhìn ra được manh mối. Bởi vì trước đó nó đã biết rõ trong cơ thể Thạch Hạo có một ngọn lửa thần bí.
Khi đó, Ngũ Hành Sơn linh liền tỏ thái độ, nói Thạch Hạo đã bị phế, có lẽ là phối hợp với hắn, để lừa gạt Tàn Tiên thôi.
Lúc đó tình thế nguy cấp, ngoại trừ Tàn Tiên chân thân ra, còn có binh khí và pháp chỉ của một người ở bên cạnh uy hiếp, đó khẳng định là nhân vật Tiên đạo!
“Không phải ta vì bản thân, mà vì ngươi nên mới đi một chuyến, tên đệ tử này ta thu chắc rồi.” Thạch Hạo tự nhủ.
Hắn cảm thấy, bản thân đích xác phải có phòng bị, thu một tên đệ tử cũng đúng, nhất là Chân Long loại sinh vật nghịch thiên như vậy, càng không nên bỏ qua được.
Khối khu vực này, vô cùng hoang lương, toát ra vẻ âm u và tĩnh mịch.
Thạch Hạo tiếp cận biên giới Sinh Mệnh Cấm Khu, liền lấy ra khối cổ ngọc, nếu không ở nơi này sẽ dễ dàng bị mất phương hướng.
Thiên địa biến đổi. Cảnh vật mong lung, ở nơi đây hư không bị bóp méo, giống như một phương cổ giới ẩn tàng bên trong vậy.
Bùm!
Thạch Hạo hoá thành một đạo thiểm điện xẹt ngang qua bầu trời, nhanh chóng xông tới trước tiến vào mảnh cổ địa của cấm khu.
Nhanh như chớp đã đi qua trăm vạn dặm đường.
Cuối cùng, Thạch Hạo đi tới một nơi, lần nữa nhìn thấy mảnh cổ địa tàn phá đó.
Núi gãy, dược điền bị khô héo, cùng với tiểu hồ đã khô cạn, còn có tàn điện bằng kim loại. Tất cả vẫn còn ở đây.
Ầm ầm!
Đột nhiên, cảnh vật trở nên sống động. Ngay lập tức vùng đất khô cằn tràn ngập sinh cơ, nước chảy róc rách, bình đài điện vũ, vốn bị bao phủ bởi sương vụ màu đen, chớp mắt liền sáng bừng lên giống như là Tiên cảnh.
Trong dược điền, hương thơm nứt mũi, toàn bộ đều là Thần dược, không hề có loại khác!
Trên đỉnh núi, cung điện hùng vĩ, uy nghiêm, vô cùng thần thánh.
Cách không xa, dưới chân núi, nơi đó có một cái hồ nhỏ, gần đó còn có nhà tranh, một vị nam tử bạch y, phong thần như ngọc, hai mắt sáng ngời, đang ngồi uống trà.
Phía sau lưng y, một nam một nữ, môi đỏ răng trắng, đều rất xinh đẹp.
“Ngươi tới rồi.”
“Vâng, thưa tiền bối.”
Lần này không có trải qua nguy hiểm, Thạch Hạo đi qua Vũ Trụ hồ, đi qua rất bình thường, chưa từng gặp phải kiếp thử thách như lúc đầu.
“So với tưởng tượng của ta còn nhanh hơn.” Nam tử bạch y nói, để ly trà trong tay xuống nhìn hắn.
“Ta có thỉnh cầu với tiền bối.” Thạch Hạo rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp.
“Nói đi.” Nam tử bạch y trả lời rất đơn giản.
“Ta muốn cầu bảo thuật Chân Long.” Thạch Hạo nhìn y nói.
“Ta sẽ không truyền bất cứ bảo thuật nào nữa, con đường trước đây chứng minh đã sai rồi. Ở trước ngươi, có tám vị tuyệt tại thiên kiêu học qua pháp thuật của ta, kết quả đều chết cả.” Nam tử bạch y rồi ôn hoà nói.
Thạch Hạo sững sờ khi nhận được câu trả lời như vậy.
Đối phương cho dù là từ chối cũng rất thẳng thắn.
Hắn có chút không hiểu, nếu đã như vậy, bạch y nam tử còn kêu hắn tới đây để làm cái gì, không phải là muốn truyền xuống đạo thống sao?
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta cần bồi dưỡng ra một vị cường giả, có thể trở thành người mạnh nhất từ trước đến nay, nhưng mà, người đó không phải là truyền nhân của ta.” Nam tử bạch y nói.
Thạch Hạo nhìn y, không nói lời nảo cả.
“Sở học của người đã đủ nhiều rồi, mấu chốt không phải là học bao nhiêu bí thuật, mà là những cái khác, ta muốn cho ngươi được rèn luyện đầy đủ nhất, bồi dưỡng ra sức chiến đầu mạnh nhất!” Nam tử bạch y trực tiếp nói.
“Nhưng mà, ta rất muốn học Chân Long bảo thuật.” Thạch Hạo lẩm bẩm nói.
“Ta thời gian không nhiều, chỉ là lạc ấn tàn phá, mỗi một lần hiện ra cũng sẽ phai nhạt đi một chút, không phải nói đùa đâu, ngươi phải biết nắm bắt cơ hội.” Nam tử bạch y nói.
Sau đó, y lại bổ sung nói: “Ta cũng chưa từng đạt được bảo thuật Chân Long, cho dù muốn dạy ngươi cũng không có biện pháp.”
Thạch Hạo thở dài, Chân Long bảo thuật quả nhiên phi phàm.
“Dù sao ngươi cũng tới rồi, liền trân trọng cơ hội lần này đi.”
Nam tử bạch y nói, điểm tay một cái, Thạch Hạo lập tức bay lên trời, không tự chủ được bay tới một đỉnh núi, nơi đó có một đại điện màu bạc.
Trong khu vực này có rất nhiều đỉnh núi, một cái đều có một toà đại điện, trấn áp ở nơi đó.
“Ân, bất hảo!”
Một khắc sau, sắc mặt Thạch Hạo biến đổi, bởi vì Diệt Tiên chú trong thể nội hắn đang phát tán, vô cùng kịch liệt, muốn ăn mòn đạo hạnh toàn thân hắn, vô cùng gay go.
“Lần rèn luyện này, chính là Diệt Tiên chú, nếu như có thể chịu được, mà vẫn còn sống, đạo hạnh không bị mất đi, coi như là thông qua.” Nam tử bạch y nói.
Thạch Hạo: “… “
Hắn thật không biết nói gì mới tốt, muốn nguyền rủa, muốn mắng chửi. Bởi vì, hắn lần này tới cũng chỉ thuận tiện hỏi qua việc của Diệt Tiên chú, kết quả, lại trực tiếp bị y làm cho phát tác.
Chủ cấm khu không những không giúp đỡ, mà còn khiến Diệt Tiên chú phát tác.
“Diệt Tiên chú hiện tại còn chưa bạo phát toàn diện, ta chỉ kích hoạt một số mà thôi, muốn trở thành chí cường giả, thì phải chống cự được nó.” Nam tử bạch y đề tỉnh.
“Đây chính là chuẩn bị cho Chân Tiên đó, ngươi lại để ta đi chống đỡ?” Thạch Hạo gấp gáp nói.
“Chưa hề bạo phát toàn diện, chỉ là một phần mà thôi.” Nam tử bạch y bình thản nói.
Nhưng một phần này cũng đủ giết người rồi, nguyền rủ nhằm vào sinh linh Tiên đạo, cho dù là một phần nhỏ, cũng khiến người ta khó có thể thừa nhận.
Lần rèn luyện này giống như địa ngục vậy, trong đại điện màu bạc phát ra tiếng gầm nhẹ, thanh âm khủng bố, có lúc giống như ma vương đang gầm rú, có lúc lại giống như tiếng của ma quỷ từ dưới cửu u.
Đây là một loại hành hạ, Thạch Hạo giống như rơi vào trong luyện ngục vậy.
Ngọn lửa trong cơ thể hắn lại như ngủ đông, rất bình lặng, để mặc cho Diệt Tiên chú cắn nuốt sinh cơ và đạo hạnh của hắn.
“Quay lại cho ta!” Thạch Hạo hai mắt đỏ lên, pháp lực mà hắn khổ tu có được, một thân đạo hạnh của hắn sao có thể bị trảm đi chứ?
Trong cơ thể hắn, pháp lực điên cuồng vận chuyển, huyết khí cuồn cuộn, đạo hạnh từ yếu biến mạnh.
Thạch Hạo đang chống cự, khi một ít pháp lực mất đi, hắn lại điên cuồng vận chuyển mấy vòng huyền công, để cướp đoạt bổ sung lại.
Suốt ba ngày, trong đại điện màu bạc, tiếng gầm rống không dứt, giống là quỷ khóc thần gào, khiến người ta khiếp sợ.
Cuối cùng, cửa đại điện mở ra, Thạch Hạo đầu tóc rối loạn bước ra, chỉ trong ba ngày đã gầy đi rất nhiều, nét mặt tái nhợt.
“Không tồi, ngươi đã vượt qua được, thành công rồi, ta chờ mong có một ngày khi ngươi trên lĩnh vực Nhân đạo có thể chống đỡ được Diệt Tiên chú bạo pháp toàn diện!” Nam tử bạch y nói.
Một lát sau, thanh sơn nước biếc không thấy nữa, nơi đây một mảnh thê lương.
Trên mặt đầt có một đầu lâu tàn khuyết trắng sáng như ngọc.
Thạch Hạo ở nơi đây hành lễ thật sâu, sau đó quay người rời đi, càng đi cơ thể hắn càng nhẹ, pháp lực dâng trào, huyết khí cuồn cuộn, hắn cảm thấy giống như quay về từ địa ngục, về tới nhân gian, thân thể sảng khoái, nguyên thần ngưng luyện hơn.
Thạch Hạo trở về Thạch thôn.
“Ân, bảo thuật Chân Long vẫn chưa tìm được, xem ra chỉ có thể tiến vào Hư Thần giới thôi.” Hắn than nhẹ.
Hoàng Kim sư tử đi tới, nó biết Thạch Hạo đã đi đâu, nghe hắn nói như vậy, nhất thời rất thất vọng.
“Đúng rồi, Ngũ Sắc Tước đâu, có xuất hiện qua không?” Thạch Hạo hỏi.
Hoàng Kim sư tử nhất thời nghiến răng nghiến lợi, lắc dầu, nó hai ngày này một mực tìm kiếm trong Đại Hoang, muốn tìm Ngũ Sắc Tước trả thù, kết quả lại không thấy bóng dáng con tước đó đâu.
“Ca ca, đệ đã điều tra gần xong rồi, Vũ tộc đúng là có thể liên hệ với vị thần thời thượng cổ của bọn họ, có chút cổ quái.” Thanh Phong quay về nói.
Y đã tra ra được rất nhiều, Thạch quốc rốt cuộc có những thế lực nào muốn làm phản, muốn nâng đỡ cho dòng chính hoàng tộc trước kia, nên không khó để tra ra.
Bất quá, khiến y chấn động chính là, người của Vũ tộc có thể câu thông với thần.
“Thần, dám trở lại ta sẽ ăn thịt nó!” Hoàng Kim sư tử nói với giọng vô tư.
“Khoác lác, bị Ngũ Sắc Tước ị một đống phấn chim lên mũi, tới hiện tại còn chưa bắt được nó.” Có hài tử vạch khuyết điểm của nó.
Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm.
Hoàng Kim sư tử nghe được, nét mắt tối sầm, nó thật muốn xông qua kia vồ lấy đứa trẻ đó.
“Không vội, đợi ta từ Hư Thần Giới trở về, sẽ đi các gia tộc đó một phen, làm cho rõ ràng mọi chuyện.” Thạch Hạo nói, hắn muốn xem xem, những người đó có năng lực lớn như thế nào mà lại dám phản Thanh Phong.
Đương nhiên, Vũ tộc sẽ là đối tượng trọng điểm quan tâm của hắn.
Thạch Hạo sẽ không bất cẩn, bởi vì hắn cảm thấy, có thể từ một thế giới khác đưa hình chiếu của mình xuống, nhất định là rất mạnh.
Sau đó hắn khoanh chân ngồi trong Thạch thôn, nhắm mắt lại, ầm một tiếng, nguyên thần xuất khiếu, tiến vào trong Hư Thần giới!
Cùng đi với hắn còn có Xích Long Cát Cô.
Thạch Hạo muốn dựa vào mười mảnh vỡ bằng đồng thau, để trao đổi bảo thuật Chân Long.