Thạch Hạo đi, quyết đoán lên đường.
Sau lưng hắn, Tiên vực nổi lên sóng ngầm cuồn cuộn, các tộc đều đang đàm luận, người này đến tột cùng là ai? Ác liệt như vậy, xuất thủ bá đạo, không ngờ không sợ tam đại Tiên Vương.
Cũng có người thôi diễn, muốn biết rõ ràng thân phận của sinh linh này, thế nhưng, nói nghe thì dễ, dính đến cao thủ cấp Tiên Vương, rất khó thôi diễn.
"Khụ khụ khụ..."
Một vị thôi diễn đại sư không ngừng ho ra máu, tóc dài lập tức khô héo, ngay cả cơ thể cũng mất đi sinh cơ, màu da không còn ánh sáng, gặp phải phản phệ.
Đây còn là lão ta đã quyết đoán chấm dứt việc thôi diễn, chịu đựng phản phệ, nếu không hậu quả càng khó lường hơn nữa.
"A, có chút cổ quái, người nào lại đồng thời kết oán với tam đại Tiên Vương? Suy nghĩ kỹ lại, mấy kỷ nguyên gần đây không có nhân vật như vậy."
Một vị Tiên Vương nói ra như thế, người này đang hoài nghi, không biết đó là người phương nào.
Dạng sinh linh cường đại tuyệt thế như người này, tự nhiên là sẽ không hề chú ý tới tu sĩ ở dưới tầng đấy, đặc biệt là một người trẻ tuổi ở hạ giới bị tam đại Tiên Vương liên thủ giết chết kia.
Ngày xưa, có rất nhiều cường giả đều không cho rằng Thạch Hạo có thể chứng thành Tiên Vương vị, cho dù là tam đại cường giả không đi tru diệt, bản thân hắn cũng sẽ thất bại.
Lúc đó cự phách ở Tiên vực cũng không quá chú ý tới điều này, bọn họ khẳng định Thạch Hạo sẽ thất bại.
Đương nhiên, vẫn còn có người rất tỉ mỉ, cảm giác nhạy bén, việc này quá quỷ dị, nói không chừng sự việc lần này thật sự không thể tính toán theo lẽ thường.
"Đừng nói với ta rằng là có một người chết đã phục sinh nha!" Có người lẩm bẩm, toàn thân ngập tràn Hỗn Độn khí lưu chuyển, sau đó liền không lên tiếng nữa.
Giới Hải, ngày xưa một mảnh hôn ám.
Bây giờ nơi này vô cùng kịch liệt, cũng không còn yên tĩnh nữa, bờ đê hậu phương, thỉnh thoảng có tuyệt thế đại chiến bộc phát, một đóa bọt nước một cái tàn giới, cảnh tượng kinh người!
Thạch Hạo tới, năm đó khi hắn tới nơi này, cần phải vô cùng cẩn thận, hơi chút bất cẩn, liền sẽ vẫn lạc ở trên bờ đê.
Nhưng bây giờ hắn trực tiếp xâm nhập vào trong biển, ngước nhìn đại dương mênh mông, đây là một thế giới bằng biển, đứng ở chỗ này, để cho người ta cảm nhận sâu sắc sự bé nhỏ của bản thân.
Oanh!
Vừa mới tiếp cận nơi này, một cỗ lại một cỗ khí tức cường đại đập thẳng vào mặt. Có sinh linh trôi bồng bềnh trong biển, đang đứng sừng sững, có một số người đang giằng co với nhau trên biển. Còn có người ngồi đả tọa bên trên hắc sắc cổ thuyền đang trôi trong biển, bọn họ đều không hề nóng lòng muốn lên bờ.
Đương nhiên, giữa bọn họ cũng cách nhau vô cùng xa xôi, loại khoảng cách này đối với tu sĩ bình thường mà nói là con số thiên văn, đời này cũng không thể nào đi đến được điểm cuối.
Thạch Hạo cảm giác có người đang bức bách về phía hắn, lập tức toàn thân bốc lên quang mang rực rỡ, cực kỳ sáng lạn, bức bách ngược trở về, ở trong Giới Hải này chỉ có thể nói chuyện bằng thực lực.
Kẻ yếu, không thể nào sống sót được ở nơi này!
Người bình thường cũng sẽ không tiến vào trong Giới Hải.
Kẻ có ý định thăm dò kia lập tức lui lại, y cảm ứng được Thạch Hạo rất mạnh. Loại khí tức đó rất có lực xuyên thấu, không phải là quả hồng mềm tùy ý cho người khác ức hiếp.
Giới Hải, cũng có thể xưng là Táng Hải, bởi vì nơi này chết quá nhiều cường giả. Từ Chân Tiên tới Tiên Vương, không biết là bao nhiêu, không có ai có thể nhớ rõ.
Giới Hải, nơi tận cùng của nó quá thần bí, thông về phía hắc ám, còn quán xuyên cả vùng đất hắc ám, khó có thể diễn tả được rõ ràng.
Từ cổ chí kim, có nhiều sinh linh muốn vượt qua, có kẻ là vì giải quyết cội nguồn hắc ám, muốn nhổ tận gốc nó. Bởi vì cái gọi là khởi nguồn của Dị vực, có lẽ là có liên quan đến nơi này.
Còn có một loại nguyên nhân khác, có người muốn thành Đế.
Tương truyền, ở vùng đất chung cực, có bí mật giúp phá vỡ Tiên Vương cảnh, tăng tiến thêm một tầng.
Từ cổ chí kim, Tiên Vương chính là điểm chung cực, chính là đỉnh tiêm, không còn cách nào vượt qua được. Những người bị khốn lại ở cảnh giới này đều là những người kinh diễm nhất trong lịch sử.
Bọn họ đều là thiên tài ngút trời của mỗi một thời đại, là thiên kiêu cái thế, trải qua từng kỷ nguyên chìm nổi, càng thêm khủng bố, thâm bất khả trắc.
Tới cấp độ của bọn họ, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là, cố gắng tiến lên thêm một bước!
Cho nên, từ cổ chí kim, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh tiến vào Giới Hải, cũng có Chân Tiên. Bọn họ muốn tìm cơ duyên tiến vào Tiên Vương, mà cường giả đã thành Tiên Vương, thì lại muốn thành Đế.
Về phần Chí Tôn, cũng có người tới, nhưng cuối cùng đều chết đi, không một ai có thể sống sót.
Bởi vì, khi tiến vào Giới Hải, sẽ phát sinh dị biến, sẽ có sự tình đáng sợ nhất phát sinh, có một số người vẫn là chính mình, có một số người lại thay đổi, quỷ dị và lạ lẫm.
Về phần đại thanh tẩy, Thạch Hạo cũng đã đoán được phần lớn!
Thế nhưng, hắn không đi nghĩ nhiều, hiện tại hắn chỉ cần bước từng bước một, không ngừng tiến lên, tới khi có bất cứ gian nan hiểm trở gì, toàn bộ đều tiêu diệt là được.
Nhưng, hắn cũng dự cảm được, tương lai sẽ vô cùng gian nan. Đó là một con đường nhuốm máu, hoặc có lẽ càng là một tuyệt lộ, lúc nên đến thì nhất định se đến.
Hắn hiện tại tiến vào Giới Hải, một là vì tìm Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ. Hai chính là vì tìm kiếm nơi khủng bố ở Giới Hải, nhìn xem chỗ đó mạnh yếu ra sao.
"Oanh!"
Giới Hải, sóng lớn ngập trời, một đóa bọt nước nở rộ, Thạch Hạo nhìn thấy một bức họa đầy máu tanh. Đó là sự kết thúc của một cái thời đại, vô số sinh linh điêu linh.
Lại có một đóa bọt nước kinh thiên dâng lên, hắn nhìn thấy một tòa cổ điện, hùng vĩ to lớn, chảy xuôi Hỗn Độn Khí. Hắn vừa nhìn liền biết, đó chính là Tiếp Dẫn Cổ Điện.
Trong lòng Thạch Hạo rung động, hắn nhớ tới sự nhắc nhở của Tào Vũ Sinh ở tương lai, cẩn thận.... Điện.
Giờ khắc này, tu vi Thạch Hạo thâm hậu, có thể quyết chiến với Tiên Vương. Hắn không sợ gì cả, nhưng trong lòng lại có một số cảm ứng kỳ dị, điều này khiến hắn không ngừng suy nghĩ.
Giới Hải quá lớn, Thạch Hạo quét ngang mặt biển. Hắn không dự định đi sâu vào, bởi vì có người đã đi vô tận năm tháng cũng không hề đi tới điểm cuối, hiện tại còn không phải là lúc xông qua đó.
Hắn chỉ muốn tìm kiếm Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ.
Xoẹt!
Thạch Hạo ngồi xếp bằng trong Giới Hải, hắn ngồi bồng bềnh trên một cơn sóng lớn. Nguyên thần chi lực phóng ra ngoài, thân thể ngũ đại bí cảnh phát sáng, trên đầu lập tức bốc lên ráng lành, ngưng tụ ra một đoàn vật chất mơ hồ.
Từ khi thập đại nguyên thần của hắn quy nhất, Thạch Hạo liền biết con đường Tiên Vương vẫn còn có thể tiếp tục tiến lên, không phải là chỉ mới đột phá đơn giản như vậy. Bởi vì hắn cảm thấy, còn có thể thuế biến nữa.
Hắn đang suy nghĩ đăm chiêu về một cái bí cảnh, đó là đại bí cảnh thứ sáu sau Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Chi Tứ Cực, sống lưng Hóa Rồng, Tiên Đài ở đầu.
Hắn cảm thấy còn có đường có thể đi, nhưng đạo hạnh của hắn dù đã tích lũy đủ thâm hậu, cái bí cảnh đó vẫn không thể diễn giải ra một cách nước chảy mây trôi, vẫn luôn còn kém một tia.
Oanh!
Đột nhiên, giống như là có cảm ứng, các nơi trong Giới Hải có không ít sinh linh phát giác ra dị thường của hắn, bởi vì, ngũ đại bí cảnh quá sáng chói, so với mặt trời còn chói lọi hơn, chiếu sáng Giới Hải tối tăm, một số cường giả tuyệt thế đều nhìn thấy được.
Sóng biển ngập trời, một sát na mà thôi, có không ít người lần nữa phát lực, trấn áp về phía hắn.
Đây không phải quyết chiến, mà là mỗi người âm thầm phát lực, thăm dò hắn, cảm giác bí pháp tu đạo của hắn rất kì lạ, khiến một số cường giả lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thạch Hạo không để ý đến, bởi vì ngay trong nháy mắt này, hắn cảm thấy sắp mở bí cảnh thứ sáu, nếu như thành công, vậy thì sẽ có được pháp lực vô cương!
Sóng biển cuộn trào, sát khí mãnh liệt bức ép tới, sinh linh đỉnh cấp nhất trong Giới Hải đã bị kinh động, áp chế Thạch Hạo, không hẹn mà cùng bắt đầu phát lực.
Có người cảm thấy, trạng thái của hắn kỳ dị, có thể sẽ có đột phá, đối với bọn bọ tới nói, trong Giới Hải đa số đều địch thủ, nên muốn trực tiếp cắt đứt con đường của hắn.
Thạch Hạo thì đang kích động, hưng phấn. Thân thể của hắn cũng đang run rẩy. Đây là một loại cảm giác bản năng, bởi vì hắn đã mở ra được bí cảnh thứ sáu của Nhân thể.
Tới cuối cùng, khi sát phạt kia không còn che giấu nữa, chính là muốn nhằm vào hắn, muốn trấn giết hắn, đó người đó một khi phát lực, thiên băng địa liệt, quỷ thần gào khóc.
Đông!
Đột nhiên, thiên địa nổ tung.
Ngũ đại bí cảnh của Thạch Hạo phát sáng, từ bên trong thân thể của hắn dâng lên một sợi lại một sợi Tiên Đạo tinh hoa, cùng với tinh khí thần, ngưng tụ ở phía trên đỉnh đầu hắn.
Đặc biệt là nguyên thần chi lực càng thêm sáng chói, giống như đang đốt cháy, chiếu sáng cả Giới Hải.
"Bí cảnh thứ sáu, mở cho ta a!"
Thạch Hạo hét lớn, dốc hết một thân đạo hạnh, mở bí cảnh thứ sáu của Nhân thể, diễn hóa con đường vô thượng, vì chính mình khai thác ra một mảnh thiên địa hoàn toàn mới.
Lúc trước, hắn có lòng tin đại chiến với Tiên Vương, Bởi vì, hắn có huyết dũng, từ trước đến nay đều là lấy yếu chống mạnh, lấy hạ khắc thượng.
Mà bây giờ, hắn càng trở nên thong dong hơn, có nội tình cực lớn. Dù là đạo hạnh hay là pháp lực, hắn cũng không yếu hơn bất luận kẻ nào.
Thế gian mênh mông, hắn hiện tại có lòng tin, có thể chinh phạt tứ phương địch!
Ầm ầm!
Giống như một cái kỷ nguyên bị mở ra, giống như là một khoảng thời gian đã được chôn cất xuống, giống như là thời đại chư thiên đều hiện ra.
Ở trên đỉnh đầu Thạch Hạo, có một chùm sáng, bao phủ một tiểu nhân bên trong, đang ngồi xếp bằng ở đó, vạn pháp bất xâm, vạn kiếp bất hoại, vĩnh thế trường tồn.
Đó là sự thăng hoa của ngũ đại bí cảnh thăng hoa, một bước nhảy vọt chung cực, tiềm năng thân thể và tinh thần lực đan xen, cùng hóa thành đại bí cảnh thứ sáu!
Bí cảnh này không ở trong mà là ở bên ngoài cơ thể.
Trên đầu Thạch Hạo, cái tiểu nhân sáng chói kia, bị liệt diễm quấn quanh, nhìn kỹ lại, đó không phải là hỏa diễm, mà là ký hiệu đại đạo mạnh nhất.
Ký hiệu bao vây lấy hắn, giống như là đang tắm mình bên trong ngọn lửa.
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh!"
Thạch Hạo quát, âm thanh truyền khắp tứ phương.
Đây là bản thân chi thần, là tinh túy sau khi nhục thân và nguyên thần giao cảm với nhau, là sau khi ngũ đại bí cảnh chảy xuôi vô thượng tinh hoa ngưng tụ thành.
Nhân thể, không giới hạn trong việc nhìn thấy hữu hình chi thể, mà còn có kéo dài ra cả bên ngoài!
Trong Giới Hải rất nhiều đại nhân vật đã bị kinh động, những sinh linh đang thử thăm dò hắn, thậm chí muốn trấn áp hắn toàn bộ đều thu lại thần niệm.
Mọi người ý thức được, một vị cự đầu đã quật khởi, đây là cự đầu trong Tiên Vương, kinh khủng vô biên, tùy ý kết oán với đại nhân vật bực này, hậu quả khó mà lường được.
Dù là đối lập, cũng không có người nguyện ý trực tiếp đánh tới, vẫn là giao cho người khác đi làm chim đầu đàn còn tốt hơn.
Giờ khắc này, Thạch Hạo cảm ngộ nhiều lắm, chân chính bước chân vào cảnh giới Tiên Vương đỉnh cao nhất, đây là bởi vì hắn đã kéo dài đại đạo của bản thân ra, tăng tiến thêm một bước.
Đáng tiếc, trong thiên địa này, không có lôi kiếp bổ xuống, hắn còn muốn rèn luyện mà không có!
Đây là vì sao? Hắn nhíu mày.
"Hệ thống kinh thế, người quá mạnh, Thiên Phạt biết được cũng vô dụng, sẽ chỉ tác thành cho hắn, cũng không muốn hàng lôi kiếp khảo vấn hắn nữa."
Có một vị sinh linh cổ lão con ngươi trong khi chớp có thần quang ẩn hiện khẽ than như thế, lão khiếp sợ không gì sánh nổi.
Một số người đoán được nguyên nhân, càng thêm kiêng kị.
Thạch Hạo nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng. Hắn lập tức hiểu ra được rất nhiều. Sau khi đến cấp độ này, hắn nếu không chết, một giới có liên quan mật thiết với hắn liền có thể trường tồn.
Địa phương hắn ra đời, dựng dục hắn, hiện tại hắn đã đủ cường đại, tự sẽ bù đắp lại.
"Còn có loại nhân quả này sao?"
Bất quá, hắn biết sự tình của bản thân. Hắn đi con đường lấy thân làm chủng, thoát khỏi hạn chế của thiên địa, có thể xuất nhập chư thiên vạn vực, dù là thiên địa pháp tắc thay đổi, cũng sẽ không có ảnh hưởng với hắn.
"Trở về một chuyến thôi!"
Thạch Hạo làm ra quyết định, thế giới kia không cách nào trói buộc được hắn, với con đường đại đạo của hắn, đã không cần phải bù đắp lại.
Nhưng Thạch Hạo vẫn quyết định quay lại, hắn muốn đi lưu lại một số vết tích, để giới kia càng kiên cố và bất hủ hơn.
Rất nhiều Tiên Vương đều đang cố gắng chặt đứt loại liên hệ kia, vì bảo đảm cho bản thân, mà hắn bây giờ lại đang đi ngược lại con đường đó.
Oanh!
Sau một khắc, Thạch Hạo rời khỏi Giới Hải, trở về Cửu Thiên Thập Địa, một thân quang mang chiếu sáng vũ trụ tinh hà, quá sáng chói.
Đó là đại đạo, đó là ký hiệu, đó là quy tắc, đó là trật tự, người khác không nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng này không gì so sánh nổi, càn khôn từ khô kiệt đang dần mạnh lên.
Thạch Hạo không sợ, không lo lắng bản thân, lấy thân làm chủng, dù hắn tương trợ một giới này, cuối cùng cũng sẽ không bao giờ trói buộc được bản thân.
Hắn đã siêu thoát ra một giới này, hệ thống bất đồng, mới sáng tạo ra loại tình huống như thế này.
Điều những Tiên Vương khác lo lắng, có người đang cố gắng chặt đứt liên hệ với một giới có tương quan mật thiết với bản thân, nhưng Thạch Hạo thì không quan tâm.
Một giới này dù là triệt để hủy diệt, hắn cũng sẽ không có việc gì. Mà nếu hắn trường tồn có thể khiến cho một giới này có được sự che chở, không đến mức phải chân chính tiêu vong.
"Hắn. . . Trở về rồi!"
Trong Cấm Khu, có sinh linh bừng tỉnh, lộ ra vẻ kinh hãi.