"Thật sự đi Cấm Khu?" Thiên Giác Nghĩ gian nan nuốt nước miếng một cái. Nó khá giật mình, vừa rồi bất quá là thuận miệng nói một chút mà thôi.
Với đạo hạnh hiện tại của Thạch Hạo mà nói, có thể đi sao? Theo Thiên Giác Nghĩ việc này quá nguy hiểm.
"Đi một chuyến xem sao, bọn họ nếu như để chúng ta quan sát ở vách đá đó, tự nhiên là tốt rồi, nếu như cự tuyệt cũng không cưỡng cầu." Thạch Hạo nói.
Thiên Giác Nghĩ kinh ngạc nhìn hắn, tự cảm thấy Thạch Hạo đã không còn giống như trước kia. Khi nhắc đến Cấm Khu, hắn rất ung dung và bình tĩnh.
"Được!" Thiên Giác Nghĩ luôn luôn gan to bằng trời, tự nhiên là không sợ, quyết định cùng hắn đi một chuyến.
Đại Xích Thiên, Vẫn Tiên Lĩnh.
Đây là một chỗ Sinh Mệnh Cấm Khu, nghe nói ngay cả Chân Tiên đến thảo phạt cũng sẽ bị vẫn lạc, vì vậy mà đạo sơn lĩnh hùng vĩ này có tên là Vẫn Tiên.
Vẫn Tiên Lĩnh, cao bằng trời, tối tăm mờ mịt, không có một chút cỏ cây, cô quạnh, u tĩnh, là điều vĩnh hằng ở nơi này.
Nó vô cùng mênh mông, mấy đạo sơn lĩnh xen vào nhau, tạo thành một trong mấy đại Cấm Khu, vô cùng khủng bố.
Không ai dám xông vào, ai tới nơi này cũng đều dừng bước, nếu không, có vào không có ra.
Năm tháng dài đằng đẵng đến nay, cũng không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết ở trước sơn lĩnh này.
Có thể thấy được, phía dưới đạo sơn lĩnh thứ nhất có không ít xương khô, chất thành một tầng rất dày.
Thạch Hạo và Thiên Giác Nghĩ tới rồi, đứng ở trên không trung, cao bằng với Vẫn Tiên Lĩnh, thần sắc nghiêm túc nhìn nó.
Giữa mấy đạo sơn lĩnh, có khí tức Bất Hủ ngập tràn, có Tiên vụ bao phủ, có mấy khối địa phương tươi tốt, tán phát ra sinh cơ, loáng thoáng có mùi hương Tiên dược tỏa ra.
Đó là nơi dừng chân của sinh linh Cấm Khu!
"Thiên Giác Nghĩ cầu kiến, bái kiến tiền bối trong Vẫn Tiên Lĩnh."
Thiên Giác Nghĩ mở miệng, rất là khách khí, giọng nói rất khẽ, tránh quấy nhiễu một số tồn tại đang trầm miên. Nó tin rằng tộc này ở thời đại này khẳng định có người thức tỉnh.
Thời đại mạt pháp, đại thanh tẩy sắp tới rồi, tộc nào mà dám không cảnh giác?
Quả nhiên, vừa mới lên tiếng mà thôi, trong Vẫn Tiên Lĩnh mênh mông đã có sinh linh xuất hiện, mang theo khí tức hết sức khủng bố.
Hôi vụ phiêu lãng, sinh linh này tới từ trên cao, cách nhau rất xa, nhìn xuống Thạch Hạo và Thiên Giác Nghĩ. Nó có Nhân hình, ánh mắt lạnh lùng, không có điểm tình cảm nào.
Nó không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người.
Sau đó, hai sinh linh trẻ tuổi hơn xuất hiện, có lẽ là tu sĩ đương thời, cũng không phải là những lão quái vật cổ đại trầm miên tới bây giờ. Bọn họ một trái một phải xuất hiện bên cạnh sinh linh khủng bố đó.
"Ngươi lại là ai?" Một người trẻ tuổi trong đó lạnh lùng hỏi, nhìn về phía Thạch Hạo.
"Hoang, xin chào đạo hữu." Thạch Hạo đáp lời.
"Là ngươi, tới đây làm gì!" Một người khác quát lên.
Thiên Giác Nghĩ nhíu mày, ngay cả y cũng cảm nhận được địch ý trên người của cặp sinh linh trẻ tuổi này. Thiên Giác Nghĩ biết chuyến đi này hơn phân nửa là không có kết quả, thậm chí còn chọc tới phiền phức.
Quả nhiên, sự khủng bố của Cấm Khu, không phải là tùy tiện tiếp cận được!
"Đến vì Bất Diệt Kinh." Thạch Hạo rất bình thản, không mang theo khói lửa, có sao nói vậy.
"Ngươi còn dám tới đây à!"
"Vọng tưởng!"
Địch ý của hai người trẻ tuổi đó càng đậm, ánh mắt lạnh lẽo, sát cơ ẩn hiện.
Thiên Giác Nghĩ kinh ngi, bọn họ chưa từng có giao tiếp với mảnh Cấm Khu này, hai người đó vì sao lại như thế?
"Ta tự hỏi chưa hề đắc tội với các ngươi a." Thạch Hạo nói.
"Hơn một ngàn năm trước, có một vị Chân Tiên xuất thân từ nơi này, đi tìm ngươi, kết quả không còn quay về nữa!" Một sinh linh trẻ tuổi lạnh giọng nói.
Vị cường giả khủng bố đứng ở giữa kia, lúc này cũng có pháp lực ba động, sương mù màu xám càng thêm nồng đậm, phát tán ra ngoài, lộ ra từng tia Tiên đạo uy áp.
Hai mắt Thạch Hạo bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo. Ngày xưa, Tàn Tiên của Tiên Điện từng mời tới hai vị Chân Tiên. Một người trong đó là nhân mã của Tiên vực, một sinh linh khác lại xuất thân từ Sinh Mệnh Cấm Khu, đi đuổi giết Thạch Hạo.
Kết quả, hai vị Chân Tiên đều bị Mạnh Thiên Chính hắc ám mạnh mẽ kéo vào trong hắc ám.
Ánh mắt Thạch Hạo mang theo vẻ lạnh lùng. Cái Cấm Khu này năm xưa đã ra tay cường thế với hắn như vậy. Thời điểm đó hắn mới thành đạo không lâu, làm sao có thể chống đỡ được với Chân Tiên?
"Chún ta đi thôi." Thạch Hạo nói. Sau khi hiểu rõ nhân quả, hắn biết rằng đối phương sẽ không để cho hắn đi xem tàn kinh kia.
"Đứng lại, không được đi!" Một sinh linh trẻ tuổi quát.
"Lão tổ, vẫn xin xuất thủ, Chân Tiên tộc ta lẽ nào chết vô ích như vậy?" Một người khác nói.
Hiển nhiên, vị cường giả ở giữa kia là một nhân vật Tiên đạo, thực lực cực kỳ khủng bố. Hiện tại đã thức tỉnh, chính là để phòng bị thời đại mạt phát, đại thanh tẩy sắp tới. Sinh Mệnh Cấm Khu cũng đang lo lắng.
"Tiểu hữu, xin dừng bước." Sinh linh khủng bố đó một mực chưa mở miệng cuối cùng đã lên tiếng.
Từ bên ngoài nhìn ra, đây là một người trung niên, màu tóc xám tung bay, pháp lực lưu chuyển, sương mù màu xám bành trướng, cả người thần bí và cường đại.
"Có gì chỉ giáo?" Thạch Hạo xoay người lại, đứng trên không trung.
"Đã nghe qua tiểu hữu có tư chất ngút trời, hôm nay muốn kiến thức chút phong thái của ngươi, một chiêu mà thôi." Trung niên tóc xám nói.
Thiên Giác Nghĩ có chút hối hận. Nó cảm thấy quá lỗ mãng, đáng lý ra không nên tới nơi này.
Thế nhưng vượt ngoài dự liệu của Thiên Giác Nghĩ, Thạch Hạo không hề lo lắng, tỉnh táo và bình thản nói: "Được."
Oanh!
Một khắc sau, nam tử trung niên đó xuất thủ, một ngón tay óng ánh như ngọc thạch, nhưng to lớn vô biên, giống như một cây Kình Thiên Trụ giáng xuống, mang theo khí tức Tiên đạo, chấn áp về phía Thạch Hạo.
Chân Tiên nhất chỉ!
Uy thế như vậy, nếu như công phạt Chí Tôn, đủ để trực tiếp trấn sát!
Khiến cho mọi người cũng không nghĩ tới chính là, Thạch Hạo cũng không trốn không né, đồng thời cũng không hề lấy ra Đại La Kiếm Thai, đồng dạng là một chỉ điểm ra, ánh sáng lấp lóe.
Ầm!
Hư không run lên, hai ngón tay đối kích cùng một chỗ, đại đạo gợn sóng phá diệt, khiến mọi người cực kỳ kinh hãi.
Cuối cùng, cái gọi là đạo tắc kia, tán loạn ở giữa hai người, không hề lan đến gần người khác.
Nam tử trung niên tóc xám lập tức ngây dại, ánh mắt phát sáng, nhìn chòng chọc vào Thạch Hạo, khó có thể tin. Y đã là Chân Tiên, chẳng lẽ còn áp chế không nổi một tên tu sĩ ở lĩnh vực Nhân đạo?
Thạch Hạo rất bình thản, đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào, nói: "Cáo từ."
Thiên Giác Nghĩ cũng chấn kinh. Nó nhìn thấy một màn không thể tin được. Thạch Hạo lại có thể đối đầu với Chân Tiên, đó cũng không phải là Tàn Tiên, là một sinh linh mạnh mẽ chân chính vô cùng đáng sợ.
Thạch Hạo dẫn theo Thiên Giác Nghĩ đi xa, cứ như vậy biến mất.
"Lão tổ, tại sao không lưu bọn họ lại?" Một người trẻ tuổi không hiểu.
Nam tử trung niên tóc xám vẫn còn đang run rẩy, rất khó tiếp nhận, cuối cùng nói: "Sắp đại loại rồi!"
"Cái gì?" Hai người trẻ tuổi kia kinh hãi.
"Hoang thật khó lường, khiến cho người ta khó mà tin được. Hắn không ngờ lại có thể bình tĩnh tiếp lấy Chân Tiên nhất chỉ!" Trung niên tóc xám nói.
"Hắn nếu đã kinh diễm như vậy, thế thì cứ mời tộc chủ ra, trực tiếp đánh cho hắn hình thần câu diệt, ta không tin hắn vẫn có thể sống sót!
"Vậy lại tiếp tục xuất thủ đi."
Hai sinh linh tuổi trẻ này lần lượt nói.
Trung niên tóc xám lắc đầu nói: "Tộc chủ đang thôi diễn qua, người này quá không bình thường. Tộc ta không nên có dính líu với hắn quá sâu. Ta hôm nay xuất thủ, có lẽ đã phạm vào điều cấm kị rồi."
"Bằng hắn? Tộc chủ nếu như xuất thủ, hắn chết không có chỗ chôn!" Một sinh linh trẻ tuổi không phục.
"Giết mà không chết, hậu hoạn vô cùng." Nam tử trung niên than nhẹ, thấp giọng nói: "Bên người tên Hoang này còn có mấy lão quái vật, tuy rằng không còn cường thịnh như ngày xưa, nhưng quá nửa có thể giúp cho hắn chạy thoát. Ngoài ra trên người tên Nhân tộc trẻ tuổi này cũng có một số đồ vật khiến cho người ta kiêng kị."
Ý tứ y biểu lộ rất là rõ ràng, muốn diệt trừ Hoang, chưa chắc có thể thành công!
Thạch Hạo trở về trong một tòa cự cung của Thiên Đình, lẵng lặng ngồi xếp bằng, ngẫm nghĩ thời gian rất dài.
Cũng trong ngày đó, một con gà trống lớn có ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, chở thêm một vị lão nhân một chân, từ trên trời giáng xuống.
Đây là một người quen, là sứ giả tới từ một cái Cấm Khu khác. Khi Biên Hoang đại chiến, lão từng đi qua Đế Quan, yêu cầu hết thảy tin tức liên quan đến rương gỗ mục.
"Thật sự là nghĩ không ra, ngươi hiện tại đã có thực lực bậc này." Lão nhân một chân tới gặp Thạch Hạo, lộ ra thần sắc cổ quái, rất là giật mình.
Thạch Hạo khách khí mời lão ngồi, cười ôn hòa, không hề nhiều lời.
"Đại loạn sắp nổi lên, ngươi phải cẩn thận a." Lão nhân một chân nói.
Sau đó, lão nhắc lại chuyện xưa: "Công chúa của tộc ta có khả năng sẽ tuyển đạo lữ, ngươi có hứng thú đi Cấm Khu của chúng ta một chuyến không?"
Thạch Hạo lắc đầu nói: "Đa tạ đã coi trọng, ta đã có đạo lữ rồi."
"Ngươi càng cự tuyệt, công chúa tộc ta phỏng chừng càng thấy không cam lòng, càng thấy không thoải mái." Lão nhân một chân lắc đầu than.
Thạch Hạo yên bình ngồi xếp bằng, trong lúc vô hình có một cỗ khí thế không tên, khiến lão nhân một chân âm thầm kinh hãi không thôi.
"Ta hôm nay tới đây, còn có một tin tức muốn nói với ngươi. Nhân mã Tiên vực ngày xưa trước khi rút đi, từng lưu lại đại dược trân quý cho Tàn Tiên của Tiên Điện. Sau hơn một ngàn năm, y có khả năng đã khôi phục rồi." Lão nhân một chân nói.
"Khôi phục lại thì như thế nào." Thạch Hạo rất trấn tĩnh, không sợ hãi.
"Ta nghe nói, Vẫn Tiên Lĩnh có người thông báo cho y, ngươi phải cẩn thận, y quá nửa muốn xuất sơn rồi."
"Y dám đến, thì ta giết chết là được!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Không biết vì sao, lão nhân cảm giác một trận hãi hùng khiếp vía. Người trẻ tuổi này khiến lão nhìn không thấu, khí thế của hắn không hề yếu hơn Trường Sinh Giả trong tộc của lão.
Lão biết rằng, thế gian này quá nửa là sẽ có đại sự phát sinh, có lẽ đủ để ghi vào trong sử sách.