Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía đông Thạch quốc, mưa như trút nước, vô cùng cuồng bạo, lớn tới kinh người.

Toàn bộ trời đất đều như một đầm nước lớn!

Nhưng giọt mưa đó rơi xuống, căn bản không phải là những giọt mưa trong nhận thức của con người. Nó giống như từng hoa nước to lớn, từ trên cao nện xuống bắn tung tóe khắp nơi.

Sau khi rơi xuống mặt đất, vang lên âm thanh chói tai, cuốn lên từng đợt sóng trắng xóa, giống như nước sông cuồn cuộn, từ trên trời rơi xuống.

Niên đại bình thường, làm sao từng gặp qua tình trạng này, toàn bộ bá tánh đều bị dọa sợ, nước trên mặt đất đang dâng cao, không cần bao lâu nữa liền nhấn chìm toàn bộ nhà cửa nơi này.

Ầm ầm!

Sấm chớp thiểm điện, mưa rơi càng ngày càng kịch liệt.

Toàn bộ thiên địa đều rơi vào trong hắc ám, mây đen cuồn cuộn, mang theo vô tận nước sông từ trên trời cao đổ xuống, giống như là ngày tận thế đang đến gần.

Thạch Hạo sau khi được bẩm báo liền nhanh chóng chạy tới nơi này.

Trên đường đi, hắn mở ra Thiên Nhãn, từ xa quan sát dị tượng ở cuối chân trời, cuối cùng là tồn tại như thế nào đang làm loạn?

Điều này rất không bình thường, không giống với những gì hắn tưởng tượng, đó khẳng định là một người có đại thần thông, không thể không khiến hắn nghiêm túc ứng phó!

Thật sự là Vũ Thần sao? Hắn không ngờ lại có loại thủ đoạn này, lẽ nào nhân vật thời thượng cổ này thật sự có thể giáng lâm sao? Thạch Hạo lạnh lùng tìm kiếm.

Giữa thiên địa, càng ngày càng u tối, giơ tay không thấy năm ngón. Chỉ có tiếng nước mưa cuồn cuộn từ trên cao rơi xuống, lớn đến nổi dọa chết người.

Dưới đất, cũng không biết có bao nhiêu bá tánh đang khóc than, nhưng âm thanh đều bị tiếng mưa át đi.

Trời đất tối đen, giống như là địa ngục thâm uyên đầy dữ tợn. Cái gì cũng không nhìn thấy, càng ngày càng khủng bố, giống như thế giới đã tới ngày tận thế.

Rắc rắc!

Tia chớp bạc xẹt qua bầu trời, vô cùng to lớn. Trong hắc ám vẽ ra một vệt sáng chói mắt, lộ ra cảnh tượng chân thật dưới mặt đất.

Một số nhà cửa gần như bị sụp đổ, dưới cơn mưa mãnh liệt như vậy, nghiêng nghiêng ngã ngã.

Rất nhiều người đang trốn trên mái nhà, tránh khỏi mực nước đang dâng cao, bởi vì đồ đạc trong nhà cũng đều đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Còn có một số người trốn lên núi, tránh ở những vùng đất cao hơn. Nhưng từng dòng lại từng dòng sấm chớp màu bạc từ không trung nổ ra, tràn ngập ở khu vực này, vô cùng đáng sợ.

Ầm ầm!

Cuối cùng, có ngọn núi bị nổ tung, có một số tia điện lan tràn, loạn thạch quay cuồng, cự mộc vỡ nát, văng ra tứ tung, vô cùng đáng sợ.

"Lão thiên a, ngươi bị sao vậy, chúng ta đã làm sai chuyện gì?" Rất nhiều người đều khóc than, quỳ trên mặt đất run rẩy, không ngừng thỉnh cầu với trời cao.

Không có ai dám đi lên đỉnh núi, đều núp ở phía dưới, nhưng mà cho dù là như vậy, cũng cực kỳ nguy hiểm. Nước lũ đã bắt đầu bạo phát.

Về phần thôn trấn ở dưới mặt đất, còn có thành trì nhân khẩu rất nhiều, hiện tại toàn bộ kiến trúc đều bị nhấn chìm mất, có một số đã sụp đổ.

Còn những vùng đất trũng, toàn bộ nhà cửa đều đã biến mất, sớm đã bị nhấn chìm.

"Quốc Vương Thạch quốc, hoang dâm vô đạo, thiên giáng tội phạt!"

Thời khắc này, bầu trời một mảnh tối đen, vang lên tiếng long long, áp chế tiếng lôi đình, toàn bộ tia chớp nhanh chóng biến mất, chỉ còn âm thanh to lớn đang vang vọng.

Mưa lớn không giảm, ngày càng kinh khủng.

Đây chính là sự trừng phạt của thiên địa sao? Bá tánh đều kinh hãi, trên bầu trời không ngờ lại có tiếng nói vang vọng, giống như thượng thiên đang cảnh cáo.

"Xin thượng thiên thương xót!"

"Thỉnh thượng thiên khoan dung a!"

Rất nhiều người đang gào khóc, một số người bị nước lũ cuốn trôi, không ít người đã bị biến mất trong mưa lũ này.

"Gia gia ơi, người mau quay lại đi!" Có thiếu nữ kêu lớn. Bởi vì vị lão nhân bảo hộ bên cạnh nàng, dưới một cơn lũ quét qua đã bị cuốn đi mất.

"Mẹ, đừng đi mà, mẹ quay lại đi!" Một hài tử sáu bảy tuổi hét lên, y phục rách nát, đang khóc không ngừng, vươn tay ra chộp về phía nước lũ. Bởi vì mẹ của nó vì tránh cho nó không bị lũ cuốn đi, cố gắng đẩy nó lên trên mái nhà vẫn còn chưa bị nước lũ nhấn chìm, kết quả bản thân lại bị cuốn đi mất.

"Hài tử!" Còn có một số lão nhân gân xanh trên trán đều lộ ra, bởi vì đứa con trai khỏe mạnh của lão vì cứu lão mà bản thân bị lũ cuốn trôi.

Trên mặt đất, một bức họa thảm kịch nhân gian đang hiện ra.

Còn trên bầu trời, âm thanh đó vẫn chưa biến mất, vẫn còn vang vọng không dứt.

"Quốc quân vô đạo, thiên nộ giáng lâm, cảnh tĩnh nhân gian, Hoàng chủ Thạch quốc cùng hung cực ác, tội không thể xá!"

Mưa ngày càng lớn, mang theo lôi điện, mọi người nhìn thấy một khuôn mặt, vô cùng to lớn, ở trên bầu trời lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, nhìn thảm kịch bên dưới dòng nước lũ, nhìn chăm chú từng tiếng gào thét đó.

Dưới mặt đất, rất nhiều người đều mê man, sợ hãi.

Nhiều năm nay, Thạch quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, kết quả lại đột nhiên giáng xuống tràng kiếp nạn này, khiến bọn họ không biết phải làm sao, bị khủng hoảng bao phủ.

Rất nhiều người ngất xỉu, thượng thiên trừng phạt, loại tội lớn này ai mà không sợ?

Chỉ là, một số người không hiểu, Thạch quốc như mặt trời ban trưa, vì sao lại như vậy, lẽ nào Thạch Hoàng thật sự làm ra loại chuyện khiến trời và người đều giận sao?

"Thạch Hoàng dù có tội, nhưng cũng không liên quan đến chúng ta a, xin thượng thiên khoan dung!"

Một số người kêu gào thảm thiết.

"Xin thần minh từ bi, chúng con vô tri, không biết hôn quân Thạch Hoàng phạm sai lầm gì, xin thứ lỗi cho chúng con." Dưới mặt đất, có người cầu xin.

"Ha ha, còn chưa đủ."

Càn khôn đen khịt, khuôn mặt khổng lồ mơ hồ mang theo vẻ lạnh lùng chỉ có thể nhìn rõ khi tia chớp lóe lên, còn đang cười lạnh nói: "Còn chưa đủ!"

Sau đó, y lại khẽ nói: "Huyết cùng loạn ở nhân gian này, còn có tội, vẫn còn chưa đủ sâu, nếu như toàn bộ hạ giới cũng như vậy, nhất định sẽ là nhân quả to lớn, cứ đẩy hết lên người Hoang và ta, hắn khẳng định sẽ vô vọng thành đạo!"

"Ta là một thành viên trong tộc, không phải là mạnh nhất, nhưng uy phong hôm nay lại là lớn nhất." Y lạnh lùng nói, vô cùng tàn ác.

Một thành viên của "Vũ Thần", đang lãnh khốc vô tình, việc y muốn làm quá lớn, liên quan đến nhân quả, cho dù dính lên trên người Hoang rất ít, nhưng y cũng sẽ làm.

Y vốn trên thân mang trọng thương, con đường tu đạo gian nan, để sống sót tiếp cũng khó khăn. Hôm nay liền dùng đến thủ đoạn ác độc, muốn phá vỡ con đường của vị kỳ tài ngút trời này.

"Thượng thiên a, tha cho chúng tôi đi!" Dưới mặt đất đầy tiếng khóc than, quả nhiên có từng luồng oán khí bay lên, là nhân quả tuần hoàn.

Rất hiển nhiên, sinh linh dám tiếp xúc với nhân quả, đều là tu sĩ cao tầng, người bình thường sao có thể liên quan tới được.

Việc này chính là chống đối Thạch Hạo, không hề đánh giá thấp hắn. Dùng lực lượng mạnh nhất, thủ đoạn độc ác nhất công kích hắn, ít nhất cũng cắt đứt con đường thành đạo của hắn.

Thạch Hạo tới rồi, nhanh như chớp lao tới dưới màn mưa này.

Từ lúc hắn nhận được tin tức lại chạy tới nơi này. Không hề lãng phí một chút thời gian nào, chỉ là trận mưa bão này quá lớn, chỉ một đoạn thời gian ngắn mà thôi liền nhấn chìm toàn bộ rồi.

Điều đáng mừng duy nhất chính là nước lũ bạo phát vẫn chưa cuốn tới nơi đông người tụ tập.

"Tu sĩ vô liêm sĩ, họa loạn nhân gian, đáng tru diệt!"

Thạch Hạo rống lớn, âm thanh chấn động thiên địa, sau đó hắn một quyền đánh ra, kích vỡ thiên khung, quang mang sáng lạn chiếu rọi toàn bộ thiên địa, xé vỡ hắc ám.

Hắn không thể nào không giận, đây vốn là ân oán giữa hắn với Vũ tộc, kết quả cái gọi là Thần của đối phương không ngờ gây họa cho toàn bộ sinh linh trên mặt đất, muốn hủy diệt cả một vực sao?

Ầm một tiếng, thiên địa vỡ nát, mưa lớn nhất thời tiêu tán đi rất nhiều.

Thạch Hạo một quyền này mang theo lực dương cương mạnh mẽ, đánh vỡ, chấn tan toàn bộ ô vân trên trời, xông thẳng về nơi đó.

Hống!

Hoàng Kim sư tử tới rồi, dưới mệnh lệnh của Thạch Hạo, há miệng rống lớn, mây đen đầy trời bị thổi ra ngoài biển lớn.

Thạch Hạo bản thân vận dụng đại pháp lực, hai tay kết ấn, trong tích tắc tất cả tai họa trên mặt đất bị dẫn dắt bay lên không trung, toàn bộ sóng lớn, nước lũ, hoa nước… đều rời khỏi mặt đất bay ra ngoài biển nước mênh mông.

Hiển uy trong chớp mắt, lập tức làm tan rã cảnh địa ngục nhân gian nơi này.

Mọi người đều sững sờ, dưới mặt đất tiếng khóc than ngừng lại, mọi người đều nhìn lên trời, nhìn thấy một vị thiếu niên hai tay đánh lên trời, ngón tay phát sáng, làm cho nước lũ bốc hơi, đánh tan "mưa họa" này.

Thạch Hạo dùng pháp lực dẫn dắt, bao phủ không biết bao nhiêu vạn dặm đại địa, cùng một thời gian, kéo nước lũ vô tận ra ngoài biển lớn.

Nước lũ cuồn cuồn chảy qua trên bầu trời khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.

Bình thường mà nói, tu sĩ sẽ không ở trước mặt phàm nhân hiển hóa loại đại thần thông này, để tránh dẫn tới đại loạn.

Nhưng mà, hôm nay Thần của Vũ tộc lại họa loạn nhân gian, muốn giải quyết việc này, chỉ có thể dùng đại thần thông nhanh chóng xử lý.

"Thần tích a!" Trên mặt đất, cũng không biết có bao nhiêu người đang hoan hô.

Thạch Hạo tới vừa kịp lúc, tuy rằng dưới đất phát sinh lũ lụt, nhưng mà, vẫn chưa cuốn tới nơi có đông người tụ tập, đã tránh được thảm kịch.

Lần này, thương vong không phải rất lớn.

Sau đó, trên người hắn phát ra thần quang vạn trượng, quang điểm dày đặc, hóa thành từng đạo lưu quang, xông về phía đại địa, bao phủ khắp các nơi, đó là sinh mệnh tinh khí bản nguyên nhất.

Xích xích xích!

Toàn bộ những người đang hấp hối khi bị lưu quang đánh trúng lập tức được hồi phục.

Thậm chí, người bị lũ cuốn trôi, bị nước lũ nhấn chìm, cũng đang khởi tử hồi sinh!

Hoàng Kim sư tử thất kinh, không nghĩ tới Thạch Hạo lại chịu làm như vậy, dùng tinh khí tiên thiên cứu đám phàm nhân này.

"Thiên Thần tại thượng!"

Rất nhiều người dưới mặt đất đang reo hò, run rẩy quỳ xuống, lớn tiếng tung hô.

Bởi vì, chỉ trong khoảng khắc mà thôi, thảm kịch nhân gian liền bị cải biến, rất nhiều người đã chết cũng đều sống lại.

Đương nhiên, Thạch Hạo trả giá cũng không nhỏ!

Răng rắc!

Đột nhiên, trên thiên khung, lôi điện dày đặc, hóa thành đao kiếm thật khủng bố, đánh về phía Thạch Hạo.

Có sinh linh xuất thủ, thừa dịp Thạch Hạo tán phát ra tinh khí sinh mệnh bản nguyên đi cứu người, mà hạ độc thủ với hắn.

"Chút tài mọn mà thôi!"

Thạch Hạo quát, quyền đầu đón đánh, ầm một tiếng, toàn bộ lôi điện đều bị đánh tan.

Hơn nữa, hắn còn bay lên trời đi tới vực ngoại, nhìn chằm chằm khuôn mặt to lớn đó.

"Tên tạp chủng Vũ tộc, ngươi còn dám hiện thân, nạp mạng đi!" Thạch Hạo quát.

Hắn sát khí vô biên, nộ hỏa bùng phát, đối phương hoàn toàn không có một chút cố kỵ, muốn hủy diệt sinh linh trên mảnh đại địa rộng lớn đó, có thể nói là không từ thủ đoạn, không hề có chút điểm dừng nào, khiến cho hắn nảy ra sát cơ vô tận.

"Tiểu tử của Thạch tộc, ngươi tức giận thì làm sao, ta ở một giới khác, khoảng cách vô cùng xa xôi, ngươi có thể làm gì được ta?" Khuôn mặt mơ hồ đó, lạnh lùng, vô tình, khóe miệng còn mang theo vẻ tàn khốc, sừng sững bất động ở nơi đó.

Ánh mặt Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, hắn muốn biết sinh linh thượng cổ của Vũ tộc ở một giới như thế nào, vừa khéo có thể tìm được trên người tên này.

"Ngươi lăn tới đây cho ta!" Thạch Hạo hét lớn.

Hắn vận dụng vô tận pháp lực, không ngừng kết ấn, vô số xích thần trật tự bay ra, quấn chặt lên trên khuôn mặt mơ hồ đó, kéo nó rớt xuống.

"Đây chính là vượt giới, ngươi muốn bắt được ta sao, ha ha, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này!" Thần của Vũ tộc cười lạnh nói, ở nơi đó châm chọc.

Thạch Hạo không thèm trả lời, trực tiếp đổi mấy loại cổ pháp khác, cuối cùng dùng sức kéo mạnh.

"Hả? Không thể nào!" Thần của Vũ tộc đột nhiên hét lớn, khuôn mặt to lớn trở nên rõ ràng bị kéo tới gần Thạch Hạo.

"Bốp!"

Thạch Hạo cũng không vội bắt y, mà trước tiên giơ tay lên, ra sức tát một cái thật mạnh lên mặt y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK