"Hoang, ta đưa ngươi đi vãn sinh!"
Thanh âm của Côn Đế vang lên, một số cường giả trong Bất Hủ Vương bao vây hắc ám Liễu Thần. Lão cũng vừa có đột phá, nên cầm lấy bình Luyện Tiên, trấn sát về phía trước.
Thân là cự đầu, đánh đâu thắng đó, các Tiên Vương khác căn bản ngăn không được!
Ví như, kim mao Hống bị một chưởng của Côn Đế đánh cho phun máu không ngừng. Khi muốn công phạt lần nữa, lại bị bình Luyện Tiên bắn ra một sợi hào quang đánh trung, thân thể đứt thanh hai đoạn, gào thét lăn lộn không ngừng.
Côn Đế, pháp lực vô biên, bất hủ chi uy kinh thế.
Đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân tức giận, liều mạng giết tiến trước, mặc cho bản thân đã bị thương, ngạnh kháng với bình Luyện Tiên. Nơi đó quang hoa đại phóng, Tiên quang bành trướng.
"Lão thất phu, ngươi nạp mạng đi, đừng mơ tưởng đả thương huynh đệ ta!" Thiên Giác Nghĩ rống lớn, hai mắt trở nên đỏ hồng, cũng giết về phía trước.
Thiên Giác Nghĩ ngạnh kháng một đòn đánh lén phía sau, hòng giết tới trước ngăn cản bình Luyện Tiên. Nhưng Bất Hủ Vương phía sau lại đánh lén xuyên thủng thân thể Thiên Giác Nghĩ, trước sau thông suốt, chảy đầy máu tươi.
Thế nhưng, cánh tay của Bất Hủ Vương đó cũng bị một luồng lực lượng khổng lồ bẻ gãy, phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.
Đây chính là chủng tộc Thiên Giác Nghĩ, lực lượng vô tận, cho dù gặp phải công kích, cũng sẽ tạo ra lực phản chấn khủng bố, pháp tắc phù văn rậm rạp chằng chịt, mạnh mẽ nở rộ.
"Đang!"
Thiên Giác Nghĩ nhảy vọt tới, đánh tới bình Luyện Tiên kia. Hai tay nó biến thành màu hoàng kim, thúc đẩy lực lượng lên tới đỉnh điểm, pháp tắc vô tận, khủng bố vô cùng.
Thiên Giác Nghĩ đang bất chấp hết thảy công kích hòng ngăn cản bình Luyện Tiên. Nếu không cái bình này khẳng định sẽ nện trúng Thạch Hạo, hậu quả thật khó mà lường được.
Nhưng Thiên Giác Nghĩ đề thăng thực lực lên đỉnh điểm, cũng không chịu nổi một kích của bình Luyện Tiên. Hai mắt nó càng lúc càng đỏ hơn, thất khiếu chảy máu, hai tay như dại đi, xương cốt nứt vỡ.
Côn Đế, thân là cự đầu, pháp lực vô biên, binh khí mà lão tế ra, tùy tiện một kích đều có uy thế hủy thiên diệt địa.
"Đều cút cho ta, ta muốn giết Hoang, ai có thể ngăn cản!" Đế Khôn hét lên. Toàn bộ mái tóc tung bay, thân thể lão vốn gầy gò, nhưng lại có một loại khí thế vô địch.
Con ngươi của lão có hình ngân sắc thập tự, huyết khí cuồn cuộn, trong lúc nhấc tay có thể hủy diệt thiên địa chúng sinh, chém về phía trước, muốn giết chết Thạch Hạo.
"Đông!"
Hắc ám Liễu Thần nghênh đón. Sau khi bạo phát, hàng vạn cành liễu rậm rạp chằng chịt đánh giết chúng địch, cùng với hắc sắc lôi điện, tung hoành tứ phương.
Chủ thể của hắc ám Liễu Thần vọt tới, ngăn cản Côn Đế. Thân là cự đầu, loại chém giết này vô cùng khốc liệt.
"Ầm!"
Nơi tận chân trời, tiên uy tràn ngập, trùng trùng điệp điệp, có Tiên Vương giá lâm, chạy tới nơi này.
"Côn Đế, chớ có cuồng vọng!" Một vị lão giả xuất hiện, Tề Ngu tiên vương đã tới. Người này cũng là một vị cự đầu, là một trong những sinh linh cường đại nhất hiện tại của Tiên vực.
Ở bên cạnh người này, có đám Bàn Vương, Hỗn Nguyên tiên vương đi cùng.
Côn Đế tức giận trợn tròn mắt, một đầu tóc bạc tung bay, tay cầm bình Luyện Tiên, bộc phát ra uy áp cái thế, rất muốn giết về phía trước.
Thế nhưng, Côn Đế biết rằng, thời cơ đã trôi qua rồi. Kẻ thù cũ Tề Ngu tiên vương xuất hiện, Côn Đế khó có thể tung hoành nơi này được nữa.
Đám Thiên Giác Nghĩ, kim mao Hống cũng thở phào một hơi.
May mắn là Bàn Vương, Hỗn Nguyên tiên vương đã hành động rất nhanh, mời ra cao thủ lập tức chạy tới chi viện, nếu không hậu quả thật sự khó lường.
Những Tiên Vương khác cũng đang lục tục chạy đến.
"Đi!"
Côn Đế nói, rốt cuộc các Bất Hủ Vương của Dị vực đành bất đắc dĩ rút đi.
Trận chiến này kết thúc, Thạch Hạo cũng không hề thức tỉnh. Mọi người đều ý thức được, hắn đã xảy ra vấn đề lớn, nếu không với tu vi tuyệt thế của hắn mà nói, làm sao không phát giác ra chuyện này?
Cự đầu Tề Ngu tiến tới, cẩn thận quan sát, sau đó cau mày nói. "Cũng không biết là tốt hay xấu, trong cơ thể hắn có lực lượng hắc ám. Nhục thân đang chủ động ma diệt nó. Ngoài ra, hắn giống như còn đang ngộ đạo, rơi vào loại ý cảnh nào đó, chưa thoát ra được."
Lực lượng hắc ám? Mọi người đều kinh hãi. Nếu như Hoang rơi vào trong hắc ám, thế thì thật quá đáng tiếc!
Đồng thời, Tiên Vương ngộ đạo mà lại không thể tỉnh lại. Điều này chứng tỏ nó gian nguy như thế nào, có một số người cứ bế quan như thế, đến cuối cùng tọa hóa luôn.
Đây chính là Tiên Vương kiếp!
Nếu không vượt qua được cái đạo khảm này, Hoang có khả năng sẽ chết đi.
Không lâu sau, mọi người đều rời đi.
Từ hôm đó trở đi, hắc ám Liễu Thần, đntg, Tiên Kim đạo nhân, Thiên Giác Nghĩ. . . đều canh gác ở nơi này, sẵn sàng bảo vệ Thạch Hạo.
Bọn họ biết rằng, Thạch Hạo đã tới thời khắc mấu chốt. Nếu như có thể xông qua được, có lẽ là trời cao biển rộng. Nếu như thất bại, có khả năng thân tử đạo tiêu.
Thời gian dần trôi qua, nhoáng cái lại là năm ngàn năm. Thạch Hạo đã thức tỉnh, hai mắt hé mở, có thần quang dâng trào.
Giữa các ngón tay hắn có một tia hắc sắc vật chất quấn quanh, giống như một con độc xà đang di chuyển qua lại. Thế nhưng, lại không thể nào gặm nuốt nhục thân của hắn.
Đây là một loại thành tựu kinh người, bản nguyên hắc ám lại không nào ăn mòn được Thạch Hạo nữa.
Đồng thời, ánh mắt hắn ngày càng trở nên thâm sâu hơn. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cô gắng tìm ra con đường mới, có thể phá vỡ xiềng xích, nhìn thấy phương pháp thành Đế.
Đương nhiên, những thứ này đều do hắn thôi diễn ra. Chân chính như thế nào, còn phải cần nghiệm chứng.
Trong Thiên Đình, tràn đầy tiếng hoan hô. Thạch Hạo thức tỉnh, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhiều năm trôi qua, hắn không có chút động tĩnh gì, quả thật khiến cho mọi người rất bất an, trong lòng có một bóng ma dần lớn lên.
"Hài tử!" Thạch Trung Thiên vui sướng kêu lên. Mấy năm nay lão rất là lo lắng, sợ tôn nhi của mình sẽ vẫn lạc.
Một số cố nhân nghe tin cũng tới thăm.
Sau cùng, khi nghe được Thạch Hạo muốn bước lên Đế lộ, rất nhiều người giật mình, lộ ra vẻ lo lắng. Thạch Hạo còn muốn tiếp tục sao, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng chứ.
"Ngươi muốn tiếp tục?" Hắc ám Liễu Thần hỏi, là người hiểu rõ đạo và pháp của hắn nhất.
Đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân. . . cũng đều hãi hùng khiếp vía, cực kỳ khuyên can, bảo hắn hãy ổn định lại một thời gian rồi mới tiếp tục.
"Những thứ ta suy diễn, không nhất định sẽ đúng. Trong cổ sử cũng có một số tuyệt đại Tiên Vương nhận định con đường đó có thể bước đi được, bước ra Đế lộ của bản thân. Nhưng khi chân chính tiến hành, lại là công dã tràng, chết thảm tại chỗ."
"Đúng vậy, con đường này rất nguy hiểm."
"Tại sao cái tên Bán Thuốc Giả lại chia bản thân ra làm sáu phần, đặt vào bên trong Tiên dược, chính là do năm xưa y cưỡng ép xông lên Đế lộ, xảy ra vấn đề lớn, không thể không khai sáng ra phân thân đại pháp."
"Đúng vậy, Đồ Phu cũng suýt tí nữa chém thảm!"
Bọn họ khuyên can, bảo Thạch Hạo hành động cẩn thận.
Bởi vì, trong mắt bọn họ. Thế gian này căn bản không có ai có thể thành Đế. Tuyên cổ đến nay, toàn bộ cường giả cái thế đã đi đén cực điểm, bất kể bọn họ kinh diễm bao nhiêu, nhưng tới cuối cùng đều dùng sinh mệnh và máu để thử nghiệm con đường đáng sợ này, rõ ràng là không thể nào đi thông được.
Nhưng người cố chấp muốn tiến lên, cuối cùng đều chết cả!
"Ta tin chắc, thế gian này còn có đường đi thông tới đỉnh cao hơn. Cho dù nó không phải là Đế, cũng cao hơn Tiên Vương một chút." Thạch Hạo nói.
Hắn đã tự mình trải nghiệm qua. Khi mở ra Cổ Khí Khởi Nguyên, cái cốt quan do xương trắng tạo thành, không ngờ lại áp chế hắn tới mức suýt vẫn lạc, đã chứng minh rõ cái vấn đề này.
Thạch Hạo muốn tiến lên, hắn phải đột phá.
Trong ba ngàn năm tiếp theo, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, tỉ mỉ thôi diễn toàn bộ quá trình. Hắn tin rằng, lần này nhất định sẽ có đột phá.
"Con đường của ta, chính là tiến thêm một bước hoàn thiện pháp của ta." Thạch Hạo tự nói.
Hắn bây giờ đã đánh đâu thắng đó, một thân đạo hạnh đã đứng vững ở đỉnh cao nhất của Tiên Vương. Sở dĩ hắn có thể làm được như vậy, là vì hắn đã ra lục đại bí cảnh, thực lực bước ra được con đường của riêng mình.
Hiện tại, hắn muốn tiến thêm một bước hoàn thiện nó, xông vào trong Đế cảnh.
Trước đó, Thạch Hạo đã từng muốn mở ra đệ thất bí cảnh, nhưng kết quả lại thất bại, không thể tìm thấy nó.
Khi bị cốt quan áp bách, hắn suýt tí nữa chết đi, từng nhìn thấy tiểu nhân ngồi xếp bằng trong đoàn sáng trên đỉnh đầu mình, đã cùng nhau gào lên, không ngừng bị lún xuống giống chân thân hắn.
Lúc đó, cho dù cận kề tử vong, nhưng Thạch Hạo lại cảm giác lực lượng của mình lại tăng lên, tạm thời chống cự được cốt quan.
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh, đây không phải là điểm chung cực, nó hẳn là nên quy vị, hòa làm một thể với ta mới đúng!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Trên đỉnh đầu hắn có một đoàn sáng, đang trút xuống màn quang vũ, bảo vệ cơ thể hắn giúp nó vạn pháp bất xâm, nhưng đây hẳn chưa phải là bí cảnh chung cực.
Thạch Hạo cảm thấy, cái bí cảnh này cuối cùng sẽ trở lại vào trong cơ thể.
Tuy nhiên, khi hắn cố gắng thực hiện nó, muốn chân chính dung nhập vào cơ thể mình, độ khó khăn lại khiến cho hắn líu lưỡi, không có cách nào làm được.
Việc Hoang thức tỉnh nhưng lại không tiến vào Dị vực sát phạt, khiến cho một đám Bất Hủ Vương hoài nghi. Theo những gì họ hiểu về Hoang, vị hậu bối này vô cùng cường thế, suýt tí nữa đã bị bọn họ liệp sát, không ngờ khi tỉnh lại mà không tìm tới cửa, quả không hợp với lẽ thường.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng rất tức giận, muốn giết tới tận cửa, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hắn biết Dị vực có nội tình hơn người, phỏng chừng hiện tại đang giăng lưới, làm tốt chuẩn bị cho đại chiến.
Thạch Hạo nhẫn nhịn, quyết định sẽ xông quan trước, lại đi Dị vực đại khai sát giới, quét ngang chư Vương, triệt để kết thúc mối hận thù này một lần và mãi mãi.
Nếu như có người biết được suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ sửng sốt đến trợn mắt líu lưỡi, muốn trực tiếp quét hết chư Vương Dị vực sao? Đây là một loại đại khí phách như thế nào.
Thạch Hạo không có một điểm hảo cảm nào với Dị vực, đám Bất Hủ Vương đó, vì cái gọi là chìa khóa hạt giống, mà đã phạm phải sát kiếp quá nặng rồi.
Nếu như chỉ giết tu sĩ thì cũng thôi đi, bọn họ còn làm loại việc diệt tuyệt. An Lan một hơi bắt đi Tội châu, khiến cho sinh linh toàn diệt, rơi vào trong hắc ám.
Đây không phải là "một trò đùa nhỏ". Năm xưa, trong trận chiến Tiên Cổ, Cửu Thiên Thập Địa, toàn bộ tộc đàn đều bị diệt, chỉ có một số ít sinh linh tránh được một kiếp.
Mà sau trận chiến đó, toàn bộ thế giới đều rơi vào trong sự im lặng chết chóc, bởi vì sinh linh bình thường đều đã bị tàn sát sạch sẽ.
Trải qua tu dưỡng trong tuế nguyệt dài đăng đẳng, giới này mới khôi phục lại.
Thế nhưng, cũng đã trở nên một thời đại bị đứt đoạn, thiên địa tàn phá, ngay cả thành Tiên cũng không thể, hệ thống thiếu sót, rất nhiều tu sĩ không cách nào bước lên tầng cao hơn.
Thạch Hạo xông ra khỏi Đế quan, hành tẩu giữa thiên địa, thể ngộ mọi thứ trên con đường đi. Hắn ngửa đầu nhìn trời, bước lên Đế lộ, có thể thành công không?
"Có thể!" Hắn vô cùng khẳng định cách nói này.
"Con đường tu đạo, trăm lộ tranh phong, vạn tộc tranh giành, cần phải vượt khó tiến lên, làm gì có đại đạo nào bằng phẳng, chúng ta cần phải vượt qua mọi chông gai, bước ra một con đường đẫm máu!"
Ánh mắt Thạch Hạo trở nên kiên nghị, hắn quyết định, chuẩn bị đột phá thôi.
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh, đó là thần của bản thân ta, sao lại để ở ngoài cơ thể, ngồi xếp bằng trên đầu ta. Nó phải quay về trong cơ thể, để ta sử dụng, dung luyện thành một thể."
Thạch Hạo muốn dùng vũ lực ép nó dung hợp!
Con đường đẫm máu, không phải là con đường bằng phẳng, chỉ có thể khai phá, tiến bước thương ca (cảnh giới cao hơn).
Ngày hôm nay, sau khi Thạch Hạo trở về, chuẩn bị khiêu chiến Đế lộ, hắn chuẩn bị phá Vương thành Đế!
"Ngươi vì sao cứ phải cấp bách như thế. Việc này quá nguy hiểm, nếu như khi ngươi đột phá, Côn Đế lại đến thì phải làm sao?" Đệ nhị thiên hạ lo lắng nói.
"Có lẽ nên đi mời Bàn Vương, Hỗn Nguyên tiên vương bọn họ, hộ pháp cho ngươi!" Tiên Kim đạo nhân nói.
"Không sao, ta còn hy vọng tất cả bọn họ cùng nhau giá lâm!" Ánh mắt Thạch Hạo trở nên sắc bén.
Sau đó, hắn bắt đầu xông quan, ngồi xếp bằng trong tinh không, toàn thân phát ra vô lượng huyết khí, bắt đầu bước lên Đế lộ của mình.
Ầm ầm!
Có thể thấy rằng, ngũ đại bí cảnh của Thạch Hạo cùng nhau phát sáng, hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi trật tự thần liên, rậm rạp chằng chịt, lao về phía đoàn sáng trên đỉnh đầu hắn.
Đây không phải tiếp xúc bình thường, mà là dung hợp, muốn đưa vị "thần" trong đoàn sáng kia dung nhập vào trong, trở thành một thể.
Đông!
Cảnh tượng giống như khai thiên tích địa. Mảnh vũ trụ này rung chuyển, Hỗn Độn khí khuếch tán, chấn động tiên vực. Các phương cường giả đều bị kinh động, bởi vì động tĩnh này quá lớn rồi.
"Vị tiểu hữu này đang làm gì, thanh thế không khỏi quá lớn đi!" Trong Tiên vực, có một số Tiên Vương khó hiểu, nhìn chăm chú vào đó, cuối cùng đều lộ ra vẻ kinh sợ.
"Hắn muốn thành Đế, phá Vương thành Đế!"
"Quá liều lĩnh rồi, động tĩnh lớn như vậy chẳng phải muốn cả thiên hạ đều biết sao!" Một vị Tiên Vương nhíu mày nói, cảm thấy Hoang quá vọng động rồi, sẽ tự gây ra họa sát thân cho mình.
Dị vực nếu như mà biết, làm sao mà không ngăn cản chứ?
Ở Dị vực, sau khi Côn Đế biết chuyện này, tinh quang trong mắt tăng vọt nói. "Hắn muốn đột phá? Nực cười, vạn cổ đến nay, chưa từng có người nào bước ra được một bước đó. Hắn may mắn được trời cao chiếu cố, nên mới đi được tới bước này, vọng tưởng trở thành vô thượng Đế giả sao? Chúng ta hãy giá lâm, đưa hắn đi luân hồi!"
Nhưng rất nhanh Côn Đế lại nhíu mày nói. "Đây không phải là do Tiên vực cố ý dẫn dụ chúng ta tới rơi vào rọ chứ?"
"Không phải, Hoang thật sự đang đột phá, toàn thân loang lổ vết máu, sao tự phế bỏ bản thân rồi!" Có Bất Hủ Vương chắc chắn nói.
"Được, triệu tập nhân mã, đi tru sát Hoang, đi thỉnh Vô Thương, Bồ Ma vương, cùng lên đường!" Côn Đế nói.
Cường giả bên cjanh nghe tên liền biến mắt, Vô Thương là ai? Một vị Bất Hủ Vương vô cùng cổ xưa, có pháp lực miễn dịch, dũng quan thiên hạ, đây là một vị cường giả vô địch.
Bồ Ma vương, càng danh chấn chư giới, thiên hạ đều biết.
"Cái gì, Bồ Ma vương còn sống sao? Không phải đã vẫn lạc trong một trận chiến ở Tiên Cổ sao?" Có người kinh hãi tỏ ra nghi hoặc nói.
"Thời đại Đế Lạc, từng có người luyện ra một lò vô thượng Tiên đan. Giới ta từng quét ngang thiên hạ, đạt được quá nhiều bảo tàng, vừa hay phát hiện trong đó có một viên Tiên đan này, nên cứu được Bồ Ma vương." Côn Đế lạnh lùng nói.
"Tốt rồi, chư cự đầu tề tựu, cho dù Hoang có tiến thêm một bước, cũng có thể khiến hắn hữu tử vô sinh, càng huống chi là hắn căn bản không thể thành công!"
"Đi Giới Hải, liên hệ hai vị đạo hữu kia, bảo họ cùng tới giết Hoang!" Côn Đế lạnh giọng nói.
Mọi người đều kinh ngạc. Côn Đế đã kêu là đạo hữu, khẳng định cũng là cự đầu. Chứ nếu không, làm sao có thể đứng ngang hàng với lão ta được. Một luồng lực lượng như thế, cũng đủ để công hạ Tiên vực rồi chăng?
"Hoang, hắn chết chắc rồi!"
Có Bất Hủ Vương tin chắc rằng, lần này Tiên vực chú định sẽ máu chảy thành sông.
Nơi sâu trong Tiên vực, trong Tiếp Dẫn Cổ Điện, cửu đầu sinh linh mở bừng hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói. "Muốn đột phá sao? Đi, chúng ta cũng đi xem thử!"
Tiên vực đang đại loạn, các lộ cao thủ đều đang tụ tập lại, muốn xuất thủ với Hoang!