Lông thú toàn thân Hoàng Kim sư tử đều dựng đứng lên hết, giống như từng cây kim hoàng kim, hiện tại nó rất giống như một con nhím gai lớn màu vàng.
Liệt diễm hừng hực, từ trong mũi, miệng của nó phun ra ngoài, hơn nữa lỗ tai cũng ra khói, đỉnh đầu còn có hơi nước bốc lên, cảnh tượng kinh người.
Nó tức tới nỗi thất khếu ra khói, thật là tức muốn điên người.
Đường đường là Vô Uý sư tử, chấn nhiếp thiên hạ, năm xưa nhất mạch bọn nó còn dám khai chiến với nhất mạch Tiên Tăng, thú uy chấn thế!
Tuy nhiên, hiện tại trên mũi nó lại có một đống phân chim, điều này đối với nó thật quá sức tưởng tượng!
“Tức chết ta thôi, grào…” Hoàng Kim sư tử nhảy dựng ở đó, phát ra tiếng thét trầm thấp, còn không dám hét lớn, bởi vì Thạch Hạo đang nhìn chằm chằm nó, sợ nó huỷ đi Đại Hoang.
“Ta chịu không nổi nữa!” Hoàng Kim sư tử gầm lên, chấn bay phân chim trên mũi, sau đó bậc nhảy lên bay vào bầu trời, xông về phía vực ngoại.
Ở Thạch thôn không thể nào phát tiết, nó đành lao tới nơi vực ngoại không người. Ở nơi đó nó có thể tận tình gào thét, gầm rú.
“Sét đánh sao?”
Thạch thôn, một số người hoài nghi, không ít người tinh thần thô kệch vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Hình như là đầu sư tử mà Tiểu Hạo thúc thúc mang về đang gào thét.”
“Con sư tử đó cũng rất lợi hại, nó bị sao vậy, sao lại kêu như thế?”
“Nó bị Ngũ Sắc Tước ị một đống phân lên mũi.”
Một đám trẻ con đang xì xào bàn tán, những người lớn sau đó cũng biết chuyện, ai cũng thần sắc quái dị. Bọn họ đối với tồn tại như Ngũ Sắc Tước, tâm tình phức tạp, cảm thấy nó rất thần bí.
Lúc đầu, bọn họ căn bản không coi là chuyện to tác gì, cảm thấy nó không khác biệt gì một con Sơn Tước, sau khi ngày càng tiếp xúc nhiều hơn, ngày càng hiểu rõ, càng kinh nể nó hơn.
Đồng thồi, thôn nhân cũng có lý do hoài nghi nó, Liễu Thần cắm rễ ở đầu thôn, còn nó làm tổ ở cuối thôn, rất là đối xứng.
Rất lâu sau, Hoàng Kim sư tử quay về, vẻ mặt run rẩy, đó là biểu hiện cơn giận vẫn chưa nguôi, phiền muộn không thôi.
“Hoàng Kim sư tử, ngươi quay lại rồi à, chẳng phải chỉ là phân chim dính trên mũi thôi mà, không sao, lau sạch sẽ là được.” Trong thôn, một đứa trẻ còn đang mặc tả có lòng tốt khuyên bảo.
Khi nghe được những lời này, da mặt Hoàng Kim sư tử lại run lên kịch liệt, nhe hàm răng lớn trắng như tuyết, ánh mắt như muốn giết người, hận không được một ngụm nuốt trọn đứa trẻ này.
“Ngươi sao lại hù doạ ta, đống phân đó cũng đâu phải ta để trên mũi ngươi đâu.” Đứa trẻ đó không hiểu.
“Ngươi… câm miệng!”
Hoàng Kim sư tử giống như bị người đạp phải đuôi vậy, cắn chặt hàm răng sắc bén, trợn trừng mắt, vô cùng phẫn nộ, thật là khéo vạch vết sẹo của người ta mà.
“Hoàng Mao sư tử, ngươi thái độ gì thế, nó có lòng tốt an ủi ngươi, sao lại không biết cám ơn chứ.” Một đứa trẻ vẫn còn chảy nước mũi cảm thấy bất bình nói.
“Ta có thể cắn người không?” Hoàng Kim sư tử quay đầu lại hỏi Thạch Hạo, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, toàn thân lông mao lại dựng đứng.
Thạch Hạo trừng mắt nhìn nó chỉ nói hai chữ: “Không được!”
“Thúc, không phải con nói thúc chứ, con toạ kỵ lần này thúc dẫn về, tâm lý chịu đựng quá kém, không phải chỉ phân chim thôi sao?” Một đứa trẻ giống như ông cụ non nói.
“A… lão thiên a, người mau mang ta về Cổ giới đối diện Biên Hoang đi, ta chịu không nổi nữa rồi!” Hoàng Kim sư tử kêu lớn.
Kết quả, nó bị Thạch Hạo một cước đá qua một bên.
“Đầu sư tử này không được rồi, còn không bằng tên Đại Vương Bát đen thui đó, ngươi xem, nó rất biết bổn phận mình, biết thành thật yên phận nằm ngủ dưới gốc Thiên Thần thụ kia.” Thôn nhân bình phẩm.
“Không phải sao, ta cũng cảm thấy đầu Đại Hắc Quy kia còn mạnh hơn nó.” Có người gật đầu thêm vào.
Hoàng Kim sư tử thật là phiền muộn, nó là tồn tại đẳng cấp như thế nào? Ở nơi này khiến cho nó cảm thấy mọi thứ thật điên rồ, muốn phát điên cả lên.
Chỉ có Vân Hi là đang cười trộm, bởi vì nàng biết rõ đầu sư tử này khủng bố như thế nào, là tồn tại đẳng cấp nào, nhưng hiện tại lại xui xẻo như vậy.
Cho dù thôn nhân biết rõ nó đạo hạnh rất cao đi nữa, nhưng cũng chưa nhìn thấy nó phát uy, còn tưởng nó là toạ kỵ của Thạch Hạo, cũng khó để không sản sinh ra cảm giác so sánh mãnh liệt với con Đại Hắc Quy kia như vậy.
Thạch Hạo không rãnh quan tâm Hoàng Kim sư tử, hắn đang chăm chú nhìn tiểu Chân Long, nó đang từ không trung bay xuống, mang theo khí lành, kèm theo mưa ánh sáng, Long khí lượn lờ.
Thôn nhân đều vây lấy nó, bao gồm những đứa trẻ ở Biên Hoang, đây là Chân Long không ngờ lại xuất thế trước mặt chúng nó!
Long thân xích sắc dài hơn một trượng, có thể nói là rất nhỏ, không tính là lớn, vừa nhìn là thấy rất non nớt.
Nó giống như than hồng trong đêm đen, đỏ tươi bóng loáng, từng đợt xích hà, liền đôi Long giác cũng đỏ như kim cương máu vậy, đây là một đầu Chân Long xích hồng.
Cát Cô thần sắc phứt tạp, sau khi đáp xuống liền đi tới hành lễ với Thạch Hạo: “Cám ơn ngươi!”
Tuy rằng trước đó từng có chuyện không vui, vô luận là Hư Thần Giới còn có ở Hoàng đô Thạch quốc, đều bị Thạch Hạo trấn áp qua, nhưng hắn đích thực đã giúp đỡ nó.
“Không cần khách khí, bái ta làm sư phụ đi.” Thạch Hạo cười nói.
Thần sắc Cát Cô lập tức thay đổi, nó chưa từng có ý định như vậy.
Thạch Hạo tỉ mỉ quan sát, con Chân Long này cơ thể cường tráng, sức lực rất lớn, không hổ là Chân Long, nhục thân hoàn mỹ, khó có thể tìm được chỗ nào yếu nhược.
So với cảnh giới của nó mà nói, vô cùng kinh người!
Thạch Hạo biết bất kể là Long giác, còn có thể Thần dược, Long Lân Thảo…, đều bị nó hấp thu, có tác dụng to lớn, bổ sung lại những khiếm khuyết, không để lại mầm hoạ.
“Không tồi, rất tốt, là một con Chân Long hoàn chỉnh, huyết khí cường thịnh, sau này tu luyện làm ít hưởng nhiều, vượt xa sinh linh đồng giai khác.” Thạch Hạo gật đầu tán thưởng.
Cho dù Hoàng Kim sư tử tâm cao khí ngạo, một mực khinh thị hạ giới, lúc này cũng không thể không phục, Chân Long quả nhiên siêu phàm, so với nó lúc còn nhỏ tựa hồ lợi hại hơn “vài phần”.
“Nhục thân kiên cố, thần hồn cường đại, có lẽ không có vấn đề gì.” Thạch Hạo rất nhẹ nhõm, hoàn thành được tâm nguyện của đệ nhất nhân trong Thập Hung.
Thạch Hạo nôn lòng, hiện tại hắn rất mong chờ, bởi vì đây là một con Chân Long, bí thuật Chân Long được xưng là vô địch sắp xuất thế rồi!
“Bảo thuật gia truyền của người có mấy phần hoả hầu, trình độ tới đâu rồi?” Thạch Hạo ho khan hỏi.
Hoàng Kim sư tử khinh thường, thầm oán, trực tiếp nói muốn học loại bí thuật đó không được sao?
Xích Long xấu hổ, nó có chút khó khăn nói: “Chỉ là da lông thôi.” Sau đó nó đột nhiên thần sắc đại biến nói: “Ta không có đạt được truyền thừa phần sau!”
Thạch Hạo biết cuối cùng cũng đã xuất hiện vấn đề lớn!
Hắn liền cảm thấy, không có Cửu Chuyển Hoàn Dương Thảo, có thể có sai xót, không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới vậy.
Tiểu Xích Long bản thân không vấn đề, bất kể là nhục thân hay là thần hồn, đều mạnh mẽ kinh người.
Nhưng mảnh vỡ lạc ấn trong huyết dịch của nó lại không hoàn chỉnh, truyền thừa đạo thống vô địch liên quan tới Chân Long không được ghi lại, nó không hoàn toàn đạt được.
Phương pháp tu luyện bình thường, nó đều tinh thông, nhưng bí thuật Chân Long mạnh nhất lại thiếu đi hoàn toàn.
Thạch Hạo ngẩn ra, hắn còn đang mơ mộng tới Chân Long đại pháp đó, không ngờ bí thuật vô địch đó lại không được truyền thừa lại?
Cát Cô sợ hãi, đây là chuyện lớn, bảo thuật mạnh nhất của Chân Long không có bên trong huyết dịch, những gì nó có cũng chỉ là những Chân Long pháp đã biết trước đây.
Tuyệt học áp đáy hòm của tộc Chân Long lại không có!
“Việc này phải xử lý sao đây?” Hoàng Kim sư tử phát sầu, bởi vì nó cũng đang thèm khát, muốn cùng Thạch Hạo học lỏm Chân Long bí thuật, kết quả lại không được gi cả.
“Hư Thần Giới!” Đột nhiên, tiểu Xích Long nói.
“Ý gì?” Thạch Hạo trong lòng giật mình.
“Hai lão quái đó nói qua với ta, chỉ cần ta có thể phá vỡ kỷ lục của ngươi, có thể ở chỗ bọn họ đổi lấy bảo thuật mạnh nhất, ta nghĩ… nơi đó có bí thuật Chân Long.” Cát Cô nói.
Nó từng quyết chiến với một thanh niên tên là Tây Cố, hai người được xưng là song Thạch đương đại, dẫn phát tới náo động cực lớn.
Thạch Hạo sắc mặt âm trầm bất định, hắn vốn cũng muốn đi Hư Thần Giới, định dùng mười mảnh vỡ bằng đồng của mình đi đổi lấy bảo thuật, vốn còn chưa quyết định lựa chọn loại nào, hiện tại xem ra, chỉ có thể chọn Chân Long bí thuật?
“Ta cảm thấy, ngươi hiện tại niên kỷ còn nhỏ, đạo hạnh chưa đủ, tuỳ theo ngươi trưởng thành, truyền thừa ẩn chứa trong huyết dịch của người sẽ từ từ hiện rõ.” Thạch Hạo nói.
Bởi vì, nếu hắn đi Hư Thần Giới trao đổi, chỉ có thể chọn một loại bí thuật.
Hắn hiện tại có chút khát vọng bảo thuật Chân Hoàng!
Nếu như tiểu Xích Long phục hồi, vậy tương lai liền có khả năng xuất hiện Long Phượng Trình Tường loại dị tượng vô địch đó!
Bởi vì có truyền thuyết nói rằng, một khi có người đồng thời nắm giữ bí thuật Chân Long và Chân Hoàng, hai bên có bổ trợ cho nhau, khiến uy lực gia tăng gấp bội.
Hiện tại có một con Chân Long trước mắt, nếu như lại đi Hư Thần Giới tìm kiếm Chân Hoàng bảo thuật, tình cảnh lý tưởng đó không còn xa nữa.