Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân kiệt một đời, ấy vậy vẫn không tránh được việc bỏ mạng thương tâm phía cuối con đường.

"Tiền bối!" Thạch Hạo đứng gần bên nghẹn ngào, làm sao đối diện được đây? Hắn đưa những thần thảo, lá cây tiên dược qua thế nhưng Mạnh Thiên Chính lắc đầu, như vậy đã đủ để chứng minh tất cả.

Tình cảnh này sao không khiến người ta bi thương chứ, một trận chiến tuyệt thế qua đi và đã bảo vệ được Đế quan, thế nhưng đại trưởng lão Mạnh thiên Chính lại đứt đoạn đi con đường của mình, còn phải chôn vùi bản thân nữa.

Chiến y hoàng kim nhuộm đầy máu, có của kẻ thù và cũng có của chính mình, sự huy hoàng sắp sửa kết thúc.

"Ta có một tiếc nuối, là không thể thành Tiên." Mạnh Thiên Chính khẽ nói, đáng lẽ trong hoàn cảnh này sẽ không thể nào thành Tiên thế nhưng hắn lại đi ra một con đường khác biệt và gần như đã thành công.

Nhưng mà, vì trận chiến cuối cùng này, vì bảo vệ Đế quan nên hắn đã tự đoạn đi huy hoàng một đời, từ bỏ vinh quang tuyệt thế vốn có.

Lúc này, tuy rằng hắn có phong độ tuyệt thế nhưng tóm lại cũng không phải tiếc nuối.

Khí tức của Mạnh Thiên Chính đang nội liễm, sóng sinh mệnh như đang được trì hoãn chứ không còn rực rỡ như trước, không còn mênh mông như đại dương nữa, hiện giờ là yên tĩnh.

"Ở trong lòng con, tiền bối còn hơn cả Tiên nữa!" Thạch Hạo lên tiếng, hắn luôn mang theo lòng kính ý không gì sánh nổi đối với Mạnh Thiên Chính, đây là lời nói thật lòng.

"Ông bạn già, ngươi muốn đi nơi nào, yên giấc nơi đâu?"

Lão già của Tiên viện bước tới, muốn đưa tiễn bạn già của mình một đoạn đường, trong lòng hắn tràn ngập thương cảm, quen biết hơn nửa kỷ nguyên nhưng hiện giờ lại phải tiễn biệt.

Đế quan tu bổ gần như đã hoàn thành, những người kia trước sau lần lượt tiến tới.

"Đạo hữu, chúng ta tiễn ngươi!" Có người thở dài, Chí Tôn đưa tiễn, bọn họ biết, đã không thể cứu vãn được gì.

Mạnh Thiên Chính nhất định sẽ chết, không ai có thể phục sinh hắn lại.

"Ta không cần nơi mai táng, không cần bia mộ, cứ chôn trong toàn bộ đất trời này, trầm miên nơi Biên hoang là tốt rồi. Nơi đây là địa phương chiến đấu cuối cùng của ta, vậy cứ thủ ở nơi này đi." Mạnh Thiên Chính nói.

Những lời này khiến lòng người đau đớn.

"Tồn tại cùng đất trời!"

Mạnh Thiên Chính quát lớn rồi chấn động mạnh đẩy tất cả mọi người lùi lại, đồng thời lấy ra một luồng thần quang đưa Thạch Hạo tiến vào Đế quan.

Ầm ầm!

Thời khắc này, Mạnh Thiên Chính bùng phát, toàn bộ thân thể đều phát sáng tựa như đang bốc cháy, thả ra sức mạnh bất hủ.

Một luồng gợn sóng chí cường cuộn trào bao phủ trên trời dưới đất, mái tóc đen phấp phới, ánh mắt sắc bén như điện, khí tức của hắn chợt tăng vọt.

Từ trong cơ thể bốc lên từng luồng tiên quang, tiên vụ mịt mờ bao phủ lấy hắn khiến nơi ấy trong rất thần thánh, tựa như Chân Tiên giáng thế!

"Mạnh tiền bối!"

Trên Đế quan, tất cả mọi người đều giật mình, hắn đang phóng tích toàn bộ, mục đích là gì?

"Đạo huynh quả nhiên khí thôn sơn hà, anh hùng cái thế, dù cho sinh mạng không còn nhiều, sắp sửa lìa trần mà cũng phải đánh ra một đòn tối hậu, đạp lên Tiên lộ!" Vương Trường Sinh cảm thán.

Tất cả mọi người đều hiểu, Mạnh Thiên Chính dù sinh mệnh không còn nhiều thì cũng không hề cúi đầu, dũng mãnh tiến lên, muốn bước ra một bước cuối cùng, hoàn toàn thành Tiên.

Việc này đánh đổi quá lớn, hắn đang đốt đại đạo, thiêu tinh khí thần, dùng toàn bộ khả năng để xông ra khỏi cách trở của hoàn cảnh lớn trong thiên địa này, muốn bước vào lĩnh vực Tiên đạo.

Là đang nghịch thiên!

Ai cũng biết, hắn là người phụ trọng thương, không thể nào đảo ngược được, hiện giờ lại liều mạng như thế thì dù cho có đặt chân vào lĩnh vực Tiên nào cũng không sống được.

Hắn sẽ chết rất thê thảm!

Bởi vì, vào lúc ấy hắn đã tiêu hao toàn bộ rồi.

Không thể sống tới lúc thành Tiên, vậy thì huy hoàng trong chớp mắt, một đòn đánh xuyên và chứng minh rằng mình đã từng tới đây, đánh nát ma chú của kỷ nguyên này, đánh vỡ ràng buộc.

Mạnh Thiên Chính với phong thái vô song, lúc này rực rỡ và vĩnh hằng, tất cả mọi người đều rút lui tiến vào Đế quan, không thể tới gần được.

Mưa ánh sáng tung bay mang theo khí tức Tiên đạo, mang theo chiến ý bất diệt, đó là ý chí, lòng bất khuất, sự không cam của hắn, tiến hành trận chiến nhân sinh cuối cùng.

Cất bước hướng về Tiên đạo!

Mưa ánh sáng tung bay tỏa ra ánh sáng thành Tiên đầy óng ánh, rọi sáng toàn bộ Biên hoang và cũng rọi sáng đời này!

Bên trong Đế quan, mọi người đều chấn động.

Quá tiếc nuối, nếu như thần thai bên trong cung lớn kia không bị tổn hại, đạo quả không thương tổn thì hắn sẽ không trở thành anh hùng mạt lộ, có thể tự nhiên thành Tiên!

Ầm ầm ầm!

Mạnh Thiên Chính đang động, diễn dịch pháp môn vô song, khí tức Tiên đọa mờ mịt, đầy trời đâu đâu cũng là khí lành, ánh sáng thành Tiên che kín cả thân thể khiến hắn càng ngày càng thần bí và to lớn hơn.

Dường như Chiến thần chuyển thế, cũng như là Tiên đang phục sinh!

Lúc này, tuy rằng Mạnh Thiên Chính đã là anh hùng mạt lộ thế nhưng vẫn là khí thôn sơn hà như trước, hắn hét dài chấn động cả Biên hoang, hắn đang ở bên trong ngọn lửa vĩnh hằng, óng ánh và khiếp người.

Ầm ầm!

Mạnh Thiên Chính giơ tay chọp lấy từng ngôi sao lớn bên ngoài vực ngoại, dùng pháp lực mang theo khí tức Tiên đạo luyện hóa để trùng tu Đế thành, nhanh chóng chữa trị cho hoàn tất.

"Đã vượt qua Chí Tôn, hai chân đã đặt vào lĩnh vực kia rồi ư?" Có Chí Tôn chấn động run run nói.

Trước đây không lâu, Mạnh Thiên Chính cũng chỉ hơi hơi đặt chân vào lĩnh vực Tiên đạo nhưng cũng đã chấn động đương đại rồi, bởi vì lúc đó dù gì cũng đã vượt qua Chí Tôn, bễ nghễ thiên hạ.

Hiện giờ, hắn thật sự đã thành công ư? Toàn thân đã tiến vào trong lĩnh vực kia?!

Chỉ là, tử vong cũng đã sắp tới.

Đạo quả đời này đang bốc cháy trong ánh lửa rực rỡ của Tiên đạo.

Ầm ầm!

Đột nhiên, phương hướng Thiên uyên chợt rung lên bần bật, nơi đó ầm ầm dậy sóng, biến pháp tắc sôi trào.

Thiên uyên không ngừng trút xuống dưới những luồng xích thần trật tự rồi nhấn chìm nơi ấy.

"Gào!"

Cũng trong lúc đó, phương hướng dị vực cũng truyền tới tiếng rống lớn, có cường giả cái thế đang động, có thể thấy được mâu của An Lan, đại kích của Vô Thương, tất cả đều đang xuất hiện bên trong Thiên uyên.

Lúc ban đầu thì đại kích của Vô Thương đã ở chỗ đó mà muốn chọc ra một con đường để đưa một vị Bất Hủ giả tới đây, để hắn mai táng diệt sạch Đế quan.

Hiện giờ, không chỉ là một món binh khí mà là hai ba món đang nhận lấy sức mạnh tựa như nguyền rủa, ứng phó toàn lực để đưa tên Bất Hủ giả kia qua Thiên uyên.

Biến đổi quá nhanh!

Răng rắc!

Cuối cùng, có binh khí rạn nứt thậm chí là bị bẻ gẫy.

Bọn họ nhanh chóng thu tay lại, không cách nào tiếp tục được nữa, nếu không sẽ hoàn toàn hủy đi binh khí cái thế, mọi thứ chuẩn bị trong năm tháng dài đằng đẵng vừa qua sẽ dã tràng xe cát hết.

Pháp khí đại đạo của bọn họ không thể gặp sai sót được, tương lai còn phải chinh phạt đất trời kia.

Bởi vì bọn họ biết rõ sự tồn tại của Tiên vực, hiện giờ không thể để bị tổn thương quá nặng.

Trên tường thành Đế quan, tất cả mọi người đều chấn kinh, tuyệt không ngờ rằng thời khắc sống còn này lại xảy ra chuyện như thế, quá nguy hiểm, cũng may đối phương đã thất bại!

"Ha ha, ha ha..."

Đột nhiên có tiếng cười lớn truyền tới, bắt nguồn từ Thiên uyên.

Ngay khi mọi người cho rằng hữu kinh vô hiểm thì có một bóng người lao ra, hắn lảo đảo đầy người là máu, vết thương nằm dày đặc sâu tới tận xương.

Thậm chí, huyết nhục nhiều nơi gần như đã bóc ra toàn bộ, xương cốt vẻ gãy, một phần thân thể uốn lượn biến dạng, là chịu lấy sức mạnh vô thượng gây nên.

Ầm!

Thế nhưng, một lát sau hắn liền đứng thẳng lưng, tinh lực che đậy tinh không, chấn động Biên hoang mênh mông này.

Khí tức Bất hủ ngập tràn, pháp lực chí cường mãnh liệt, thần quang vô thượng lan tỏa tựa như là một con Khổng Tước minh vương giáng thế đang phóng thích khí tức Tiên đạo vô thượng.

Đây là một vị Bất Hủ giả, hắn đã thành công tiến tới.

Vài món binh khí kia đã thảo phạt, dùng mọi khả năng để che chở và giúp hắn qua ải.

Trong thiên địa, sát khí chọc thẳng xương cốt, toàn bộ càn khôn nứt toác, chỉ vì hắn đang đứng nơi đó và lạnh lùng nhìn lại.

Bất Hủ giả, đang nhìn xuống Đế quan!

Làm sao sẽ như vậy chứ? Mọi người gần như rơi vào hầm băng, lạnh toát từ đầu tới chân, cảm giác sự lạnh lẽo âm trầm cực kỳ.

Đều cho rằng đại chiến đã kết thúc, có thể yên ổn sống mấy trăm năm, nghênh đón một khoảng thời gian hòa bình nhất, nhưng nào ngờ chỉ trong chớp mắt cuối cùng lại xuất hiện một vị Bất Hủ giả.

Bên trong Thiên uyên không ngừng buông xuống pháp tắc, xích thần trật tự, hoàn toàn đã phong tỏa nơi đó lại, quy tắc còn dồi dào hơn cả trước đây đang sục sôi.

Hoàn toàn chính xác, bên kia cũng không cách nào cưỡng ép xông qua nữa.

Thế nhưng, vị Bất Hủ giả vừa qua đây phải làm sau giờ, ai có thể chặn, ai có thể chống đỡ?!

Bất Hủ giả nhìn về phía Mạnh Thiên Chính lộ vẻ khác thường đầy bất ngờ, bởi vì người này đang tỏa ra làn khí lành Tiên đạo, là đang đứng trong lĩnh vực mới tinh.

"Thú vị, trước giết ngươi cái đã!" Bất Hủ giả của dị vực lộ ra ý cười tàn khốc từng bước áp sát tới.

Khi nhìn thấy sinh linh này xuất hiện thì mọi người trong Đế quan đều tê dại da đầu, trong lòng u ám đầy tuyệt vọng.

Thế nhưng, sau khi Mạnh Thiên Chính nhìn thấy hắn thì không còn chút ủ rủ nào nữa, ngược lại là nở nụ cười tươi rói, mang theo chiến ý cùng với phong thái tuyệt thế.

Hắn nhanh chân bước lại, chủ động nghênh tiếp tiến lên, nói: "Không thể thành Tiên, tâm có tiếc nuối, đây là đang bù đắp sự tiếc nuối cho ta ư?"

Hắn cười lớn, chiến y hoàng kim chảy xuôi sự huy hoàng tựa như ánh sáng lộng lẫy của thái dương, phong ra hào quang Tiên đạo, dù cho có chết trận cũng phải vượt qua tọa hóa của sự yên tĩnh.

Tinh thần của Mạnh Thiên Chính trở nên phấn chấn, mái tóc đen rối nùi mang theo lòng tin mạnh mẽ, muốn quyết đấu với Bất Hủ giả.

"Ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ giết ngươi rồi!"

Bất Hủ giả lạnh lùng nói, đồng thời vung tay, bàn tay này nhanh chóng hóa lớn ép xuống phía Mạnh Thiên Chính.

Mạnh Thiên Chính lấy xuống cung gãy, bên trong vẫn đang có máu tươi rỉ ra rơi lên người hắn, đồng thời từ bên trong hạ xuống một bộ thân thể mang theo ánh sáng yêu dị.

Đó là thần thai và cũng là đạo quả của hắn ư?

Ầm!

Một lát sau, một luồng khí thế khủng khiếp nuốt hết thiên địa, ánh đen đè ép thế gian.

Hoặc là, nói là thần thai cũng không phù hợp cho lắm, đó tựa như là một bộ thân thể ma đang tản ra khí tức yêu dị, ánh đen che đậy cả càn khôn.

Mà lại, bản thân của Mạnh Thiên Chnhs cũng đang phát sáng hừng hực như thiên hỏa, như mười mặt trời chiếu rọi, bản thân hắn như là thần thai phóng thích ra hào quang Tiên đạo, vĩnh hằng bất hủ.

Vù vù, hai bộ thân thể đồng thời đánh giết về trước.

Kinh văn Bất Diệt lan tỏa đánh vỡ vĩnh hằng, nhìn thấy được trường sinh!

Bịch trầm vang, thần quang âm dương soi sáng cổ kim tương lai, Mạnh Thiên Chính cùng với thân thể ma đánh giết đối thủ, đánh văng bàn tay đang lao tới kia ra.

Bất Hủ giả từ từ thu tay lại, đầu ngón tay tê dại và có máu nhỏ xuống.

Hắn lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Thiên Chính, nói: "Cũng khá đó chứ!"

"Vung tay giết ta? Ngươi chưa xứng!" Mạnh Thiên Chính lên tiếng.

Trên tường thành Đế quan, tất cả mọi người đều chấn động, Mạnh Thiên Chính đang chiến đấu với Bất Hủ giả?

Là muốn đánh vỡ thần thoại, nhìn thấy trường sinh ư?!

Thời khắc này, Mạnh Thiên Chính chia làm hai người, một người thần quang chiếu rọi, tóc đen rối bời, người khác thì lạnh lùng nghiêm nghị, dường như Ma thần cái thế!

Bọn họ đều rất trẻ, đều ở năm tháng hoàng kim, vóc người cao ráo kiên cường, ánh tư bột phát, thế nhưng một người mái tóc đen còn người kia lại tóc trắng như tuyết, hoàn toàn khác nhau.

Tương đồng chính là, đều vô cùng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh Tiên đạo, mặc lấy chiến y hoàng kim, anh tư khiếp người, sức mạnh vô thượng lan tỏa.

Mạnh Thiên Chính quát lớn: "Hôm nay, tiến lên trong sát phạt, cất bước trên con đường máu, tiếc nuối đời này sẽ do ngươi bù đắp, quyết chiến trên con đường thành Tiên!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK