Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Húc tức giận tới mặt mũi méo xệch. Ngũ quan cũng muốn vặn vẹo, nhìn chằm chằm Thạch Hạo đứng ở đó, y rất muốn một tát đánh qua.

Đáng tiếc, còn chưa đi tới Giác Đấu trường.

"Ta nói, ngươi đây đang dẫn ta đi đâu đó, còn không phải là một cái khách điếm sao?" Thạch Hạo tỏ ra nghi vấn.

Đây là một tiệm khách điếm, tọa lạc ở trước mặt, rất là hùng vĩ, cũng rất là khí phái. Trước cửa có hai con đại Kỳ Lân bằng tượng đá, tỏa ra ánh sáng lung linh, thỉnh thoảng còn có đại đạo phù văn sáng lóa.

Từ trong khách điếm này không ngừng tỏa ra Tiên khí, vừa nhìn là biết, nơi này không hề tầm thường, là một chỗ tốt để cho tu sĩ dừng chân và tu hành.

"Trong khách điếm này chính là Giác Đấu trường, cái Giác Đấu trường này không giống như dưới hạ giới các ngươi." Tần Lâm giải thích cho hắn.

Bàn Vương thành, khách điếm cũng không phải bình thường, không chỉ vô cùng hùng vĩ, khí phái, mà bên trong cũng rất không tầm thường, còn có động thiên khác.

Sát na khi bước vào, Thạch Hạo liền lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì Tiên khí mông lung, quá nồng đậm, ẩn chứa lượng lớn vật chất bất tử.

Danh tự của khách điếm này cũng không bình thường, tên là Hỗn Độn khách điếm.

Bất quá, giá cả nơi này cũng cao tới dọa người, tu sĩ bình thường chỉ có thể chùn bước, không dám tiến vào nơi này.

Một vị tu sĩ thực lực không tầm thường khuôn mặt tươi cười lên nghênh đón, đạo hạnh người này rất sâu, nhưng cũng chỉ là một tiểu nhị trong khách điếm này, ở nơi này đón khách, đồng thời cũng có chưởng quỷ tự mình chạy tới.

Thạch Hạo kiến thức được giá cả nơi này không rẻ, Kim Húc lấy ra thần nguyên, để tạm ứng cho nơi này, số lượng không ít, quả thật không phải là đắt bình thường.

Khi đến phiên Thạch Hạo thì không có, Bạch Trạch cắn răng giúp hắn tạm ứng. Dọc đường đi từ hạ giới vào Tiên vực, Bạch Trạch thật sự là có chút chịu không nổi nữa. Khi ở hạ giới thì bị Thạch Hạo trấn áp, sau khi quay về Tiên vực lại không ngừng giúp hắn dẹp loạn, có chút phát điên rồi.

"A, tu sĩ tới từ thế giới tàn phá, còn phải có người tạm ứng. Bất quá, quy củ ở nơi này của chúng ta rất nghiêm. hắn không có vấn đề chứ?" Chưởng quỷ để hàm râu cá trê, mặt trắng nõn. Bộ dạng rất là gian trá, cặp mắt láo liên liếc qua cả người Thạch Hạo.

"Yên tâm, Bàn gia và Ngao gia đều truyền ra pháp chỉ, một đường cho qua, đưa thiệp mời cho hắn, ngươi không cần lo lắng." Tử Côn nói.

Thạch Hạo lườm chưởng quỹ một cái, cũng không có phản ứng gì khác.

Bất quá, khách điếm này cũng là đáng giá, sau khi chân chính đi sâu vào trong. Thạch Hạo cũng động dung, ở trong này còn có động thiên khác, cùng với bên ngoài trông hoàn toàn không giống nhau.

Đây là một cái tiểu thế giới, bị khai mở thành động phủ!

Phía trước, có các hòn đảo lơ lửng trong hư không, một tòa lại một tòa linh sơn đứng sừng sững trong tầng mây, đếm không xuể, quỳnh lâu ngọc vũ tọa lạc bên trên đó.

Đây là tiên gia phúc địa chân chính, không phải là những cái gọi là Tiên thổ trên danh nghĩa như ở dưới hạ giới.

Chân Tiên lựa chọn bế quan ở nơi này cũng được, tiên thiên tinh khí dồi dào, dâng trào cuồn cuộn.

Hiển nhiên, nơi này không phải là một khách điếm bình thường như tên gọi của nó, mà bên trong ẩn chứa một tiểu thế giới, thai nghén ra thiên địa tạo hóa.

Dựa theo giới thiệu của chưởng quỹ, cao quý nhất chính là phòng số một chữ Thiên, chính là nơi động phủ của Tiên Vương, nơi đó có bản nguyên tinh khí nồng đậm tới dọa người, đại đạo ẩn hiện.

Đó chuyên chuẩn bị cho Tiên Vương!

Đừng nói là mọi người ở đây, cho dù là Chân Tiên tới nơi này, cũng đều nuốt nước miếng, ở trong này tu hành còn nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Cụ thế nhanh hơn bao nhiêu, người bình thường cũng không biết được, bởi vì họ không có tư cách đi thể nghiệm.

Động phủ Tiên Vương, không phải chỉ là nói mà thôi, giá cả rất đắc đỏ, mà người bình thường dù có tiền cũng không có biện pháp đi vào, sẽ bị đại đạo phù hiệu trong đó ép cho bạo thể.

Loại địa phương này, đều đã tự thành một giới, tự nhiên có Giác Đấu trường.

Thế lực sau lưng khách điếm này cũng không thể nào coi thường, chứ nếu không cũng không thể nào tồn tại được.

"Bàn Vương thành lớn như vậy, tổng cộng cũng chỉ có mấy cái khách điếm là có được động phủ Tiên Vương. Hỗn Độn khách điếm chúng ta cũng là một nhà trong số đó." Chưởng Quỹ từ tốn nói.

Một cái khách điếm, phòng số một chữ Thiên nếu là động phủ Tiên Vương, thế thì thật là khó lường, không ai dám ở nơi này diễu võ giương oai.

Khi mọi người nói rõ ý định khi đến đây, là sử dụng Giác Đấu trường, người trong khách điếm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tới đây, hoàng mao, sớm một chút dâng lên tài nguyên Tiên đạo, đánh nhanh thắng nhanh nào." Thạch Hạo ngoắc ngoắc tay.

Trong mắt Kim Húc lóe qua tia lục quang, giống như là dã thú vậy, hận không được lập tức xông qua đó, thật là chịu không nổi tên tiểu tử này, sớm đã muốn xé nát hắn ra rồi.

Giác Đấu trường vô cùng hùng vĩ, tên là hỗn độn Giác Đấu trường, chiếm diện tích cực lớn, lấy một loại nham thạch nào đó cấu tạo thành, đầy ý chí cổ xưa, tựa hồ là cự thạch được lấy ra từ vách núi cheo leo.

Bốn phía Giác Đấu trường được bao bọc bởi những tảng đá với phù văn đan xen. Đây là để bảo vệ Giác Đấu trường này, đồng thời để phòng tránh bảo thuật của người chiến đấu trong đó xung kích ra ngoài, gây tổn thương cho người quan chiến.

"Yên tâm, Giác Đấu trường này rất là rắn chắc, hỗn độn Giác Đấu trường có thể chỗng đỡ nổi cả đại chiến của Chân Tiên!" Chưởng quỹ rất tự phụ, dùng tay vuốt vuốt hàm râu cá trê nói.

Đồng thời, lão còn nói rõ, nếu đánh cược ở nơi này, khách điếm cũng sẽ lấy tiền cược, chiếm khoảng một thành.

"Quả thật là kinh doanh không vốn mà." Thạch Hạo nói, hắn rất bất mãn. Trong cách nhìn của hắn, hoàng mao chính là con dê béo dâng lên tài nguyên Tiên đạo cho hắn, kết quả lại bị người khác chia mất một thành.

"Nếu không phục, các ngươi cứ ra đường lớn mà quyết đấu, bất kỳ một khách điếm nào cũng là cái giá cả này." Chưởng quỹ thản nhiên nói.

"Tới đi!" Kim Húc quát, y đã bước lên Giác Đấu trường.

Lúc này, nơi đây đã đứng rất nhiều người, có một số là đi theo vào, có số là khách trọ vốn có của khách điếm này.

Chưởng quỹ híp đôi mắt lại, rất là vui vẻ nhìn thấy loại việc này phát sinh, tiến vào khách điếm đều phải tiêu hao tiền tài. Lão đương nhiên hy vọng có thể hấp dẫn càng nhiều người đến, liền vẫy vẫy tay, kêu một tên tiểu nhị tới nói: "Ra ngoài đường tuyên truyền, nói với mọi người, nơi này có người xưng là cao thủ vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo, khó cầu một bại."

"Yên tâm, không cần ngươi đi tuyên truyền, một đám lớn nhân mã đã sắp tới rồi." Tần Lâm khẽ cười.

Chưởng quỹ lập tức xấu hổ.

Quả nhiên, chỉ một chốc lát thời gian mà thôi, đã có không ít người chạy đến, đều là nhân mã của các đại gia tộc, không chỉ có người trẻ tuổi, mà những danh túc lão tiền bối cũng có.

"Di, đó là thần nữ của gia tộc Khổng Tước Vương!"

"Ta thấy được ai đây, đường huynh của vị đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia cũng tới rồi!"

"Uhm, động tác của mấy đại gia tộc Chân Tiên trong thành cũng nhanh thật, không ngờ đều đã xuất hiện ở nơi này."

. . .

Thời gian không bao lâu đã có một nhóm lớn người tới, lập tức khiến cho hai mắt chưởng quỹ phát sáng, bộ râu cá trê không ngừng run lên.

"Tới đi, thổ dân của vùng đất nghèo khổ, hôm nay Kim gia ta sẽ giáo huấn ngươi, khiến ngươi biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!" Kim Húc hét lên.

Vốn y cũng không tới mức phải nói ra những lời này, nhưng thật sự y đã bị Thạch Hạo chọc cho phát điên rồi, hiện tại nhìn thấy Thạch Hạo bước lên Giác Đáu trường, y liền trực tiếp động thủ.

"Hoàng mao, bản đế ở đây, nhanh chóng quỳ lạy, nếu như không phục, sẽ tự mình trấn áp ngươi!" Thạch Hạo hét lớn, so với Kim Húc còn to hơn.

Lúc này đã tới rất nhiều người, nghe được hắn nói những lời này. Lập tức không nhịn được mà cười vang, quả thật là cuồng vọng, ngay cả hai chữ bản đế mà cũng dám tự xưng ra.

Ở Tiên vực này, ngay cả người của gia tộc Tiên Vương cũng không dám tự xưng bản thân như thế.

"Phốc phốc!"

Một số nữ quyến cười ngập cả người, bởi vì cảm thấy vô cùng tức cười với hai chữ hoàng mao mà Thạch Hạo thốt lên. Ai cũng biết Kim Húc bình thường kiêu ngạo bất tuân, hiện tại lại bị người ta trêu chọc như thế.

"Tiểu tử, ngươi chết đi cho ta!" Hoàng mao nổi giận.

Oanh một tiếng, y há miệng hét lên, phong lôi cuồn cuộn, mây khói thao thiên, một cái móng vuốt lớn chộp về phía trước, kim quang bành trướng, sấm sét vang dội.

Y đã vận dụng toàn lực, vừa lên chính là bản mệnh thần thoong, hiển hóa ra pháp thể, là một cái móng vuốt Sư Tử, hoàng kim sáng lạn, sắc bén vô song.

Đây là một đầu Sư Tử tinh, trong lúc lắc đầu quẫy đuôi, hiển hiện ra chín cái đầu lâu!

Đây là chủng tộc mạnh mẽ tuyệt thế, không phải hậu đại hỗn huyết như ở dưới hạ giới, đây là huyết hống đỉnh cấp nhất của nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử, là chỗ để cho y kiêu ngạo.

Đang!

Thạch Hạo tung ra một quyền, đánh bay nó đi nói: "A, Cửu Đầu Sư Tử, thật là tọa kỵ tốt, ta ở hạ giới cũng nuôi một đầu Vô Úy Sư Tử, ngươi đi làm bạn với nó đi."

Phốc phốc

Một đám người lại bị chọc cho cười vang, còn có người dám bảo truyền nhân của gia tộc Chân Tiên đi làm tọa kỵ? Bộ tộc đó nếu không liều mạng với ngươi không được.

"Ngươi nạp mạng đi!" Kim Húc giết tới đỏ mắt, đại chiến với hắn, thi triển ra các loại bảo thuật, khói bụi mù mịt, điện quang vàng óng như là biển, thao thao bất tuyệt.

"Không phải có truyền thuyết sao, Cửu Đầu Sư Tử từ xưa đến này là một trong những tọa kỵ mạnh nhất!" Thạch Hạo lại khiêu khích, trước là nói người ta mạnh, sau vẫn lại là tọa kỵ.

Một đám người đều cạn lời, ở Tiên vực ai dám coi Cửu Đầu Sư Tử là tọa kỵ, chỉ là Tiên Vương!

"Giết!" Cửu Đầu Sư Tử đại nộ, chín cái đầu lâu đồng thời phun ra kiếm quang, vô kiên bất toái, trảm phá hư không, muốn tuyệt sát Thạch Hạo.

Thạch Hạo vung tay lên, lông vũ kim sắc bay đầy trời, đều là lông của Côn Bằng, bay đầy trời càn quét hết những kim quang đó, chém giết vô cùng kịch liệt.

Tràng chiến đấu này vô cùng đặc sắc, cũng tương đối kịch liệt. Từ lúc bắt đầu đã liều mạng chém giết bằng bảo thuật, rồi tới nhục thân đối kháng, sau đó lại so đấu đạo hạnh, cuối cùng mỗi người lại tự thi triển thần thông cấm kỵ, giết tới khó phân thắng bại.

Ở ngoài quan chiến, rất nhiều người gật đầu, không ngừng khen hay, cũng có người khinh thường, thầm nói, loại thủ đoạn như vậy mà cũng dám kêu gào, tự xưng là Đế?

Bạch Trạch, Tử Côn sắc mặt quái dị, tâm tình tương đối phức tạp. Bọn họ là người đầu tiên phát hiện ra dị thường, tên gia hỏa này làm sao có thể muốn chém giết như vậy?

Bọn họ đã tự mình trải nghiệm qua. Khi ở hạ giới, chỉ một đạo hóa thân của Hoang mà thôi, nhấc tay đã có thể đồng thời trấn áp hai người bọn họ, nhưng khi giao thủ với Kim Húc, mà còn cần phải liều mạng sao?

Hai người lập tức minh bạch, Hoang tuyệt đối là đang cố ý. Hắn đây là đang câu cá, chê một tên Kim Húc vẫn chưa đủ, còn muốn cược với những người khác nữa?

Bên cạnh, còn có người của gia tộc Ngao Thịnh Tiên Vương. Bọn họ sau khi nghe được tin tức liền lập tức chạy tới đây. Bởi vì Hoang đã phá hoại đại sự của bọn họ, đoạt đi Vạn Đạo Thụ, khiến không ít người của tộc này đều nhớ rõ hắn.

Đặc biệt là, hai vị Chí Tôn tự thân tham dự qua sự việc đó cũng đều đích thân chạy tới, lập tức phát hiện ra chỗ vi diệu.

Trong lòng hai người thầm nguyền rủa, Hoang quả thật không phải là thứ tốt lành gì, khẳng định là đang có mưu tính xấu xa nào đó!

Thế nhưng, bọn họ cũng không hề vạch trần. Chiến tích năm xưa, bọn họ căn bản không hề để lộ ra ở Tiên vực này, quá mất mặt mà. Nếu không Bạch Trạch và Tử Côn cũng sẽ không rơi vào bẫy.

"Tuy rằng là tới từ hạ giới cằn cõi kia, nhưng tên gia hỏa này thật sự không yếu a." Có người thở dài nói.

Trong Giác Đấu trường, chiến đấu kịch liệt dị thường, hai người khi chém giết tới tám trăm hiệp. Cửu Đầu Sư Tử cuối cùng cũng không địch lại, bị Thạch Hạo một chưởng đánh trúng, đánh cho miệng phun máu lớn, lăn lộn ra ngoài, đụng vào trên những tảng đá ở rìa Giác Đấu trường.

"Ngươi rất mạnh, nhưng so với ta vẫn còn kém nhiều lắm. Cách biệt một trời một mực, ngươi quá yếu rồi! Niệm tình ta ở hạ giới cũng có một đầu Cửu Đầu Sư Tử kết làm huynh đệ, hôm nay ta đã thủ hạ lưu tình với ngươi rồi."

Thạch Hạo đứng ở nơi đó, lớn tiếng nói.

"Xì!" Rất nhiều người phát ra tiếng khinh bỉ, đã đại chiến tám trăm hiệp rồi, liều mạng chiến đấu kịch liệt như vậy, còn nói là chênh lệch một trời một vực, còn dám nói là hạ thủ lưu tình? May mắn chiến thắng mà thôi.

Kim Húc tức giận tới trán nổi gân xanh, tuy rằng đã thất bại, bị tên tiểu tử đáng hận này đánh bại trước mặt mọi người, khiến y phẫn uất, vô cùng không cam lòng.

"Có gan tái chiến một trận!"

"Ngươi còn có Tiên nguyên sao, muốn tái chiến với ta, trước tiên đi lấy gấp mười lần tiền cược tới đã. Nếu không, ta không có tâm tính giáo huấn ngươi." Thạch Hạo liếc xéo y.

Kim Húc tức giận tới méo mặt, xoay người rời đi, muốn đi mượn binh khí, quay lại tái chiến.

Rất nhiều người phát ra tiếng khinh bỉ, cảm thấy cái tên Hoang tới từ hạ giới này quá cuồng vọng rồi.

"Không phục thì ngươi qua đây, bản Đế bỏ ra vài phút giáo huấn ngươi như thế nào làm người khiêm tốn." Thạch Hạo chỉ chỉ, nhắm chuẩn ngay một tên sinh linh đang chửi mắng hắn.

"Ngươi nói cái gì? !" Người kia giận dữ.

Chính vào lúc này, Trích Tiên, Yêu Nguyệt công chúa trước sau xuất hiện, bọn họ đều là sinh linh tới từ Cửu Thiên Thập Địa, cũng tới tham gia thịnh hội bàn đào, nghe được nói này có chuyện náo nhiệt, liền lập tức chạy tới.

Hai người cũng có chút cạn lời. Tên gia hỏa này... không ngờ cũng tiến vào Tiên vực. Vốn còn tưởng hắn cả đời này đều bị khốn lại ở hạ giới, không hề nghĩ tới hiện tại hắn lại chạy tới Bàn Vương thành này, còn gây ra náo nhiệt không nhỏ, tùy ý khiêu chiến mọi người, quả thật không hổ là Hoang, đi tới nơi nào cũng đều không hề "tịch mịch"!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK