Thạch thôn rất náo nhiệt, tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Một đám thúc bá đem đến một vò rượu lớn, mở bỏ ấn bùn đi, hương rượu lan toả, khiến cho người ta nuốt nước miếng.
Đám đại thẩm thì chuẩn bị thức ăn, đều là những món ăn dân dã tinh tuý, thịt dã thú đỏ au tươi ngon khiến người khác thèm thuồng, trái cây vàng rực, hương thơm thấm vào ruột gan.
Đám trẻ con chạy nhảy um sùm, giống như một đám khỉ con, ồn ào không dứt, cùng với một số hung thú con chạy nhảy, nô đùa.
Người già trong thôn thì sắc mặt hồng hào, cười ha hả, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, cười tới không khép được miệng, nơi đầy tràn ngập không khí vui tươi như ngày lễ hội.
“Hung thú con trong thôn cũng không ít.” Thạch Hạo nói.
Hắn nhìn thấy Thiểm Điện Khuyển, Song Đầu Bạch Sư, Ly Hoả Ngưu…, từng con đều vô cùng khoẻ mạnh, chạy tới chạy lui trở thành bạn đồng hành với đám nhỏ.
Điều này nói rõ những năm gần đây trong thôn phát triển rất thuận lợi, có thể bắt được hung thú, hơn nữa còn nuôi dưỡng chúng nó, cho thấy nơi này vô cùng mạnh mẽ và giàu có.
Có một số hung thú sớm đã trưởng thành, vẫn ở bên ngoài thôn, phụ trách bảo hộ thôn nhân, cũng như phụ giúp săn bắn. Thạch Hạo vẫn còn nhận ra, có một số là do hắn năm xưa dẫn theo một đám hài tử bắt về.
Đám hung thú đó có một số chết đi, đa phần đều đã trưởng thành, trở thành chiến thú trung thành, bị Đại Hồng điểu, Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh bọn họ thống lĩnh.
“Thúc, người còn nhớ con không, năm xưa người mười mấy tuổi, con năm tuổi, người dẫn bọn con một đám hài tử đi vào trong núi sâu, bắt về không ít dị chủng. Người xem, đám thú non trong thôn, có một số là hậu đại của bọn nó đó.” Một thiếu niên mười mấy tuổi bước tới nói.
“Nhớ ngươi chứ, haha!” Thạch Hạo vỗ vai hắn nói.
Trong thôn, vô cùng vui mừng.
Thạch Hạo nhìn bầu trời xa xa, nhìn thấy chiến thuyền đó đang thong thả đi theo từ từ tiếp cận nơi này.
“Gia Gia, cha mẹ con cũng từ thượng giới quay về đây.” Thạch Hạo nói.
Một đám người trưởng thành, còn có những người lớn tuổi đều ngạc nhiên khi nghe được điều này.
“Ở chỗ nào?” Đám người Nhị Mãnh ngẩng đầu nhìn sang.
“Mau đi đón thúc thúc và thẩm thẩm a.” Đại Tráng thúc giục.
“Ở bên kia!” Thạch Hạo chỉ, trên trời xa có một chiếc thuyền lớn đang chầm chậm bay tới.
“Một con thuyền thật lớn!”
“So với thuyền của Thanh Phong thúc còn lớn hơn!” Có hài tử kinh thán.
Một đám hài tử từng đi ra khỏi Đại Hoang, được Thanh Phong đón tới Thạch quốc, chỉ vì muốn bồi dưỡng bọn chúng, cảm thấy chỉ luôn ở trong thôn cũng không tốt, phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
“Ngoại trừ bọn họ ra, còn có không ít hài tử, hơn trăm người. Ta muốn để bọn họ lưu lại trong Thạch thôn, liền giúp bọn họ kiến tạo một vài ngôi nhà đi.” Thạch Hạo nói thêm.
“A, còn có nhiều người như vậy?” Thôn nhân đều giật mình, không nghĩ tới Thạch Hạo lại dẫn về nhiều trẻ con như vậy.
Bởi vì, ở quá khứ hắn vô cùng phản đối việc dẫn ngoại nhân tới nơi này. Người trong thôn có thể ra ngoài, nhưng không thể dẫn hoạ về được, sợ ngoại tộc thèm muốn nơi này.
Không ngờ lần này, bản thân hắn dẫn về hơn trăm đứa trẻ.
“Nói đến, bọn họ cùng chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, có không ít cũng là người Thạch tộc, còn có bộ phận là hậu đại của Bảy Vương ở Biên Hoang.”
Thạch Hạo nói sơ lược qua mọi chuyện, nhất thời không thể nào nói rõ được, trước hết phải đón tụi nhỏ đã.
“Người của Thạch tộc chúng ta?” Thôn nhân kinh hãi.
Nhưng cũng coi như biết được lai lịch của đám trẻ này, cũng không hề bài xích. Ngược lại những người trưởng thành đều lộ ra hỉ sắc, vô cùng vui vẻ, ha ha cười lớn.
“Điều này không cần lo lắng, bọn ta thật đang phát sầu, mắt nhìn đám tiểu bối sớm đã trưởng thành, vì hôn sự của bọn chúng mà phiền não, hiện tại ngươi dẫn về nhiều người như vậy, hoàn toàn yên tâm rồi!”
Một đám lão giả càng cười lớn hơn, cảm thấy đã giải quyết được một đại sự vô cùng đau đầu.
Thạch thôn không lớn, đồng tộc nếu như thông hôn với nhau, sẽ xuất hiện các loại vấn đề.
Trước đây còn tốt, có thể liên hôn với các thôn khác, có thể giao tiếp qua lại. Nhưng sau khi Liễu Thần di dời Thạch thôn tới nơi này, rời khỏi chỗ cũ, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Nếu còn liên hôn, chỉ có thể kiếm người ở bên ngoài.
Nhưng mà, có bao nhiêu người nguyện ý đi vào Đại Hoang? Đồng thời, thôn nhân cũng không phải rất yên tâm về những người mới. Vấn đề đau đầu này, trong thôn sau khi một đám hài tử trưởng thành, có một số huyết thống xa xôi một chút, có thể thông hôn ở trong thôn, nhưng còn có không ít người chỉ có thể nhờ Thanh Phong đưa một số cô nhi thiện lương ở ngoại giới vào đây thành hôn.
Chiến thuyền lớn hạ xuống bên ngoài thôn, một đám hài tử xông lên trước, lần nữa diễn lại trò khỉ leo cây.
Bọn chúng chẳng hề ngại ngần gì cả, trực tiếp nhảy tới trèo lên trên thuyền. Khi gặp được hơn trăm đứa trẻ khác, một nhóm lớn bạn cùng tuổi, mới khiến bọn chúng có chút ngại ngùng.
Còn những đứa trẻ tới từ Biên Hoang, từng đứa đều mở to mắt nhìn. Bọn chúng thường ngày đều ít cười, trầm mặc ít nói, đều do sống trong hoàn cảnh khủng bố kia tạo thành.
“Được rồi, dẫn đám bạn mới của các người xuống thuyền đi, nhớ đối xử tốt với bọn họ nhé.” Thạch Hạo dặn dò, một đám khỉ con ngao ngao đáp ứng, ở phía trước dẫn đường.
“Ui da, ngươi không có cao hơn ta, nhưng sức lực sao lại lớn hơn cả ta nữa?” Một số phần tử hiếu động trong thôn kêu lên quai quái.
Sinh sống trong Đại Hoang, đám hài tử này rất khát khao lực lượng, cho dù là trẻ con cũng rất hiếu chiến, có một tên tiểu gia hoả âm thầm đánh giá thực lực đám hài tử kiệm lời trên chiến thuyền, kết quả bị đả kích không nhẹ.
Thạch Hạo cười nhạt, Biên Hoang là nơi như thế nào? Là một nơi rất tàn khốc, đám hài tử này sống ở nguyên thuỷ đế thành, những gì nhìn thấy đều là những cuộc chiến đấu kịch liệt, từng đứa đều vô cùng kiên cường.
Có thể nói tiềm lực của đám hài tử này so với đám đệ tử mà các đại gia tộc trường sinh bồi dưỡng còn lớn hơn, là hạt giống tốt được ra đời trong hoàn cảnh ác liệt nhất, là hậu đại của Bảy Vương Biên Hoang.
“Đợi các ngươi trưởng thành rồi, ta sẽ kiến tạo một đại giáo đệ nhất ở trên trời đất này, đây là lời hứa của ta!” Thạch Hạo ha hả cười lớn nói: “Yếu sẽ không cần.”
Lời nói này cũng nói với đám trẻ trong Thạch thôn, là cổ vũ bọn chúng.
“Có thể thống nhất Cửu Thiên?” Đám hài tử ở Biên Hoang hỏi.
“Đương nhiên, còn bao gồm Tiên vực, Dị Vực, thậm chí không chỉ là bọn chúng, mà còn các thế lực thần bí đến từ mấy kỷ nguyên trước!” Thạch Hạo cười nói.
Có một số việc, đám hài tử nghe không hiểu, không biết, nhưng mà Thạch Hạo vẫn nói, đây là một số tính toán của hắn.
Vân Hi đứng một bên, trong lòng chấn động, vô cùng kinh hãi. Đây là dã tâm của Hoang?
Nhưng mà Hoang không phải bị phế rồi sao, đạo hạnh nội trong một tháng sẽ bị trảm đi sạch sẽ, còn làm thế nào để đi thực hiện kế hoạch vĩ đại đó? Vân Hi có chút không hiểu.
“Thúc thúc, ngươi đang nói cái gì, có địch nhân gì sao?” Một hài tử trong thôn hỏi.
“Đại ca ca, tương lai chúng ta sẽ chiến với Dị vực ư?” Thiếu niên ở Biên Hoang hỏi.
…
“Tương lai a, chúng ta phải chinh chiến các giới, Dị vực, Tiên vực cũng sẽ tham chiến, đến lúc đó, quản hắn là đạo thống của kỷ nguyên nào, ai dám làm loạn, thì đều thảo phạt hết!” Thạch Hạo vẫn cười nói.
Nhưng mà, trong lòng Vân Hi không thể bình yên được.
“Tới lúc đó, chúng ta phải là một đám người mạnh mẽ nhất, hoặc là mấy đời sau, ta chỉ tuyển tám trăm người, đây là Tử Đệ binh*, chinh chiến thập phương, tiến hành cuộc chiến kỉ nguyên, xem xem ai thanh toán ai!”
*Tử Đệ binh: Tử là con cái. Đệ là em trai.
Có một số lời, hắn ở thượng giới không thể nói, bởi vì nói như vậy sẽ gây ra phong ba vô cùng lớn, nhưng đây là Thạch thôn, hắn có thể tuỳ tiện nói, hi hi ha ha.
Một đám hài tử đều cười khúc khích, giống như đám sói nhỏ, ngao ngao kêu lên, hú hét ầm ĩ.
“Đại chiến kỷ nguyên, chúng ta cùng thúc đi bình định thiên hạ!”
“Thảo phạt cái gì, yêu ma cái gì, dám nhảy ra, toàn bộ đều hầm hết, toàn bộ đều nấu chín ăn hết!”
Đám hài tử này ngao ngao hống lớn, từng đứa đều nắm chặt quyền đầu, cùng nhau phát thề, phải cố gắng tu luyện, không khiến Thạch Hạo bẽ mặt.
Bọn họ căn bản không biết thâm ý những lời mà bản thân lúc này hét lên, có thể nhiều năm qua đi, đợi khi bọn chúng trưởng thành, vô cùng mạnh mẽ, quay đầu lại nhìn, mới hiểu lúc này đã làm ra một quyết định như thế nào!
“Hài tử, ngươi… “
Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh đi tới, đều lộ vẻ sầu lo, vô cùng lo lắng, trong lòng bọn họ sợ hãi, tới lúc này tự nhiên biết được rất nhiều việc, sợ mất đi Thạch Hạo.
Bởi vì, bọn họ vô cùng rõ ràng, lời trưởng tử vừa nói, đó là một con đường như thế nào.
So với nghịch thiên còn khó hơn.
Mấy sự kiện cũ của các kỷ nguyên trước, trời mới biết có bao nhiêu nhân quả đáng sợ đang bị chôn vùi, cuối cùng có một đám sinh linh như thế nào sẽ xuất hiện, một khi lộ ra chút manh mối, sẽ là cơn bão táp kinh hoàng nhất trong lịch sử, huyết nhiễm các giới!
Cảnh giới đó, cấp số đó, một khi chém giết, thật không thể tưởng tượng.
Năm tháng tối tăm nhất vẫn còn chưa chân chính mở ra, một số Tiên đã chết trong quá khứ, hoặc một số tàn tiên, càng chưa đề cập tới đại thế chân chính đang đến.
“Cha, mẹ, hai người không cần lo lắng, con chỉ là nói mà thôi.” Thạch Hạo an ủi hai người họ.
Suy tư một thời gian dài như vậy, Thạch Hạo sớm đã hiểu rõ, cái gọi là Dị vực hoặc Đế quan, sớm muộn gì cũng quay lại, tới lúc đó sẽ càng loạn, càng máu tanh.
Đồng thời, hắn cảm thấy đó chỉ là một khúc dạo đầu, phía sau còn đáng sợ hơn.
Nếu như thật sự lôi ra mấy con quái vật từ vài kỷ nguyên trước, quả thật không dám tưởng tượng!
Cho nên, từ bây giờ trở đi, hắn phải nổ lực tu hành, tự mình trở nên mạnh mẽ, những thứ khác đều vô dụng, chỉ có tự mình không ngừng đột phá, đợi khi thiên địa đại biến, mới có thể đứng lên ứng chiến.