Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên môn đã mở ra, phát ra vạn trượng quang huy, thần thánh vô cùng.

Một cỗ ý chí hùng vĩ giáng lâm, băng lãnh vô tình, thăm dò trên người Thạch Hạo, muốn thấy rõ linh hồn và bản chất của hắn.

"Cầm lấy thiệp mời, nếu không xảy ra vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả!" Bạch bào thiếu niên lạnh lùng nhắc nhở, Hoang đã tiến vào Tiên vực, bọn họ không cần phải có thái độ khiêm nhường nữa.

Xoẹt!

Một mảnh huyễn quang bay tới, xán lạn kinh người, như một tràng ánh bình minh dâng lên, phô thiên cái địa, bao phủ Thạch Hạo ở phía dưới.

Thạch Hạo thần hồn rung động, một thân đạo hạnh gợn sóng kịch liệt, có chút chưa vững chắc, giống như là có gì đó bị chém rụng, đó là vật gì?

Ở ngoài thân thể hắn, xuất hiện từng tia từng sợi sương mù màu đen, không phải rất nhiều, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, như băng tuyết gặp phải đống lửa nóng rực, đang bắt đầu hòa tan, tiêu tán.

"Ngươi rất là may mắn, trong tay nắm giữ thiệp mời, giúp ngươi được một lần tịnh hóa thân thể." Thanh niên tóc tím nói.

Tiên vực, bọn họ kiêng kỵ nhất chính là sinh vật hắc ám , bất kỳ một cánh cửa nào cũng đều sẽ nghiêm mật trấn giữ, khiến cho đám sinh vật hắc ám không thể nào che giấu được, căn bản không thể vượt qua.

Thạch Hạo nhíu mày, tu hành qua nhiều năm ở Ba Ngàn Châu như vậy, cũng chiến đấu qua với sinh linh hắc ám tác, quả nhiên là nhiễm phải một chút khí tức hắc ám.

Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với việc hắn chủ động tiếp xúc với huyết dịch hắc ám.

Tiên vực thật rất lớn, rộng lớn vô ngần, chính là sinh linh của một giới này chính bản thân họ cũng không thể hoàn toàn tìm hiểu được tới tận cùng, có nhiều chỗ ngay cả Tiên Vương đều không đi được.

Bọn họ sau khi đi vào Tiên vực, đối mặt chính là một tòa thành lớn, trấn thủ cánh cửa Tiên môn này, sau đó mượn nhờ pháp trận nơi này, truyền tống đến bên ngoài ức vạn dặm.

Bằng không, dù cho thân là Chí Tôn. Chỉ chỉ dựa vào tự thân phi hành, vậy cũng chính là một đoạn lữ trình với khoảng cách số tự thiên văn.

Mà cái này cũng còn chưa phải là nơi cần đến, vẫn còn xa lắm mới tới được.

Thành lớn hoành không, huyền phù trong hư không. Chung quanh Hỗn Độn Khí lượn lờ, một khỏa lại một khỏa ngôi sao lớn chuyển động vây quanh tòa thành này.

Nó toàn thân hiện lên màu tử kim, trên vách tường điêu khắc đại đạo phù văn, cả tòa thành trì cổ phác và hùng vĩ, đây là một trong những tiên thành có danh xưng không bao giờ rơi rụng.

Đến loại địa phương này, là có thể thấy được Chân Tiên.

Bởi vì, loại thành trì thiết yếu này cần có Chân Tiên quanh năm trấn thủ, một khắc cũng không thể thiếu.

Đây là một tòa Tiên thành bên trong cương thổ Tiên vực, tên là tử kim Tiên thành.

Ở chỗ này hơi chỉnh đốn lại, Thạch Hạo chờ đợi, sau đó được một vị Chân Tiên triệu hoán, sau khi tự mình kiểm nghiệm thiệp mời trong tay hắn. Lúc này mới bắt đầu cho rời đi.

Vô cùng nghiêm ngặt, không ngờ lại là một vị Chân Tiên tự mình ra mặt, nghe nói y là thành chủ thành này, rất nghiêm túc tra xét tấm thiệp mời này.

"Bởi vì, ngươi đến từ phiến thế giới khô cạn, cằn cỗi kia." Bạch bào thanh niên nói, hơi có vẻ ngạo mạn.

Thạch Hạo quét mắt nhìn y một cái, rất muốn một bàn tay đập tới. Tiên vực thì ngon sao, luôn cảm giác mình cao cao tại thượng, khinh mạn sinh linh của Cửu Thiên Thập Địa.

"Nơi đó của các ngươi có điềm xấu và quỷ dị, nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt." Tương đối mà nói, thanh niên tóc tím mặc dù kiệt ngạo bất tuân, nhưng còn không phải rất cay nghiệt.

"Nơi chúng ta cần đi là Bàn Vương thành, nơi này là một trong những thành trì mà thống trị, ức vạn dặm cương thổ đều nằm dưới sự thống trị của Bàn Vương. Người nơi này tự nhiên muốn thực hiện chức trách." Có người khác nói.

Bàn Vương thành, là một tòa Tiên Vương thành chân chính, cũng là một trong vài toà cổ thành lớn nhất Tiên vực, không người nào dám ở nơi đó giương oai, từ xưa trường tồn, phồn thịnh cũng không biết bao nhiêu cái kỷ nguyên rồi.

Bàn Vương, danh xưng cao thủ cái thế của Tiên vực, là một trong những người mạnh nhất, đã sống vô cùng xa xưa, không ai có thể xác thực nói rõ y là sinh linh của niên đại nào.

Y và Ngao Thịnh Tiên Vương đặt song song, đều có quét ngang thiên hạ không đối thủ.

Nhưng hai vị Tiên Vương quan hệ tâm đầu ý hợp, chưa từng khai chiến qua, không người nào biết bọn họ ai mạnh ai yếu.

Thạch Hạo hiểu rõ những điều này, khẽ gật đầu, không ngờ lại đi Bàn Vương thành, không biết là một trận thịnh hội như thế nào đây, hắn một chút cũng không thấy lạ lẫm, trực tiếp hỏi bạch bào thiếu niên.

"Bàn Đào thịnh hội, là một tràng thịnh hội thuộc về mấy vạn chủng tộc. Chỉ có gia tộc từng sản sinh ra Chân Tiên mới có tư cách tham dự, thật nghĩ không thông, một tên tán tu ở cái thế giới cằn cỗi như ngươi, dựa vào cái gì, tư cách gì để tới nơi này!" Bạch bào thanh niên lạnh giọng đáp lại.

"Quên chuyện bị một đạo hóa thân của ta trấn áp rồi sao, cái bệnh này của ngươi, bệnh kiêu ngạo của Tiên vực, cần phải chữa trị!" Thạch Hạo không khách khí nói.

"Ngươi... " Bạch bào thiếu niên trừng mắt, lộ ra hung quang. Y không nghĩ tới khi tiến vào Tiên vực rồi, Hoang vẫn còn mang vẻ bá đạo và khoa trương như vậy, căn bản không hề sợ hãi.

Thạch Hạo ánh mắt sắc bén, liếc nhìn y, đồng thời vung tay lên, hư không ép về phía y, lập tức khiến y mặt đen lên, đồng thời áp lực gia tăng.

Bạch bào thiếu niên có chút không nói nên lời, tên Hoang này thật đúng là kẻ điên, hiện tại đã tiến vào Tiên vực, mà người này còn dám xuất thủ với y?

Y có lòng thăm dò, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, quả thật là sợ Thạch Hạo điên cuồng, một tán vỗ xuống, hiện tại đã rời khỏi thành chủ phủ, tạm thời không ai có thể che chở cho y.

Thạch Hạo không hề sợ hãi, có bốn lão quái trầm miên bên trong huyết nhục của hắn, dung hợp với hắn. Và mấu chốt nhất chính là, trên người hắn còn có nén hương tên "Giới Diệt", nếu thật sự trở mặt, chọc giận hắn, cùng lắm thì trực tiếp đốt lên là được.

Đã Chủ Cấm Khu đã có ám chỉ, nén hương này đủ đến khiến đám đại nhân vật của Tiên vực kiêng kị, còn có cái gì để sợ?

Từ Tử Kim thành tới Bàn Vương thành, đường xá xa xôi, ngăn cách cả mấy cái vũ trụ rộng lớn.

Điều này khiến Thạch Hạo thất kinh, cả Tiên vực không phải ở cùng một mảnh vũ trụ sao?

"Những cổ vũ trụ bất đồng này đã dung hợp, hiện tại đã hợp thành một vực, so với Tiên vực trước kia chính xác hoàn toàn là rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần." Có người giải thích, để hòa hoãn không khí.

Chứ nếu không, bạch bào thiếu niên cứ gây hấn với Hoang, bọn họ lo lắng trên đường đi sẽ xảy ra vấn đề.

Thạch Hạo thất kinh, trên đường đi dần dần hiểu rõ, một tòa Tiên vực thống ngự một vùng vũ trụ, có bao nhiêu vị Chân Tiên, thì gần như là dung hợp bao nhiêu cổ vũ trụ.

Mảnh cương vực này, quả thật là lớn đến vô biên!

"Nếu không, ngươi tưởng rằng chỉ một khối cổ giới là có thể dưỡng dục đám Chân Tiên đó sao?" Bạch bào thiếu niên cười nhạo.

Theo những gì bọn họ nói, một vị Chân Tiên cần tài nguyên quá kinh người, caafn cả một mảnh tinh vực cung cấp. Chứ nếu không, căn bản không đủ để họ tu hành, khi thô nạp thiên địa tinh hoa, đủ để càn khôn khô cạn.

"Kỳ thực, hiện tại chỉnh thể Tiên vực vẫn là một mảnh đại vũ trụ. Ngươi tới xem, những vũ trụ tiến đến dung hợp này, thu nhỏ lại nhìn giống như một khối lại một khối tinh không." Có người nói.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm một tấm bản đồ bằng da thú mà người đưa ra, bên trên có danh xưng các vùng tinh hải, mỗi một phiền tinh hải đều có một toàn Tiên thành trấn thủ.

Về phần khối Tiên vực chỗ sâu nhất, cũng chính là Tiên Vương nghe tới đều biến sắc, rất kiêng kị vùng cổ địa đó, được biểu thị hình dạng đầu lâu trên bản đồ, chỉ rõ nơi này cực kỳ nguy hiểm.

Nơi đó không ai dám đi vào, không thể nào thăm dò được.

Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ, Tiên vực tổng cộng có mười cánh cửa liên thông với ngoại giới, đều có trọng binh trấn thủ, cũng là một tòa Tiên thành cực lớn!

Cũng không biết đã đi qua bao nhiêu tòa Tiên thành, trên đường đi, không ngừng có tinh thải trôi qua bên người. Thạch Hạo mỗi lần đều tiếp nhận kiểm nghiệm rất nghiêm ngặt của thành chủ.

Cuối cùng, Thạch Hạo bọn họ mượn nhờ truyền tống trận của một tòa Tiên thành cuối cùng, đi tới mục đích địa - Bàn Vương thành!

Nhìn thấy quái vật khổng lồ này, không thấy điểm đầu, không thấy điểm cuối, Thạch Hạo thật không biết nói thế nào cho tốt.

Thành này thật sự quá lớn, một hơi nhìn không thấy biên giới, nhật nguyệt tinh hà đều chuyển động vây quanh nó. Nơi này giống như là trung tâm của thế giới, mặt trời, mặt trăng đều chỉ là đom đóm, đang tô điểm thêm.

Tòa thành này cứ huyền phù bên trong vũ trụ, vô địch chi uy, bất diệt chi thế, vang dội cổ kim. Nó chính là Bàn Vương thành, trường tồn cùng thế gian.

Nghe đồn, nó được kiến lập trên mặt đất, xây dựng trên một đại lục cổ xưa huyền phù lơ lững trong vũ trụ bàng bạc. Cổ lục địa mênh mông, cho nên thành này cũng rộng lớn vô biên, to lớn kinh người.

Lúc này, nó tán phát ra Tiên khí nồng đậm, cả phiến cổ đại địa đều đuọc bảo phủ bởi khí tức Tiên gia.

Đây chính là Bàn Vương thành!

Ở nơi này, có bình sĩ cường đại thủ hộ, khi tiến vào thành, Thạch Hạo bọn họ cũng gặp phải kiểm tra nghiêm ngặt, uy nghiêm và trang trọng, ở nơi cửa thành này không có ai dám cười đùa.

Đám binh sĩ đó lạnh lùng vô tình, tay cầm đạo kiếm, người người đều có thể chém rụng nhật nguyệt tinh thần, toàn bộ đều mạnh mẽ vô song.

Thạch Hạo không khỏi ngưỡng mộ, khi nào thì Thạch tộc Tử Đệ Binh mới có thể trưởng thành tới một bước này, mà Thiên Đình cũng có uy thế như vậy, quan sát thiên cổ, quân lâm thiên hạ.

Ở nơi cửa thành này, có Chân Tiên tọa trấn, tự mình trông coi.

Sau một phen kiểm tra, bọn họ cuối cùng đã tiến vào thành.

Trong thành, có một số cổ mộc cao bằng trời, sớm đã hóa thành cự yêu, híp hai mắt lại quan sát những người vào thành, khí tức khủng bố.

Bàn Vương thành thật sự quá lớn, bị phân chia ra rất nhiều khu vực. Bọn họ cưỡi trên một cái chiến xa, được đưa tới nơi cần đến. Đây là một khu vực phồn hoa, bầu không khí rốt cuộc là không còn khẩn trương nữa.

Ở nơi này có rất nhiều khách điếm, Thạch Hạo tương đối kinh ngạc, Tiên Vương thành vẫn còn loại khách điếm này?

"Tiên Vương thành cũng cần các loại vật tư, cần có tu sĩ qua lại, tự nhiên có các loại phường thị, khách điếm... "

"Đừng xem thường, bất kỳ một tòa khách điếm nào cũng đều có động thiên khác, là phúc địa Tiên gia, muốn tiến vào đó tu hành cần phải hao phí rất lớn." Bạch bào thiếu niên nói.

Ở bên đường, có Binh Khí điện, có Đan Dược các, có Kinh Văn thất, đều có buôn bán, cũng có thể dùng luận bàn để giao lưu, vì thế nơi này vô cùng náo nhiệt, vô cùng phồn hoa.

Các tộc các phái đều có cửa tiệm, khách điếm... ở Tiên Vương thành, dùng để kinh doanh, có căn cơ nhất định. Bởi vì nơi này quá phồn hoa, có các loại tuyệt thế kỳ trân có thể giao dịch.

"Tiểu tử tóc tím các ngươi trở về rồi, ha ha, thật sự là đi khu phế địa đó mời người sao?" Chính vào lúc này, có người tới chào hỏi, ha ha cười lớn.

"Di, đây không phải là tên hậu bối tiểu tử mà các ngươi mới đến sao, thật sự dám đến à!"

Mấy tên tu sĩ này, rất khó phán đoán ra tuổi tác thật sự, đều rất mạnh. Kẻ dẫn đầu ánh mắt lấp lóe, nhìn chằm chằm Thạch Hạo không rời mắt.

"Hoắc Lam, ta cảnh cáo các ngươi. Đừng làm loạn, đây chính là thiệp mời do gia tộc Tiên Vương phát ra mời hắn từ dưới lên đây!" Thanh niên tóc tím nói, thân thể hơi căng thẳng, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Bởi vì, mấy tên gia hỏa Hoắc gia này đang nhảy nhót, bộ dạng giống như muốn xuất thủ.

"Ân, thế thì gặp nhau trên hội bàn đào vậy, chúng ta đi trước." Hoắc Lam dẫn đầu nói, cũng chính là nam tử trẻ tuổi vừa rồi ha ha cười lớn, muốn xuất thủ, khoát tay dẫn theo mọi người rời đi.

"Ngươi cẩn thận một chút, gia tộc này cũng không hề dễ trêu vào, vừa rồi mấy tên gia hỏa đó có một vị trưởng bối ở không lâu trước đó vừa mới thành Tiên, tộc này thực lực lại trở nên mạnh hơn!"

Vốn đã là gia tộc Chân Tiên, lại có thêm một vị Chân Tiên nữa, điều này có ý nghĩa trọng đại!

Cho dù là ở Tiên vực, Chân Tiên cũng không có bao nhiêu, có thể đếm rõ ra được.

"Thanh Y ở nơi nào, ta muốn gặp nàng." Thạch Hạo nói.

Bạch bào thiếu niên nghe được lập tức mỉm cười nói: "Ngươi vẫn nên trước tiên lo cho bản thân ngươi đi, đây không phải là thế giới bần cùng, hoang vu tàn phá. Ở trong Tiên vực này, là Chân Long ngươi cũng cuộn lại cho ta, đừng có nghĩ quá nhiều!"

"Cái bệnh này của ngươi, phải trị!" Thạch Hạo nhìn về phía y.

"Ngươi... "Bạch bào thiếu niên trợn mắt, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng khắc chế.

"Bạch bào, các ngươi trở về rồi à, đây không phải là tên thổ dân ở cái thế giới tàn phá kia khiến cho mặt mũi Ngao gia mất sạch đó chứ?" Một tiếng cười to càn rỡ truyền đến.

Hiển nhiên, đây là đệ tử của một thế gia, mang theo mấy tên tùy tùng, một đầu tóc vàng óng ánh tung bay, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, mặt mang theo ý cười cổ quái.

Đám người thanh niên tóc tím đau hết cả đầu, gặp phải một tên tiểu ma vương, đây cũng không phải là một tên dễ trêu vào, có quan hệ với gia tộc Tiên Vương.

"Hì hì, ta thích, để Ngao gia chịu thiệt, ta rất là vui đó!" Một tiếng cười khẽ từ bên kia đường truyền đến, một nữ tử mỹ lệ tuyệt luân chầm chậm bước tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK