Ầm!
Hư không vang vọng, tiếng run rẩy kịch liệt, toàn bộ vũ trụ rung chuyển giống như một bức họa bị nứt vỡ, phảng phất truyền ra âm thanh gào thét, muốn nổ tung.
Chiếc rương đó quá thần bí, sau khi xuất hiện vết nứt, luồng sáng nó tỏa ra càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Thạch Hạo phải thừa nhận áp lực cực lớn, có chút không thể chịu nổi. Vật chất bên trong chiếc rương này quá khủng bố, muốn ăn mòn hắn, khiến hắn rơi vào trong hắc ám.
Luồng sáng nó tỏa ra rõ ràng là vô cùng thần thánh, thế nhưng lại tạo thành hậu quả như vậy, giống như vật chất hắc ám nồng đậm nhất.
Vật chất hắc ám thần thánh, là vật chất hắc ám thuần khiết nhất từ lúc mới hình thành!
Sắc mặt Thạch Hạo biến đổi, hắn nhanh chóng bay đi, muốn tới gần một đám Bất Hủ Vương. Nhưng hiện tại xem ra, thời gian đã quá cấp bách, rất khó thành công.
"Phốc!"
Thạch Hạo ho ra một ngụm máu tươi, trong nét đỏ thắm có các loại hào quang, còn có Hỗn Độn khí, đó là tinh hoa của máu, có thể thấy hắn đang thừa nhận áp lực nặng nề cỡ nào.
Cường đại như hắn mà cũng đã bị thương nặng rồi!
Thần sắc Côn Đế lạnh lùng. Lão đã nhìn thấy cử động của Thạch Hạo, nhìn thấy hắn đang nhanh chóng tới gần. Thân thể lão liền trở nên mơ hồ rồi biến mất.
Và cùng lúc đó, những Bất Hủ Vương khác cũng từ biến mất bóng dáng ở các nơi trong vũ trụ. Mọi người đều ẩn nấp, không muốn liều mạng với Thạch Hạo.
Bọn họ nhìn thấy Thạch Hạo đã ho ra tinh huyết Tiên Vương, đã gặp phải thương thế nghiêm trọng. Cái rương kia cuối cùng đã phát huy ra tác dụng lớn lao, nhất định phải tiêu diệt hắn ở nơi này.
Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng. Bản thân cái rương cũng xuất hiện vết nứt. Cũng chính bởi vì như thế, mà ánh sáng nó tỏa ra càng mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo hét lớn. Hắn thi triển đại thần thông của Tiên Vương, tìm kiếm khắp thiên địa, quán thông các vùng tinh không, tìm kiếm các Bất Hủ Vương.
Nhưng sinh linh tới tầng thứ này, nếu có lòng muốn ẩn núp, không có khả năng dễ dàng để hắn tìm ra được. Toàn bộ Bất Hủ Vương đều đã nhìn ra trạng thái của hắn không tốt lắm, muốn để cái rương đó trấn giết hắn.
Thân hình Thạch Hạo lảo đảo, ánh sáng từ cái rương phía sau phát ra càng ngày càng khủng bố, khiến thân thể hắn tràn đầy vết nứt, có thứ gì đó muốn bổ đôi thân thể Thạch Hạo ra để chui vào bên trong.
"Cút đi!"
Thạch Hạo hét lớn, bỗng dưng quay người lại, kiếm thai quét ngang về sau, ánh sáng hòa cùng với huyết dịch, va chạm kịch liệt.
Hình thể kiếm thai tăng vọt, va chạm với cổ khí khởi nguyên, làm tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Thần sắc Thạch Hạo càng trở nên ngưng trọng. Bởi vì vết nứt trên cái rương đó lại lớn thêm một chút, sẽ không phải mở ra triệt để chứ?
Thế nhưng, hắn biết rõ trạng thái của bản thân, không thể tiếp tục kéo dài như vậy nữa. Lỡ như bản thân rơi vào trong hắc ám, cứ bị ăn mòn như vậy, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, khi một "bản thân" khác sinh ra, ngày sau với tư thái xa lạ tung hoành thiên địa, đối mặt với đám thân nhân và bằng hữu của mình ra sao.
Thạch Hạo giết ra khỏi nơi này, hắn muốn rời khỏi Dị vực. Hôm nay hắn đã tung hoành Dị vực, giết Bất Hủ Vương, thấy rõ hết át chủ bài của Côn Đế, như vậy đã đủ rồi, đã đến lúc phải đi.
"Hoang, chạy đi đâu!"
Ngay vào lúc Thạch Hạo rút lui, Côn Đế lại xuất hiện, ở phía sau thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất. Lão cầm lấy bình Luyện Tiên oanh giết tới.
Đông!
Bình Luyện Tiên quá lớn, đè ép cả vũ trụ, đột nhiên xuất hiện trấn áp chân thân Thạch Hạo, mang theo uy áp bàng bạc, muốn nghiền nát hắn tại chỗ.
Ánh mắt Thạch Hạo trở nên sắc bén, hắn vung mạnh kiếm thai lên chém tới. Lúc này thân thể hắn run lên, bóng đen ở ngoài xa, hai tay cầm lấy cổ khí khởi nguyên, cứ như vậy điên cuồng nện xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một đạo lại một đạo ánh sáng Bất Hủ lóe lên, đó là binh khí của chư Vương, đều cùng giết tới, có kim sắc trường thương dài ức vạn dặm, có tử kim chùy to lớn giống như một ngôi sao. . .
Ầm ầm ầm!
Đại đạo quy tắc vô tận, chư Vương nghiền ép, cùng nhau oanh giết hắn, cắt đứt đường lui của hắn.
"Các ngươi tìm chết!"
Thạch Hạo hừ lạnh nói. Đương thời có ai dám như thế, một mình đối mặt chư Vương, còn dám cường thế như vậy, quát nạt chúng Vương!
Hắn đương nhiên biết rằng, đám người này đang kéo dài thời gian, muốn lưu hắn lại, dùng cổ khí khởi nguyên tiêu diệt hắn!
Keng!
Âm thanh đinh tai nhức óc, bốn phía đều là binh khí của Bất Hủ Vương. Thạch Hạo một mình chống lại chư Vương, đẩy nhanh tốc độ, đồng thời còn phải quyết chiến với bóng đen kia, ngăn cản sự ăn mòn từ nó.
Ầm ầm!
Cuối cùng, thân thể hắn phát sáng. Đó là mảnh vỡ thời gian, hắn vận dụng áo nghĩa luân hồi trên Chí Tôn cốt ngày xưa, thúc đẩy thời gian pháp tắc lên tới cực hạn.
Thân thể được bao bọc trong ánh sáng này, phảng phất như vạn pháp bất xâm, chỉ như là một người khách vội vàng lướt qua trên dòng sông tuế nguyệt, lao đi cực nhanh.
"Giết!"
"Đuổi theo!"
Các Bất Hủ Vương rống lớn, có người cầm lấy chiến mâu giết tới, muốn níu giữ Hoang lại, cảm thấy sự uy hiếp của hắn quá lớn.
Đương nhiên, bọn họ cũng rất cẩn thận. Chủ yếu là thôi động bóng đen kia, để nó cầm lấy cổ khí khởi nguyên, xông ở phía trước nhất, đi trấn sát Thạch Hạo.
Cho dù thân là Vương giả, bọn họ cũng không dám tùy tiện chạm vào cổ khí khởi nguyên đang kích hoạt, nó quá khủng bố.
"Phong tỏa Thiên môn!"
Có người quát lên, không để Thạch Hạo đi qua nơi đó.
Ở phía trước, có một tòa thành trì, nguy tra tráng lệ, trấn thủ một đầu thông đạo, ngăn ở nơi đó.
Thạch Hạo nhìn cũng không nhìn, cho dù cự thành đứng sừng sững, cửa lớn khép chặt, hắn cũng không sợ hãi. Thạch Hạo vung tay chộp lấy nguyên thần của một vị Bất Hủ Vương trong tiên trì của mình.
"Mở ra!"
Thạch Hạo hét lên, dốc hết khả năng, xé rách nguyên thần này, sau đó lục đại bí cảnh đồng thời phát sáng, thiêu đốt lực lượng nguyên thần mênh mông kia, rồi ném ra một cách mãnh liệt.
Ầm!
Loại uy năng này quá dọa người!
Sau một đoạn thời gian ma luyện bên trong Giới Hải, đạo hạnh Thạch Hạo thăng hoa, thực lực bạo trướng, thi triển các loại thủ đoạn, càng thêm thuận buồm xuôi tay hơn trước kia nhiều.
Đông!
Lần này, hắn trực tiếp khiến ánh sáng nguyên thần của Bất Hủ Vương trở nên sôi trào, không còn khả năng trọng tổ lại được nữa, hóa thành lực lượng bản nguyên nhất đánh lên trên cự thành kia.
Ánh sáng nguyên thần đó là tinh túy cả đời của một vị Bất Hủ Vương, lúc này nổ tung, uy lực vô tận.
Rắc rắc!
Cánh cửa thành lập tức nổ thành vô số mảnh, sau đó giải thể. Thạch Hạo một đường xông qua, lao thẳng vào trong thành, sau đó lại trực tiếp giết ra một con đường máu.
Hắn giết ra khỏi Dị vực!
Phía sau, một đám Bất Hủ Vương nhìn tới đỏ mắt, tức giận quát tháo, nhanh chóng truy sát.
Đương nhiên, bóng đen kia vẫn đi ở trước nhất, ôm lấy cổ khí khởi nguyên, rời khỏi Dị vực, cứ như vậy giết tới, quả thật chấn động tứ phương.
"Thật đáng hận! Aaaaa"
Cho dù là Côn Đế cũng đang khẽ gầm lên, sắc mặt âm trầm, sát khí ngập trời.
Lão chưa từng thấy qua người nào lại phá thành theo cách này, tiện tay liền ném ra nguyên thần của một vị Vương giả, quá xa xỉ, quá khủng bố, dùng việc hủy diệt lực lượng tinh túy của một vị Bất Hủ Vương để mở đường đi cho mình.
Đi tới ngoại giới, nhìn Thạch Hạo, lại cảm ứng thấy Tiên vực ở phía xa xa, Thạch Hạo thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi rời khỏi Dị vực, hắn giống như Rồng về biển lớn.
Dù sao, vùng cổ địa đó quá mức thần bí, hơi không cẩn thận, sẽ bị người khác chặn đánh.
Mảnh vỡ thời gian bay múa, bao bọc lấy Thạch Hạo, nhanh chóng lao đi. Hắn rời khỏi Giới Hải, trực tiếp lao về phía Tiên vực.
"Mở thông đạo ra!"
Hắn nhìn thấy một tòa thành, do pháp tắc tạo thành, mơ hồ và mông lung, đại đạo uy áp ngập tràn, vô cùng kinh khủng. Đây chính là một nơi không gian tiết điểm, có thể tiến vào Tiên vực.
"Hắn là. . . Hoang!"
Tiên tướng thủ tại nơi này bị kinh động, vừa nhìn thấy Thạch Hạo, lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.
Có người muốn mở cửa thành, nhưng lại bị một vị lão giả ngăn cản nói. "Không nên vọng động, đại nhân có pháp chỉ. Một khi Hoang quay về Tiên vực, lập tức bẩm báo."
"Thế nhưng, Tiên Vương đại nhân đang bị truy sát, không thể trì hoãn được." Có thống lĩnh lên tiếng, muốn mở cửa thành, y nhìn ra nguy cơ của Thạch Hạo.
Có rất nhiều vị Bất Hủ Vương, từ ngoài xa ức vạn dặm giết tới. Người chưa đến, nhưng binh khí đã hoành không giết tới, bạo phát ra ánh sáng hừng hực.
Đặc biệt, bóng đen đó là cái gì, lại ôm lấy một cái rương, quá uy mãnh rồi.
May mắn chính đó, tòa thành của Tiên vực này lại có đại đạo vang vọng. Nơi này là do pháp tắc tạo thành, không bị ánh sáng của cái rương kia xâm nhiễm, nếu không, tất cả mọi người nơi này đều nguy rồi.
"Đại nhân đã nói, không được vọng động, các ngươi nghe không hiểu hả?" Lão giả kia thần sắc nghiêm túc nói.
Cả đám người đều im lặng không lên tiếng, không ai dám nói thêm gì nữa.
"Mở thông đạo ra!" Thạch Hạo lại quát lên.
Hắn nhìn thấy có điều gì đó không đúng, sinh linh trong tòa thành này không hề có hành động gì, khiến gương mặt Thạch Hạo xuất hiện sát ý. Nếu không phải tổ phụ và a Man, với đám người Thiên Đình đang ở Tiên vực, hắn quả thật rất muốn ném ra nguyên thần của Xích Vương và đám người Ngao Thịnh ra để phá thành.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn lướt qua những người trên tường thành, sau đó quay người lại giết vào trong Giới Hải.
Trên thành, một đám người nhìn thấy sự truy sát của các Bất Hủ Vương, nhìn thấy một cái lại một cái pháp thể xuất hiện, tất cả đều ngây dại, trong lòng chấn động không thôi.
Đây chính là Hoang sao, lại với sức một mình chống lại chư Vương!
Hắn lại làm ra chuyện đại sự gì đây? Mà khiến cho chư Vương truy sát, cùng nhau đuổi giết hắn.
Cho dù là chưa mở thông đạo ra, nhưng một đám người này vẫn cảm thấy kinh hãi. Đồng thời bội phục Thạch Hạo đến mức độ không gì có thể hình dung. Hoang, một người đại chiến chư Vương.
Cái gì gọi là cái thế Tiên Vương, đây chính là như thế!
Hoang, một mình giết vào trong Giới Hải, phía sau có một đám Bất Hủ Vương truy đuổi, còn có cả cổ khí khởi nguyên. Họ không hề sợ bị lạc mất, quả thật là hưng sư động chúng, kinh động thập phương.
Sự việc này gây ra náo động quá lớn. Trên bờ đê, trong Giới Hải, gây ra náo động kinh khủng, khiến cường giả các phương đều biết.
Ngay cả Tiên vực cũng không hề ngoại lệ, các Tiên Vương sau khi được bẩm báo. Từng người đều trợn mắt há mồm, Hoang, đây là muốn nghịch thiên sao?
Hắn lại đơn độc một mình, đi khiêu khích chư Vương Dị vực, còn xuất thủ đánh nhau với họ, còn lan đến chư thiên.
Giới Hải xảy ra đại náo động, toàn bộ sinh linh đều tránh lui, không có ai dám tới gần. Khoan nói đến sự điên cuồng của chư Vương Dị vực, mà cổ khí khởi nguyên đang phát sáng kia cũng đều khiến cho tất cả phải kiêng kị, không dám chạm vào.
Lại thêm Hoang đang giết tới cuồng bạo, càng đáng sợ hơn nữa.
Vừa rồi có cường giả trong Giới Hải ngăn cản, muốn giúp đỡ Dị vực, kết quả bị Hoang xuất thủ toàn lực, trấn sát tại chỗ.
Thạch Hạo giết tới đỏ mắt, thần cản sát thần, phản cản thí phật, như một con thú hoang bị nhốt đã lâu, cuối cùng được thả ra. Ai dám ám toán hắn đều phải gánh lấy sự phản phệ điên cuồng.
Sau khi chém giết một hồi, Thạch Hạo từ từ bình tĩnh lại. Lục đại bí cảnh của hắn đồng thời phát sáng, ép hết toàn bộ vật chất không tên trong cơ thể ra ngoài. Điều này khiến hắn kinh hãi, đây là "vật chất hắc ám thần thánh" sao? Quả thật là khủng bố, suýt tí nữa đã khiến hắn rơi vào trong vực sâu giết chóc lúc nào không hay, ý chí cũng bị lung lay.
Nếu như để người khác biết được, hắn có thể ép hắc ám vật chất ra ngoài, nhất định sẽ rung động vô cùng. Thứ vật chất này rất khó bài trừ, từ xưa đến này đã hủy diệt không biết bao nhiêu tuyệt thế cao thủ rồi.
Trước mắt, thủ đoạn hữu hiệu nhất chính là phòng ngự, không cho nó nhập thể. Một khi xâm nhập vào, hiếm có ai có thể bài trừ sạch sẽ.
Chư Vương Dị vực đuổi sát không buông, cũng đều có chung một suy nghĩ. Bọn họ tin rằng, Thạch Hạo sẽ giống như thủy tổ của giới bọn họ thuở ban đầu. Sau khi được ánh sáng thần thánh của cái rương kia chiếu trúng mà không chết, thì có khả năng sẽ tiến hóa thành Vương.
Thế nhưng, bản thân Hoang cũng đã là Vương rồi!
Nếu nói như vậy, nguyên thần của hắn còn có thể trọng tổ đản sinh không?
Bọn họ hy vọng, Thạch Hạo rơi vào trong hắc ám!
Sau khi Thạch Hạo dần dần bài trừ hết hắc ám ra khỏi người, lòng của hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía phương hướng Tiên vực.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến ba động kịch liệt, có một đám cường giả giết tới, chừng hơn mười vị Tiên Vương, cuốn theo lực lượng mênh mông đang giết tới chỗ Thạch Hạo.
Người dẫn đầu chính là Bàn Vương, và đám người Hỗn Nguyên Tiên Vương, ở phía sau nữa chính là đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân. . .
Vương của Tiên vực đã tới, giết vào trong Giới Hải, cứu lấy Thạch Hạo.
"Đừng chạm cái rương kia, lui về Tiên vực đi!"
Thạch Hạo truyền âm nói với bọn họ. Hắn có thể ngăn cản hắc ám ăn mòn, những người khác chưa chắc có thể. Thứ vật chất này quá khủng bố, ngay cả Bất Hủ Vương cũng phải tránh lui.
Thạch Hạo nhanh chóng truyền âm nói rõ hết thảy những chuyện này.
"Cổ khí khởi nguyên!" Đám người Bàn Vương nghe được đều hít ngụm khí lạnh.
Cuối cùng, Thạch Hạo bọc hậu, một đám người giết trở về phía Tiên vực. Thạch Hạo là người cuối cùng vào thành.
"Chư Vương Tiên vực!"
Du Đà quát lớn, mang theo sát ý lạnh thấu xương. Nhìn một đám Tiên Vương trên tường thành , y rất không cam lòng, rất muốn lưu Thạch Hạo lại, thế nhưng y biết lần này đã thất bại.
Côn Đế, lạnh lùng nhìn hết thảy nhưng không hề lên tiếng.
Trên tường thành, một đám người đều giật mình. Bọn họ nhận ra Côn Đế, không ngờ lão ta lại xuất thế, còn tự mình lĩnh quân đuổi giết Thạch Hạo. Đây quả thật là một đại sự khủng bố.
"Chư vị, xin mời lui đi, không nên cho rằng có cổ khí khởi nguyên trong tay thì muốn làm gì thì làm, Diệt Thế Đại Trận của chư Vương Tiên vực ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Bàn Vương nói.
Cuối cùng, Vương giả của Dị vực cũng đều rút đi.
Là ai ngáng đường, không cho mở cánh cửa Tiên thành? Sau khi Thạch Hạo trở về, việc đầu tiên chính là chất vấn chuyện này. Thần sắc hắn trở nên lạnh lẽo, hắn phải làm rõ chuyện này.
"Một vị lão tiền bối do Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ mời đến, mới trở về vào khoảng hai năm trước." Bàn Vương nói.
"Lão ta chán sống rồi à?" Thạch Hạo chỉ nói một câu như thế.