Một giới này, lưu lại cho Thạch Hạo không ít thống khổ. Chỗ đầu tiên là Đế Quan, bao nhiêu nhân kiệt đã vùi xương nơi này, bao nhiêu hồn anh hùng đoạn trong chiến trường, chết rất là thê thảm.
Tu sĩ của Cửu Thiên Thập Địa so với sinh linh của Tiên Vực, bởi vì hoàn cảnh tu luyện, đạo hạnh không phải rất cao, nhưng lại mang dến ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Thạch Hạo.
Một trận chiến năm đó, ở trước Đế Quan, đám lão binh đó, đám thống lĩnh nọ, không hề sợ chết, dùng huyết nhục của bản thân ngăn cản thiết kỵ của Dị Vực, mỗi lần nghĩ tới điều này đều khiến hắn muốn rơi lệ.
"Dị Vực, ta muốn đi qua đó một chuyến!" Thạch Hạo nắm chặt quyền đầu, trong mắt có ánh lửa hừng hực đang thiêu đốt.
Đại trưởng lão đã tàn lụi ở nơi đó, không thể nào gặp lại được nữa.
Năm xưa vì quá liều mạng, nên Đại trưởng lão đã rơi vào trong hắc ám, giết địch vô số, cuối cùng vô lực độ Thành Tiên Kiếp, bị điều bất tường bao phủ, cuối cùng bị hắc ám kéo đi.
Thạch Hạo không hề lập tức lên đường, mà đi tới tinh hệ mà Bàn Vương chiếm cứ, muốn gặp lại một số cố nhân.
Một tòa lục địa khổng lồ huyền phù ở trong vũ trụ, bên trên có xây một tòa cổ thành, lực lượng Hồng Hoang lưu chuyển, sương mù Hỗn Độn tràn ngập, khiến cho nơi này càng thêm thâm thúy, hùng vĩ, có một loại uy nghiêm khó tả.
Thạch Hạo giá lâm, các phương chấn động!
Hắn bây giờ đã giết ra uy danh của mình. Hiện tại người nào mà không biết, người nào mà không hiểu. Hắn đã trấn áp Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy tam đại Tiên Vương, thần dũng vô song.
Ngoài ra, vừa rồi còn truyền đến tin tức, hắn đã đi sâu vào trong Giới Hải, mang theo hai cái đầu lâu, đều là sinh linh cấp bậc Tiên Vương!
Cửa Bàn Vương Thành mở rộng, thị vệ trong thành xếp hàng nghênh đón, một con đường đại đạo kim quang trải rộng, kéo dài mấy chục vạn dặm, chính là đang mời Thạch Hạo bước lên.
Ngoài ra, còn có một chiếc chiến xa, trông rất là cổ xưa, năm tháng đã lưu lại quá nhiều vết tích trên đó, nhưng lai lịch của nó rất kinh người, đó là chiến xa của Bàn Vương, ngày thường chỉ có Bàn Vương mới ngồi được lên đó.
Hôm nay, một hậu đại của Bàn Vương đích thân tới nghênh đón, mới Thạch Hạo lên chiến xa, điều khiển chiếc chiến xa cổ lão có ý nghĩa không tầm thường tiến vào trong thành.
Bàn Vương xuất hiện, đứng ở cửa phủ đệ, là chân thân tới nghênh đón Hoang, mời hắn vào phủ.
Điều này đã coi như là quy cách lễ ngộ cao nhất, mấy Tiên Vương khác đã sống qua vô số kỷ nguyên khi tới đây, Bàn Vương còn không hề lộ diện, chỉ ở trong động phủ chờ đợi.
"Bàn Vương lễ ngộ như vậy, khiến vãn bối hổ thẹn." Thạch Hạo nói. Hắn biểu thị kính ý, cảm tạ Bàn Vương bảo hộ thân nhân, bằng hữu của hắn.
Hắn đã biết dược, mấy năm nay Bàn Vương và Hỗn Nguyên Tiên Vương đã rất chiếu cố với mọi người trong Thiên Đình. Nếu không, thân nhân bằng hữu của hắn quá nửa đã bị gia tộc của tam đại Tiên Vương tiêu diệt rồi.
"Tiểu hữu khách khí rồi, tiểu hữu đã đứng ở lãnh vực Tiên đạo tuyệt đỉnh, không cần phải so đó với ta như vậy, có thể sánh vai đứng cùng với đạo hữu rồi." Bàn Vương khẽ cười nói.
Y là Bàn Đào Thụ thành tinh, hóa hình mà thành có được sinh mệnh tinh khí phồn thịnh, vô luận đã qua bao nhiêu thời đại, y đều trông vô cùng khí khái hào hùng, tinh thần phấn chấn.
Rõ ràng y đã sống qua mấy cái kỷ nguyên, nhưng không hề cảm nhận được một vẻ già nua nào trên người Bàn Vương.
Đương nhiên, chân thân của y cũng chỉ có cường giả đẳng cấp như Thạch Hạo mới có thể nhìn thấy. Ngày thường, chân thân đều bị Hỗn Độn bao phủ, ngồi xếp bằng bên trong phủ đệ, quanh năm không hề cử động, ngoại nhân cũng không dám nhìn trộm chút nào.
Thạch Hạo không hề dám khinh thường, hắn biết được thế nào là cảm ân, không nói những cái khác, chỉ riêng năm xưa, Bàn Vương chịu xuất thủ vì hắn, đây là một khoảng ân tình lớn, cần phải hồi báo.
"Đạo hữu, ngươi nhanh như vậy đã giết chết hai vị cường giả trong Giới Hải, còn xách đầu họ quay về, quả thật rất là thần dũng." Bàn Vương tán thưởng.
Bất quá lời nói của Bàn Vương lại xoay chuyển: "Ngươi cũng không cần giao hai cái đầu đó cho bọn họ, lưu lại cho bản thân cũng tốt, từ từ luyện hóa, bất kỳ một tồn tại cấp Tiên Vương nào cũng đều là một bảo tàng to lớn."
"Hai người đó khi chém giết với ta, đều đã trở nên điên dại, nguyên thần bị ta đánh xuyên, bí mật gì nên biết ta đều đã biết được gần hết. Ngoài ra, bảo tàng của bọn họ cũng đã bị ta thu lấy rồi."
Nói đến đây, Thạch Hạo vung tay lên, lấy ra một đống đồ vật, vô cùng chói mắt, có một khối Hắc Ám Tiên Kim, dài như một cái bàn, khiến cho Bàn Vương cũng động dung.
Ở trong đó, còn có một cây lại một cây trận kỳ, đều do vô thượng bảo liệu luyện chế mà thành, là một tòa đại trận cấp Tiên Vương.
Ngoài ra, còn có một khối đá có khắc phù văn khai thiên tích địa, đó là Thế Giới Thạch. Một cái đại thế giới mới có thể uẫn dưỡng ra một khối hoàn chỉnh.
Luận giá trị, khối Thế Giới Thạch này còn kinh người hơn cả khối Hắc Ám Tiên Kim kia.
Còn có một cái chùy, phát ra khí tức cực mạnh, tràn ngập lực lượng Tiên Vương, đó là pháp khí Tiên Vương chân chính.
Đồng thời, còn có một đống tài liệu trân quý, cũng với rất nhiều chai lọ, đều là trân tàng của một đời Tiên Vương.
Sau khi Bàn Vương nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi, đây quả thật là bảo tàng đỉnh cấp chân chính, là tất cả mọi thứ của một vị Tiên Vương, toàn bộ đều bị Hoang ấy đi sạch sẽ.
"Bàn Vương xin nhận lấy, đây là một chút thành ý của ta." Thạch Hạo đưa toàn bộ những thứ này cho Bàn Vương.
"Không được, tiểu hữu, những thứ này quá quý giá rồi, ta không thể nhận." Bàn Vương lắc đầu. Không nói những thứ khác, chỉ riêng binh khí Tiên Vương cũng đủ khiến người khác chấn động.
Bởi vì, không phải mỗi một vị Tiên Vương đều có thể luyện ra được binh khí mạnh nhất, nếu như có, nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện ra được một kiện mà thôi.
"Bàn Vương xin nhận lấy, ta giết chết hai đại cường giả trong Giới Hải, đây chỉ là bảo tàng của một người trong đó, còn có một bảo tàng khác, bản thân ta lưu lại dùng." Thạch Hạo nói.
Còn lại cái bảo tàng kia, ta chuẩn bị đưa cho đám người Mục Thanh, Xích Long, để vũ trang toàn diện cho nhân mã của Thiên Đình, làm lớn mạnh một phương thế lực của bản thân.
Bàn Vương chối từ, nhưng Thạch Hạo khăng khăng muốn đưa cho y, cuối cùng Bàn Vương vẫn nhận lấy.
"Kỳ thật bảo tàng của ba nhà Thái Thủy, Ngao Thịnh, Nguyên Sơ cũng không phải nhỏ, khẳng định rất là kinh người, chờ ta từ Dị vực trở về, lại đi mở ra, đến lúc đó xin mời Bàn Vương đi cùng." Thạch Hạo nói.
Bàn Vương tâm tình phức tạp, đây chính là tam đại tuyệt đỉnh Tiên Vương, cứ như vậy bị người tuổi trẻ trước mắt trấn áp.
Hồi tưởng lại năm mươi vạn năm trước, Hoang vẫn chỉ là một tên tiểu tu sĩ. Khi Ngao Thịnh ở Tiên vực muốn giết hắn, kết quả vẫn là Bàn Vương cách tinh không xuất thủ, ngăn lại một kích kia.
Mấy trăm ngàn năm qua đi, Hoang không ngờ lại trưởng thành đến một bước này!
Bàn Vương làm sao có thể không cảm khái? Đến nay đều cảm thấy mọi thứ không thể tưởng tượng nổi, tốc độ phát triển của người trẻ tuổi này quá nhanh.
"Đáng tiếc, các vị tiền bối kia, ta xin lỗi bọn họ, đã liên lụy khiến cho bọn họ gặp nạn. . ." Nói đến đây, con ngươi Thạch Hạo đỏ ngầu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn nghĩ tới Chủ Cấm Khu, còn có mấy vị lão quái vật kim sắc thủ chưởng, đầu lâu thuỷ tinh và nhãn cầu dính máu kia.
Một trận chiến năm đó, những người kia vì hắn mà ra mặt, kết quả đã bị Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ tam đại Tiên Vương đánh cho chia năm xẻ bảy, tàn cốt cũng bị hủy diệt.
Nhìn thấy trong mắt Thạch Hạo ẩn chứa nước mắt, Bàn Vương cũng động dung, bởi vì đến cấp độ này của bọn họ, bất kỳ cái cảm xúc, tình cảm gì, đều có thể khống chế được rất tốt.
Trừ khi là đại bi đại hỉ, loại tâm tình chập chờn cực kỳ kịch liệt này, dù có cũng không sai. Một Tiên Vương giữ lại xích tử chi tâm của mình như Thạch Hạo, hiện tại vẫn còn trọng tình cảm như thế, không hề giống như những Tiên Vương bình thường vẫn luôn vô tình lạnh lùng, thì thật là đáng quý.
Tu vi đến trình độ nhất định, sau khi thành tựu chính quả Tiên Vương, một lần bế quan động một tí chính là rất nhiều vạn năm, cuộc sống thương hải tang điền, nhân gian thay đổi luân hồi, thậm chí bế quan trường kỳ rất có khả năng một lần là một hai cái kỷ nguyên, mà người bên cạnh một lứa lại đổi một lứa, tim của bọn họ cũng dần dần trở nên cứng rắn vô tình.
"Nhân sinh ai mà không có tiếc nuối, đạo hữu không cần phải khổ sở." Bàn Vương khuyên bảo.
Thế nhưng Thạch Hạo làm sao có thể không thương tâm. Chủ Cấm Khu áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc , một mực vẫn luôn điểm hóa cho hắn, đưa ra cho hắn rất nhiều trợ giúp, còn vì hắn liều cả thân tàn, dùng mạng đi chém giết.
"Nhân sinh có lên có xuống, cũng không có nỗi buồn vô tận, hay là niềm vui không dứt. Đạo hữu, ta tặng cho ngươi một tràng kinh hỉ." Bàn Vương nói.
Một lát sau, bọn họ tiến vào nơi Bàn Vương bế quan, đây là trong một toà cổ động.
"Tiền bối!"
Thạch Hạo nhanh chóng cảm ứng được khí tức quen thuộc, lập tức kêu lên thành tiếng. Hắn nhìn thấy được Chủ Cấm Khu, vẫn như cũ áo trắng không dính hạt bụi trần, tuyệt thế cao ngạo.
Bất quá, thân ảnh của y rất mơ hồ.
Ở bên cạnh Chủ Cấm Khu, còn có nửa khối thuỷ tinh đầu lâu, nửa khối kim sắc cốt chưởng, một nhãn cầu khô quắt, bọn họ đều còn sống, nhưng lại quá hư nhược.
"Tiền bối, các người vẫn còn sống!" Lệ nóng của Thạch Hạo suýt nữa tuông trào, có thể nhìn thấy những người này thật quá tốt với hắn rồi.
Hắn còn tưởng rằng trận chiến kia sẽ trở thành tiếc nuối cả đời hắn, mấy lão quái này đều vì hắn mà chết, điều này mang đến cho hắn thống khổ và tiếc nuối cả đời.
Thật sự không nghĩ tới, bọn họ vẫn còn sống!
"Chúng ta đã chết ở kỷ nguyên trước rồi, bây giờ còn nói cái gì sống hay là chết, hết thảy đều là chấp niệm mà thôi." Chủ Cấm Khu nói.
Y đang cười, nhưng lại mang theo chút tự giễu, đồng thời cũng rất vui vẻ, lần nữa gặp lại Thạch Hạo khiến y rất hài lòng.
Trên thực tế, trước đó bọn họ cũng rất chấn kinh, vui sướng. Sau khi Thạch Hạo còn sống và xuất thế, bọn họ đều biết, khi nhìn thấy chiến lực của hắn, quả nhiên là khiến cho mấy lão quái vật này hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.
Tuy là chấp niệm, nhưng ở trong chiến dịch kia bọn họ cũng suýt nữa triệt để tan thành mây khói, bao nhiêu vạn năm qua đi như vậy, bọn họ vẫn một mực ngủ say, chỉ thức tỉnh qua có mấy lần.
"Dùng tên của ta, trảm hết thảy hồng vận (vận may) mấy vạn năm trong càn khôn!" Thạch Hạo nói. Ngôn xuất tức là pháp, hai tay của hắn kết ấn, chém về phía Tiên vực.
Một tiếng ầm vang, khí tức đại đạo mênh mông tứ phương, kinh khủng vô biên, một cỗ khí tức hùng vĩ tường hòa phô thiên cái địa mà đến, phun trào về nơi này.
"Lớn mật, là người nào?"
"Ai đang đoạt căn cơ tạo hóa của Tiên vực?"
Giờ khắc này, các phương vị khác nhau ở Tiên vực, truyền đến âm thanh quát tháo, đều là Tiên Vương, bởi vì chỉ có sinh linh mạnh mẽ cảnh giới này mới có thể cảm giác được chuyện gì đang xảy ra.
"Ta tên là Hoang!"
Thạch Hạo mở miệng, cũng coi như báo ra danh xưng cho pháp chỉ của mình. Lấy tên của hắn chém xuống vô tận hồng vận, đó là tạo hóa, đó là thiên duyên. Tất cả rủ xuống, bao phủ Chủ Cấm Khu, thuỷ tinh đầu lâu, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu khô quắt.
Hoang vừa báo tên ra, tứ phương liền yên tĩnh.
Mấy ngày nay, toàn bộ Tiên vực đều đang lưu truyền tên của hắn, quá cường đại, trấn áp Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, sau đó còn giằng co với lục đại Tiên Vương.
Cuối cùng, hắn còn xâm nhập Giới Hải, giết chết hai đại địch thủ.
Bậc mãnh nhân như vậy, không có mấy ai nguyện ý trêu chọc, đây là uy danh mà hắn giết ra được, là chiến tích huy hoàng!
Dù cho hắn có trẻ hơn nữa, cũng không ai dám khinh thị, tên của Hoang vừa ra, liền có một cỗ uy hiếp mạnh mẽ.
Trên thực tế, ở trong Tiên vực cũng không có bao nhiêu người có thể đoạt căn cơ tạo hóa thiên địa , không phải cự đầu cường đại nhất là không thể, hơn nữa cái này không phải là không trả giá.
Thế gian này hết thảy đều rất cân bằng, đều có nhân quả.
Thạch Hạo đoạt loại tạo hóa này, bản thân hắn sẽ phải gánh chịu đại nhân quả, có một ngày sẽ phải trả lại.
"Không thể làm như vậy được!"
Chấp niệm của mấy người Chủ Cấm Khu đang mạnh lên, không còn mơ hồ, đang dần dần trở nên chân thực, bọn họ muốn ngăn cản Thạch Hạo.
"Không sao, các loại nhân quả cứ đẩy hết người ta, nếu như một ngày chư thiên này bị đánh chìm, còn sợ điểm ấy nhân quả sao?" Thạch Hạo nói.
Hắn rất bình tĩnh, không quan tâm.
"Ngươi có phải đã nhìn thấy cái gì hay không?" Bàn Vương hỏi.
Khi mỗi một vị cường giả thành tựu Tiên Vương chính quả, một khắc đó sẽ trở nên thông linh nhất, có thể nhìn thấy một số bí ẩn mà ngày thường không cách nào nhìn thấy được, cho nên Bàn Vương mới có loại nghi vấn này.
Sau đó, Thạch Hạo đi gặp Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh bọn họ.
"Ngao. . . Ngươi có thể còn sống thật quá tốt rồi!" Đả Thần Thạch đánh tới, một đòn dồn hết sức. Phân biệt nhiều năm như vậy, lại lần nữa trùng phùng, cái tên gia hỏa rất không đứng đắn này cũng vô cùng kích động, mang theo thương cảm.
Còn sống, yêu cầu này rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sự chua xót trong năm mươi vạn năm, qua nhiều năm như vậy Thiên Đình nhất mạch thật sự rất khổ, rất thất lạc.
"Sư phụ!" Xích Long hét lớn.
"Đại huynh, Chu Lâm nàng chết rồi!" Mục Thanh khóc.
Hoàng Điệp vỗ cánh, đậu trên đầu vai Thạch Hạo.
"Để các ngươi chịu khổ rồi!" Thạch Hạo nói. Hắn bảo mọi người ngồi xuống, chậm rãi kể ra, những năm gần đây, hắn một mực rất lo lắng, lo lắng bọn họ sẽ chết già trong năm tháng.
Cũng may, bọn họ được Bàn Vương dẫn vào Tiên vực, nơi này có vật chất bất tử nồng đậm, những người này đều có thể tiếp tục sống.
Thế nhưng năm mươi vạn năm qua, các loại chém giết cũng chưa hề dứt, bọn họ không có khả năng chỉ là giá đỗ trong nhà ấm, cũng muốn đi lại ở trong thành hoặc là trong tinh vực.
"Ba lão thất phu đều đã bị ta trấn áp , chờ sau khi ta trở về từ Dị vực, liền giết chết bọn họ, mở động phủ của bọn họ, sẽ dẫn các ngươi đi cùng!" Thạch Hạo nói.
Thế nhưng là, có một số người chung quy cũng sẽ mất đi, ngay cả cường đại như hắn, cũng vô lực vãn hồi.
"Thế gian này, nếu không có luân hồi thì cũng thôi đi, nếu như mà có, tất cả ý chí, chấp niệm, đều sẽ bị ta tìm được!" Thạch Hạo ngôn xuất tức là pháp, khiến cho hư không chấn động kịch liệt.
Có một số người không tin luân hồi, hắn cũng không tin, hắn một thân một mình trong thế gian này, kiên định đời này sẽ vô địch, liền có thể nghiền ép hết thảy, giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng nhân lực cũng có lúc cạn kiệt, nhìn người bên cạnh từng bước từng bước một đều không có ở đây, Thạch Hạo cũng thương cảm, mặc dù không tin luân hồi, nhưng hắn vẫn hi vọng là có.
"Ngươi thật sự muốn đi Dị vực sao?" Thiên Giác Nghĩ hỏi.
"Ta phải đi!" Thạch Hạo đáp.
"Là chúng ta đã liên lụy ngươi." Lôi Linh nói.
Đám người Mục Thanh, Xích Long đều cúi đầu, cảm xúc có chút sa sút, lần trước lục đại Tiên Vương và Thạch Hạo giằng co. Hắn vẫn cường thế như trước, tuyên bố một thân một mình hắn có thể thay thế Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, không chấp nhận uy hiếp.
Một khắc đó, hắn thậm chí trực tiếp không tiếc chiến một trận , đại pháp Hắn Hóa Tự Tại vừa ra, hóa ra mấy cỗ pháp thể cường đại trợ trận, không tiếc quyết nhất tử chiến.
Tại thời khắc này, hắn uy hiếp lại lục đại Tiên Vương.
Cuối cùng, khi lục đại Tiên Vương dịu lại, chịu thỏa hiệp, Thạch Hạo lại chủ động đi giết địch, đền bù tổn thất do mất đi mấy người Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy.
Đây hết thảy, tự nhiên đều là lo lắng cho đám người Mục Thanh, Xích Long và những bộ hạ của Thiên Đình vừa chạy đến, và cả Thanh Y, Trường Cung Diễn... Hắn sợ mấy người họ sẽ bị tai họa khi đại chiến đó bộc phát.
"Không, các ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta vốn cũng muốn ra tay thôi!"
Thạch Hạo nói, an ủi bọn họ.
Cái này cũng là sự thật, Tiên vực mặc dù rất ít khi cứu viện Cửu Thiên Thập Địa, nhưng song phương trên đại thể vẫn là cùng một phe. Địch của Tiên vực cũng chính là địch nhân của hắn, ví như Dị vực, ví như sinh linh hắc ám trong Giới Hải.
Những cường giả này nếu thật sự muốn xông tới, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa tới Cửu Thiên Thập Địa.
Từ đại cục mà cân nhắc, hắn sớm muốn gì cũng phải xuất thủ.
Nếu như nhiệt huyết của hắn dâng lên, nhất quyết tử chiến với với lục đại Tiên Vương, hậu quả khó mà lường được.
Lúc ấy, hắn thi triển đại pháp Hắn Hóa Tự Tại, đã chấn nhiếp bọn họ, khiến thái độ của lục đại Tiên Vương hòa hoãn, thậm chí thỏa hiệp, khuất phục.
Sau hắn lại chủ động đi săn giết địch thủ, một là muốn dựa việc giết địch này, để toàn diện kiểm nghiệm chiến lực của bản thân. Hai là một loại chấn nhiếp, khiến chư Vương Tiên vực từ nay về sau "phải có chừng mực".
Giai đoạn hiện tại, tốt nhất không nên xách rách da mặt với nhau.
Nếu không, lần sau còn mạo phạm hắn, rất có khả năng sẽ thật sự động sát ý hoặc là sát phạt lên người bọn họ.
Thạch Hạo lưu lại một tòa Tiên Vương bảo tàng, sau đó lên đường, tiến về phía Dị vực!
Cùng một thời gian, đám Thái Âm Thỏ Ngọc, Trích Tiên, Thanh Y, Trường Cung Diễn cũng từ những tinh vực khác chạy tới vũ trụ mà Bàn Vương thống trị, chỉ là tốc độ của bọn họ chậm một bước.
Thạch Hạo quyết định xuất kích trước, sau khi quay về lại hội ngộ với những cố nhân này.