Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Thạch Hạo mang theo nước mắt, rất nhiều năm rồi, hắn không có đau lòng như vậy. Hắn cảm giác rất cô độc, rõ ràng đứng trên đỉnh cao cực đạo ở đời này, nhưng lại có chút bi thương, hôm nay phải tự tay dùng thần nguyên chôn xuống tất cả thân nhân bằng hữu.

Hắn quay về thượng giới, rời khỏi bát vực.

Hoang Vực, nơi khiến hắn đau lòng, khiến hắn vui vẻ, khiến hắn âu lo, là nơi hắn hắn sinh ra, chứa đựng quá nhiều ký ức, nhưng là hiện tại hắn lại có chút không muốn trở về.

Thạch Hạo về tới Thiên Đình, bắt đầu khổ tu, hắn muốn đề thăng thực lực của mình, đột phá ở dưới cái bầu không khí càng ngày càng cấp bách này.

Mấy năm sau, sâu trong tinh không, một vùng đất hôn ám, trên một khỏa ngôi sao tàn phá không người chú ý, có người mở mắt, như lãnh điện xẹt qua hư không.

Chính là Thạch Hạo, hắn một mình ở nơi tận cùng vũ trụ ngộ đạo!

Ở bên cạnh hắn, có một khối đá, tỏa ra ánh sáng lung linh, phát ra trận trận tiếng oanh minh, nếu là tu sĩ của Thiên Nhân tộc ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra, đây là Tổ Khí của bọn họ —— Phi Tiên Thạch.

Tảng đá kia là Thạch Hạo mang tới từ Thiên Chi Thành.

Năm đó, hắn có nhân quả không nhỏ với tộc này, cuối cùng mang đi khối Phi Tiên Thạch này, chấm dứt ân oán.

Oanh!

Đột nhiên, thân ảnh Thạch Hạo biến mất, nhập vào trong một khối bia kim loại, trong hư không tiên quang nở rộ, ba động kịch liệt, bạo phát ra khí tức kinh người.

Có thể thấy được, ở trong khối bia kia có hai tên sinh linh đang đại chiến, vô cùng kịch liệt, liều mạng tranh đấu, hoàn toàn là đang liều mạng.

Bia Tiên Kim này có lai lịch phi phàm, năm đó Thạch Hạo và Tam Tạng, Thần Minh cùng nhau tiến vào Tiên vực, khối Hư Không Tiên Kim Bia này là Tam Tạng phát hiện ở Tiên vực, cuối cùng lấy nó trao đổi với Thạch Hạo.

Theo suy đoán, đây là cổ vật từ thời đại Đế Lạc, tiên kim bia là vật dẫn dùng để ghi chép vô thượng kinh văn, nhưng khối này vẫn còn không kịp khắc lên kinh văn.

Bằng không, nó chính là vô thượng chí bảo!

Năm đó khi Thạch Hạo lấy được Phi Tiên Thạch, bia này từng giao cảm, phát ra đạo âm khó hiểu.

Thế nhưng sau khi trải qua một lần đó, dù là đặt Phi Tiên Thạch và hư không tiên kim bia chung một chỗ, cũng không còn tiếp tục phát sinh sự tình cộng minh gì nữa.

Thẳng đến mấy trăm năm trước, Thạch Hạo mới chính thức triệt để đào móc ra bí mật khối Hư Không Tiên Kim Bia này.

Nó thật sự không có ghi chép kinh văn, nhưng lại so với việc ghi chép kinh văn còn kinh khủng hơn, trân quý hơn rất nhiều lần.

Nếu như Tam Tạng biết, chắc chắn sẽ không lấy ra trao đổi!

Có một lần, Thạch Hạo cầm Phi Tiên Thạch trong tay, chìm vào cảnh giới ngộ đạo tầng sâu nhất, nắm bắt được đạo âm do tiên kim bia phát ra, đó là một đoạn cổ lão chú ngữ, có thể dựa vào cái này mở ra bia này.

Tu sĩ nhìn vào nó, như là đối mặt với một tấm gương, có thể nhìn thấy một "chính mình" khác, đáng sợ nhất chính là, cái bản thân kia phảng phất rất là chân thực, có máu có thịt, có thể cùng mình đại chiến.

Cùng một "chính mình" khác liều mạng tranh đấu, giống như kiểm nghiệm cực hạn chân thân bản thân.

Cái này tương đối nghịch thiên, bản thân cùng bản thân đại chiến, không chết không thôi!

Không có người nào so với mình hiểu rõ hơn bản thân mình, chiến đấu như vậy quá kinh người, hai tên chính mình cũng hiểu rõ đối phương, có thể nắm chặt một chút sơ hở mà đối phương hơi lộ ra, điên cuồng công kích.

Mấy trăm năm gần đây, nếu không phải phụ mẫu, Vân Hi... đều đi vào tuổi xế chiều, Thạch Hạo đã sớm dựa vào cái tiên kim bia này liều mạng, nhất định sẽ tu luyện như phát điên, cùng bản thân chiến đấu.

Chỉ là, một đám người bước vào tuổi xế chiều, lúc nào cũng có thể sẽ chết già đi, hắn không cách nào động một tí liền bế quan trên trăm năm, muốn bồi tiếp bọn họ nhiều một chút.

Phốc!

Trong Hư Không Tiên Kim Bia, thần huyết văng khắp nơi, trải qua mấy tháng đại chiến, một thân ảnh lảo đảo lui lại, chính là Thạch Hạo, một trận sinh tử đại đối quyết hạ màn kết thúc, hắn mệt mỏi không chịu nổi.

Bởi vì, hắn đang chiến đấu với bản thân, không phải những sinh linh khác, mà là đối thủ mạnh mẽ nhất.

Một trận chiến này, kéo dài mấy tháng trời, quá dài, loại cảnh tượng đó không thể nào tưởng tượng nổi, hơi chút vừa định tế ra sát chiêu, "Bản thân" ở đối diện đã lập tức biết trước.

Hai người đạo hạnh, chiến lực tương đương, ý thức chiến đấu cũng tương tự, ai cũng không hề kém hơn ai.

Trăm năm nhanh chóng qua đi.

Đoạn tuế nguyệt này, Thạch Hạo cách mỗi mấy tháng hoặc là mấy năm liền tiến vào trong Hư Không Tiên Kim Bia một lần, trải qua tử vong uy hiếp, tắm rửa bản thân chân huyết.

Đây là một trận khoáng thế đại chiến, hắn đang tranh phong với bản thân mình.

Thạch Hạo phát cuồng, cứ như vậy nổi điên tu luyện.

Đây cũng không phải chỉ là nói mà thôi, mỗi một lần tiến vào trong Hư Không Tiên Kim Bia, hắn đều phải trải qua sinh tử khảo nghiệm, sơ sẩy một cái liền sẽ vẫn lạc.

Căn cứ theo thôi diễn, ở trong Hư Không Tiên Kim Bia chết trận, như vậy bản thân cũng sẽ triệt để biến mất , giống như bị một "chính mình" khác chém giết.

Dĩ nhiên là có thể uy hiếp tới chân thân!

Thạch Hạo muốn đột phá cửa ải sau cùng, ở trong hồng trần thành tiên!

Cho nên, hắn đang liều mạng, không ngừng sinh tử đại chiến, cùng bản thân tranh hùng, thông qua loại loại chiến đấu dị biệt này lý giải ưu khuyết điểm của bản thân, hoàn thiện pháp của bản thân.

Ngàn năm qua đi, Thạch Hạo ở trong mắt thế nhân đã hơn một vạn ba ngàn tuổi.

Một ngàn năm gần đây, mọi người đều không nhìn thấy hắn, đều đang suy đoán, không có ai biết hắn bây giờ ở nơi nào, đến tột cùng mạnh như thế nào.

"Sư phụ!"

Một ngày này, Xích Long đột nhiên xuất hiện, ở phía xa truyền âm.

Oanh một tiếng, Thạch Hạo xuất quan, người đầy vết máu, từ trong Hư Không Tiên Kim Bia bước ra.

Chém giết ngàn năm, chinh chiến ngàn năm, hắn đều sừng sững không ngã, cũng không vẫn lạc, có thể nói đây đã coi như là một cái kỳ tích.

Thạch Hạo đã từng phân phó, nếu không phải sự kiện trọng đại, không được quấy nhiễu hắn.

Hiện tại, hắn cảm ứng được vẻ lo lắng của Xích Long, vì vậy liền lập tức xuất hiện.

"Sư phụ, đầu Thần Lang kia lại xuất hiện!" Xích Long bẩm báo.

Bởi vì, Thạch Hạo đã từng dặn dò qua nó, một khi phát hiện, không muốn làm kinh sợ đầu cự lang đó, phải lập tức bẩm báo với hắn.

"Oanh!"

Sau một khắc, Thạch Hạo mang theo vô tận quang mang, cuốn lấy Xích Long, rời khỏi nơi sâu trong vũ trụ, trực tiếp hướng tiến về phía khu không người ở Biên Hoang.

Sau khi tới gần, hắn thu liễm tất cả khí cơ, lặng yên không tiếng động giáng lâm.

Quả nhiên, Dị vực sinh linh ở quá quan, lại tiến đánh đầu thông đạo kia, tam đại Quỷ Tiên, hai đại Anh Linh đều đang trấn thủ, trấn áp sinh linh xông ra từ nơi đó.

Trong đó, có một đầu hắc sắc cự lang, cao to như một ngọn núi lớn, sau khi đi ra khỏi đầu thông đạo kia, nó vô cùng cẩn thận tránh ở một bên, nhìn mọi người phá quan.

Xoẹt.

Thạch Hạo không nhịn được nữa. Lần này hắn đột nhiên tiếp cận, hạ xuống ở bên ngoài thông đạo kia, sau đó nhanh chóng vươn bàn tay lớn chộp về phía trước, muốn cầm cố đầu cự lang kia.

"Rống!"

Hắc sắc cự lang đột nhiên ngẩng đầu, một bàn ngọn lửa màu đen bao phủ nó, thiêu huỷ hư không, khiến xung quanh nó nhiệt độ cao đáng sợ, vô cùng doạ người.

Ngay cả Thạch Hạo cũng lấy làm kinh hãi, mấy ngàn năm quađi , đầu Ma Lang này tu vi đã tăng vọt đến một bước này sao?

"Ân, không đúng!" Thạch Hạo cảm ứng được. Ở trong thông đạo kia còn có một sinh linh, là nàng đã tế ra hắc sắc hỏa diễm, bảo hộ đầu cự lang này. Ngọn lửa hắc ám khiến Chân Tiên cũng kiêng kỵ.

Thạch Hạo thu tay, hắn không hề tiếp xúc với hỏa diễm này, mà lui về sau vài bước. Thần sắc của hắn cương cứng, hô hấp có chút gấp rút, trong lòng nổi sóng chập chùng.

Tiếng bước chân truyền đến, rất nhẹ nhàng, mang theo một loại cảm giác đầy tiết tấu, đại đạo khẽ run lên, khiến hư không cũng âm vang theo tiếng bước chân nàng.

Đó là một hắc y nữ tử, trên cái trán trắng như tuyết có một khối ma văn tinh xảo nhỏ mịn. Hai mắt nàng thâm sâu, giống như là tinh không, mỹ lệ và lãnh diễm.

Đặc biệt là sợi ma văn trên trán đó, càng tăng thêm cho nàng vài phần khí chất yêu dị!

Nữ tử này cực đẹp, nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là khí chất của nàng, phảng phất cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, mang theo thần sắc hờ hững. Từng bước từng bước đi ra từ trong thông đạo, giống như đợi chúng sinh triều bái.

Rất nhiều sinh linh Dị vực đều thối lui, nhường ra một lối đi cho nàng, vô cùng cung kính.

Đầu hắc sắc cự lang đó, thân thể thu nhỏ lại, cho tới khi chỉ còn cao một trượng nó mới ngừng lại. Sau đó phủ phục bên dưới, đợi nữ tử này ngồi lên lưng nó.

Đầu ma lang hung mãnh hiện tại lại ngoan ngoãn giống như một con tiểu miêu, rất là thành thật, đợi tới khi nữ tử kia ngồi ổn định, nó mới đứng dậy, cõng theo nàng, bễ nghễ tứ phương.

"Tại sao có thể như vậy?"

Thạch Hạo thì thào, hắn nhìn chòng chọc vào nữ tử kia, sau đó kêu to một tiếng: "Là nàng, thật sự là nàng!"

Hắn quá quen thuộc với nữ tử này, âm dung tiếu mạo (Dáng vẻ, phong thái khi nói cười) đã từng ngay trước mắt, quá khứ thăng trầm, từ đầu đến cuối ghi nhớ vào trong tim, lời thề năm đó, vẫn còn vang vọng.

Thế nhưng cuối cùng, Hỏa Tang hoa nở, hắn lại không thể trở về, đang chinh chiến ở Biên Hoang.

Thẳng đến Hỏa Tang hoa rơi rụng, khi hắn trở về, cái gì cũng đều không còn.

Thạch Hạo mãi mãi cũng sẽ không quên ngày đó, một cái đại thủ xuyên qua Biên Hoang, đụng nát nửa mặt tường thành ở đế quan, vượt qua rất nhiều châu, một hơi chụp lấy Tội châu. Cảnh tượng lúc đó vĩnh viễn lạc ấn ở trong tim hắn.

Ngày đó, trong lúc mơ hồ, hắn thấy được một thiếu nữ, đứng ở bên rừng Hỏa Tang, một mình chờ đợi, một mình tuyệt vọng, cùng với Tội châu bay về phía bên kia Biên Hoang.

Đến tận về sau, nàng không còn xuất hiện, cũng không còn có thể gặp lại nhau.

Thạch Hạo đau đớn, nhịn không được kêu to, âm thanh có chút buồn bã, không ngờ lại gặp nhau trong loại hoàn cảnh nàny.

Đối diện, ở xung quanh nữ tử kia, mang theo khí tức hỏa diễm nồng đậm, thiêu đốt hừng hực, hắc hỏa phần thiên, mà bên ngoài cơ thể nàng có Chân Hoàng, Chu Tước huýt dài, do hắc sắc liệt hỏa hóa thành.

Ngoài ra, trên bầu trời truyền đến một mùi hương, cánh hoa phất phới, từng mảng óng ánh, giống như là mưa ánh sáng, tung bay đầy trời, đó là hoa Hỏa Tang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK