Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đời mãnh nhân cứ như vậy chết đi!

Không cần nghi ngờ, y khẳng định là nhân vật Tiên Đạo, rốt cuộc mạnh đến mức nào, cũng khó mà nói được, khó có thể nói rõ.

Kết quả, y cứ như vậy chết đi, thủ hộ Vạn Đạo Thụ vô tận tuế nguyệt, cho đến những năm gần đây nó mới thành thục, tự mình hóa thành thạch nhân băng lãnh.

Ký thác vào tương lai có luân hồi, cái này thực sự là phiêu miểu hư vô, cũng thật là đáng buồn, nhưng mà y không có lựa chọn nào khác, bởi vì năm đó y sớm đã bị lưu lại vết thương chắc tử.

Vạn Đạo Thụ phát sáng, huyền phù ở Thạch Hạo phụ cận, phiến lá cổ xưa, tản mát ra Hỗn Độn Khí, chạc cây cứng cáp, giống như Cầu Long đang quay quanh, uốn lượn vươn dài ra.

Đạo quả tràn đầy, gốc cây này sáng tối chập chờn, lúc phát sáng lại sáng chói như là nắng gắt, lúc ảm đạm giống như vũ trụ hắc ám thâm bất khả trắc. Cây là thực thể, nhưng kết trái lại là đạo tắc biến thành.

Dạng cây cối như vậy, có thể nói là vô giá, lấy cái gì cũng đều không đổi được.

Đại đạo làm vật dẫn, trời sinh đã tụ tập chư thiên vạn đạo pháp tắc, nếu đưa nó đặt vào thể nội để tu hành, thành quả thật không thể tưởng tượng!

Xoát một tiếng, cả cây thu nhỏ nhỏ, hóa thành cao còn một thước, nhưng lại càng có vẻ cổ xưa hơn, hơn vạn đạo khí tức rủ xuống, như là thác nước chảy xuôi.

Loại khí này, mỗi một sợi đều bất đồng, đều là từ những trái khác nhau bên trên rũ xuống, trong lúc lưu chuyển, như có hơn vạn đạo tinh hà buông xuống!

"Đạo hữu, đây là đạo chủng mà Ngao Thịnh Tiên Vương tộc ta lưu cho hậu nhân ." Nơi xa, tên trung niên Chí Tôn kia nhắc nhở.

Thạch Hạo không để ý đến, thi lễ với thạch nhân một cái, sau đó thu lấy thạch nhân, muốn chọn một nơi tốt để an táng, thực hiện lời hứa hẹn, trả lại nhân quả.

Sau đó hắn phịch một tiếng bắt lấy Vạn Đạo Thụ cao hơn một xích, cảm nhận được đại đạo chi lực mênh mông, cắm nó vào thể nội, yên lặng cảm ứng một phen.

"Đạo hữu, ngươi đây là muốn mạnh mẽ cướp lấy sao?" Một vị Chí Tôn khác mở miệng, áp sát về phía trước.

"Ừm?" Thạch Hạo quay người, nhìn hai đại Chí Tôn kia. Thần sắc hắn lạnh lùng, nói: "Vị tiền bối kia nói rõ ràng, Vạn Đạo Thụ cũng không thuộc về Ngao Thịnh Tiên Vương, vô duyên với tộc ngươi, bây giờ tặng cho ta, ai dám cướp lấy?"

Hắn vừa trừng mắt liền tán phát ra sát cơ, đối diện một đám người đều run rẩy, hai đại Chí Tôn vội vàng thi pháp, phát ra Thần Thánh quang huy, thủ hộ một đám người trẻ tuổi.

Bọn họ có chút bất đắc dĩ, nếu thật sự động thủ. Tất cả bọn họ cùng tiến lên đều không đủ cho người trẻ tuổi kia giết!

Mặc dù từng có nghe qua, nhưng khi chân chính nhìn thấy, vẫn khiến cho bọn họ rung động. Nơi đây chính là Cửu Thiên Thập Địa đã khô cạn, vô cùng cằn cỗi, ngay cả đại đạo đều có sự thiếu hụt, nhưng lại có thể xuất hiện một sinh linh trẻ tuổi kinh khủng như thế.

"Không hổ là Hoang. Đã từng tru sát Dị vực Hoàng tộc, danh xưng vô địch trong cùng thế hệ, quả nhiên ghê gớm, cho dù là ở Tiên vực hơn phân nửa cũng sẽ có một chỗ của ngươi." Vị trung niên Chí Tôn kia nói.

Một người khác thì im lặng, không cần hoài nghi, y sớm đã nhìn ra Hoang không giống bình thường, Nhân vật ngút trời xuất thân từ gia tộc Tiên Vương cũng chưa hẳn là đối thủ của Hoang.

"Đạo hữu, ngươi có thể hay không từ bỏ. Chúng ta nguyện ý trả giá đắt để đổi lấy." Bọn họ mang theo giọng điệu thương lượng nói.

"Không được, ta có chỗ cần dùng." Thạch Hạo lắc đầu cự tuyệt.

Đệ tử của Thanh Y là La Lâm mở miệng, một bộ áo vàng phất phới nói: "Ngươi đã trở thành Chí Tôn, vì sao còn không chịu buông tay? Cho dù là dung hợp với ngươi hiệu quả cũng không lớn. Vì sao lại cố chấp như vậy, hiện tại Ngao Khôn đang cần dung hợp với nó, ngày sau nếu có thể thành tựu, nhất định sẽ không quên chỗ tốt cho ngươi!"

Nàng chỉ về phía một thiếu niên bên cạnh, chính là nhân vật mà đám người bảo vệ, tên là Ngao Khôn, cũng là tiêu điểm của chuyến đi này. Tuy rằng mới là cảnh giới Thiên Thần, nhưng thiên tư ngút trời, được xưng là Kỳ Lân Tử của Ngao Thịnh gia tộc.

Ngao Khôn thiên tư quá cao, hiện tại đã quét ngang người cùng thế hệ. Cho dù là tuổi còn nhỏ, nhưng ở trong Tiên vực đã danh chấn một phương, vô địch trong Thiên Thân cảnh.

"Ta cũng có đệ tử, bọn họ càng cần hơn." Thạch Hạo lãnh đạm hồi đáp.

"Hoang, con người ngươi thật không biết biến hóa, Ngao Khôn ngày sau sẽ thành Tiên Vương. Khi y có thành tựu, khi nhớ lại chuyện xưa, sao có thể thiếu chỗ tốt cho ngươi? Nhất định sẽ chiếu cố ngươi!" La Lâm nói.

Thạch Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn ả, hư không vang lên tiếng nổ đì đùng, càn khôn nứt vỡ, cảnh tượng khủng bố, ngay cả ngôi sao trên bầu trời cũng run rẩy, muốn rơi rụng.

Hắn còn cần một tên tiểu bối ngày sau chiếu cố sao? Thật là trò cười!

La Lâm lập tức sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư, suýt tí nữa ngã lăn ra đất.

Thạch Hạo không mở miệng, những người khác lại không chịu im tiếng. Mục Thanh tiến lên trước, chỉ vào ả nói: "Ngươi muốn chết phải không?!"

Chỉ một câu nói này, khiến mọi người đối diện đều biến sắc.

"Tiện tì, sư phụ ta niệm tình cũ, không nguyện thương tổn đệ tử của Thanh Y sư thúc. Ngươi nếu còn tiếp tục vô lễ, muốn chết, ta sẽ tới thành toàn cho ngươi!" Xích Long trực tiếp hành động, một bước nhảy lên, ép sát tới gần nói: "Ăn cây táo rào cây sung, tuy là đệ tử của Thanh Y sư thúc, nhưng lại một lòng hướng về gia tộc Ngao Thịnh, ta thay Thanh Y sư thúc thanh lý môn hộ!"

Xích Long tính tình nóng nảy, trực tiếp động thủ.

"Ngươi. . ." La Lâm xấu hổ, ả nhanh chóng đánh trả, nhưng là sớm đã chiến đấu qua, ả không phải là đối thủ của Xích Long.

Phốc!

Cuối cùng, nàng bị Xích Long đập ngã lên trên mặt đất, một đòn Chân Long vẫy đuôi, đánh gãy xương cốt của ả, không thể nào cử động được nữa.

Ngao khôn đỡ ả đứng dậy, La Lâm tức đến run rẩy cả người, cho dù biết những người trước mắt này bất phàm, nhưng nàng vẫn trời sinh có một loại cao ngạo, khinh miệt sinh linh giới này, cảm thấy Tiên vực luôn cao cao tại thượng.

"Các ngươi ngăn cản như vậy, hủy đi tiền đồ của Ngao Khôn. Huynh trưởng của y Ngao Càn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Ngao Càn mà La Lâm nói chính là cái tên gọi là đại nhân trẻ tuổi đó, được xưng là một trong những nhân tài kiệt xuất của Tiên vực.

Từ khi y xuất thế, một đường hát vang, Tiên vực to lớn như vậy, địch thủ mà y gặp phải có thể chống lại được y chỉ khoảng có hai ba người, đều là hậu nhân của Tiên Vương.

Đồng thời, đây cũng là nhân tuyển tốt nhất mà La Lâm hy vọng sư phụ Thanh Y của ả sẽ kết thành đạo lữ.

Đối với loại lời nói uy hiếp này, Thạch Hạo cũng lười để ý, cái gì Ngao Càn, nếu như tới thì cứ giết chết là được, hắn hiện tại tuy chưa thành tiên, nhưng chí đã ở Tiên Vương.

Cái gọi là đồng bối, cái gọi là sinh linh trẻ tuổi, đều sớm đã không phải là đối tượng mà hắn phải cân nhắc.

"Nực cười, Ngao Càn, chưa từng nghe qua, nếu có một ngày y dám đến, chúng ta thay sư phụ bắt lấy là được!" Xích Long nói.

"Dạng người như vậy, chúng ta tiếp hết!" Mục Thanh cũng rất trực tiếp.

La Lâm khó có thể tin, trợn mắt hốc mồm, ả cho rằng đám người này là kẻ điên, không ngờ dám khinh thường Ngao Càn, không sợ hậu đại của Tiên Vương, thật là gan lớn bằng trời.

"Ngươi. . . Các ngươi!" La Lâm cứng họng.

"Được rồi, đạo hữu đã không nguyện ý, chúng ta cũng không miễn cưỡng." Một vị Chí Tôn khác mở miệng, y sợ chọc giận Thạch Hạo, sẽ dẫn đến đại họa sát thân.

"Ta lần này đến, kỳ thật còn muốn vì sư tôn truyền lời, trăm năm sau, Tiên vực có một tràng thịnh hội, sư phụ ta Thanh Y một mực đang nghĩ biện pháp, muốn tiếp dẫn ngươi đi tham gia." La Lâm nói.

Trước kia, ả không muốn truyền tin tức này, lòng mang tư tâm, nhưng bây giờ nàng thật hi vọng Thạch Hạo tiến đến, mở mang kiến thức một chút sự kinh khủng của Tiên vực, nhìn xem nhân kiệt mạnh nhất nơi đó có bao nhiêu lợi hại, tìm người chấn nhiếp hắn.

Thạch Hạo nhàn nhạt liếc mặt nhìn ả, làm sao lại không rõ tâm tư của ả, nếu không phải ả là đệ tử của Thanh Y, hắn sớm đã một bàn tay chụp chết rồi.

"Hoàn toàn chính xác, trăm năm sau, Tiên vực có một tràng thịnh hội, mặc dù lưỡng giới đã đứt đoạn, nhưng nếu không phải sinh linh Tiên Đạo, vẫn là có biện pháp dàn xếp một chút, tiếp dẫn đi vào." Vị trung niên Chí Tôn kia nói.

Đây cũng coi như là một loại thỉnh mời.

Phía sau, Thiên Giác Nghĩ, Tào Vũ Sinh, đám người Mục Thanh thần sắc cũng đều biến đổi.

"A, người nào có tư cách trong thời đại mạt pháp tiến vào Tiên vực? Nếu thật sự muốn đi vào, trước tiên để ta ước lượng một phen, nếu như quá kém cỏi thì đừng có vọng tưởng."

Chính vào lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, từ trong hư không truyền đến, tiếp theo một đạo ánh sáng mong lung xuất hiện, bao bọc một sinh linh trong đó.

Đây là một vị lão nhân, tóc trắng râu trắng, tiên phong đạo cốt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, lão tán phát ra Tiên khí, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Trên người của lão, có từng sợi đại đạo xích sắt, quấn lấy bản thân lão, che đậy khí tức Tiên đạo.

"Ngao Lăng lão tổ!" Rất nhiều người kinh hô, ngay cả hai vị Chí Tôn kia cũng thất kinh, đây là một vị Chân Tiên trong tộc này, không ngờ lại xuất hiện!

"Lão tổ, người vì sao có thể hạ giới?" Rất nhiều người thất kinh.

Hiện tại, Cửu Thiên Thập Địa bước vào thời kỳ mạt pháp, Chân Tiên không thể tự tiện đi lại, nếu không sẽ dẫn đến hậu kỳ cực kỳ không tốt.

"Cẩn thận một chút thì cũng không vấn đề gì, ta không phải đã dùng đại đạo quy tắc khóa lại bản thân sao?" Ngao Lăng thản nhiên cười nói.

"Tộc nhân biết được, nơi này có một tên quái vật, thủ hộ gốc Vạn Đạo Thụ, sợ tính khí của nó giống như tảng đá trong nhà xí vừa cứng vừa thúi, không yên tâm, ta mới âm thầm đi theo các ngươi." Ngao Lăng nói thêm.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt của lão đều đặt lên người Thạch Hạo. Lúc này liền lạnh lùng nói: "Giao Vạn Đạo Thụ ra dây, nó không thuộc về ngươi."

Ai cũng không nghĩ tới, sẽ có một vị Tiên đạo cao thủ giá lâm, một mực núp trong bóng tối. Điều này khiến đám người Thiên Giác Nghĩ, Tào Vũ Sinh, Chu Lâm tràn đầy vẻ lo lắng.

Cho dù là Đả Thần thạch cũng trở nên thành thật, lúc này bọn họ đang cực kỳ nguy hiểm.

"Nó là của ta." Thạch Hạo chỉ nói ra bốn chữ.

"A, ngươi còn muốn ta động thủ phải không, cho dù ta bị đại đạo quy tắc khóa chặt, cũng không phải là một tên Chí Tôn có khả năng chống lại được, không muốn bị giết thì nhanh chóng dâng lên cho ta." Ngao Lăng lạnh lùng nói.

"Ngươi tới thử xem!" Hai mắt Thạch Hạo dựng ngược, chiến ý tuôn trào. Hắn giết qua Tàn Tiên, đối mặt với tên Chân Tiên tự trói tay buộc chân này cũng không hề sợ hãi.

"Không biết trời cao đất dày, một tên tiểu tử hạ giới mà thôi, cũng dám đối với gia tộc Tiên Vương bất kính, lão tổ ta tới bắt ngươi!" Ngao Lăng lạnh lùng nói, vươn ra một bàn tay lớn chộp về phía trước.

"Oanh!"

Thạch Hạo trực tiếp động thủ, cũng không hề tránh lui, trong nháy mắt thiên băng địa liệt, quỷ khóc thần hào, khiến càn khôn đều nổ tung.

Cánh tay trái của hắn, kim quang ức vạn trượng, che phủ phần lớn khu vực của Giới Phần, thần lực cái thế, vỗ về phía trước.

Ầm!

Ngoại nhân rất khó tưởng tượng, một kích này kinh khủng đến cỡ nào.

Phốc một tiếng, cánh tay của Ngao Lăng bị đánh gãy tại chỗ, đồng thời nửa người cũng bắt đầu rạn nứt, máu tươi chảy xuốn, sau đó nổ tung, trở thành một đoàn huyết vụ!

Đám người La Lâm tất cả đều ngây dại, không thể tin được!

Đây chính là Hoang sao? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK