Một vị Chí Tôn đánh tới, xâm nhập Kim gia, đây là một sự việc kinh thiên, Cửu Thiên cũng vì vậy mà chấn động!
Kim Thái Quân thành đạo trước thời Thái Cổ, uy danh hiển hách, lại bị người truy sát, tóc tai bù xù, cả người vết máu, chật vật không chịu nổi, mệt mỏi đào mệnh.
Mụ đích xác luống cuống, cho rằng sự tình cấu kết với sinh linh hắc ám đã bị tiết lộ, không để ý tới cái gì khác, một đường chạy vào chỗ sâu nhất bên trong gia tộc, để có thể bảo vệ tính mạng.
Dọc đường, không ai có thể ngăn cản, bởi vì, khí tức Chí Tôn ngập tràn, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, quỳ rạp dưới đất, không ngẩng đầu lên được.
Có một số người bởi vì kháng cự, muốn cưỡng ép đứng dậy, kết quả tự thân rạn nứt, sau đó toàn bộ thân thể nổ tung, hình thần câu diệt.
Tào Vũ Sinh thấy rõ, lông tóc dựng đứng, lạnh từ đầu đến chân, lần đầu tiên ý thức được Chí Tôn lại khủng bố như vậy, Thạch Hạo bây giờ chênh lệch quá xa với bạn bè cũ ngày xưa. Hắn không cần phải xuất thủ, phóng khí tức ra là có thể nghiền ép hết thảy!
Tào Vũ Sinh sở dĩ có thể bình yên vô sự, chủ yếu là do chó con che chở.
Ven đường, tinh khí bừng bừng, kỳ thạch la liệt.
"Thu!" Thạch Hạo trên đường nhìn thấy một tòa cung điện, bên trong chứa đầy nhiều hòn đá, có cái tỏa ra thần quang, có cái Hỗn Độn Khí lưu động trên đó, đều rất phi phàm.
"Đều là bảo bối hiếm thấy, trong đó có tàn khối của Hỗn Độn Thạch, có mảnh vỡ của Thế Giới Thạch...!" Chó con nói, sắp chảy cả nước miếng.
Những vật này vô luận là luyện chế giáp trụ, binh khí, hay là dùng để bày trận, đều là vật liệu hạch tâm. Ví như mảnh vỡ của Thế Giới Thạch, ngay cả Chân Tiên cũng phải động tâm.
Ngày thường, muốn tiến vào nơi này quá khó khăn, nơi đây đã coi như là Kim gia trọng địa, có đại trận thủ hộ, nhưng hôm nay Kim Thái Quân đã rối loạn. Một đường đào vong , tương đương với việc đang dẫn đường cho ngoại nhân.
Dược viên?
Phía trước, ngào ngạt ngát hương, xuất hiện một mảnh dược viên, đều là những loại cây thần thánh. Quả Hoàng Kim Đào vàng óng ánh, Chu Quả đỏ rực, Kỳ Lân Quả sáng óng ánh.
Mảnh dược viên không đơn giản, có mấy cây là Bán Thần Thụ, quả của nó cũng gọi là Bán Thần Quả. Nếu như để ở bên ngoài sẽ có giá trị kinh thiên.
Không có gì có thể nói, chó con kêu lên một tiếng, bay nhào qua đó, lập tức ngụm mất mấy trái.
Đây là Bán Thần Thụ số lượng cũng không nhiều, mỗi cây chỉ có vài quả.
Tào Vũ Sinh thấy thế, lập tức nhào lên tranh giành với nó.
Thạch Hạo còn ác hơn, ngay cả đất của dược viên cũng toàn bộ móc lên, thu vào trong pháp khí không gian. Bởi vì những loại Bán Thần Quả này cũng không sống ở những loại đất bình thường.
Hắn cứ như vậy mang đi, coi như là moi móc hết nội tình của Kim gia.
Trường Sinh gia tộc cường đại, là do các loại các mặt tích lũy mà thành. Loại quả thụ thần thánh này tự nhiên cũng coi như là một phần nội tình.
"Thần Dược viên ở đâu?" Chó con tìm kiếm. Thạch Hạo cũng đang tìm kiếm, đó mới là thứ mà hắn muốn đoạt được, dù là ở Tiên vực cũng là đại dược hiếm thấy.
Người Kim gia sắp khóc tới nơi, trong lòng bọn họ rõ ràng, đây là mấy tên thổ phỉ a. Một đường xông tới thấy gì thì lấy đó, quét ngang hết thảy.
Thậm chí, ngay cả cung điện cũng không bỏ qua, toàn bộ dọn đi.
Thế nhưng, bọn họ cũng không có biện pháp, không thể nào ngăn cản. Toàn bộ đều quỳ phục xuống đất, toàn thân run rẩy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, bộ dạng của "thổ phỉ" ra sao cũng nhìn không rõ.
"Đáng hận, tòa lầu các này là do ngọc thạch đúc thành, không ngờ chỉ để làm.... nhà xí! Trường Sinh gia tộc, còn cần dùng loại đồ này sao?" Tào Vũ Sinh nguyền rủa, thiếu chút nữa chửi mẹ nó.
Tào mập và chó con giành nhau. Đồng thời cũng học Thạch Hạo, thấy cái gì thì lấy cái đó, ngay cả cung điện cũng dọn đi. Kết quả không ngờ tới lại có một cái nhà xí do bạch ngọc đúc thành.
Thạch Hạo không nói lời nào, thật sự là không biết nói gì cho phải.
"Đó là chuẩn bị cho những đứa bé sau này!" Chó con nhe răng, lộ ra vẻ khinh bỉ.
Ngoài xa, những người quỳ phục trên mặt đất thật sự muốn khóc. Đám thổ phỉ này là từ đâu đến, ngay cả nhà xí cũng không bỏ qua, dọc con đường này còn chừa lại cái gì?
Bọn họ có dự cảm, sau khi đám đại tặc này đi qua, trên mặt đất sẽ không còn gì cả, cái gì cũng đều bị dọn đi!
Nhiều năm qua, một mực đều là Kim gia cường thế, những nơi đi qua các tộc ai dám không thuần phục. Tộc nào có bảo vật bị bọn họ nhìn trúng, không lâu sau cũng đều kính dâng lên.
Nhưng vào hôm nay, bọn họ lại trở thành người bị hại. Chí Tôn đột kích, công khai cướp đoạt, dọn sạch một tộc của bọn họ.
Đáng sợ nhất chính là, trụ cột của bộ tộc bọn họ --- Kim Thái Quân. Không ngờ lại bỏ trốn, chưa từng dám chống đỡ, toàn thân đầy máu, khiến cho cả tộc Kim gia đều sợ hãi.
"Oanh!"
Trên mặt đất chấn động kịch liệt, bởi vì có một số cung điện có bày pháp trận, dẫn đến mặt đất rung chuyển kịch liệt. Bất quá, cũng không phải là tuyệt thế đại trận thủ hộ tộc này, không làm khó được cao thủ cấp Chí Tôn.
"Kim Thái Quân, ngươi chạy đi đâu, dám cấu kết với sinh linh hắc ám, ta đại biểu cho Tiên Vực đến bắt giết ngươi." Thạch Hạo ở phía sau hô.
Một đường xung kích, hắn tiến vào chỗ sâu nhất của Kim gia.
"A, một gốc Thần dược!"
Đây là cấm địa, có ải sơn, có tử khí bốc lên, có cổ động, có sương trắng tràn ngập, còn có một số cung điện, giống như là Tiên cảnh.
Bọn họ nhìn thấy một gốc Thần dược, vèo một tiếng chui xuống đất mặt đất, muốn bỏ trốn.
"Thu!"
Nhưng cả khu đất này đều bị phong bế. Thần dược tuy rằng độn thuật kinh người, nhưng cũng không thoát khỏi khu vực này, bị Thạch Hạo vung tay mạnh mẽ đào nó từ dưới đất lên.
Đây là một gốc Lão Sâm Thần cấp, màu Vàng nhạt lấp lánh. Cầm trong tay tựa như là một mặt trời nho nhỏ, chiếu sáng toàn bộ hư không.
Rễ của nó rất tráng kiện, có thể cao bằng một nửa người trưởng thành, nhìn sơ qua giống như là một tiểu lão đầu.
"Thứ này nhìn tuy rằng thơm ngon, nhưng cũng có chút không nỡ ăn a." Tào Vũ Sinh chậc lưỡi.
Chó con thì mặt dày xông tới trước, rất vô sỉ nói: "Để ta xem xem, sẽ không phải là cây củ cải lớn chứ?"
Vẻ mặt nó rất là vô hại, nhưng lại đột nhiên lộ ra một hàm răng nhỏ trắng như tuyết, bổ nhào tới muốn cướp lấy gốc Thần dược đó, nhưng Thạch Hạo đã sớm có chuẩn bị né sang một bên.
Gốc Thần dược này khẳng định không thể ăn như vậy, ngày sau còn có thể triết lấy dược dịch dùng để luyện dược.
Đại thu hoạch, đây là Thần dược viên của Kim gia sao?
"Thần dược cũng phân tán ở các nơi, xem ra cho dù là Kim gia cũng chỉ có mấy cây mà thôi. Dược viên này chỉ có một gốc Lão Sâm!" Thạch Hạo suy đoán.
Lúc này, ánh mắt Kim Thái Quân rét lạnh, mụ đã có chút tỉnh táo lại. Bản thân quá hoảng loạn, mới dẫn đường cho địch nhân xông vào phá trận, rước đến đại họa như vầy.
"Chết đi cho ta!" Mụ gào to một tiếng, phúc chốc dừng chân lại, thôi động pháp trận, muốn luyện hóa bọn người Thạch Hạo.
Oanh!
Đến một bước này, Thạch Hạo dũng mãnh thẳng tiến, giết qua đó. Được sự giúp đỡ của chó con, hắn liên tục phá trận, đã đi đến phụ cận.
"Giết!"
Trận chiến vô cùng kịch liệt. Chỉ trong giây lát, Thạch Hạo đã vận dụng Thảo Tự Kiếm Quyết, bổ ra vô số đạo kiếm khí, bao phủ cao thiên!
Kim Thái Quân kinh nghi bất định, kiếm quyết của người này quá mạnh, chẳng lẽ thật sự đến từ Tiên Vực, bởi vì bây giờ trên Cửu Thiên không có người nào nắm giữ loại kiếm quyết này.
Đồng thời, Chí Tôn trên Cửu Thiên có hạn, ai xuất thủ với mụ, mụ đều có thể chớp mắt đã nhận ra.
Trong lòng mụ dâng lên một cỗ hàn khí, việc Vương Đại bị bắt đi mụ cũng nghe nói qua. Chắc chắn là người này gây nên, hiện tại lại tìm đến mụ. Người này rốt cuộc lại có lai lịch gì?
Xoẹt!
Một ngày này các tộc trên Cửu Thiên đều chấn kinh, bởi vì thấy được kiếm khí động thiên ở chỗ Kim gia. Nó quá kinh khủng, xuyên thủng cả thương vũ, chém rớt rất nhiều ngôi sao lớn!
Phụt một tiếng, trong quá trình chiến đấu này, Kim Thái Quân tâm tình bất an, suy nghĩ quá nhiều, bị một đạo xích hà của Thạch Hạo xuyên thủng thân thể.
"Cái gì?" Trong lòng mụ kinh hãi, trong kiếm khí này có một đạo khí tức đặc thù, vô kiên bất tối, xuyên thấu qua bàn tay mụ, đâm thẳng vào thân thể, khiến cho mụ bị trọng thương!
Đây là một vệt ánh sáng, Thạch Hạo có được ở trong thiên kiếp, cùng vơi lôi trì. Đó chính là một đạo ánh sáng tinh túy do Trảm Tiên trát đao tán phát ra bị hắn thu được.
Thứ này rất là khủng bố!
"A. . ." Kim Thái Quân gầm khẽ, toàn bộ mái tóc rối tung, toàn thân khí tức tăng vọt. Mụ đã chân chính nổi giận, một khi liều mạng, toàn bộ uy thế đều thể hiện ra ngoài.
Chủ yếu nhất là, mụ đứng ở trên trung ương cổ địa của Kim gia, chưởng khống tuyệt thế đại trận.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một đạo lại một đạo tiên quang nở rộ, mang theo khí tức đáng sợ, đó là Tiên gia tàn trận.
"Phá!"
Chó con quát lên, tế ra các loại trận kỳ, muốn làm tan rã trận này.
Giết!
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, giống như là một đầu ma vương, toàn bộ mái tóc tung bay, vận dụng một mạch tuyệt học của Hỗn Thế Ma Viên, pháp tướng tăng vọt, đè ép thiên địa.
Hắn cao vút trong mây, vung tay lên liền có thể bắt được mặt trăng. Sau lưng mơ hồ hiển hiện một đầu Bạo Viên, không gì làm không được, muốn đánh vỡ cả càn khôn.
Cái bàn tay lớn của hắn chộp về phía trước, muốn san bằng cổ địa của Kim gia!
"Không tốt lắm, trong pháp trận này có tàn linh, giống như là khí linh mà binh khí uẫn dưỡng ra vậy, trong pháp trận này cũng có sinh linh giống vậy!" Chó con nói.
Đây là chỗ Kim gia cậy vào, đại trận đã khôi phục, tàn linh chủ trì pháp trận, đó là chuyện vô cùng kinh khủng.
"Ta chỉ có thể kéo dài trong chốc lát, giúp chúng ta có thời gian đào tẩu." Chó con nói.
"Hô!"
Gió lớn gào thét, Thạch Hạo giết về phía trước, bàn tay to lớn đập vỡ vô số nơi cổ địa của Kim gia, khiến cho nơi này đầy loạn thạch, cung điện sụp đổ liên miên.
Đây cũng do có pháp trận bảo vệ, nếu không tất cả nơi này cũng đều hóa thành tro tàn.
Nơi này quả nhiên bất đồng, giới tử nạp tu di*, cổ địa vốn diện tích có hạn lúc này lại biến thành vô cùng xa xăm và mênh mông, có thể chứa đựng được pháp thân của Thạch Hạo, địa vực ngày càng trở nên rộng lớn.
*Giới tử nạp tu di: một câu trong phật giáo, đại loại là nói bản thân như hạt cát trong sa mạc. Hoặc là không gian giới chỉ có thể chứa đựng mọi thứ.
Giống như đã đi đến một nơi chiến trường viễn cổ!
Đây là tác dụng do dại trận Kim gia phát ra.
Thạch Hạo tiến về phía trước, xung kích mãnh liệt. Ầm một tiếng, hắn thi triển thiên công Lục Đạo Luân Hồi. Chỉ trong một sát na, Lục Đạo Luân Hồi chân chính luân chuyển, pháp lực cái thế.
Trước đó, Kim Thái Quân chỉ còn lại nửa bên người, tổn thất quá nhiều Chí Tôn huyết. Vừa mới chiến đấu đã bị trọng thương, hiện tại càng ngày càng tốn sức.
Phụt một tiếng, lúc đối kháng với Thạch Hạo thì liền phun ra một ngụm máu lớn.
Thạch Hạo thi triển thiên công Lục Đạo Luân Hồi, giống như một cỗ cuồng phong quét qua. Đầu lâu Kim Thái Quân bay lên, bị thiên công Lục Đạo Luân Hồi xoắn nát thân thể.
"Thành công rồi sao?" Tào Vũ Sinh kích động.
"Đi mau!" Chó con quát lên. Đã tới thời gian giới hạn rồi, nếu còn không đi, đợi khi tàn linh kia chủ trì trận pháp bao phủ bọn họ lại thì sẽ vĩnh viễn bị lưu lại nơi này.