Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ Cấm Khu đáp ứng, dẫn hắn đi thế giới bờ đê.

Đối với cái chỗ kia, Thạch Hạo vừa kiêng kị mà vừa có khát vọng, muốn đi nơi đó, nhưng cũng có chút lo lắng, nếu không phải không có lựa chọn, hắn cũng không muốn đặt chân đến đó.

"Ngươi còn muốn dẫn theo những người khác?" Chủ Cấm Khu nhíu mày.

Đây là do Thạch Hạo yêu cầu, cũng không phải là một mình hắn tới đó, mà còn dẫn theo người nhà. Hắn muốn dẫn theo một số người của Thạch thôn đồng thời qua đó, để bọn họ cũng có thể đi theo ngộ đạo.

Nơi địa phương đó rất không bình thường, có quá nhiều bí mật, nếu như thật sự có thể có thu hoạch, tất nhiên là được lợi cả đời, thế nhưng xác thực nơi đó vô cùng nguy hiểm.

Thạch Hạo đã từng đi qua, không nói cái khác, riêng lôi điện thâm uyên nơi đó cũng đủ để cho người ta đỏ mắt, có một cái lại một cái lôi trì, năm đó hắn từng hàng phục một cái, đạt được lợi ích to lớn.

Đương nhiên, sinh cùng tử cũng chỉ là trong một ý nghĩ.

Dù sao nơi bờ đê đó, hơi động một tí chính là nhìn thấy thi hài Chân Tiên, quá kinh khủng, sơ sót một cái liền phải chết thảm ở nơi đó.

"Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nơi đó không phải là thần thánh Tịnh Thổ gì, mà là một khối đại hung chi địa, không phải ai qua đó cũng đều có thể có thu hoạch, nếu có nguy cơ, ngay cả ngươi đến cũng hình thần câu diệt." Chủ Cấm Khu cảnh cáo.

"Con sẽ không tiến vào một bên khác của bờ đê. Con sẽ có chừng mực." Thạch Hạo nói.

Chủ Cấm Khu không nói nhiều thêm mà cho hắn thời gian, để hắn đi chuẩn bị, rất rõ ràng là để hắn đi chọn người, đến tột cùng mang người nào lên đường là tùy hắn.

"Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung, các ngươi đều trở về đây!"

Thạch Hạo ở Thạch thôn kêu gọi, cho người đi gọi bọn họ trở về, mấy người nổi bật bên trong tám trăm Tử Đệ Binh Thạch thôn nhất định phải dẫn họ đi ma luyện, để bọn họ đến đó ngộ đạo.

Ngoài ra, Xích Long cũng chạy không thoát. Sau đó Thạch Hạo lại đi thượng giới tìm Thiên Giác Nghĩ, để nó cùng đi tới đó. loại cơ hội này không thể thiếu phần nó.

Địa phương nguy hiểm nhất, thích hợp cường giả rèn luyện chân thân.

"Gọi cả Tào Vũ Sinh đến đây đi!" Thạch Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói.

Tào Vũ Sinh không hề tiến vào Tiên vực, vẫn ở lại Cửu Thiên Thập Địa, hơn nữa Thạch Hạo cũng biết được Tào mập đang ngủ say ở một cổ địa đặc thù nào đó, chính là nơi đã đào ra chó con.

Vốn, hắn cũng không muốn quấy nhiễu, nhưng là bây giờ nghĩ lại. Để Tào mập cứ tiếp tục ngủ say như vậy thât quá tiêu cực, chẳng lẽ thật sự phải chôn sống chính mình sao?

Cách đó không xa, Xích Long hóa thành hình người đi tới, trong tay nâng một cái lôi trì, nó đang cúi đầu quan sát, lộ ra sắc mặt khác thường.

Ở bên trong đó có ba sinh linh, cực kỳ giống Chân Long, đều chỉ dài bằng chiếc đũa, ở trong ánh chớp du động.

Lôi Linh!

Đản sinh ở trong lôi kiếp, ăn thiểm điện, thôn phệ tia chớp, là sinh vật không thể nào tưởng tượng nổi. Tướng mạo có điểm giống Chân Long, hung tàn mà tuyệt mạnh, không hề sợ Thiên Phạt.

Đây cũng là sinh linh mà Thạch Hạo muốn dẫn đi, phụ cận thế giới bờ đê có một cái lôi điện thâm uyên. Thả ba đầu Lôi Linh này vào đó, lầ nơi thích hợp nhất để bọn chúng trưởng thành.

Nhiều năm tới nay, ba đầu Lôi Linh đạo hạnh mặc dù một mực đang tinh tiến, nhưng lại không nhanh như trong tưởng tượng vậy. Nguyên nhân chủ yếu là do hoàn cảnh không đủ tốt!

Thứ này quá trân quý, cả một cái kỷ nguyên có thể nhìn thấy mấy đầu?

Cái này vốn là đồ vật của Trường Sinh thế gia Vương gia. Năm đó lúc ở Biên Hoang Đế thành, tộc này để thừa dịp khi Thạch Hạo độ kiếp mà đánh lén hắn, thả ra Lôi Linh, kết quả lại bị Thạch Hạo hàng phục.

"Thật là rất giống với tộc ta!" Xích Long thở dài.

Tương truyền, loại sinh vật này không thuộc về phàm giới, mà có lai lịch khác, đi theo thiên kiếp giáng lâm nhân gian.

Có truyền thuyết nói rằng, khả năng này dính đến khởi nguyên của Chân Long, có lẽ Lôi Linh và Chân Long có quan hệ, nếu điều kiện cho phép liền sẽ hóa Chân Long.

Thạch thôn, hồ điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, một đầu kim sắc Thần Điệp từ chỗ Cửu Long Kéo Quan bay lên, vũ động đôi cánh thần bay đến, mang theo ánh sáng hoàng kim, vô cùng thần thánh.

Đó là Hoàng Điệp, từng ấy năm tới nay như vậy, nó khi thì thức tỉnh, khi thì ngủ say, đại đa số thời gian đều ở Thạch thôn, chưa từng đi xa.

Hoàng Điệp năm đó đạt được lợi ích to lớn, từng gặp được thể xác Tiên Đạo Hoàng Điệp ở một kỷ nguyên trước, đạt được tinh hoa cả người Tiên Điệp đó, thu hoạch được quá lớn.

Bên trong không chỉ có truyền thừa ấn ký, mà còn có tinh huyết, nó năm đó sao có thể tiêu hóa hết? Chỉ có ngủ say, chậm rãi hấp thu tinh hoa.

Vì vậy, nó đã trầm miên được một đoạn thời gian, rồi tỉnh một đoạn thời gian, rồi lại không ngừng luân chuyển lặp đi lặp lại.

Bây giờ, Hoàng Điệp bị Thạch Hạo triệu hoán đến, nhất định phải đi theo.

Tương đối mà nói, Hoàng Điệp còn khá tốt, một tên khác ngủ say còn lâu hơn, đó chính là Đả Thần Thạch, trong quá trình này một mực không hề có động tĩnh gì.

Chủ yếu là, năm đó vật liệu mà nó nuốt vào quá nghịch thiên, tỉ như Hỗn Độn Thạch, Thế Giới Thạch, Vạn Pháp thạch. . . Đều có thể xưng là Tiên liệu, Chân Tiên cũng khó đạt được.

Năm xưa, Thạch Hạo không chút nào keo kiệt, đều đưa những bảo thạch chí cao kia cho nó nuốt chửng.

Thời gian đã đến, một đám người đều tụ tập lại, đi theo Thạch Hạo cùng lên đường, chuẩn bị đi tới chỗ của Chủ Cấm Khu.

Tào Vũ Sinh phảng phất còn chưa có tỉnh ngủ, vẻ mặt ngây ngô, có chút không dám tin tưởng biến hóa trong một hai trăm năm qua này. Lúc Tào mập bị người ta từ táng huyệt đào ra, quả thật như là nằm mộng.

"Ngươi quét ngang thiên hạ, sau giết chết ngũ đại Chí Tôn, còn làm thịt luôn tên Kiếm Tiên kia?" Qua thời gian rất lâu sau, Tào mập thỉnh thoảng vẫn hỏi lại, bởi vì Tào mập khó có thể tin được.

"Tào mập, chớ ngủ nữa, nếu như ngủ tiếp, ngươi thật sự sẽ bỏ qua vẻ đặc sắc cuối cùng của kỷ nguyên này!" Thiên Giác Nghĩ nói.

"Không sai, dù cho biết rõ phải chiến tử, cũng còn tốt hơn mơ mơ hồ hồ ngủ đến chết đi!" Đám người Xích Long, Mục Thanh bọn người đều gật đầu nói.

Cấm Khu, tường đổ, lãnh tịch khô cạn, khối khu vực này quá mức yên tĩnh.

Thạch Hạo, Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh bọn họ đứng tại nơi này không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi xuất phát.

Chủ Cấm Khu không nói thêm gì, chỉ là nhẹ nhàng thở dài, trong Cấm Khu lớn như vậy, đại địa bắt đầu rạn nứt, rung động ầm ầm, rất nhiều đất đá sụp đổ.

Tiếp theo, dưới mặt đất có từng sợi trận văn hiển hiện, tung hoành xen lẫn, như là thủy triều vàng óng đang chảy xuôi ở bên trong hắc ám, hừng hực mà sáng chói.

Đây là một tòa cổ trận, ngay phía dưới Cấm Khu!

"Nếu đã tiến vào, trong vòng trăm năm không thể nào trở về, các ngươi cần phải hiểu rõ!" Chủ Cấm Khu bình tĩnh lạnh lùng nói ra, tiến hành lần khuyên bảo cuối cùng.

Trong lòng Thạch Hạo nhảy dựng, cần ở chỗ đó kiên trì trăm năm, nếu như không thể chống đỡ nổi, thì chỉ có thể chết ở nơi đó.

Không có người nào rời đi cả, sớm đã không có đường lui, bọn họ đều có loại cảm giác cấp bách, muốn quật khởi, muốn ở nơi đó tìm hiểu ra một con đường đại đạo thuộc về bản thân.

Thạch Hạo sở dĩ để bọn họ mạo hiểm, dẫn bọn họ đi cùng, là bởi vì hắn nhìn ra, mảnh thế giới này khô cạn, đã đi vào thời đại mạp pháp, rất nhiều người thật sự đã đi đến cuối đường, đã mất đi cơ hội thành đạo.

Hắn muốn dẫn theo bọn họ, tiến về nơi đó, đổi một phiến thiên địa khác, tìm kiếm thời cơ thành đạo!

Ầm ầm!

Trên mặt đất, trận văn xen lẫn, như là thủy triều đang chảy, càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng phát ra một tiếng vang, hóa thành pháp trận to lớn, hiển hiện trong hư không, bao trùm tất cả mọi người.

Xoẹt!

Cùng với Tiên Vụ, và cả hỗn độn chi quang kia, hư không bị xé mở, bị đánh xuyên.

Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh tất cả mọi người đều kinh hãi. Cái pháp trận này uy lực quá mạnh mẽ, đây là đang đánh xuyên qua đại thế giới sao? Bọn họ cảm nhận được một cỗ lực lượng trước nay chưa từng có.

Thời gian sai lệch, không gian thay đổi, dòng sông tuế nguyệt ở viễn không hiển hiện, từng cái thế giới tàn phá này đến thế giới tàn phá khác ẩn hiển, giống như là lục bình trong dòng sông.

Đây là sự thực sao? Bọn họ hoài nghi bản thân giống như đang ở trong huyễn cảnh đó.

Chủ Cấm Khu thở dài, một lần nữa hóa thành nửa hộp sọ tuyết trắng, rơi trên mặt đất, y có quá nhiều tiếc nuối, và còn có cả phiền muộn.

Năm đó, y chính là trốn ra từ nơi đó, nhưng cuối cùng vẫn thân tử đạo tiêu, chỉ để lại chấp niệm bất diệt, có quá nhiều chuyện xưa, cũng đều có quan hệ với thế giới bờ đê kia.

Ầm ầm!

Đám người Thạch Hạo thân thể chấn động kịch liệt, ở bên trong mảnh vỡ thời gian, vào lúc vũ trụ tàn phá thay đổi, bọn họ vượt qua thời không, rời khỏi Cấm Khu, rất nhanh liền tiến vào trong một vùng cổ địa thần bí.

Đông!

Thiên băng địa liệt, tiên khóc ma cũng khóc, nhật nguyệt trầm luân, thiên địa sơ khai, trong quá trình này, trải qua quá nhiều cảnh tượng kinh khủng, bọn họ đã đến được nơi muốn đến.

Nơi này rất u ám, cũng rất khủng bố, một đoàn người giáng xuống, đánh vỡ sự yên tĩnh, khiến mặt đất chấn động kịch liệt không thôi.

"Đến rồi, chính là chỗ này!" Thạch Hạo nói, hắn rất khẳng định, năm đó hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh từng tới nơi này.

Quá yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, cũng rất là tối tăm, phảng phất đi tới nơi cuối càn khôn vậy, chỉ thấy được chân tướng hoang vu, tàn phá vĩnh hằng.

Một nháy mắt mà thôi, tất cả mọi người đều lông tóc dựng đứng, không biết vì sao, bản năng cảm thấy nơi này quá kinh khủng, hơi chút bất cẩn liền sẽ chết thảm ở nơi đây.

Phía trước, có một đầu bờ đê, rất lớn, rất bao la hùng vĩ, nằm ở nơi đó, ngăn cản lại tầm mắt mọi người.

"Chân Tiên? !"

Mới đến nơi này, ngoài Thạch Hạo ra, những người khác đều kinh dị, thấy được thân ảnh mơ hồ, treo ở bên trên bờ đê, khí tức tản ra làm cơ thể bọn họ như muốn nổ tung.

Thi hài Chân Tiên, cứ như vậy treo ở bên trên bờ đê thần bí, giống như là từ bên kia bò qua.

"Hữm? !"

Thạch Hạo sau khi cẩn thận nhìn chăm chú, thân thể liền phát lạnh, so với bọn họ hắn còn giật mình hơn. Bởi vì, rất nhiều năm trước kia khi hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh tới đây, còn không có cổ thi hài này.

Bọn hắn năm đó phát hiện được mấy cỗ hài cốt, có tiên huyết chảy xuôi, có bất hủ khí tức tràn ngập, đều phân tán ở nơi khác, nhưng không có bộ thi hài này.

"Hơn hai trăm năm gần đây có người từ bên kia bờ đê bò qua?" Thạch Hạo hai lông mày nhíu chặt, cảm thấy chuyện này có chút đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK