Bên trên Đồng Điện có vết máu cũ là do trước kia lưu lại, hiện tại nó nhanh như chớp lao đi, mang theo Hỗn Độn khí, không thể nào ngăn cản.
Đây là Tiên khí, trong cõi u minh giống như có một cỗ lực lượng nào đó đang triệu hoán, đang tiếp dẫn nó, nhanh chóng lao về phía cổ địa của đạo thống Tiên Điện.
Thạch Hạo không hề ngăn cản, hắn biết được, cái Đồng Điện này vô cùng cổ quái, với tu vi hiện tại của hắn còn chưa đủ để nắm giữ nó. Lỡ như mang theo bên người, khí linh trong đó đột nhiên cho hắn một kích, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Trời lại khóc, trên không trung buông xuống mưa máu, biểu thị đã có một đời Chí Tôn điêu linh, bị giết chết ở mảnh thiên địa này.
Đây chính là Thạch Hạo sau khi bước chân vào lĩnh vực này, lần đầu tiên giết chết một Chí Tôn.
Chí Tôn của Tiên Điện đã từng coi hắn như là sâu kiến, mấy lần muốn giết chết hắn, kết quả vẫn không hề thành công, hiện tại lại bị hắn giết ngược lại.
Chí Tôn Tiên Điện trước khi chết còn mang theo oán hận, chết không nhắm mắt. Bởi vì tên địch thủ từng chỉ là một con trùng nhỏ trong mắt lão mà thôi. Hiện tại không ngờ đã hóa rồng, nhất phi trùng thiên, tới cuối cùng kết thúc luôn tính mạng của lão.
Tinh không cũng yên tĩnh, đã triệt để an bình lại.
Thạch Hạo hơi dừng lại ở đó, sao lại đi nhanh chóng đi xa tới nơi ước định lúc trước để hội họp với chó con.
"Thế nào rồi?" Thạch Hạo hỏi.
"Không thể nào tiến vào được, Tiên trận nơi đó sau khi phát động, triệt để bao phủ mảnh cổ địa đó, ai tiến vào đều chết. Tinh túy nửa con Ngân Long đó chạy thoát rồi, không bắt được nữa." Chó con tiếc nuối nói.
Sau đó, thần sắc nó cổ quái nói: "Ngươi không ngờ lại thật sự giết chết một Chí Tôn, quả thật là một tên quái thái, mới tu đạo được bao nhiêu năm chứ."
Sau đó, nó lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tàn Tiên không chết, chú định cũng là đại ọa, khẳng định sẽ tìm người liều mạng!"
Nó chỉ nói tình hình thực tế, năm xưa Thạch Hạo chính là bị Tàn Tiên phế bỏ, thân trúng phải Diệt Tiên Chú, hiện tại vẫn còn chưa cắt đưa được trớ chú đó. Mỗi cách một đoạn thời gian đều phát tác, hắn phải thừa nhận thống khổ to lớn.
Loại cổ chú này một khi không chịu được, đạo hạnh sẽ lập tức bị phế bỏ.
Thạch Hạo muốn nhìn thử xem, nếu có một ngày hắn triệt để không chịu được, thì sẽ phát sinh chuyện gì.
"Tàn Tiên, một ngày nào đó ta sẽ chiến một trận với ngươi!" Thạch Hạo mở miệng.
Ba mươi năm trước, hắn bị ngăn ở phía trước Bất Lão Sơn, bị Tàn Tiên miệt thị, nhấc tay là có thể lấy tính mạng hắn, nếu không phải Ngũ Hành Sơn bao hộ, hắn sớm đã chết rồi.
Cho dù là như vậy, hắn cũng phải mang theo sỉ nhục trở về hạ giới.
"Chắc hẳn kết quả cuộc chiến hôm nay cũng giấu không được, rất nhiều người ở Cửu Thiên Thập Địa đều biết được. Cảnh tượng thiên khóc tuy rằng xảy ra trong tinh không, một số người vẫn cảm ứng được." Chó con nói.
Nó khuyên bảo Thạch Hạo, cuối cùng phải thật cẩn thận. Lỡ như Tàn Tiên phát điên, một đường truy sát, hắn quá nửa sẽ lành ít dữ nhiều.
"Không sao, bây giờ Tiên Tuyền Nhãn đã trong tay chúng ta, lão già đó nhảy nhót không được bao lâu nữa, chưa chắc dám tới giết ta đâu!" Thạch Hạo nói.
Hắn có lý do nhận định như vậy, hơn nữa còn vô cùng nắm chắc. Bởi vì Tàn Tiên quá hư nhược rồi, tự thân còn mang trọng thương, không có Tiên Tuyền Nhãn tẩm bổ, lão ta cũng sẽ không chịu nổi.
Tàn Tiên năm xưa rất mạnh, từng cùng người khác liên thủ hãm hại Côn Bằng. Nhưng quá trình này không hề dễ dàng như vậy, chính là trong trận chiến với Côn Bằng mà lão ta bị đánh cho tàn tạ như vậy.
Trên thân lão ta có vết thương đại đạo, còn bị các loại quy tắc trật tự quấn lấy, hòa làm một thể với nguyên thần của lão ta. Nhiều năm như vậy lão vẫn có thể còn sống, hoàn toàn dựa vào cái Tiên Tuyền Nhãn đó.
Hư nhược như lão ta, kỷ nguyên này cơ hồ đều chỉ có thể ẩn bên trong Tiên Tuyền Nhãn, rất khó xuất thế.
Lần trước, lão tới Bất Lão Sơn của Tần tộc để ngăn bắt Thạch Hạo, đã rất là mạo hiểm rồi, tốn rất nhiều khí lực, bình thường mà nói lão ta không thể nào rời khỏi Tiên Tuyền Nhãn dưới mặt đất được.
Mà lần này, bởi vì dính tới vấn đề bản thân còn có thể trở về Tiên vực hay không, lão ta lại lần nữa phá lệ, đi gặp những cường giả Tiên vực đang thối lui kia, hy vọng có thể đi theo vào Tiên vực.
"Trong lúc ta bỏ chạy trong lúc mơ hồ cảm ứng được, có một sinh linh khủng bố đang nhanh chóng chạy về nơi đó." Chó con nói.
Tàn Tiên đích xác đã quay về rồi, đứng bên trên Thanh Đồng Tiên Điện, cúi nhìn toàn bộ khu vực của đạo thống này, lão tức giận đến muốn phát điên rồi.
Cái Tiên Tuyền Nhãn đó không ngờ lại bị người khác cướp mất, khiến lão khó có thể nuốt vào một ngụm ác khí. Lão ta còn trông cậy vào Tuyền Nhãn này để dùy trì tính mạng mà sống tiếp.
"A... " Tàn Tiên rống lớn, lửa giận xung thiên. Lão sắp điên rồi, không thể nào chịu nổi loại tổn thất này, không có cái Tiên Tuyền Nhãn này lão làm sao có thể sống sót?
Chính như những gì mà chó con nói, Tiên Tuyền Nhãn này cần phải được nuôi dưỡng, nếu xử lý không tốt, chỉ cần di động thì sẽ tiết lộ tinh túy Tiên đạo bên trong ra ngoài, vì thế mà Tàn Tiên một mực không dám vọng động đụng đến.
Làm thế nào ngờ được, mới rời khỏi một chút mà thôi, Tuyền Nhãn đã bị người khác cướp đi rồi.
"Ai, là ai làm?!" Lão trở nên điên cuồng, một chưởng chộp vào trong hư không, lùng bắt loại khí tức đó, sau đó ngưng tụ thành một đạo thân ảnh, lão nhìn thấy vết tích đó là của Thạch Hạo.
"Cái gì, không thể nào, sao lại là tiểu tử đó? Hắn không phải chính tay ta phế bỏ rồi sao?" Tàn Tiên ngẩn người, sau đó lại nổi giận.
Phụ cận, một số sinh linh bị nổ tung, trong giọng nói của Tàn Tiên, bên trong lửa giận của lão ta, hình thần trực tiếp bị hủy diệt, những người này đa phần đều là tôi tớ của Tiên Điện.
Việc này không thể nào giấu được, có người cảm ứng được thiên khóc trong hư không.
"Xảy ra chuyện gì, là vị Chí Tôn nào vẫn lạc? Đây không phải là khí tức hắc ám, là Chí Tôn của giới ta."
"Tàn Tiên đang gào thét, đó là phương hướng của Tiên vực!"
"Trời ạ, là Tiên Điện, lão Chí Tôn của bọn họ đã vẫn lạc!"
. . .
Tin tức truyền ra, tứ phương đều kinh sợ.
"Ai lớn gan như vậy, lại có thể chém giết Chí Tôn Tiên Điện. Phải biết rằng, nơi đó còn có một vị Tàn Tiên a, việc này chẳng khác nào là sờ vào vảy ngược của Chân Long, thuần túy là đi tìm chết!"
"Đến tột cùng là ai làm?"
Tất cả mọi người đều đang thăm dò.
Hiển nhiên, tin tức không thể nào giấu được, một số người đã phát hiện được mánh khóe.
Ngoài ra các thiên tài trẻ tuổi tham gia thịnh hội ở Tu Di đoạn sơn là mẫn cảm nhất. Lập tức nghĩ tới quá nửa chính là do Hoang làm.
Trong tinh không, Thạch Hạo và chó con nhanh chóng rời đi, sớm đã rời khỏi chiến trường, hạ xuống một viên tinh cầu khô cạn để ẩn núp. Bọn họ tạm thời muốn trốn tránh.
"Tàn Tiên liệu có nổi điên tìm đến đây không? Chúng ta hay là chia ra mỗi người một ngã!" Chó con không hề có nghĩa khí nói.
Thạch Hạo rất bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nói :"Với tính cách tham sống sợ chết của lão ta, có lẽ tạm thời sẽ không xung động như vậy. Lão ta rời khỏi tinh túy của Tiên đạo thời gian dài sẽ phải chết, mà tinh túy của Tiên Tuyền Nhãn vẫn còn một ít lưu lại ở đó, lão ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp thu thập, sau đó tẩm bổ lại bản thân, chờ đợi cơ hội."
Thạch Hạo đã đoán đúng, Tàn Tiên vì để bảo mệnh, trong kỷ nguyên này cũng chỉ mới xuất hiện có hai ba lần mà thôi. Một mực trốn tránh bên trong Tiên Tuyền Nhãn, cũng chính vì sợ chết.
Hiện tại, lão ta tuy rằng nôn nóng, cáu kỉnh, căm hận nhưng cuối cùng vẫn nắm bắt được khí tức bên dưới địa quật, cảm ứng được một nửa Tiên Tuyền Nhãn vẫn còn ở đây. Lão lập tức vui mừng, thân hình lóe lên tiến vào trong đó.
Sắc mặt lão âm trầm bất định, đang tính toán báo thù như thế nào giết chết Hoang bằng cách nào.
Trong lòng lão bất an, tiểu tu sĩ năm xưa là do chính tay lão gieo xuống Diệt Tiên Chú, sao lại có thể chống cự được? Đáng lẽ hắn phải bị phế bỏ, sau đó chết đi mới đúng!
"Côn Bằng còn chết trong tay ta, ngươi là tên truyền nhân của nó, cũng đừng mơ sống sót!" Âm Thanh Tàn Tiên băng lãnh.
Hôm nay, lão đi gặp mặt cường giả của Tiên vực đang thối lui, kết quả lại không hề nhận được đáp án vừa ý. Lão quá nửa là không thể tiến vào Tiên vực, sự việc rất là gay go.
Ngoại giới đều đang sôi trào.
"Là Hoang, hắn quay trở lại rồi!"
Cái tên này có chút xa xôi, ba mươi năm qua đi, mọi người ở Cửu Thiên Thập Địa đều cho rằng hắn đã trở thành phàm nhân, không có liên quan gì tới tu tiên giới. Hôm nay đột nhiên nghe tới tên hắn, sao mà không chấn động?
Có thể nói, sau khi tin tức truyền ra, vô cùng bàng hoàng, tu sĩ các giáo đều vô cùng kinh hãi.
"Sao có thể lại là hắn, hắn không phải đã bị Tàn Tiên phế rồi sao?"
"Ngươi còn không biết sao, hắn hôm nay đại phát thần uy ở Tu Di đoạn sơn, liên tiếp xuất thủ, bắt lấy hai con rồng của Vương gia, còn từng giao thủ với Vương Trường Sinh."
"Kim gia gặp phải biến cố, bị người ta công vào trong trận địa, cũng là do hắn làm!"
"Cái gì, người giết vào Kim gia, đánh bị thương Kim Thái Quân là Hoang?!"
Tu sĩ các phương đều không thể trấn định được nữ a, toàn bộ đều trợn mắt há mồm. Sau khi tin tức này truyền ra, không khỏi khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Hoang, việc này là muốn nghịch thiên sao?
Một sinh linh mới tu đạo mấy chục năm đã trở thành Chí Tôn, tương lai hắn sẽ còn phát triển như thế nào nữa, sẽ mạnh bao nhieu?
Trong một ngày, hắn động thủ với ba vị Chí Tôn, còn chém chết một người trong số đó, đây là chiến tích đáng sợ bực nào!
Loại đại sự bậc này, chớp mắt đã truyền khắp thiên hạ, dẫn đến chấn động to lớn, giống như là sao băng tiến vào trong biển rộng, gây nên sóng gió ngập trời.
"Có ý tứ, không ngờ lại có người trẻ tuổi xuất chúng như vậy, mời hắn tới đây, chúng ta muốn gặp hắn một lần." Ngay cả cường giả Tiên vực đang lĩnh quân thối lui cũng bị kinh động, phân phó một số người đi tìm Hoang.