Tây Lăng Giới, đây là một khu lăng tẩm!
Trải qua năm tháng dài đăng đẳng, những gì liên quan đến nơi này sớm đã không thể nào nói rõ ràng được nữa.
Mọi người chỉ biết là, cho dù là khu vực ngoại vi của Tây Lăng Giới cũng có rất nhiều hài cốt hung thú thái cổ, chồng chất thành núi.
Nơi đó là những gò đất lớn liên miên, tuỳ tiện một toà đào lên cũng đều là mộ phận của hung cầm mãnh thú. Trải qua năm tháng tích luỹ dài đăng đẳng, đã xảy ra vấn đề lớn, thường xuyên có điều quỷ dị phát sinh.
Trên đường đi, bọn họ tiến lên trùng trùng điệp điệp, dần dần tiếp cận khu vực này.
"Ta nói với các ngươi, Tây Lăng Giới rất là nguy hiểm. Năm xưa bổn toạ đã tự mình xông qua, chứng kiến quá trình hình thành nghịch thiên của nó, các ngươi không được chủ quan." Đại Hắc Quy nói, nửa là khoe khoang, nửa là khuyên bảo.
Lời nó nói không ngoa, năm xưa khi Tây Lăng Giới mới sơ bộ hình thành, hoá thành một giới, mới mở ra mà thôi, năm xưa đã thấy được Thần Vương, Thiên Thần hiển hoá, cực kỳ khủng bố.
Năm xưa, Thạch Hạo, đám Đại Hắc Quy, tránh Đông né Tây, tránh khỏi đám sinh linh quỷ dị ý thức mơ hồ ở nơi này, mới có thể di chuyển đi.
Chứ nếu mà dám xông loạn, sau khi chết ngay cả xương cũng không còn.
Nhiều năm qua đi như vậy, không biết Tây Lăng Giới đã ra bộ dạng gì, nghĩ tới chắc quá nửa là đã càng thêm khủng bố.
Thạch Hạo có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với nơi này, Vạn Linh Đồ chính là đạt được ở nơi này. Bên trên tế đàn kia, năm đó còn có mấy kiện đồ vật đặt cùng với Vạn Linh Đồ, nhưng hắn chỉ lấy đi được có Vạn Linh Đồ.
"Chúng ta sẽ chú ý!" Thạch Chung gật đầu, tuy rằng vô cùng tự tin, nhưng cũng không hề tự mãn.
"Quy thúc, thúc yên tâm đi. Chúng ta không phải những đoá hoa trong ngôi nhà ấm, có khó khăn gì cứ việc tới, cũng để rèn luyện một chút phong mang của bản thân." Chu Lâm cười hì hì, cổ ý làm vui bầu không khí.
Nghe nàng nói như vậy, mọi người đều cười rộ lên.
"Các ngươi không phải là đoá hoa trong nhà ấm, thì ai phải?"
Chỉ có Xích Long là ra vẻ, gương mặt đen lại, không muốn nhìn thấy bọn chúng. Bởi vì nó quá phản cảm với ba chữ đại sư điệt, muốn trấn áp mấy đứa này.
"Đại sư điệt, ngươi có ý gì, không tin lời chúng ta nói sao?" Chu Lâm cười hì hì
"Hoàng mao nha đầu, ngươi đã trải qua cái gì, hôm nay mới chân chính là trận quyết tử chiến đầu tiên của ngươi đó" Xích Long bác bỏ nói.
Nó thừa nhận, gốc Bồ Ma Thụ kia không yếu, là một nhân vật tầm cỡ, Chu Lâm có thể giết được nó, đã chứng mình bản thân nàng cũng rất bất phàm. Dù sao, Bồ Ma Thụ là một loại sinh linh đặc thù. Một gốc cây trưởng thành, sẽ khiến cho ngàn vạn sinh linh vẫn lạc. Trên con đường tiến hoá của nó có hàng đống thi cốt. Nó hấp thu bản nguyên của sinh linh các tộc, loại trưởng thành như vậy muốn không cường đại cũng không được.
"Sư điệt, ngươi khi ta nhỏ tuổi hay là ít trải nghiệm hả? Thế thì ngươi sai rồi, đừng nói là Bồ Ma Thụ, cho dù là sinh linh lợi hại hơn nó một ngàn lần, một vạn lần, ta cũng đã gặp qua. Sát phạt trên thế gian này có thảm liệt hơn nữa, nhưng trong mắt ta cũng không tính là cái gì. Cái gọi là hoa trong nhà ấm, dùng ở trên người sư điệt ngươi thì đúng hơn." Chu Lâm mặt cười nói.
Nhưng những lời bình đạm như thế, lại khiến một đám người trẻ tuổi đều trầm mặc.
Đám người này khi còn nhỏ, đã trải qua cái gì? Bất Hủ công thành, Thất Vương trấn thủ, Chân Tiên vẫn lạc...
Quá thảm liệt rồi!
Xích Long đại nộ nói: "Một tên hoàng mao nha đầu ngươi, có thể trải qua cái gì?"
"Ta sinh ra ở Nguyên Thuỷ Đế thành, vừa sinh ra đã bắt đầu ăn thi thể của địch nhân, có hung cầm, có mãnh thú, tệ nhất cũng là hung linh cảnh giới Thiên Thần, cho dù là Chí Tôn cũng đã ăn qua, thậm chí còn có thi cốt của Bất Hủ Giả!" Chu Lâm thản nhiên nói.
"Nói bậy, dựa vào một tiểu nha đầu ngươi, còn muốn coi những cường giả đó là thức ăn, một giọt máu cũng đủ đưa ngươi vào chỗ chết rồi!" Xích Long không tin.
"A!" Chu Lâm cười có chút thương cảm nói: "Nếu như ngươi sinh ra trong một toà Nguyên Thuỷ Đế thành bị vây cả một kỷ nguyên, từ Tiên Cổ tới kỷ nguyên này đều liên tục đại chiến với Dị vực. Ta nghĩ đừng nói là thịt cổ thú, cho dù là thi thể người cũng phải ăn. Ta từ khi ra đời, linh thạch của toà thành đó đã khô cạn, không có thảo mộc, không có linh dược, không có thực vật bình thường, có cũng chỉ là thi thể, ngoại trừ thi thể ra chúng ta còn có thể ăn cái gì?!"
Thạch Hạo thở dài, đó là sự thật, hắn từng tiến vào toà thành đó, quá thảm liệt.
Toàn bộ hài tử đều như vậy, không hề có một ngoại lệ, thân mặc áo da thú rách nát, mỗi một người đều rất là dơ bẩn, đều có vết máu.
Bọn họ muốn sinh tồn chỉ có thể ăn những thi thể đó, may mắn chính là bọn họ còn có những tiền bối cường đại. Có người trong Thất Vương kéo dài hơi tàn, giúp bọn họ luyện hoá các loại sát ý bên trong thi thể đó, cũng như các loại vật chất có tác hại chí mệnh.
Đây cũng chính là nguyên thân mà thể phách bọn họ cường đại, Thạch Hạo dẫn bọn họ về Thạch Thôn, ôm kỳ vọng lớn lao với bọn họ cũng chính là vì những điểm này. Hài tử trưởng thành dưới loại hoàn cảnh như vậy, thành tựu ngày sau tuyệt đối sẽ không thấp.
Tương đối mà nói, ngay cả hậu đại Thập Hung là Xích Long so với bọn chúng, cũng gần như giống là hoa trong nhà ấm vậy.
"Ta ăn qua thịt Chí Tôn, ngay cả Tiên huyết cũng uống qua. Đáng tiếc, lúc đó vẫn còn quá nhỏ, dù cho được trưởng bối tinh luyện hết toàn bộ khí sát phạt, cùng với vật chất thương tổn tới bổn nguyên của chúng ta, nhưng vẫn chỉ ăn được một chút mà thôi." Thạch Chung nói bổ sung.
"Các người hiện tại đã ba sáu ba bảy tuổi rồi, lúc đó mới chỉ có ba bốn tuổi mà thôi, có thể nhớ được bao nhiêu?!" Xích Long không quá tin tưởng.
"Ta khi đó, đã mười hai mười ba tuổi, ký ức sâu đậm, điều ta nói ngươi nên tin tưởng a?" Bên cạnh, Mục Thanh nói.
"Đừng nói nữa, một ngày kia, ta sẽ dẫn các ngươi đánh vào Dị vực, báo thù cho tổ tiên của các ngươi!" Thạch Hạo nói.
Có một số việc, hắn cũng không nguyện ý quay đầu lại, lúc tiến vào nguyên thủy Đế thành. Một đống lại một đống lửa đang đốt cháy, đó là thi cốt của bất hủ giả, còn có hài cốt Chân Tiên, đốt cháy bọn chúng, hấp thu tinh khí, duy trì sự cần thiết cho cổ thành, cuộc chiến đó quá khốc liệt, là một bộ huyết sử đẫm lệ.
Xích Long cuối cùng cũng tin tưởng, thông qua biểu tình của Thạch Hạo, xuyên qua thần thái sa sút của đám người tuổi trẻ kia. Nó đã tin, những sự tình đáng sợ kia đều là thật.
"Lần này coi như ta không đúng." Nó hiếm khi cúi đầu biểu đạt vẻ áy náy.
"Không có gì, sư điệt, chúng ta cũng có chỗ không phải, khi còn bé đã uống qua máu Tà Long. Khi nhìn thấy ngươi luôn luôn len lén thầm nghĩ, máu Chân Long hương vị cũng không kém bao nhiêu đâu a." Chu Lâm cười hì hì.
Mặt Xích Long lập tức lại đen lại, muốn phát hoả.
Hiển nhiên, Chu Lâm chỉ muốn làm cho bầu không khí vui tươi lên, không cho nó quá nặng nề.
Tây Lăng Giới, một khối bia đá dựng đứng ở đó. Lại đi về phía trước, liền bước vào trong khu vực thần bí.
Cả thiên địa đều ảm đạm, sau khi bước vào nơi này, một cỗ khí tức u lãnh phả vào mặt.
Một con Đào Ngột đột nhiên vọt tới, cái miệng máu há to. Nó giống như một ngọn núi nhỏ, vô cùng to lớn, cắn về phía mọi người, sát khí bành trướng, khiến cho cả khu vực đều run rẩy.
Ầm!
Thạch Chung xuất thủ. Một quyền tung ra, bức nó lui lại.
Quả nhiên, chính như những gì Đại Hắc Quy nói, sinh linh nơi này rất mạnh, có rất nhiều Thiên Thần cảnh, đối với hạ giới này mà nói, thật là bất khả tư nghị.
"So trước kia nguy hiểm hơn nhiều!" Đại Hắc Quy nói.
Ngày xưa, khi bọn họ tới nơi này, sinh linh nơi này chỉ có ý chí mông lung, không hề chủ động đuổi giết bọn họ, chỉ cần cẩn thận tránh qua là không có gì nguy hiểm.
Nhưng hiện tại bất đồng, bọn nó đã bắt đầu chủ động công kích ngoại lai giả!
"Ta vì sao cảm thấy không ổn, nó là nửa thực thể nửa tinh thần?" Thạch Chung nói.
Thạch Hạo gật đầu, chính là như vậy, nơi này tinh thần đan xen, nghiễm nhiên giống như hình thức ban đầu của Hư Thần Giới.
Đám Thiên Thần đó, đám cổ thú đó, tinh thần tàn lưu lại đang diễn dịch, tạo dựng ra một quốc gia thần bí, tự thành một giới.
Đương nhiên, bên trong khẳng định có cổ quái, nếu không chỉ dựa vào đám chiến hồn này không thể nào làm được, quốc gia tinh thần không phải là ai muốn là có thể làm được.
"Ngao. . ." Mãnh hổ gào thét.
Khi tiến vào nơi sâu trong Tây Lăng Giới, một đầu Bạch Hổ, chân đạp tinh vân, từ vực ngoại giết tới, muốn giết hết mọi người.
Đồng thời, khắp nơi, cổ mọc che trời, núi lớn san sát, một cảnh tượng nguyên thuỷ Man Hoang, trên đại địa có các loại phi cầm tẩu thú, từng con đều huyết khí thao thiên, nhìn chằm chằm bọn họ.
"Nơi này không tệ, là nơi luyện binh chân chính!" Thạch Hạo gật đầu.
Hung thú quá nhiều, như Chân Hống, Tỳ Hưu, Thôn Thiên Tước, Ngàn Tí Cự Nhân, Thao Thiết, Thiểm Điện Sư Tử... Những loài nên có trong truyền thuyết đều có.
Rất nhiều con đều là cấp Thiên Thần, ngoài ra còn có sinh linh ở tầng thứ cao hơn.
Năm xưa, Thạch Hạo cũng nhìn thấy những sinh vật này, thế nhưng chúng nó chưa từng chủ ý công kích, nhưng hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
"Giết!"
Không hề tránh né, bọn họ vốn vì luyện binh mà đến đây. Dưới sự dẫn dắt của đám người Mục Thanh, Chu Lâm và Thạch chung, cả bọn một đường giết thẳng tới, vô cùng dũng mãnh.
Thạch Hạo cũng đi theo, nhưng dần dần nhíu chặt lông mày.
Một đường xông tới, tuy rằng địch nhân cường đại, nhưng bọn họ vẫn liên tục tiến tới, lao tới chỗ sâu nhất.
Trên đường đi, dược hương nứt mũi, có Thiểm Điện Thụ màu bạc, vô cùng rực rỡ, điện mang lượn lờ, kết đầy Thiểm Điện quả, ngào ngạt ngát hương, khiến người khác thèm chảy nước miếng.
Ngoài ra còn có Long Tiệt thảo, mang theo hơi nước óng ánh, sinh trưởng thành từng mảng lớn, hương thơm nứt mũi.
"Địa phương tốt a, không ngờ lại có các loại Thần thảo!"
"Không được ăn bậy!" Đại Hắc Quy nhắc nhở, địa phương này quả nhiên là nửa hư nửa thật. Quan trọng nhất chính là có kịch độc, mang theo tử khí, vô cùng trí mạng. Năm đó nó ăn qua nửa trái Thiểm Điệnquả đã suýt tí nữa chết đi.
Càng đi vào trong, lông mày Thạch Hạo càng nhíu chặt hơn, ẩn ẩn cảm thấy tình hình quỷ dị, nơi này quá không bình thường.
Đã tới chỗ sâu nhất trong Tây Lăng Giới, đám sinh linh gần như hoàn toàn là do tinh thần hoá thành, giống như là nguyên thần. Các loại thảo mộc cũng sinh động như thật, núi lớn bao la hùng vĩ, nhưng cũng là do tinh thần lực tạo thành.
"Nơi này nghiễm nhiên chính là Hư Thần Giới rồi!" Thiên Nga Thánh Giả nói.
"Giết!"
Đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm dẫn đầu giết tới, giống như một đám mãnh thú xuống núi, khí tràng cường đại, sát khí ngập trời, đều vô cùng dũng mãnh, một đường giết tới.
"Nơi đó!" Thạch Hạo giật mình, hắn thấy được bộ phận chân tướng, phía trước giữa không trung hào quang mông lung, có một cái thông đạo.
Tây Lăng giới, giao thoa với một phương thiên địa, mở ra một cánh cửa.
Thạch Hạo chợt lóe lên rồi biến mất, trực tiếp xông tới, hắn muốn đi chứng thực, cái loại cảm giác này rất bất an.
Hư Thần Giới!
Tây Lăng giới giao với Hư Thần Giới hình thành ra một thông đạo.
"Mục đích địa hướng thẳng đến Hắc Ám Lao Lung kia!" Thạch Hạo trong lòng nhảy dựng, chấn động kịch liệt. Tây Lăng giới là nửa tinh thần nửa thực thể, nhục thân của hắn hiện tại cũng tiến vào nơi giao nhau này.
Sau đó, hắn khẽ dùng lực, nhục thân xông vào, đứng ở nơi đó, giống như lâm vào trong vũng bùn.
Hắn nguyên thần xuất khiếu, đẩy nhục thân ra ngoài, nguyên thần phát sáng, một đường đi về phía trước.
"Lấy Tây Lăng Giới làm cơ sở, là chìa khoá, muốn mở ra gông xiềng của Hư Thần Giới, mở ra lồng giam đó?" Trong lòng của hắn nghiêm nghị, càng cảm thấy bất an.
Hạ giới, vốn là một cái lồng giam đáng sợ, chôn giữ thiên đại bí mật, chỉ có đạo thống cổ lão nhất ở Tiên vực mới có ghi chép kỹ càng, chỉ có Tiên Vương mới hiểu rõ chân tướng.