Mặc dù sớm đã có suy đoán, nhưng xác thực cái gọi là lao tù hạ giới kỳ thực là chỉ thiên lao hắc ám bên trong tận cùng Hư Thần Giới, điều này vẫn khiến Thạch Hạo cảm thấy chấn kinh!
Đây là một bí mật động trời!
Nếu như mà truyền ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng, nhất định phải nghiêm ngặt phong toả tin tức này.
Thạch Hạo nhìn đi nhìn lại, nơi này chỉ có Hắn và Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia, còn có Xích Long Cát Cô.
"Khụ khụ, ta nghĩ, vẫn phải chém đi ký ức của các ngươi thôi." Điểu Gia nói, vẻ mặt già nua của lão có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức trở nên nghiêm túc.
Chém đi ký ức của người khác, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng hiện tại không còn cách nào khác. Nói đến cũng chỉ trách bản thân lão, là lão đưa Thạch Hạo tới nơi này.
"Chúng ta quên đi quá nhiều rồi, lúc đầu chỉ muốn cho ngươi Chân Hoàng bảo thuật mà thôi, không nghĩ tới lại có nhân quả lớn như vậy." Tinh Bích Đại Gia nói.
Thạch Hạo nhất thời không nói nên lời, hai người này thật sự quá hồ đồ, hiện giờ mới sực nhớ lại.
Xích Long Cát Cô cũng đang oán thầm, chuyện lớn như vậy mà cũng có thể quên đi sạch sẽ, hai lão già này cũng quá không đáng tin cậy.
"Đồ nhi, đi thôi, để hai vị tiền bối này thi pháp, giúp ngươi chém đi một số ký ức đau khổ, xem như giải thoát." Thạch Hạo khẽ cười nói với Xích Long Cát Cô.
Cát Cô trợn trắng mắt, cho dù hiện giờ "nhận giặc làm cha", bái Thạch Hạo làm sư phụ, nhưng vẫn có chút bất cam, y là Chân Long duy nhất trên đời này. Đặc biệt là nghe Thạch Hạo chế nhạo như vậy, khiến y luôn cảm thấy vị sư phụ tiện nghi này quá không đáng tin.
Khi Xích Long đang do dự, vài tiếng bùm bùm, ba ngươi liên thủ bắt y lại, muốn phản kháng cũng không được!
"A, sao lại không bắt đầu từ ngươi!" Xích Long giãy giụa phản biện với Thạch Hạo.
"Ngươi tên đồ nhi bất hiếu này. Lẽ nào ngươi không biết có một số việc đệ tử phải làm thay cho sư phụ sao?" Thạch Hạo vẻ mặt chính nghĩ nói, không chút khách khí đè tên đệ tử này xuống.
"Ta không muốn quên mất nơi này, ta sau này còn muốn tới nữa… " Cát Cô hét lớn, đáng tiếc. Cuối cùng y vẫn bị hai vị lão giả chém đi những ký ức liên quan tới nơi này, sau đó trực tiếp ném y ra ngoài.
Xích Long không hiểu tại sao bản thân lại tới một nơi khác ở Hư Thần Giới, nghĩ cả nửa ngày cũng không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vẻ mặt mơ hồ, cuối cùng buồn bực bỏ đi, rời khỏi Hư Thần Giới về lại Thạch thôn.
"Tới ngươi rồi." Bên cạnh cổ điện màu đen, hai vị lão giả nhằm chằm chằm Thạch Hạo nói.
"Các ngươi còn không biết xấu hổ sao? Tự mình thần trí không minh mẫn, cái gì cũng sắp quên hết rồi, ngày sau lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây, cần phải có ta ở phía sau nhắc nhở các ngươi mới được!" Thạch Hạo nói khoác không biết ngượng. Làm ra một bộ mặt nghiêm túc, khiến hai vị lão giả sững sờ trong giây lát.
"Đừng nói nhảm, nhanh lên, ngươi cũng phải chém đi bộ phận ký ức đó!" Điểu Gia tỉnh táo lại nói, duỗi tay về phía hắn.
"Lão vẫn nên để ý con chim trên vai mình đi, nếu như ta là lão, trực tiếp luộc rồi ăn sạch nó, giết chim diệt khẩu." Thạch Hạo trêu chọc nói.
Tinh Bích Đại Gia cũng xuất thủ, chợp về phía hắn, muốn áp chế hắn.
"Hai vị đại gia, thế thì tỉ thí một phen vậy, vận dụng bổn sự thật sự của các ngươi đi, ta sớm đã muốn thỉnh giáo hai vị rồi." Thạch Hạo ha ha cười lớn.
Ầm ầm!
Ba người động thủ khiến cho nơi này gần như bị lật tung cả lên.
Bất quá, trận chiến này không có kéo dài. Chỉ giao đấu với nhau vài chiêu, hai vị lão giả liền thu tay lại, đang do dự.
"Được thôi, ngươi phải giữ kín miệng mình, việc này không thể tiết lộ, quan hệ quá lớn, rất có khả năng trở thành đại hoạ đáng sợ nhất!"
Hai vị lão giả nghiêm khắc cảnh cáo hắn, khí chất so với trước đây hoàn toàn bất đồng.
Không hề nghi ngờ gì, bọn họ không thể nào thả Húc Huy và Y Lạc ra, đám người đó đều bị trấn áp ở nơi này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Hơn nữa, ba người lại lần nữa thẩm tra kỹ càng hai người này, muốn họ nôn hết ra mọi thứ mình biết.
Đồng thời, Thạch Hạo cũng thỉnh giáo hai vị lão giả, kích thích bọn họ nhớ lại một số bí mật xưa cũ, xem xem có thể nhớ lại một số chuyện cũ xưa kia không.
Kết quả, thật là có chút hiệu quả, hắn biết được một số bí ẩn.
Cửu Thiên Thập Địa, cái gọi là thế giới Tinh Thần, như Linh Giới, Hư Thần Giới…, đều đã sớm tồn tại, là từ Tiên Cổ tồn tại tới bây giờ.
Thời kỳ đầu kỷ nguyên này, lại được rất nhiều Thần bổ sung thêm tinh thần lực của họ vào.
Theo lời hai vị lão giả này nói, rất nhiều Thần khi toạ hoá không hề biết rằng. Tinh thần lực Thần cấp kinh người của bọn họ bị tiếp dẫn, bị hoà tan vào trong Linh Giới, Hư Thần Giới…, duy trì thế giới Tinh Thần khổng lồ này.
"Mà Hư Thần Giới thì có chút đặc thù, e rằng là ở kỷ nguyên Tiên Cổ cũng rất thần bí, nó là một toà lao tù Tinh Thần, khác biệt với những nơi khác."
Đây chính là bí mật mà Húc Huy và Y Lạc nói ra.
Vốn hai người bọn họ tự nhiên có tư cách biết được, là Vương giả trẻ tuổi sau lưng họ nói cho họ biết.
Khi Thạch Hạo rời khỏi khu lao tù hắc ám này, trong lòng nổi sóng không ngừng, đừng nhìn hắn trước đó hi hi ha ha, đối diện với sự việc nghiêm trọng cũng vẫn cười lớn, kỳ thực trong lòng hắn cũng rất trầm trọng.
Nếu như để Dị vực biết được nơi này, sau khi công phá Biên Hoang, khẳng định sẽ trực tiếp giết xuống hạ giới, sẽ là tai hoạ diệt giới.
Không cần nghĩ nhiều, vị Vương trẻ tuổi của Tiên vực dã tâm bừng bừng. Sau khi từ chỗ trưởng bối của y hiểu được đại bí mật cổ xưa, không ngờ lại dám vương tay tới chỗ này, tương lai quá nửa sẽ là một tràng tai hoạ.
Thạch Hao cau mày khẽ than: "Ta phải trở nên mạnh hơn, nếu không thì không thể ứng phó nổi."
"Ngươi muốn đi nơi nào, tiến vào Linh Giới?" Điểu Gia hỏi.
Bởi vì Thạch Hạo bảo bọn họ mở ra giới môn, muốn dọc theo con đường đá này đi đăng thiên.
"Ta muốn lên đó giải quyết số hoạ hoạn." Thạch Hạo nói.
Huynh trưởng của Y Lạc còn ở Ba Ngàn Châu, có lẽ y cũng là người của vị Vương giả trẻ tuổi đó, tốt nhất bắt luôn cả y, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Tin rằng sau khi thủ hạ mất tích, sẽ khiến cho vị Vương trẻ tuổi đó thận trọng hơn chút, không dám tuỳ ý phái người tới, đây cũng xem như là một loại cảnh cáo nhỏ.
"Lưu y ở thượng giới quả thật không tốt, lỡ như người của cấm khu biết được gì đó, thế thì quá không hay ho rồi, loại việc này ở Tiên vực có nhiều người biết thì cũng đành bất lực thôi." Điểu Gia gật đầu.
Trên Cửu Thiên có cấm khu, có quan hệ phứt tạp với Dị vực.
Thạch Hạo đi lên thiên lộ, dọc theo từng bậc thang đá bước lên, tốc độ rất nhanh, không còn khó khăn như trước đây nữa.
"Ân?" Khi tới trước cửa Linh Giới, hắn sững sờ, nơi này có cổ quái, có bố trí trận pháp huyền diệu, tuy rằng cửa lớn có khe hở, chưa từng đóng lại, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Đây chính là muốn ngăn cản người hạ giới đi lên sao?" Thạch Hạo cười lạnh, đây quá nửa là dùng để ngăn cản hắn, hoặc là nói chính xác hơn là mai phục, dám tiến vào nhất định sẽ là sát kiếp dành cho hắn.
Ai cũng biết hắn ở Linh Giới và Hư Thần Giới có thể hoành hành bá đạo không địch thủ, đây quá nửa chính là ngăn cản hắn, miễn phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mọi người đều biết, hắn trúng phải Diệt Tiên Chú, sẽ trong vòng thời gian một tháng bị phế bỏ.
"Họ lo lắng ta trong một tháng này sẽ điên cuồng báo thú sao? Quá kinh thường ta rồi." Thạch Hạo đứng ở trước cánh cửa đó, không hề tiến vào, cẩn thận đánh giá trận pháp đó.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn cũng tự trách mình, sớm biết như vậy, thật sự nên sớm giả điên khù khờ tiến vào trong Linh Giới lật tung trời lên.
Đột nhiên, hắn nghe thấy bên kia cánh cửa có tiếng nói, có một số tu sĩ trấn thủ ở phụ cận chỗ này.
"Các ngươi nói xem, Hoang như thế nào, có phải đã bị phế rồi không?"
"Còn phải nói sao, tính theo thời gian một tháng đã tới, không nghi ngờ gì hắn đã trở thành phàm nhân rồi."
Đợi thêm nửa ngày nữa sẽ biết thôi, Húc Huy và Y Lạc hai vị đại nhân đã đi xuống dưới rồi, nhất định sẽ mang về tin tức xác thực."
"Uhm, nói ra Hoang cũng thật đáng thương, cứ như vậy bị phế đi. Đúng rồi, đệ đệ Tần Hạo của hắn bị thương không nhẹ, bị huynh trưởng của Y Lạc đánh rất thảm a."