Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo thực hiện lời hứa, bố trí một tòa tuyệt thế đại trận, thu thập thiên địa tạo hóa, uẫn dưỡng Thất Thải Tiên Kim Nhân, khiến y hoàn thành lần thuế biến cuối cùng.

Sau đó, Thạch Hạo lần nữa ra ngoài, một mình lên đường.

Năm xưa, hắn đi con đường lấy thân làm chủng, đại trưởng lão giúp hắn tẩy lễ nhục thân, rèn đúc nguyên thần, làm rất nhiều chuẩn bị.

Trong đó, có một địa phương, mọc ra Tịch Tà Thần Trúc và cả Hoàng Tuyền Quả, sau khi phục dụng có thể rèn luyện nguyên thần kiên nghị bất hoại, hôm nay hắn lại quay về chốn cũ.

Một tòa đại sơn nguy nga, ẩn bên trong hư không, khó có thể phát hiện, càng khó bước lên đó. Năm xưa Thạch Hạo cần phải cầm lấy khối ngọc thạch mà đại trưởng lão đưa cho mới có thể tiếp cận được.

Nhưng hiện tại, hắn một bước là đã bước lên đỉnh núi này rồi, nhìn thấy kim sắc trì tự do pháp tắc cấu tạo thành --- Huyền Không Tự.

Hắn đi thẳng vào trong đó, bước vào trong hư không thần kiều, đặt chân lên trên "Tiên Khâu" (Khâu là đồi núi).

Ở trong thế giới bí cảnh này, có Tịch Tà Thần Trúc, còn có Hoàng Tuyền Quả, từng có lời đồn rằng, hai loại đồ vật này khi thành thục đến cực hạn có thể phá giải điều bất tường.

Thế nhưng, không thấy ai thành công qua.

Thạch Hạo đi tới nơi này, không phải vì hai loại thần vật này, hắn đã phục dụng qua rồi. Hắn chuẩn bị ngày sau để người của Thiên Đình tới đây ma luyện, thu hoạch cơ duyên.

Hắn đến đây là vì Anh Linh!

Nơi Hoàng Tuyền Quả sinh trưởng, chính là một nơi cực âm. Nơi này được mai táng vô số chiến hồn, Thạch Hạo từng tận mắt chứng kiến qua, đám Anh Linh đó rất khủng bố.

Trong đó, có mấy con Anh Linh, nguyên thần của nó phát sáng ở trong hắc ám rất là sáng chói dị thường, đều đã chuyển thành khí cương dương, không còn âm hàn, mang theo khí tức Tiên đạo.

Đây chính là Anh Linh ngày xưa của Cửu Thiên Thập Địa, sau khi chiến tử, bị chôn ở Tiên Khâu, nơi này trở thành nơi bọn họ yên giấc.

Thạch Hạo tới đây, muốn mời bọn họ chinh chiến lần nữa!

Tiên Khâu hôn ám, hắc vụ ngập tràn, thế nhưng nếu mở ra Thiên Mục cũng có thể nhìn thấy. Một đoàn lại một đoàn ánh sáng nguyên thần đang chìm nổi, đang ngủ động, thực sự là có rất nhiều Anh Linh.

Trong đó có mấy con Anh Linh, cực kỳ cường đại. Thạch Hạo tin rằng, bọn họ ngày xưa sau khi chiến tử, đã tiến hóa ở nơi này, thần hồn của họ lần nữa biến hóa trở nên vô cùng kiên cố.

Có mấy Anh Linh đều sắp tiếp cận Tiên đạo, tỏa ra màu hoàng kim, khí cương dương hừng hực!

"Các vị tiền bối, tuy rằng ta không nguyện ý quấy rầy các vị, nhưng vẫn phải tới, thật là hổ thẹn. Có chút lời rất khó nói ra, nhưng lại không thể không nói, ta muốn các vị xuất sơn, tiếp tục chinh chiến."

Thạch Hạo cúi đầu, hắn thật sự rất không tự nhiên, rất không thoải mái. Bởi vì, đây là Anh Linh đã chiến tử, ngày xưa đã nỗ lực thủ hộ một giới này. Hiện tại hắn còn muốn thỉnh bọn họ xuất sơn.

Đây là do chấp niệm hóa thành, là mảnh vỡ linh hồn tạo nên.

Nếu như lại chiến tử, ấn ký cuối cùng của họ cũng sẽ biến mất.

Cho nên, Thạch Hạo cảm thấy trong lòng hổ thẹn, khó có thể nói ra lời. Nhưng hắn không thể không thể, Cửu Thiên Thập Địa hiện tại lại tới thời khắc nguy cấp nhất, một mình hắn vô lực vãn hồi.

Sau đó, hắn đi tới trước một khối cự thạch, nơi này có một tấm giấy ố vàng, đang phong ấn nơi này.

Một lão nông hiện ra, than thở nói: "Không nghĩ tới ngươi thật sự tới đây."

Lão nông này chính là một bức họa trên vách đá, đã thông linh, có thể hóa hình. Biết được hết thảy nơi này, năm xưa từng chỉ điểm qua cho Thạch Hạo.

Lão từng nói qua, xé mở phong ấn, có thể mang đi Anh Linh ở nơi này, đi tham dự đại chiến, nhưng cũng có khả năng là một con dao hai lưỡi, vạn nhất Anh Linh không phục thì làm thế nào?

"Tiền bối người cũng đi theo ta đi!" Thạch Hạo nói với lão nông.

Sau đó, hắn một hơi xé mở tấm bùa ố vàng đó. Oanh một tiếng, nơi này chấn động kịch liệt, hàng chục hàng trăm vạn Anh Linh đều tru lên, chấn động thượng thiên hạ địa.

Tiên Khâu sụp đổ, đất đá tung tóe, cả mảnh đại địa đều lún xuống, ầm ầm sụp đổ. Mấy trăm vạn Anh Linh xuất thế, đều là những đoàn ánh sáng, cuối cùng hoặc là hóa thành hình người, hoặc là hóa thành cự thú, hoặc hóa thành thần cầm, chủng tộc nào cũng có.

Năm xưa, rất nhiều sinh linh Tiên đạo sáu khi chiến tử đều bị mai táng ở nơi này, cho nên Anh Linh đản sinh ở nơi này đều vô cùng cường đại!

Quả nhiên, mấy đầu Anh Linh kim sắc đó, khi cùng nhau xông đến đều dấy lên cương phong khủng bố, mang theo khí tức hừng hực, thật sự gần tiếp cận Tiên đạo.

Đương nhiên, cường đại nhất chính là người mà lão nông năm xưa từng nói với hắn, được mai táng ở dưới sâu nhất bên dưới, một mực đang trầm miên.

Không ngờ lại có ba Anh Linh, vọt lên tận trời, hóa thành nhân hình, đều là nhân vật Tiên đạo chân chính.

Có thể tưởng tượng sự cường đại của bọn họ khi còn sống, sau khi chết hóa thành Anh Linh cũng ở tầng thứ này, điều này đáng sợ đến nhường nào.

"Là ngươi thức tỉnh chúng ta?" Một vị Anh Linh Tiên đạo nói. Y có màu tử sim, không có thân thể huyết nhục, chỉ là hồn thể.

"Phải, vãn bối lòng có hổ thẹn, đã quấy nhiễu tiền bối trầm miên." Thạch Hạo thật sự rất áy náy nói.

"Không cần tự trách, chúng ta sở dĩ tồn tại, cũng chính là đợi một ngày này, muốn lần nữa tiếp tục chinh chiến sa trường!"

"Chính bởi vì trong lòng chúng ta có chấp niệm, vẫn nguyện ý tiếp tục chinh chiến, mới hóa thành Anh Linh. Ý nghĩa chung cực trong đời này của chúng ta là tiếp tục lên chiến trường, đi chém giết địch nhân, hao tận luồng khí lực cuối cùng!"

Có Anh Linh thuộc về kỷ nguyên trước, có Anh Linh càng vô cùng cổ lão, không thể nào khảo chứng, chứ nếu không cũng sẽ không xuất hiện sinh linh Tiên đạo!

Thạch Hạo không hền ghĩ tới, bọn họ lại can trường như vậy. Điều này khiến hai mắt Thạch Hạo chua xót, đều không cần giải thích làm gì, đám Anh Linh đều muốn đi cùng hắn.

"Theo ngươi ra ngoài, chúng ta quá nửa sẽ không còn tồn tại được lâu." Một vị Anh Linh nhắc nhở.

"Không sao, sau khi rời khỏi đây, chư vị tiền bối sẽ có được hồi tạo hóa, có thể được thiên địa che mở và uẩn dưỡng." Thạch Hạo nói.

Hắn nói rằng, hiện tại trong Thiên Đình có nguyện lực khổng lồ, có thể giúp toàn bộ Anh Linh dựng dục ra dương khí, thoát khỏi tử khí, sẽ càng ngày càng cường đại.

Sau đó không lâu thì gió trời lồng lộng, Thạch Hạo dẫn theo trăm vạn đại quân trở về, an bài bọn họ trong các cung điện to lớn ở Thiên Đình, giống như pho tượng của hắn, dựng lên ở đó.

Từ đó về sau, đám Anh Linh này được tiếp nhận nguyện lực tẩy lễ, sẽ càng ngày càng cường thịnh.

Thạch Hạo an bài xong, lại lần nữa một mình lên đường, lại xuất hành lần nữa.

Hắn đi Vô Lượng Thiên ở trong Cửu Thiên, sau đó một đường Bắc tiến, tiến vào trong mảnh đại dương mênh mông.

Một tiếng thởi dài, ở trong Bắc Hải này, hắn từng cùng Thiên Giác Nghĩ rơi vào trong một vòng xoáy thời gian, từng nhìn thấy bạch y nữ đế. Nữ tử đó vượt qua thời không, đối thoại với hắn.

Đáng tiếc, thiên cơ đã ma diệt hết thảy, hắn vô pháp nhớ được tin tức mà bạch y nữ đế nói với hắn.

Trông thì rất gần, nhưng chính như bạch y nữ đế nói, bọn họ cách xa bởi thời gian, một bước là một kỷ nguyên, cách nhau quá xa xôi, có số việc không thể nào nghịch thiên.

Bạch y nữ đế từng ở hạ du dòng sông tuế nguyệt đi ngược dòng, đánh lui Vương Bất Hủ, cũng từng ở sào huyệt Côn Bằng gấp những chiếc thuyền giấy kia, còn từng hiển hóa ở nơi này.

Thạch Hạo trầm mặc rất lâu, cuối cùng rời đi.

Hắn đi tới một mảnh rừng đá, là rừng đá tọa lạc ở bên trong biển, kỳ thực là một tòa lại một tòa núi cao lớn. Năm xưa hắn từng tìm được Bất Diệt Kinh ở chỗ chung cực sâu nhất nơi này.

Hắn từng ở nơi này đại chiến Hạc Vô Song, gặp phải Bình Luyện Tiên, gian nan lắm mới đạt được Bất Diệt Kinh.

Lần này, hắn không phải đi vùng đất chung cực đó, mà là tới gần vài tòa cự sơn kia.

"Chính là chỗ này!"

Thạch Hạo ngẩng đầu, trong lịch sử ở kỷ nguyên này cũng không có ai bước lên được đỉnh mấy ngọn núi này, thật là quỷ dị, có sự việc khó có thể nói rõ.

Trên một ngọn núi cao trong đó, có một cái cổ quan tài. Năm xưa bay xuống một tấm da người, khủng bố vô biên, giống như Quỷ thành Tiên.

Trên một tòa cự sơn khác, từng có một sinh vật đang ngồi xếp bằng nhìn xuống bên dưới.

Bây giờ hắn lại tới, lại lần nữa nhìn thấy.

Oanh!

Lần này, Thạch Hạo không chút do dự, nhảy lên một cái, xông thẳng lên đỉnh núi, đây là một nơi cấm địa, ngoại nhân không thể lui tới.

Thế nhưng, tu sĩ hiện tại của Thạch Hạo đã không còn như xưa. Cấm địa trước kia không thể chạm tới, hiện tại chỉ giống như là giẫm trên đất bằng, hắn đã bước lên rồi.

Một cái quan tài cổ, được treo ở trên vách núi cheo leo.

Lúc này, quan tài cổ đã đóng lại, ở bên cạnh có một đầu sinh linh hình người rất khủng bố. Toàn thần đều là lông tóc màu đỏ, dài hơn nửa thước, móng tay đen kịt, giống như là móc sắt. Nó nhắm chặt đôi mắt, canh giữ cổ quan đó.

Ngao rống. . .

Trong lòng cảm nhận được cái gì đó, sinh vật toàn thân phủ đầy lông màu máu mở mắt ra, hét lớn một tiếng. Cả dãy núi đều khẽ rung chuyển, hải dương mênh mông xa xa cũng cuộn lên sóng lớn ngập trời, mây mù giăng khắp nơi.

Đây là một sinh vật giống như lệ quỷ, quá hung dữ, trên mặt có lông màu đỏ, khi há miệng tràn đầy màu đỏ như máu, chỉ có răng nanh là màu trắng.

Đôi mắt của nó cũng có màu đỏ, rất đáng sợ.

"Cảnh giới Chí Tôn." Thạch Hạo nhìn thấu tu vi của nó, sau đó gật gật đầu, có chút chờ mong với sinh linh bên trong cổ quan này.

Ầm!

Khi đầu sinh linh Chí Tôn hung ác này vồ giết tới, Thạch Hạo chỉ một ngón tay xuống trấn áp nó, khiến nó không thể cử động chút nào.

"Đạo hữu, xin mời ra ngoài gặp mặt."

Loảng xoảng!

Nắp cổ quan rơi xuống, từ ở trong bay ra một tấm da người, sau đó phồng lên, cuối cùng phiêu phù ở giữa không trung, trong hốc mắt trống rỗng có ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi.

Sau đó, một người khác lại ngồi dậy từ trong cổ quan, cả người đầy máu, không có da, cực kỳ đáng sợ và huyết tinh, tấm da đó thuộc về người này.

"Đạo hữu vẫn nên khoác lên Tiên bì (bì là da) đi." Thạch Hạo bình thản nói.

"Ngày xưa bị lột xuống, hôm nay khoác lên, cũng khó có thể khép lại." Âm thanh cực kỳ băng hàn.

Bất quá, cuối cùng tấm da đó vẫn dung hợp với thân thể be bét máu thịt kia, đây là một vị lão giả, toàn thân lỗ chân lông đều đang chảy máu, có thể tưởng tượng, năm đó lão chết rất là thảm.

"Thế gian này thật sự có Quỷ Tiên." Thạch Hạo than nhẹ.

"Phải!" Trên một ngọn núi khác có người đáp lại, đó là một vị sinh linh, mái tóc dài màu xám, hai con ngươi cũng hiện lên màu xám tro, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

Thạch Hạo đã sớm nhìn thấy y, nhưng không có để ý tới.

Ngày xưa, khi hắn từ nơi này đi qua, chính là nhìn thấy người ngồi xếp bằng này, còn có cổ quan đó rơi xuống một tấm da ngươi, hoài nghi là Quỷ thành Tiên.

"Chúng ta không muốn bước vào hồng trần, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"

Nhưng vào lúc này, ở trên một ngọn núi lớn xa xa, một nữ tử cũng mở miệng, sắc mặt trắng bệch như tuyết, lại là một vị Quỷ Tiên.

"Có chút môn đạo, các ngươi là thành Tiên như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.

"Có nhất thiết phải nói cho ngươi sao?" Nam tử tóc xám kia mở miệng, đồng thời oanh một tiếng xuất thủ, đánh về phía Thạch Hạo.

Ầm!

Thạch Hạo bắt lấy bàn tay của y rồi lạnh lùng nói: "Ta giết qua một Chân Tiên, tam đại Bất Hủ Giả, các ngươi muốn thử một chút không?"

Những lời này vừa ra, nơi đây lập tức yên tĩnh, ba vị Quỷ Tiên trầm mặc một hồi lâu.

"Đạo hữu ngươi vì sao đến đây?" Lão giả trong cổ quan mở lời, trông lão có vẻ lớn tuổi nhất.

Sắc mặt lão lạnh lùng nhìn Thạch Hạo rồi nói: "Chúng ta là Tiên thi thông linh mà sinh, tự sinh ra ý thức, cũng không phải là Tiên chân chính, nhưng bởi vì nơi này đặc thù, thi thể vẫn giữ lại được sức sống. Pháp lực khi còn sống vẫn còn lưu lại, vì thế có thể phát huy ra uy lực Tiên đạo."

Lão cũng rất thẳng thắn, nói ra lai lịch của mình.

Bọn họ đều là nguyên thần mới do Tiên thi dựng dục ra, nhục thân cường đại vô song, tương đương với Chân Tiên. Nhưng nguyên thần lại không hề mạnh như vậy, thậm chí còn không biết pháp môn nào.

"Các người có pháp lực cấp Chân Tiên, nhưng lại khiếm khuyết thủ đoạn Tiên gia. Ta muốn mời các ngươi xuất sơn, sau đó ban cho các người kinh văn Tiên đạo, thậm chí là Tiên Vương kinh!" Thạch Hạo nói.

Ba vị Quỷ Tiên, sau khi nghe xong hô hấp có chút dồn dập, đã động tâm rồi.

Cuối cùng sau một phen mật đàm, bọn họ đồng ý theo Thạch Hạo rời đi.

Đối với ba người này, Thạch Hạo biết rằng. Chỉ khi hắn còn tại thế, bọn họ mới chịu nghe lời, có thể uy hiếp bọn họ. Nhưng một khi hắn rời đi, nói không chừng chính là một tràng tai họa.

Bất quá, hắn không sợ, hắn tự tin có thể vĩnh viễn áp chế bọn họ!

Một ngàn năm trăm năm, năm tháng dằng dặc, cứ như vậy đi qua.

Thiên Đình cường thịnh tới cực điểm, quá nửa thiên tài trong thiên hạ đều bái nhập vào Thiên Đình. Hiện tại đều đã trưởng thành, trấn thủ tứ phương.

Đặc biệt là, Thất Thải Tiên Kim Nhân xuất quan, sau khi đại viên mãn đã là cao thủ Tiên đạo, tọa trấn trong vũ trụ hắc ám, phòng bị sinh linh hắc ám xâm lân. Đồng thời y ở nơi này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tinh thần, tiến thêm một bước tu luyện.

Còn có đám Anh Linh kia, dưới sự tẩm bổ của nguyện lực, tam đại cao thủ Anh Linh Tiên đạo đã củng cố được đạo quả, còn có mấy vị Anh Linh tiếp cận cảnh giới Chân Tiên, thủ hộ Thiên Đình.

Ba vị Quỷ Tiên cũng rất an phận, trấn thủ thông đạo ở Biên Hoang.

Đương nhiên, từ đầu tới cuối hóa thân nguyện lực của Thạch Hạo đều đi theo cùng, cùng nhau trấn thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK