Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này gây cho Thạch Hạo xúc động phi thường lớn, hắn đã rất mạnh, thế nhưng lại có thật nhiều bất đắc dĩ, sinh lão bệnh tử là chuyện không cách nào nghịch chuyển, mạnh như Chí Tôn cũng không có cách nào cải biến.

"Tộc trưởng gia gia!" Thạch Hạo đỡ lấy lão, Thạch Vân Phong già thật rồi, tóc trắng xoá, huyết khí khô cạn, thân thể suy yếu.

"Ta sẽ không để cho tộc trưởng gia gia tiếp tục già đi." Thạch Hạo nói, hắn lấy ra một bình chất lỏng, muốn cho Thạch Vân Phong uống hết, đó là tiên huyết hắn thu được từ thế giới bờ đê, được hắn tinh luyện, đạt được một chút vật chất bất tử.

Trong sát na khi mở bình ra, tất cả mọi người đều động dung, bên trong có mùi thơm ngát bay ra, có điểm điểm đỏ tươi, giống như là mã não.

Thiên chuy bách luyện, sát khí bên trong cùng với vật chất có hại đều đã bị luyện hóa đi, nó đã trở thành đại dược tạo hóa.

Thạch Hạo ở nơi đó trải qua trăm năm tuế nguyệt, cũng chỉ luyện hóa ra được mấy bình mà thôi. Nó có giá trị liên thành, so với Thần dược sau khi thiên địa đi vào thời đại mạp pháp còn trân quý hơn.

Thiên hạ hôm nay, cũng chỉ có hắn dám đi tinh luyện tiên huyết!

Dù cho tinh túy thứ này đã bị thất thoát, chỉ có một ít còn sót lại, nhưng những người khác cũng không cách nào tinh luyện ra được, còn chưa tiếp cận thi thể Tiên nhân là đã bị nổ tung, lực lượng Tiên đạo không ai có thể chịu nổi, ngoại trừ Thạch Hạo.

Sau khi tộc trưởng Thạch Vân Phong hỏi rõ đây là cái gì, trên mặt có vẻ vui mừng, thỏa mãn và bình thản, nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi có thể kéo dài thọ nguyên nhất thời cho gia gia, có thể kéo dài được một đời, hai đời, ba đời sao? Cả đời này, ta đã không có gì phải luyến tiếc, có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành, bây giờ lại thấ được ngươi đã vô địch thiên hạ, ta còn có cái gì không vừa lòng? Gia gia không có khả năng ở cùng ngươi cả đời, không thể nào trường tồn với thế gian. Nhân gian bất hủ, ta chỉ là một ông già bình thường mà thôi. Người cả đời đáng giá nhất chính là khoái hoạt và tâm tình bình hòa, mà ta tất cả đều đã có được. Những năm nay vẫn luôn có được, ta đã thỏa mãn."

Lão tộc trưởng vỗ vỗ tay hắn, mang trên mặt nụ cười hiền hòa, vô cùng thỏa mãn. Đã nhiều năm như vậy, nhóm bạn già của lão đều sớm đã qua đời, lão muốn đi thăm hỏi bọn họ.

Thạch Vân Phong cự tuyệt, không có phục dụng tiên huyết. Lão biết, tôn nhi của lão còn cần nó hơn lão. Tương lai nếu có ác chiến, đây chính là đồ vật bảo mệnh.

Bất quá, Thạch Hạo làm sao lại lại từ bỏ được, lão tộc trưởng đã nuôi hắn lớn, ảnh hưởng cả đời hắn, là người mà hắn không nỡ nhất. Lúc ở trong đêm đen, hắn lặng lẽ luyện hóa những tiên huyết này vào trong thân thể lão tộc trưởng, đảm bảo cho lão không tới mức chết già.

"Xuất chinh!"

Thạch Hạo không có lập tức dẫn người đi thế giới bờ đê nữa, mà ngược lại bắt đầu đi các nơi tìm kiếm, mở ra các loại bí cảnh.

Trong khoảng thời gian này, hắn sưu tầm các loại điển tịch, lắng nghe một số truyền thuyết ở dân gian, sau đó dựa vào cái này làm manh mối đi tìm kiếm các di tích ở khắp nơi trên thế gian.

Trong mấy năm này, hắn mở ra bốn năm cái tiểu thế giới, đều là do đại năng cổ đại lưu lại, quả thực có bảo tàng rất lớn.

"Bức tường Thần Ma!"

Đây là một nơi dùng để ma luyện, Thạch Hạo thời niên thiếu vì đi thượng giới, đã tìm kiếm các loại đường để đi lên, từng đi tới nơi đó, nhưng thật đáng tiếc. Đường ở đó đã bị đứt đoạn.

Con đường kia, bị một đầu cự quy làm hỏng, đầu cự quy chở lấy Cung Điện Chí Tôn trên lưng từ bức tường Thần Ma tiến vào thượng giới.

Thạch Hạo dù chưa thành công, nhưng có ấn tượng sâu sắc.

"Thần Ma chi tường, Thái Cổ chi thương!" Tám chữ này hắn vẫn không có quên.

Vết khắc Thần Ma, vô cùng siêu phàm, có các loại vết khắc, còn có giác đấu trường, ở chỗ này có thể chiến đấu với rất nhiều Thái Cổ hung linh.

Bên trong mỗi một cánh cửa đá, cũng có thể hiển hóa ra một đầu sinh linh cường đại đối ứng với vết khắc trên đá!

Cho đến ngày nay, Thạch Hạo làm sao còn không biết nơi đó là nơi như thế nào. Đó là nơi để cổ nhân luyện binh, khi Tiên Cổ bị hủy diệt, có cường giả vẫn còn chút hơi tàn không cam lòng, nên tạo ra một nơi thí luyện như vậy.

Đó chính là Thái Cổ chi thương!

Về phần đối với thời đại của người kiến tạo nên bức tường này mà nói, cái gọi là kỷ nguyên Tiên Cổ trong lời nói của họ là rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm? Là thời đại nào, chắc hẳn có thể xưng là Thái Cổ.

"Nữ tử gấp thuyền giấy... "

Thạch Hạo suy nghĩ xuất thần, hắn ở chỗ này nhìn thấy một vết khắc trên đá, có nữ tử gấp thuyền giấy.

Hắn hai mắt sâu thẳm, phảng phất nhìn xuyên qua thời không, nhìn về phía Bắc Hải nơi Côn Bằng Sào. Hắn từng ở nơi này nhìn thấy thuyền giấy màu đen, nhuốm máu.

"Hư hư thực thực người không thuộc về mảnh thời không này, nhưng vì cái gì, nàng ở chỗ này cũng lưu lại vết tích." Thạch Hạo suy nghĩ.

Rất nhanh, hắn lại thoải mái, hẳn là do người khác khắc lên.

Chỉ là, ở trước thời Thái Cổ đã có người nhìn thấy qua nữ tử gấp thuyền giấy sao?

"Ân, vết khắc đá nơi này vì sao lại rất giống một người?" Tào Vũ Sinh kinh hô.

Tào mập sau khi đi ra từ trong táng huyệt, liền đi cùng với Thạch Hạo, cùng đi tới hạ giới. Thiên Giác Nghĩ cũng như vậy, lúc này bọn họ cũng cùng nhau đi tới nơi này.

"Diệp Khuynh Tiên? !" Thiên Giác Nghĩ cũng giật nảy cả mình.

Ở chỗ này, có rất nhiều di tích, bọn họ phát hiện một chỗ, có hình khắc đá của Diệp Khuynh Tiên.

Hai người họ đều từng đi qua Biên Hoang đế quan, đều từng gặp qua Diệp Khuynh Tiên.

Thạch Hạo ngạc nhiên, chính bản thân hắn cũng bị giật mình. Cái này làm sao có thể, trước thời Thái Cổ đã có Diệp Khuynh Tiên rồi? Thời đại kia đã có người nhìn thấy qua nàng, cho nên mới khắc hình dáng nàng nơi này?

Làm sao có thể? Đó rõ ràng là một thiếu nữ, Thạch Hạo cùng với nàng không chỉ tiếp xúc qua một lần, cũng không hề cảm giác được khí tức tuế nguyệt già nua ở trên người nàng.

Cái này có gì đó cổ quái?

Nói đến, Thạch Hạo đã rất lâu rồi không có gặp lại Diệp Khuynh Tiên. Một trận chiến ở Biên Hoang, sau khi triệt để kết thúc, Diệp Khuynh Tiên liền biến mất.

"Lại có phát hiện ngoài ý muốn này. . ."

Thạch Hạo, Thiên Giác Nghĩ, Tào Vũ Sinh đều cảm thấy khiếp sợ sâu sắc, rất là khó hiểu, cuối cùng Thạch Hạo phân phó đám người Mục Thanh đi thăm dò, đi các nơi hỏi thăm tin tức của "Diệp Khuynh Tiên".

Sau đó không lâu, bọn họ đi thượng giới, Thạch Hạo tự mình bố trí, lợi dụng lực ảnh hưởng hiện tại của "Thiên Đình" để tìm các loại manh mối về"Diệp Khuynh Tiên".

Kết quả lại khiến hắn chấn kinh. Trong cửu thiên thập địa, quả thật có manh mối, có người ở trong một ít di tích đã nhìn thấy qua bức tượng của nàng!

"Cái này sao có thể? !" Tào Vũ Sinh kinh dị, Tào mập cũng từng tiếp xúc với Diệp Khuynh Tiên, đó lại là một lão yêu quái sao?

Thế nhưng, điều này không hẳn là vậy a.

Căn cứ tin tức tìm được ở chỗ Đế Quan mà nói, Diệp Khuynh Tiên chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, không phải là lão yêu nhiều năm tuổi.

"Lại có đầu mối!"

Mục Thanh được người khác bẩm báo, lập tức thông tri cho Thạch Hạo.

Tục truyền, trước đây thật lâu, có người ở trong Thái Sơ Cổ Quáng từng nhìn thấy tượng đá của Diệp Khuynh Tiên.

Thái Sơ Cổ Quáng, bên trong rất thần bí, người đi vào cửu tử nhất sinh, rất khó sống sót, có các loại nguy hiểm và cổ quái.

Bất quá, chung quy vẫn có một ít người may mắn sống sót đi ra.

Ví như Thạch Hạo, hắn từng đi qua đó, từng ở nơi đó học được thức mở đầu của Lục Đạo Luân Hồi.

"Xem ra, là thời điểm nên đi một chuyến rồi." Thạch Hạo nói.

"Ngươi muốn vào Thái Sơ Cổ Quáng?" Đám Tào Vũ Sinh, Thiên Giác Nghĩ đều phản đối, bởi vì cái chỗ đó quá quỷ dị, bây giờ đã bị phong kín.

"Bây giờ. Ta đã trở thành Chí Tôn, hiện tại đi quan sát một chút. Ta nhớ được, nơi đó còn có một gốc Trường Sinh dược. Nếu như có thể, liền bắt lấy nó." Thạch Hạo khăng khăng muốn đi tới nơi đó, hoàn toàn không sợ hãi.

Thái Sơ Cổ Quáng, vô cùng yên tĩnh. Năm đó nơi này chảy ra rất nhiều huyết dịch màu đen, bị người khác liên thủ phong bế, qua nhiều năm như vậy vẫn không có người nào tiếp cận.

Cuối cùng, Thạch Hạo đi tới, một mình tiến vào, cự tuyệt người khác đi cùng.

Phía dưới, như là mê cung, có rất nhiều con đường, năm đó Thạch Hạo xuống đây cũng cửu tử nhất sinh, nhưng bây giờ hắn lại một đường thông suốt, chưa từng gặp phải nguy hiểm nào.

"Thì ra là thế, lại có một cánh cửa. Ân, là đi thông hướng Tiên vực?"

Thạch Hạo lộ ra sắc mặt khác thường, cánh cửa kia có khí tức rất quen thuộc, hắn không chỉ một lần nhìn thấy qua, giống y như cánh cửa mà Thạch Hạo quán thông với giới này.

Không nghĩ tới, ở bên trong cổ quáng này lại ẩn tàng một cánh cửa, bất quá đã bị phong kín!

Ngày xưa, hậu đại thủ hộ giả Độc Cô Vân đã từng tìm tới nơi này, muốn tìm kiếm manh mối về tổ tiên y, kết quả lại khiến cho huyết dịch màu đen tuông ra, khiến y chật vật bỏ chạy.

Oanh!

Thạch Hạo thử oanh kích cánh cửa đó, muốn nhìn xem thử có thể đánh xuyên qua không. Nếu như có thể, hắn liền có khả năng từ nơi này tiến vào Tiên vực, đây hiển nhiên cũng là một con đường.

Một sát na, khí tức không tên bốc lên. Cánh cửa đó lại cuồn cuộn chảy ra huyết dịch màu đen.

"Thật là cổ quái, cánh cửa này không phải liên thông tới Tiên vực sao, vì sao lại tràn ngập khí tức bất tường, có huyết dịch màu đen thẩm thấu ra?"

Thạch Hạo tiếp tục oanh kích, cánh cửa đó vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ có huyết dịch màu đen và khí tức bất tường sôi trào, xuất hiện ở nơi đó.

"Con đường trở về của ta, người nào đang công kích?" Âm thanh phiêu miễu yếu ớt vang lên, giống như la ngàn trăm vạn năm trước truyền đến. Giống như ngăn cách vô tận thế giới, vô tận thời gian.

Một sát na, trong lòng Thạch Hạo rung động, hắn biết đây là nơi nào rồi.

Nơi này giống như Tiên Phần của Đảo Ác Ma ở Ba Ngàn Châu, là con đường trở về của nhân vật cấm kỵ vô thượng!

Chỉ là, vị cường giả này rất mạnh, hoặc có thể nói là, y sắp tới gần rồi, không ngờ có thể cảm ứng được có người đang oanh kích cánh cửa mà y lưu lại.

"Y tới từ Tiên vực, hay là từ Giới Hải, hoặc là nói năm xưa chỉ giành được một cánh cửa của Tiên vực, sau khi luyện hóa thì lưu lại cho bản thân sử dụng?" Thạch Hạo tự nói.

Đáng tiếc, không hề thấy bóng dáng gốc Trường Sinh dược kia đâu, hắn chỉ ở phía trước cánh cửa này nhìn thấy một số tàn tích, có lẽ Trường Sinh dược từng xuất hiện ở nơi nay.

"Tiến vào thế giới bên trong cánh cửa?"

Thạch Hạo tìm kiếm khắp Thái Sơ Cổ Quáng, mạnh tới cảnh giới như hắn, cũng mấy lần gặp phải nguy hiểm, nhưng đều bị hắn hóa giải được. Hắn đi khắp các khu vực sâu nhất.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy một bức tượng đá, không ngờ lại có bộ dạng của Diệp Khuynh Tiên.

"Trùng hợp, hay là thật sự đã từng xuất hiện qua ở vô tận tuế nguyệt trước?" Thạch Hạo nhíu mày.

Bởi vì, tượng đá quá cổ lão rồi, thuộc về kỷ nguyên trước, là niên đại Tiên Cổ lưu lại.

Nếu nói Diệp Khuynh Tiên là lão yêu quái từ trước thời Thái Cổ, Thạch Hạo cũng có thể cắn răng tiếp nhận, nhưng nếu nói nàng là sinh linh của kỷ nguyên trước. Hắn lại có chút choáng váng, khó có thể tin được.

Cuối cùng, Thạch Hạo rời khỏi Thái Sơ Cổ Quáng, nhưng lại lệnh cho đám người Mục Thanh đánh dấu nơi này. Nơi này giống y như Tiên Phần là một con đường trở về, cực kỳ nguy hiểm.

Thạch Hạo cảnh cáo những người khác, không được tiếp cận.

"Đại nhân, một chỗ phế tích ở Cửu Thiên có phát hiện mới!" Có người trong nhóm tử đệ Thạch thôn bấm báo Thạch Hạo.

Thạch Hạo tự mình tiến tới trước. Lần này, Thạch Hạo có chút ngây ngốc, nhất thời nhìn thấy không ít cảnh tượng quen thuộc.

Chủ yếu là một khối tranh điêu khắc đá, rất mơ hồ, nhưng lại ghi chép lại chân thực một số đồ vật.

Ở bên trong phiến đá điêu khắc này, có một cái đại đỉnh, cắn nuốt nhật nguyệt. Ở bên cạnh nó đứng song song hai vị nữ tử, một người là Diệp Khuynh Tiên, một người là vị nữ đế áo trắng, là người gấp thuyền giấy nhuốm máu.

Đầu Thạch Hạo lập tức muốn nổ tung.

Thế lực Thiên Đình hiện tại đã lớn mạnh, nếu thật sự toàn lực tìm tòi một vài thứ, có thể rất nhanh tìm được manh mối. Tám trăm Tử Đệ binh năm xưa quá nửa lưu lại ở thượng giới. Bởi vì thu phục được không ít cường giả ở các tộc, đã thành lập lên một tổ chức vô cùng kinh người.

Cứ như thế, sau khi Thạch Hạo phân phó, rất nhanh đã có người cung cấp cho hắn các loại manh mối, tìm được một số di tích này.

"Có ý tứ, nha đầu này từ xuất hiện qua trong năm tháng xa xưa kia. Ở đời này cũng xuất hiện, nàng rốt cuộc có lai lịch gì?"

Tào Vũ Sinh suy nghĩ, y nhận thấy có khả năng gặp phải người trong đồng đạo, có lẽ cũng bị người khác chôn sống, bản thân chôn lấy chính mình, sau đó xuất thế ở đời này.

Thạch Hạo trầm mặc không nói. Bởi vì, hắn nhìn thấy được nữ đế áo trắng, cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, hư hư thực thực là một người không thuộc về thời không này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK