Dung mạo Hạc Vô Song rất là tuấn mỹ, khiến cho nhiều nữ tử cũng phải ảm đạm lu mờ. Tóc dài màu vàng kim, con ngươi sâu thâm thúy, phong thần như ngọc, toàn thân kim quang xán lạn, giống như tắm mình trong ráng chiều tà.
Nhưng hiện tại, y đã ứng kiếp. Toàn thân đều là vết rách, vết máu loang lổ, thân thể đang tan rã, cuối cùng sẽ nổ tung thành tro bụi.
"A... " Y ngửa đầu thét dài, một đầu toàn vàng kim tán loạn, trong mắt tràn đầy sự bất cam.
Y là Bất Hủ Vương, vượt xa rất nhiều hậu duệ Đế tộc, trở thành kẻ nổi bật nhất trong kỷ nguyên của mình, nhưng cuối cùng vẫn chết bên trong Giới Hải này.
Đặc biệt đó, kẻ giết chết y còn là địch thủ năm xưa, hiện tại không ngờ hai bên lại chênh lệch lớn như thế, y đã không còn là đối thủ!
"Ta thật sự không cam lòng!" Hạc Vô Song điên cuồng gào thét, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy khí chất yêu tà.
Y tự thiêu đốt bản thân, giải phóng ra tiềm năng lớn nhất trong cơ thể, muốn nghịch chuyển hết thảy, cải biến cục diện và vận mệnh.
Nhưng hết thảy đều phí công, mặt Thạch Hạo không cảm xúc, trong sát nát bàn tay lớn kia khép lại, nhục thân Hạc Vô Song từng tấc một vỡ vụn trong huyết quang, xương Bất Hủ Vương nổ tung tại chỗ.
"Năm xưa, khi người và ta lần đầu tiên tranh phong, ta mới chỉ tu luyện trong một vùng thiên địa tàn khuyết mà đã có thành tựu như thế. Sau khi đại chiến qua đi, ta từng tới Dị vực, nơi có pháp tắc hoàn chỉnh trọng tố lại chân thân."
Thạch Hạo lãnh đạm nói. Tới hiện tại, Hặc Vô Song sớm đã không còn là đối thủ trong mắt hắn. Ngay cả Xích Vương Thạch Hạo cũng đã giết, huống chi là một tên Bất Hủ Vương mới tấn giai?
Năm xưa, hắn tu luyện trong vùng thiên địa tàn khuyết, đã có thể đánh với Hạc Vô Song đến lưỡng bại cầu thương, sau này khi đã trọng tố chân thân hoàn thiện căn cơ đại đạo, thì đối thủ xưa làm sao còn có thể chống lại?
Lại nói, Bất Diệt kinh mà Thạch Hạo tu luyện là bản hoàn chỉnh, còn Hạc Vô Song chỉ tu luyện bản tàn khuyết. Chưa kể Thạch Hạo hiện tại đã sáng tạo ra hệ thống tu luyện mới, mới ra một vùng thiên địa mới thuộc về chính hắn rồi.
Dạng như vậy nếu như còn không thể trấn sát Hạc Vô Song, mà còn phải liều mạng như trước thì quả thật là bất bình thường.
Hạc vô Song, tuy có dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết, là một nam tử đẹp trai tuyệt thế, nhưng Thạch Hạo lại không có nửa điểm thương hại với y, càng đừng nói là hảo cảm.
Thủ đoạn của người này tàn nhẫn, mấy vị tỷ tỷ và huynh trưởng của Thiên Giác Nghĩ chính là bị người này tàn sát, còn có một số tỷ tỷ của Thiên Giác Nghĩ bị y bắt làm tọa kỵ.
Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, khiến Thạch Hạo hận y cực kỳ.
Năm xưa, Thạch Hạo và Thiên Giác Nghĩ cùng nhau đi tìm Bất Diệt kinh. Sau khi gặp phải Hạc Vô Song, nghe lời kể lãnh khốc huyết tinh và tàn bạo của y lúc đó về cuộc chiến, khiến Thạch Hạo và Thiên Giác Nghĩ suýt tí nữa phát điên.
Thạch Hạo biết rằng, điều này vĩnh viễn là sự thống khổ của Thiên Giác Nghĩ.
"Phốc!"
Cho dù Hạc Vô Song có tức giận hơn nữa cũng vô dụng. Y gầm thét, giãy dụa, nhưng vẫn bị Thạch Hạo xiết thành một đoàn huyết vụ, máu nhuộm Giới Hải.
Ầm!
Trong huyết nhục đó, trong những mảnh xương cốt Bất Hủ Vương, có một nguyên thần xông ra, muốn nhanh chóng trọng tổ thân thể.
"Ta là bất diệt!" Hai mắt Hạc Vô Song đỏ hồng như máu, tuy rằng y đã bị Thạch Hạo hủy đi nhục thân, nhưng y tin rằng nguyên thần của Bất Hủ Vương là vĩnh hằng bất diệt. Hoang muốn triệt để trấn sát y cũng không phải dễ dàng.
"Ở trước mặt ta mà nói bất diệt sao? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách!" Thạch Hạo nói, một đại thủ lần nữa bao trùm Hạc Vô Song.
Đại thủ của hắn nghiền ép, xoẹt một tiếng, xé rách nguyên thần của Hạc Vô Song, sau đó lục đại bí cảnh đồng thời phát sáng, luyện hóa nguyên thần y.
"Không!" Hạc Vô Song sợ hãi, y cảm giác được nguy cơ bị hủy diệt, nguyên thần đang trở nên yếu đi, ánh sáng Bất Hủ bị tước mất, y sẽ thật sự phải vẫn lạc.
Thế nhưng vào phút cuối cùng, Thạch Hạo lại thở dài thu tay lại, phong ấn nguyên thần của Hạc Vô Song vào trong thạch trì kia, bên trong còn có Xích Vương và Ngao Thịnh.
Thạch Hạo biết rằng, trong lòng Thiên Giác Nghĩ vẫn có một cái gai, đó là một cỗ chấp niệm khó có thể ma diệt, muốn quyết chiến với Hạc Vô Song, tận tay giết chết kẻ này.
Thạch Hạo lưu lại nguyên thần của Hạc Vô Song, để mang về kết thúc tâm nguyện cho Thiên Giác Nghĩ.
Mấy năm tiếp sau đó, Thạch Hạo đi lại trong Giới Hải. Hắn nhìn thấy rất nhiều trận quyết chiến. Có Tiên Vương đã lạc lối, bị hắc ám ăn mòn, có cường giả vẫn thanh tỉnh, mục quang lạnh lẽo.
Tới cái tầng thứ này, bọn họ đều là loại ý vị đại đạo vô tình. Khi lần nữa trở về, loại nhân vật này là cực kỳ nguy hiểm.
Thạch Hạo khe khẽ thở dài, hắn có chút suy nghĩ, không tiếp tục đi sâu vào nữa, mà quay người rời đi. Bởi vì, muốn chân chính đi tới bờ bên kia Giới Hải, thật sự hao phí thời gian quá kinh người.
Sau khi tới nơi này, Thạch Hạo gặp phải rất nhiều hắc ám phong bạo, càng đi sâu vào bên trong càng nguy hiểm.
Đám phong bạo là những ký hiệu đại đạo, giống như những vòng xoáy quấn lấy nhau, chúng không thể bị ma diệt, chỉ có không ngừng di chuyển bên trong Giới Hải vô biên này.
Vì thế, thời gian càng dài, hắc ám quy tắc hình thành nên những cơn phong bạo càng nhiều, Giới Hải cũng sẽ ngày càng nguy hiểm.
Khi Thạch Hạo quay về, thật sự phải hao phí rất nhiều công sức. Hắn không ngừng thôi diễn, tìm kiếm đường về, nếu không sẽ rất dễ dàng bị lạc lối. Trong vùng Giới Hải này, hết thảy đều không thể tính toán theo lẽ thường.
Ầm!
Khi hắn sắp tiếp cận vùng biên giới Giới Hải, bước lên con đường quay về, thì thiên địa chợt bạo động.
Giới Hải sôi trào, đại đạo nổ vang, ngoài xa có một tòa tiên sơn khổng lồ hùng vĩ hạ xuống. Nó khủng bố vô biên, mang theo khí tức dọa người, khiến cho thân thể của những kẻ yếu muốn nổ tung.
Đừng nói là Chân Tiên, cho dù là Tiên Vương cũng cảm thấy kinh sợ.
Cường đại như Thạch Hạo, cũng lập tức trở nên nghiêm nghị. Thân thể hắn lướt đi, tránh khỏi gợn sóng vô hình đó, không hề ngạnh kháng.
Cái gọi là tiên sơn chính là một cái bình tán phát ra khí tức Bất Hủ, từ trên thiên khung trấn áp xuống, muốn tuyệt sát hắn ở nơi này!
Bình Luyện Tiên!
Không ngờ lại là kiện vô thượng chí bảo này, nó có lai lịch cực lớn, là một trong những binh khí mạnh nhất của Dị vực, chủ nhân của nó càng đáng sợ hơn, là một tồn tại bị coi là cấm kỵ!
Chủ nhân của bình Luyện Tiên, đã sống qua bao tuế nguyệt xa xăm, tương truyền, người này một mực ngủ say ở bên trong bình!
Bây giờ, không ngờ binh khí này lại xuất hiện, còn ngập tràn khí tức của một sinh linh, kinh khủng vô biên, mang theo sát ý ngập trời, muốn trấn sát Thạch Hạo.
"Tới báo thù cho đệ tử ngươi sao?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
Keng!
Hắn rút ra một thanh binh khí, chính là Đại La Kiếm Thai!
Từ sau khi hắn trở thành Tiên Vương, đây chính lần đầu tiên phải vận dụng tới cây kiếm thai này.
"Thần hồn của Vô Song ở đâu?" Phía sau Bình Luyện Tiên, truyền đến một giọng nói già nua, tiếp sau đó bóng người lóe lên, một vị cường giả tuyệt thế hiện thân.
Người này thân thể khô gầy, không phải rất cao lớn, một đầu tóc bạc xõa dài, sáng chói mắt. Con ngươi rất đặc biệt, không ngờ lại có hình dạng chữ thập cũng màu bạc.
Côn Đế, một trong những cường giả mạnh nhất từ xưa đến nay của Dị vực, ngoại trừ sinh linh đã tiến vào trong Giới Hải ra, lão cơ hồ đã tính như là đệ nhất nhân của Dị vực.
Từ cái tên của lão ta có thể thấy được, lão tự phụ như thế nào. Côn Đế (谛). Chữ Đế này tuy rằng không phải là Đế(帝) trong cảnh giới Đế mà chúng Tiên Vương hướng đến, nhưng cũng có chút giống nhau, đó chính là khí phách của lão ta.
*谛: Từ này dịch ra cũng đọc là Đế nhưng bên cạnh có thêm chữ ngôn (讠,訁) nên có ý nghĩa khác. 帝: Đế này là Đế Vương, Tiên Đế...
Lão muốn thành Đế!
Qua nhiều năm như vậy, lão ngoại trừ ngủ say bên trong Bình Luyện Tiên ra, thì vẫn luôn nghiên cứu Cổ Khí Khởi Nguyên, có thể nói việc Dị vực tàn sát Cửu Thiên Thập Địa, lão chính là một trong những người hiệu lệnh lớn nhất.
Bởi vì, lão muốn tìm cho bằng được hạt giống kia, mở ra Cổ Khí Khởi Nguyên.
Vương của các niên đại cổ lão khác vì không nhìn thấy hy vọng, đều lần lượt động thân, tiến vào trong Giới Hải. lão lại một mực vững như Thái Sơn, thủ ở trong Dị vực, có định lực vượt quá mức bình thường.
Lần trước, khi Thạch Hạo giết vào Dị vực, Bình Luyện Tiên bị người khác mới xuất thế, oanh sát Thạch Hạo, thế nhưng Côn Đế lại không có thức tỉnh, chưa từng thức tỉnh.
Bây giờ, Hạc Vô Song gặp nguy cơ, lại lập tức đánh thức lão ta.
Đây là quan môn đệ tử của lão, được lão cưng chiều nhất, sau khi trở thành Bất Hủ Vương, càng có thể trở thành một đoạn giai thoại của sư đồ bọn họ, nên lão làm sao có thể ngồi yên không quản.
Thế nhưng, Giới Hải quá lớn, lão nhất thời cũng khó tìm được Thạch Hạo.
Đế Côn đã lưu lại ấn ký trên người Hạc Vô Song, nhưng trong sát na y bị giết chết, đã bị Thạch Hạo xóa đi sạch sẽ. Bởi vì đến cấp độ như bọn họ, chút thủ đoạn này khó có thể che giấu được.
Cho nên, mấy năm trước Đế Côn đã tới đây, chờ đợi ở ngay biên giới Giới Hải.
Trận chiến này chắc chắn sẽ nổ ra mà không có bất kỳ sự trì hoãn nào.
Ầm!
Đại chiến kinh thế, chấn động các vực, bên bờ Giới Hải, có một số sinh linh mạnh mẽ đang quay về, sau khi nhìn thấy cảnh này cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Hai người này quá mạnh, trong lúc nhất thời đánh cho Giới Hải sóng biển ngập trời, đại đạo phù văn xen lẫn, xuyên qua cổ kim, một con sông thời gian hiển hiện giữa hai người.
Đây là một trận tuyệt thế đại chiến!
"A. . ."
Thạch Hạo giết tới cuồng bạo, đây là một trận chiến kịch liệt nhất sau khi hắn trở thành Tiên Vương đến nay. Hai người từ trong Giới Hải đánh tới lên trên bờ đê, lại từ bờ đê đánh tới lôi điện thâm uyên.
Dọc theo con đường này, trời long đất nở, sao trời sụp đổ.
"Hoang, nếu không muốn chết, thì hãy thả đệ tử ta ra!" Côn Đế quát.
"Lão thất phu, đao phủ lớn nhất của Dị vực, ta sớm đã muốn đi trảm ngươi rồi, hôm nay ngươi lại đưa tới cửa, ta phải dùng ngươi huyết tế lịch đại các bậc tiền bối!" Thạch Hạo cũng rống lớn.
Hắn giết đỏ cả mắt, đại đối quyết với Côn Đế, khó phân thắng bại.
Hai người giao thủ hơn ngàn hiệp, đánh tới thiên băng địa liệt, thời gian đều phảng phất đảo lưu, cuối cùng bọn họ lại giết vào trong Giới Hải.
Thạch Hạo cả người đều là máu, có của địch nhân, cũng có của chính hắn.
Côn Đế cũng đồng dạng như thế, con ngươi màu bạc hình Thập tự, không ngừng bổ ra Thập Tự Đại Liệt Trảm, muốn bổ đôi cả Giới Hải, tạo thành cảnh tượng kinh khủng vô biên.
Bên bờ, hài cốt ngôi sao quá nhiều, đều do dư ba chiến đấu từ hai người khiến cho vực ngoại ngôi sao bị sụp đổ rơi xuống.
Sau khi Thạch Hạo công tham tạo hóa, còn là lần đầu tiên gặp phải loại khổ chiến này, trong lúc nhất thời khiến cho các phương sinh linh trên bờ đê và trong Giới Hải đều cảm thấy rung động không thôi.
"Phốc!"
Bình Luyện Tiên bay xuống, nện trúng đầu vai Thạch Hạo, khiến máu tươi nơi đó bắn tung tóe, cả người hắn lảo đảo. Nếu không phải do hắn đã tu luyện Bất Diệt Kinh, đổi lại là Tiên Vương khác, thì nhất định sẽ nổ tung cả nửa người.
Chủ nhân thúc giục Bình Luyện Tiên, so sánh với khi nó tự thân công kích, uy lực cũng không biết lớn hơn biết bao nhiêu lần!
Cái bình này mạnh mẽ tới đáng sợ!
"Thu!"
Côn Đế khẽ quát, Bình Luyện Tiên phát sáng, miệng bình tràn ngập ánh sáng mờ ảo, không ngờ lại muốn hút lấy tinh huyết Thạch Hạo vương vãi ra, muốn hoàn toàn luyện hóa nó.
Thạch Hạo hừ lạnh, nghịch chuyển toàn bộ tinh huyết. Hơn nữa, hắn còn huy động kiếm thai, quét ra ức vạn sợi kiếm mang, đâm về phía miệng bình, hòng ngăn cản nó.
"Ngươi biết không, từ thời đại Đế Lạc tới nay, các đời chủ nhân trước của kiếm thai này đều đột ngột chết đi, không có một ai có kết thúc tốt đẹp, ngươi chú định cũng phải ứng số kiếp thảm thương mà thôi." Côn Đế lạnh lùng nói.
"Tập tục xưa luôn luôn sẽ bị ta phá vỡ!" Thạch Hạo đáp lời. Trên thực tế, hắn cũng đã từng nghe qua một số chuyện xưa liên quan đến thanh kiếm thai này rồi.
"Ầm!"
Hai người lại va chạm mạnh mẽ, Thạch Hạo ho ra máu. Bình Luyện Tiên kia rất quỷ dị, nó đột phá không gian, giống như nghịch chuyển thời gian, xuất hiện bên người hắn, nện thẳng vào ngực.
Hắn lần nữa bị thương, phun ra không ít máu.
Nhưng, Thạch Hạo cũng rất điên cuồng và bá đạo. Hắn lập tức phản kích, nhanh như quỷ mị, vòng qua khỏi Bình Luyện Tiên. Ầm một tiếng, va chạm mạnh mẽ với Côn Đế. Cuối cùng suýt tí nữa đã bẻ gãy cánh tay đối phương. Một quyền của Thạch Hạo đánh trúng bờ vài Côn Đế, khiến nó ầm ầm gãy vỡ, xương cốt đứt đoạn.
Hai người đều lảo đảo lui ra sau!
"Lão ta là Côn Đế, nhiều kỷ nguyên qua đi như vậy, không ngờ ngày càng khủng bố, không tính sinh linh trong Giới Hải, lão gần như đã là đệ nhất nhân của Dị vực. Còn người trẻ tuổi kia là ai, không ngờ lại có thể tranh hùng với Côn Đế!"
Trong Giới Hải, có rất nhiều sinh linh lên bờ, nhìn thấy trận chiến này thì chấn động không gì sánh nổi.
"Một thanh kiếm thai nhỏ nhoi mà thôi, một thanh binh khí dùng phế liệu luyện thành, lại dám tranh phong với Bình Luyện Tiên của ta sao?" Côn Đế quát.
Lão lần nữa huy động binh khí, tế ra bảo bình, trấn sát Thạch Hạo. Binh khí của lão thật sự quá mạnh rồi, sau khi được lão thúc giục, đủ để trực tiếp trấn sát thế gian chư địch.
"Phế liệu ư?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng sáng, hắn không ngại việc đối thủ khinh thường mình.
"Thời đại Đế Lạc, cái tên chủ nhân tựa như đã thành Đế nhưng cuối cùng vẫn không thể thành Đế kia chung quy cũng chết thảm, lưu lại thanh kiếm thai này. Khắp người đều là thương thế, bước đến bờ dê, lưu lại hai dấu chân nhàn nhạt, cứ như vậy biến mất. Trong các kỷ nguyên sau đó, phàm là những ai có được thanh kiếm thai này, cuối cùng đều chết thảm không có ai có thể sống sót tới cuối cùng, cho dù là người khai sáng ra hệ thống tu luyện của Tiên vực, cũng không hề ngoại lệ."
Côn Đế không ngờ lại nói ra một đoạn cố sự như vậy.
"À, đã cây kiếm thai này chỉ là phế liệu, vậy phế liệu mà nó dùng là gì?" Thạch Hạo hờ hững hỏi.
"Quan tài!" Côn Đế đáp, chỉ có hai chữ như thế.
"Tam Thế Đồng Quan?"
"Không phải!" Côn Đế không hề nhiều lời, đáp vô cùng ngắn gọn.
Thế nhưng, Thạch Hạo lại nghĩ đến rất nhiều thứ. Hắn từng chú ý qua, khi Đại La kiếm thai phát huy tới cực hạn, nửa phần trên là phi tiên quang vũ, xuất hiện một mảnh tiên đồ. Nhưng nửa khúc dưới của kiếm thai, lại là cảnh tượng máu chảy thành sông, vô cùng bia mộ to lớn, có một sinh linh như tắm máu trong ráng chiều, ngồi trên một cái quan tài cổ. Xung quanh y có vô cùng mộ địa, huyết thủy như thủy triều, bao phủ phần lớn những ngôi mộ xung quanh.
"Giết!" Côn Đế hét lớn.
Lão vận dụng tuyệt sát, muốn cứu đệ tử mình, chuẩn bị oanh sát Thạch Hạo.
Bình Luyện Tiên càng phát ra ánh sáng chói lóa, miệng bình phát sáng, muốn hút Thạch Hạo vào trong.
"Trảm!"
Thạch Hạo gầm lên, Đại La kiếm thai phát sáng rực rỡ, có cảnh tượng người phi tiên, có sinh linh ngồi trên quan tài, mưa máu và ánh sáng đan xen, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"Keng!"
Va chạm mạnh mẽ kịch liệt, cuộc chém giết vô cùng khủng bố. Giữa hai người không ngừng có máu tươi chảy ra, đó là vô thượng tinh huyết của bọn họ.
"Phốc!"
Cuối cùng Bình Luyện Tiên không thể hút Thạch Hạo vào, mà bản thân nó lại bay tới. Tốc độ nhanh đến khó tin, miệng bình giống như lợi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào thân thể Thạch Hạo.
"Ầm!"
Thế nhưng, quyền ấn của Thạch Hạo cũng phát huy ra thần uy rực rỡ. Hắn thừa nhận một kích này, còn quyền ấn của hắn cũng nện là người Côn Đế.
"Phốc!"
Côn Đế cũng ho ra đầy máu, trước ngực nổ tung. Đương thời, có Tiên Vương nào có nhục thân mạnh hơn Thạch Hạo? Dù sao hắn cũng từng bị mười đạo Luân Hồi ấn khóa chặt, còn từng tu luyện qua Bất Diệt kinh hoàn chỉnh.
Cùng một thời gian, Thạch Hạo cũng ném ra kiếm thai, vô cùng dứt khoát chém rớt một cánh tay của Côn Đế.
"Lão thất phu, đao phủ lớn nhất của Dị vực, ngươi nạp mạng đi!"
Tinh huyết của Thạch Hạo bay ra thành dòng, hắn nhanh chóng đánh văng bình Luyện Tiên, lao tới trấn sát Côn Đế.
Phốc!
Cuối cùng, cả hai đều ho ra đầy máu.
Côn Đế xoay người rời đi, tiến vào trong Dị vực.
"Giết!" Thạch Hạo truy kích, hắn tóc tai bù xù, máu me khắp người, cứ như vậy cầm theo Kiếm Thai, lần nữa giết thẳng vào Dị vực.