Đệ nhị thiên hạ thức tỉnh, trừng đôi mắt to như chuông đồng, cứ như vậy nhìn trừng trừng Thạch Hạo.
Đan dược hữu hiệu, thật cứu sống một vị Tiên Vương.
Bất quá, người này là ai làm sao lại quen biết Thạch Hạo, không chỉ Thạch Hạo muốn biết, tất cả những người khác đều đang ngóng nhìn.
Đệ nhị thiên hạ, vốn là một chi mạch vô cùng trọng yếu trong Long tộc, từng tranh bá với Chân Long, chỉ thua nửa chiêu, cường hoành vô song, tuyệt đối là một tôn Tiên Vương.
Bình thường lúc nó hôn mê thì không sao, nhưng khi nó mở mắt,lại đằng đằng sát khí, long nhãn chớp động quang mang kia khiến người ta run sợ.
Thế nhưng hiện tại bất luận nhìn như thế nào, ánh mắt đó đều có chút bất thường, khi nhìn về phía Thạch Hạo, lại lộ ra nụ cười gượng cùng với chút hương vị hèn mọn.
"Ngươi là ai" Thạch Hạo lui về phía sau hai bước, bởi vì ánh mắt của kẻ hắn vừa mới cứu sống này quá không đúng, làm hắn nổi hết da gà.
"Ta sao, ngươi không ngờ cũng quên luôn ta." Đệ nhị thiên hạ tức giận không thôi.
Xoạt một tiếng, Thạch Hạo nổi lên tầng da gà, rất muốn hỏi một câu. Ngươi là tên khốn nào vậy, vì sao nói chuyện lại ám muội như thế, ta cũng không phải là nữ nhân a.
"Ngay cả bản đại gia mà cũng không biết, cũng quên luôn sao." Đệ nhị thiên hạ trừng mắt, mũi không ngừng phun ra khói trắng. Nó là Long tộc có uy thế khủng bố.
Nếu không phải có Thạch Hạo và đám người Bàn vương áp chế, phỏng chừng những người khác sẽ không chịu nổi.
Thạch Hạo nhìn thấy rất quen mắt. Ánh mắt đó quá mức bỉ ổi, càng nhìn càng giống một trong hai người kia.
"Ngươi là một trang hai lão già kia." Thạch Hạo thử hỏi.
"Tiểu tử, sao lại nói chuyện như thế hả." Đệ nhị thiên hạ trừng mắt.
Thạch Hạo thật sự há hốc mồm, hắn làm sao cũng không nghĩ tới. Đệ nhị thiên hạ lại có "lai lịch thần bí" như vậy, điều này làm cho hắn quá chấn kinh, quả thật là trợn mắt há mồm, nói khong nên lời.
Hắn sao có thể nghĩ đến, đầu nguyên thủy Long tộc uy mãnh này, lại có thân phận với một người hèn mọn như thế, có lai lịch khiến hắn ngẩn người.
"Tiền bối, ngươi là." Thiên Giác Nghĩ mở miệng hỏi thăm.
"Xin hỏi đại danh tiền bối" Xích Long cũng trịnh trọng thỉnh giáo.
Bọn họ vẫn còn chưa suy đoán ra, vẻ mặt vẫn rất ngờ vực.
"Các ngươi trước đây không phải thích xưng hô ta là Điểu gia sao." Đệ nhị thiên hạ từ từ chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt, tay sờ sờ lên đầu. Sau đó miệng không ngừng nguyền rủa, hùng hùng hổ hổ nói. "Ngay cả đầu lâu của bản đại gia mà cùng dám càng trường mâu xuyên thủng, con mẹ nó."
"Là lão già Điểu gia sao." Thiên Giác Nghĩ, Xích Long gần như đồng thời kêu lên.
Cuối cùng, bọn họ cũng biết thân phận của đệ nhị thiên hạ. Nó là Điểu gia trong Hư Thần giới. Kết quả này khiến cả bọn đều trợn mắt há mồm, thật sự không thể nào tiếp nhận, khó có thể tin được.
Thiên hạ đệ nhị là một tôn Tiên vương mạnh mẽ biết bao, hoành hành khắp thế gian, dám chém giết với vô thượng cường giả.
Thế nhưng, Điểu gia bình thường hi hi ha ha, căn bản không có chút nghiêm chỉnh nào. Làm sao có thể khiến người ta liên tưởng tới, đệ nhị thiên hạ và Điểu gia lại là một người, là một sinh linh cực mạnh.
"Là lão già kia."
Đám người Mục Thanh, Đả Thần thạch mắt cũng đều trợn tròn, kêu lên quái dị. Cho dù là ai, sau khi biết được, đều có chút không nói nên lời.
Đệ nhị thiên hạ dũng mãnh vô song, không ngờ lại chính là Điểu gia hèn mọn trong Hư Thần giới.
"Rồng mà có đôi cánh dài, quả thật là chim." Ngay cả đám người Yêu Nguyệt công chúa, Thác Cổ Ngự Long, Trường Cung Diễn cũng không nhịn được mà khẽ lẩm bẩm. Bọn họ cũng từng đi qua hạ giới bằng con đường Hư Thần giới, tự nhiên là gặp qua hai lão già kia.
"Nói gì thế hả." Đệ nhị thiên hạ trừng mắt
Một đám người đều không còn gì để nói, vị Tiên Vương vừa được cứu sống lại là lão già này, thật sự là không ngờ tới.
Bất quá, rất nhanh mọi người lại cảm thấy vui mừng, bọn họ xác thực có một loại tình cảm đặc thù với lão gia hỏa này , rất nhiều năm không gặp, rất là hoài niệm.
Đặc biệt là, nó lại là Tiên vương, là người quen, không có chút khoảng cách nào với Thạch Hạo, có thể cùng nhau tiến lên, chân chính làm lớn mạnh Thiên Đình.
"Ha ha, đại hỉ sự." Một số người cười lớn, vội vàng tiến lên trước, hành đại lễ với Điểu gia. Tuy rằng nó là Tiên vương, thế nhưng có một nhóm người không hề sợ nó chút nào.
Mọi người rất là vui vẻ. Bởi vì, thật sự không hề có chút áp lực nào. Đôi bên đều quen thuộc với nhau, sau này ở cùng Tiên vương như vậy, quả thật là quá vui mừng.
Lúc này, Thạch Hạo cũng cho hoàng đạo tiên kim đạo nhân ăn vào một viên đan dược. Mới đầu hắn cũng không hề ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì nguyên thần ấn ký của nó còn lại quá ít, có thể xem như không có, nhưng bây giờ thì khác, trong lòng hắn mơ hồ có chút mong chờ.
Lúc này, ánh sáng lung linh tỏa ra, tiếng kinh văn không dứt bên tai, quanh quẩn ở xung quanh nơi này.
Mi tâm hoàng đạo tiên kim đạo nhân phát sáng, rất nhiều chùm sáng từ bốn phương tám hướng bay đến, nhập vào trong cơ thể tiên kim của nó.
Ầm!
Đột nhiên, giới bích Tiên vực bị xuyên thủng, một đạo thần hồng rực rỡ bay đến, trực tiếp tiến vào trong đầu lâu hoàng kim đạo nhân, khiến khí tức của nó lập tức biến trở nên mạnh hơn.
Mọi người đều cảm thấy, một tôn Tiên vương đang thức tỉnh, nguyên thần của nó đã quy vị.
Xoạt một tiếng, tiên kim đạo nhân mở bừng mắt. Con ngươi bắn ra hai đạo ánh sáng hoàng kim khiếp người, uy nghiêm và cường hoành, khiến mọi người đều run rẩy.
Đám người Xích Long, Đả Thần Thạch, Mục Thanh đều ngậm miệng lại, nhìn chăm chú vị Tiên Vương kinh khủng này.
"Các ngươi vì sao nhìn ta như vậy" hoàng đạo tiên kim đạo nhân nói.
Ánh sáng sắc bén trong mắt y dần dần thu lại, lộ ra thần sắc cổ quái, ánh mắt không còn dọa người như trước, nhìn qua có chút quen thuộc.
"Ngài lại là tôn đại thần nào đây." Xích Long hơi có chút cà lăm nói. Mới vừa rồi bị ánh mắt hoàng kim nhìn lướt qua, linh hồn nó suýt nữa bị đông cứng.
"Các ngươi ngày thường không phải gọi ta là Tinh Bích đại gia sao, hôm nay vì sao lại ngại ngùng như thế." Đạo nhân nói, mặt lộ ra ý cười, có một chút ý vị hèn mọn.
"Cái gì, Tinh Bích đại gia."
"Là lão già ngươi."
"Trời ạ, ta cảm giác thế giới này điên rồi."
Một đám người kêu lên quái dị, thật quá ngoài ý muốn, không ngờ lại thật sự là Tinh Bích đại gia, cùng xuất hiện với Điểu gia. Điều này cũng khiến mọi người không nói nên lời, làm sao cũng không ngờ tơiis được.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là bản thân Thạch Hạo, cũng có một loại cảm giác hỗn loạn. Hắn từng có một loạt suy đoán, nhưng cũng không hề đoán ra được cái kết quả này.
Hai tên mãnh nhân này, làm sao lại là hai lão già hèn mọn trong Hư Thần giới, điều này khiến hắn thật sự choáng váng.
"Chúc mừng hai vị đạo hữu khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh." Bàn Vương, Hỗn Nguyên Tiên Vương mở lời, chúc mừng hai đại cường giả.
Đệ nhị thiên hạ, hoàng đạo tiên kim đạo người nghe vậy, cũng trịnh trọng đứng lên, gật đầu hoàn lễ với hai vị Tiên Vương.
Bọn họ đều từng gặp qua, đều biết đối phương là ai.
"Vì sao lại là các ngươi." Thạch Hạo mặc dù rất hoài niệm hai lão già trong Hư Thần Giới, nhưng là trong lúc nhất thời cũng thật sự vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao không thể là hai người chúng ta." Hai đại cường giả đều mỉm cười nói.
Lúc ở Hư Thần giới, bọn họ đều mất phương hướng, quên đi quá khứ. Bởi vì nguyên thần đã rời xa bản thể quá lâu, khoảng chừng cả một kỷ nguyên.
Mà hiện tại, bọn họ trở về, lại được vô thượng tiên đan tẩm bổ. Hết thảy của bọn họ đều khôi phục, tự nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện, hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì.
"Cũng đúng, vì sao không thể là các ngươi, vốn hẳn là như thế." Thạch Hạo gật đầu, hơi có chút cảm khái.
Vào lúc rất sớm trước kia, hai lão nhân đều từng nói qua với hắn, nói cho hắn biết bí mật. Hai người vốn không thuộc về Hư Thần giới, chân thân ở nơi nào đó ở ngoại giới.
Hiện tại nghĩ lại, một số dấu vết đều chỉ về phía hai người.
Đệ nhị thiên hạ ở rừng rậm Thiên Thú, hoàng đạo tiên kim đạo nhân ở Thần Dược thần mạch, lân cận hai nơi này, đều ở bên ngoài Biên Hoang, tương đương ở cùng một nơi.
Hai đại cường giả, đều bỏ lại thể xác ở đó.
Thạch Hạo tiếp nhận sự thật này. Sau đó vui mừng, hai người này cùng hắn tâm đầu ý hợp. Hiện tại tề tụ lại như vậy, cũng coi như là sự an bài tốt nhất của thượng thiên.
"Mãi cho đến hôm nay, ta mới biết ta là ta." Tinh Bích đại gia nói.
Hai người đã ở Hư Thần Giới quá lâu, trấn thủ mảnh hắc ám lao tù kia, kết quả bản thân cũng bị ăn mòn, ý thức xảy ra vấn đề, quên lãng đi quá nhiều.
"Ở kỷ nguyên trước, trong một trận đại chiến bọn ta đã gặp nạn, cuối cùng nguyên thần ngoài ý muốn tiến vào Hư Thần Giới, ai có thể nghĩ tới, còn có có ngày lại được thấy ánh sáng mặt trời." Đệ nhị thiên hạ khẽ than.
"Nghĩ không ra a, loại tiên đan này thật sự cứu chữa được hai người." Thạch Hạo nói.
Sau khi biết đây là đan dược gì, đệ nhị thiên hạ và hoàng đạo tiên kim đạo nhân cũng bị kinh sợ, vô thượng đan dược trong truyền thuyết ở thời đại Đế Lạc, không ngờ lại xuất hiện.
Hai người bọn họ tự nhiên từng nghe nói qua Tam Sinh dược, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngờ lại sử dụng cả loại đan dược nghịch thiên này.
"Đan dược này rất không bình thường, chúng ta ở trong Giới Hải du đãng, kết quả nguyên thần giống như là nghe được triệu hoán, cứ như vậy đánh xuyên giới bích trở về." Hoàng đạo tiên kim đạo nhân nói.
Bọn họ tỉ mỉ kể lại, hai bên xác minh lẫn nhau, cái gọi là cổ đan phương ở thời đại Đế Lạc này đích xác rất thần bí, cái này cũng không chỉ là vấn đề dược hiệu, mà còn có chú ngữ ẩn chứa ở trong đó, đang triệu hoán nguyên thần của bọn họ quy vị.
Thạch Hạo hiểu rằng, hắn từng khắc rất nhiều ký hiệu thần bí rót vào bên trong đan dược, đều là căn cứ đan phương khắc xuống, lại có hiệu quả như vậy, là dùng để gọi hồn.
Trải qua Thạch Hạo, Bàn Vương, Hỗn Nguyên Tiên Vương, đệ nhị thiên hạ bọn họ cùng nhau hợp lực thôi diễn, bọn họ biết cổ đan phương chỉ hiệu dụng trong một phạm vi nhất định.
Cần có nhục thân ở thế gian, dùng để gọi hồn. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính, phải có rất nhiều mảnh vỡ nguyên thần còn sống, phân tán ở các nơi.
Đệ nhị thiên hạ, hoàng đạo tiên kim đạo nhân, chủ yếu là do nguyên thần của họ chưa từng diệt vong, vẫn luôn tồn tại, vì vậy mà việc phục sinh cũng tương đối thuận lợi.
Sau khi thôi diễn ra những thứ này, Thạch Hạo không cam tâm. Hắn muốn phục sinh Chủ Cấm Khu, muốn giúp y tái hiện thế gian.
"Không cần đâu, ta đã chết đi trong năm tháng dài đăng đẳng, bây giờ chỉ còn lại chấp niệm." Chủ Cấm Khu thì lại rất thoải mái, không hề quan tâm
Thế nhưng, Thạch Hạo vẫn không cam lòng. Hắn quyết định cho dù phải hao tốn một viên đan dược, cũng muốn nếm thử một phen. Chủ Cấm Khu, còn có thủy tinh đầu lâu, mấy lão quái vật này, năm xưa vì hắn mà không tiếc tử chiến, bị đám người Ngao Thịnh đánh cho suýt tí nữa triệt để tiêu tan, loại ân tình này hắn làm sao có thể quên.
Mặc cho Chủ Cấm Khu phản đối, Thạch Hạo cưỡng ép luyện hóa cho y một viên đan dược, tấm bổ cho y.
Cuối cùng, có một số ánh sáng bay tới, tiến vào trong đầu lâu trắng như tuyết của Chủ Cấm Khu. Thân ảnh của y trở nên rõ ràng một chút, khí tức cũng lớn mạnh hơn một bậc.
Nhưng, cũng chỉ làm được đến mức như thế, chứ không có bất kỳ biến hóa nào nữa.
Chủ Cấm Khu đã mạnh hơn trước kia nhiều, có thêm một loại sinh cơ nào đó, nhưng vẫn chỉ là một linh hồn, chỉ là gọi về thêm một số mảnh vỡ ấn ký thần hồn đang du lãng ở thế gian.
Y vẫn chưa thể phục sinh.
"Như vậy cũng tốt, chứng minh vẫn còn có chút hiệu quả. Đợi có một ngày, khi ta đủ cường đại, nói không chừng sẽ xuất hiện biến số nào đó." Thạch Hạo không hề uể oải, ngược lại lòng tin tràn trề nói.
Tất cả mọi người đều biết, hắn nói khi đủ cường đại. Việc này đại biểu cho một loại cảnh giới. Hiện tại hắn đã là cự đầu trong Tiên Vương, nếu tiến thêm một cảnh giới nữa, đó chính là thành Đế.
Tiếp theo, Thạch Hạo cũng đều luyện cho thủy tinh đầu lâu, kim sắc cốt chuyển, nhãn cầu nhỏ máu một viên tuyệt thế cổ đan, tẩm bổ cho bọn họ.
Ngay cả Bàn Vương, Hỗn Nguyên Tiên Vương nhìn thấy khóe miệng cũng co giật. Trong cái nhìn của bọn họ, việc này quả thực quá xa xỉ, căn bản không cứu sống được mấy người kia, mà còn lãng phí cổ đan này.
Mấy lão quái vật đều cự tuyệt, không muốn hắn lãng phí như vầy.
Nhưng là, Thạch Hạo vẫn khăng khăng tiến hành, hắn có dự tính của bản thân, nói: "Ấn ký của các vị tiền bối bây giờ đã mạnh hơn, trạng thái cũng tốt hơn lúc trước, như thế cũng đủ rồi."
Thạch Hạo nói, mấy lão quái vật này tuy rằng chưa chân chính phục sinh, thế nhưng hiện tại khí thế của bọn họ chung quy cũng mạnh hơn trước, có thêm rất nhiều sinh cơ."
Đây chính là hy vọng, Thạch Hạo cảm thấy, về sau có lẽ bọn họ thật sự có một ngày sẽ phục sinh.
Mảnh khu vực này, tràng đầy tiếng reo hò, ăn mừng náo nhiệt.
Hai đại Tiên Vương quay về, đây là một sự việc động trời, khiến mọi người rung động.
"Hoang lại nghịch thiên như vậy sao, luyện thành loại vô thượng tiên đan đó, cứu sống hai người gần như đã chết, thật là bất khả tư nghị."
"Thật là mạnh, đan phương ở thời đại Đế Lạc, cũng có thể chân chính luyện ra được, thật là quá mức kinh thế hãi tục."
Rất nhiều người đều cảm thấy rung động.
Thạch Hạo cũng đẻ cho Hỏa Linh Nhi phục dụng cổ đan nghịch thiên này, thế nhưng cuối cùng cũng không có hiệu quả, vẫn là hắc ám Hỏa Linh Nhi như trước, nguyên thần trước kia không có quay về.
"Hư Thần Giới vì sao bị phá" Thạch Hạo hỏi thăm.
"Là sinh linh trong Giới Hải, công kích Hư Thần Giới, khiến nơi đó nổ tung, bọn họ thả sinh vật trong hắc ám lao tù ra, nên cái gì cũng dám làm."
"Hai người các ngươi là từ Giới Hải bay trở về?" Thạch Hạo hỏi.
"Phải, từ trong Giới Hải quay về, suýt tí nữa lạc mất phương hướng ở đó." Đệ nhị thiên hạ cảm khái.
Đồng thời, nó cũng phẫn uất. Năm đó có người phá vỡ Hư Thần giới, cưỡng ép mang đi đám hồn phách bị trấn áp kia, tiến vào trong Giới Hải.
"Người nào lại dám hủy đi Hư Thần giới, ta phải đi gặp mới được." Thạch Hạo nói, muốn tiến vào trong Giới Hải. Hiện tại có thêm hai vị Tiên Vương, đủ để bảo hộ Thiên Đình.
Như vậy, hắn liền có thể yên tâm, tiến vào Giới Hải, đi tới nơi sâu nhất.
Hắn muốn nhìn xem nơi tận cùng hắc ám rốt cuộc là cái gì.
Hắn muốn đi tìm Liễu Thần, tiểu tháp. Bọn họ sớm đã tiến vào Giới Hải, hiện tại cũng không có tin tức gì, khiến Thạch Hạo có chút lo lắng.
Thạch Hạo, chuẩn bị tiến vào Giới Hải lần nữa.