Trong phút chốc, Thạch Hạo liên tiếp đả thương ba tên cự đầu, đây là chiến lực khủng bố như thế nào? Bốn phía, toàn bộ Bất Hủ Vương và Tiên Vương sa đọa đều choáng váng và kinh hãi.
Côn Đế rút lui, che lấy chỗ cánh tay gãy của mình với vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Bồ Ma vương nghiêng người bay sang một bên, nửa người đầy máu, cũng kinh sợ không thôi.
Đao Vương là thê thảm nhất, bị Thạch Hạo dùng một chưởng chém đứt thiên đao sáng loáng, binh khí bị đứt gãy, bản thân lại bị chém đứt đầu, máu tươi phun trào, phơi thây tại chỗ.
Đầu của Đao Vương bị Thạch Hạo nắm giữ trong tay, nguyên thần của y không thể trốn thoát vì đã bị giam cầm trong đầu.
"Hoang, ngươi. . . " Đao Vương vừa sợ vừa giận, đồng thời kinh hãi. Y có thân phận gì, tung hoành trong Giới Hải, danh xưng cự đầu, không ngờ lại bị Hoang chém rớt đầu lâu, còn cầm lấy một cách nhục nhã.
Đối với Đao Vương y mà nói, đây là đại sự không thể tưởng tượng nổi, khiến da đầu y tê đại, cảm thấy hãi hùng, thực lực của Hoang sao lại mạnh mẽ đến vậy?
Sớm biết như thế, dù bất cứ giá nào y cũng sẽ không xuất thủ, đi tới nơi này chống lại một nhân vật khủng bố tới cực điểm, quá không quá suốt rồi.
Thế nhưng, giữa chư thiên này, lại có sinh linh cường đại đến như vậy sao. Chiến lực bậc này đã vượt qua cực cảnh, không nên xuất hiện mới đúng. Ngay cả đồ phu, người nuôi gà, bọn họ có loại thủ đoạn này sao?
Đao Vương sửng người, lẽ nào, Hoang đã thật sự đột phá, phá vỡ Vương cảnh, bước lên Đế lộ rồi sao?
"Hoang, ngươi... thành công ư?!" Lời nói của y có chút run rẩy.
"Ồn ào!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Sau đó, một tiếng nổ vang, đầu của Đao Vương hóa thành một đoàn huyết vụ, bị Thạch Hạo làm cho nổ tung, một quả cầu nguyên thần lao ra, cố gắng trốn thoát.
Thế nhưng, đã tới mức này, Đao Vương còn có thể chạy được sao?
Thạch Hạo xòe năm ngón tay ra, năm đạo thần hồng bay ra, giam cầm hư không giữa thiên địa, cố định nguyên thần Đao Vương ở đó, sau đó ném thẳng y vào trong pháp tắc trì của hắn.
Một đời cự đầu bị trấn áp như thế.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, một màn vừa rồi quả thật có tính chấn động cực lớn, vừa bứt đầu đã chém giết như thế, liền lập tức có kết quả rồi.
"Chư thiên vạn vật, quy tắc vô tận, đạo của ta mãi trường tồn!" Bồ Ma vương gầm lên, y phát cuồng, cả vùng bầu trời xung quanh đều là những sợi màu trắng.
Hạt giống Bồ Công Anh, bất kỳ một hạt nào bén rễ, đều có thể phá hủy tinh hà. Đây là thủ đoạn của Bồ Ma vương, có thể hấp thu đạo và tinh khí thần của địch nhân.
Oanh!
Thiên địa sụp đổ, hạt giống Bồ Công Anh hóa thành đại đạo phù văn, xé rách vũ trụ, rậm rạp chằng chịt, nhấn chìm Thạch Hạo, muốn cường thế trấn sát hắn.
Bồ Ma vương là cự đầu, y vận dụng thần thông chung cực, mỗi một hạt giống trắng sáng như tuyết đều ẩn chứa tia tinh huyết của y, y đã liều mạng.
Bởi vì, y đã có linh cảm, người trẻ tuổi này quá đáng sợ, hoặc thật sự đã đột phá Vương cảnh, chứ nếu không làm gì có sinh linh cường đại đến vậy.
Hắn có thể giết chết cự đầu bằng vài cú va chạm đơn giản. Điều này vượt xa những thần thoại và truyền thuyết, là sinh linh không cùng một tầng thứ với bọn họ nữa.
Ầm! Bên ngoài cơ thể Thạch Hạo, đột nhiên bùng lên liệt diễm, thiêu đốt mãnh liệt, sáng chói đến nỗi hư không sụp đổ. Vùng vũ trụ rộng lớn này đang gào thét, run rẩy và vặn vẹo.
Đó là vô thượng Tiên diễm, bất kỳ hạt giống Bồ Công Anh nào tiếp xúc với nó đều sẽ bị đốt cháy, cho dù hóa thành ký hiệu đại đạo cũng bị thiêu rụi, hóa thành khói xanh bay lên trời.
"Đế lộ, ngươi. . . thật sự đã phá vỡ Vương cảnh ư!" Bồ Ma Vương hét lớn.
Sắc mặt y tái nhợt, thân hình cao lớn vạm vỡ không ngừng lui về sau, bước chân loạng choạng, y cảm thấy tinh huyết của mình đã vĩnh viễn mất đi, bị ngọn lửa đó nuốt chửng.
Tinh huyết của cự đầu, làm sao có thể dễ dàng bị ma diệt, đặc biệt là khi đã dung hợp làm một thể với ký hiệu đại đạo. Khi trấn sát địch thủ, có uy lực vô cùng vô tận, nhưng hiện tại đã bị Hoang tiêu diệt.
Xoẹt!
Cùng lúc đó, Thạch Hạo vung tay lên. Cánh tay phát sáng, giống như hóa thành một thanh kiếm thai, sáng lóa chói mắt, sau đó chém thẳng về phía Bồ Ma Vương.
"A. . ."
Bồ Ma Vương hét lên, âm thanh rung chuyển vũ trụ và các ngôi sao như đang nứt ra, y cố gắng hết sức liều mạng vì biết rằng đối thủ rất mạnh, sắc bén vô song.
"Phốc!"
Rất đáng tiếc, sự phản kháng của y đều vô ích, các loại phù văn đều bị chôn vùi. Ký hiệu đại đạo hộ thể của y bị chém thành ngàn trăm mảnh, thân thể hoàn toàn lộ ra, huyết quang bắn tung tóe, bị Thạch Hạo chém thẳng vào cơ thể.
Bồ Ma Vương kêu lên thảm thiết, y không thể tránh được. Địch nhân này hoàn toàn bất đồng với bất kỳ một tên đại địch nào mà y từng gặp qua, quá cường hãn, vượt qua cả lĩnh vực Tiên Vương.
Y liên tục gào thét, với vẻ bất cam, cùng với sự tuyệt vọng. Đỉnh đầu y dần nứt ra, lan tràn xuống bên dưới. Y bị Thạch Hạo chém làm hai nửa, cả nguyên thần cũng như vậy.
Bồ Ma Vương kêu lên thê lương, nguyên thần ấn ký dung hợp muốn quy nhất. Y tin rằng chỉ cần thế là có thể phục nguyên, bởi vì thần hồn của Tiên Vương là vĩnh hằng bất diệt.
Tuy nhiên, sự thật tiếp theo đã tàn nhãn bóp nát hy vọng của Bồ Mà Vương. Thạch Hạo chập ngón tay lại như kiếm, liên tiếp chém ra, quang mang rực rỡ liên tục chém lên nguyên thần của y.
Ấn ký được coi là bất diệt, cứ tan rã như thế, sau đó nổ tung.
Bồ Ma Vương hình thần câu diệt tại chỗ, thân thể hóa thành tro tàn, nguyên thần toái diệt thành mưa ánh sáng, sau đó đốt cháy, liệt diễm hừng hực, quét sạch cả vùng vũ trụ này.
Thiên địa chấn động kịch liệt, dị tượng quá kinh người.
Một cánh tay của Thạch Hạo bao trùm, cảnh tượng quỷ dị kia lại biến mất, không dám xuất hiện.
Một vị cự đầu cứ bị hủy diệt như vậy, quả thật gây sốc cho mỗi một vị cường giả.
Tuy nhiên, Thạch Hạo lúc này cũng trở nên lảo đảo, hắn giống như có chút hư nhược, cả người đều là vết máu, toàn thân nứt nẻ, thân thể giống như đồ sứ gặp phải va chạm mãnh liệt, vỡ vụn, đang cố ghép lại.
Đó là bởi vì khi hắn đột phá, gặp phải lực lượng hủy diệt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn cưỡng ép dung hợp thân và thần, loại thuế biến kịch liệt này quá thô bạo, giống như khi đang đúc tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, người khắc tỉ mỉ chạm khắc, chậm rãi tạo thành. Còn Thạch Hạo hắn lại dùng cự phủ bổ ra, cuồng bạo như lôi đình, trong thời gian quá ngắn, phát sinh kịch biến kinh thiên.
Loại diễn hóa này quá bá đạo, Thạch Hạo không chết, mà vẫn còn sống thì quả là kỳ tích.
Chủ yếu là bởi vì, vô thượng Tiên đan Tam Sinh dược đã phát huy ra tác dụng cực lớn, giúp cho nguyên thần ấn ký của hắn bất diệt, cho dù nứt vỡ thì vẫn trọng tổ lại với nhau.
Nếu không phải nhờ vậy, Thạch Hạo đã vẫn lạc, chết ở nơi đó rồi.
Nếu nghĩ kỹ lại, Tam Sinh dược này không phải là cơ hội thành Vương cho Tam Tạng, Thần Minh, mà còn là đại dược cứu mạng Thạch Hạo, giúp hắn dám hành động bá liệt như thế.
Nhưng, trọng thương chung quy cũng là trọng thương, hắn có thể giải thể bất cứ lúc nào.
Bởi vì, mặc dù tiểu nhân kia đã nhập thể, dung hợp bước đầu với nhục thân, nhưng vẫn còn chưa thành công, đang trong trạng thái xung đột kịch liệt, một khi làm không khéo thì mọi thứ sẽ như công dã tràng.
Tuy nhiên, Thạch Hạo lại có tự tin. Hắn nếu như không chết, cố gắng chống đỡ về sau chính là trời cao biển rộng.
"Giết, cùng tiến lên, thừa dịp hiện tại đạo hạnh của hắn chưa vững chắc, giết chết hắn!"
Côn Đế rống to, giống như điên cuồng.
Bởi vì, lão cảm thấy thật là muốn điên rồi, một tên Tiên Vương trẻ tuổi cứ phá vỡ Vương cảnh như vậy, đánh vỡ thần thoại vạn cổ đến nay chưa từng có, vượt qua tất cả chư Vương, ngạo thị quần hùng của hết kỷ nguyên này đến kỷ nguyên khác.
Điều này khiến lão khó có thể tin, không thể tiếp nhận.
Bất kể là lão, là Bồ Ma Vương, hoặc là Vô Thương, hay là Cù Xung cự đầu Giới Hải, đều từng cười lạnh, xem việc Thạch Hạo xông quan chỉ là một trò cười, cảm thấy hắn nhất định sẽ thất bại.
Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ mới chạy đến, muốn thừa thời cơ hội đối phương thất bại gặp phải trọng thương xuất thủ, trực tiếp diệt sát đi.
Làm sao họ có thể ngờ rằng bản thân lại chứng kiến một kỳ tích, một đại sự kiện khó tin đã xảy ra trước mắt họ, Hoang đã lật đổ hoàn toàn trí tưởng tượng của họ và đã thành công.
"Giết a!"
"Giết, không nên cho hắn cơ hội thở dốc, chớ có để hắn chạy thoát để ổn định cảnh giới, hiện tại là cơ hội duy nhất!"
Một số Bất Hủ Vương hét lên, điên cuồng đánh giết.
Bọn họ vô cùng kinh hãi, sự quật khởi của Hoang chắc chắn sẽ phá vỡ hết mọi thế cân bằng trong quá khứ và hiện tại, chỉ riêng sức mạnh vượt qua Vương cấp của hắn cũng đủ để lật đổ các lộ thế lực.
Sau này nếu bọn họ khai chiến với hắn, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa, bất cứ ai chống lại hắn đều nhất định phải chết, phải bại vong.
"Giết a!"
Mấy vị cự đầu đều xuất thủ, không hề giữ lại chút nào, mà các Tiên Vương sa đọa, Bất Hủ Vương xung quanh cũng đồng dạng như thế, giống như phát điên, dốc hết mọi khả năng vây giết Thạch Hạo.
Bọn họ đều hiểu rằng sự ảnh hưởng của sự việc này quá sâu rộng, chỉ có liều mạng mới có thể giành lấy một tia sinh cơ. Nếu không sau này Hoang sẽ quân lâm thiên hạ, không ai có thể ngăn được.
Hôm nay bọn họ tới vây giết Hoang, muốn diệt trừ hắn ở nơi này. Ai có thể ngờ rằng bọn họ lại được chứng kiến một kỳ tích xưa nay chưa từng có.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một thảm họa!
Tuy nhiên, sau hàng ngàn vạn năm, điều này đối với hậu nhân mà nói, hẳn là thời kỳ huy hoàng và thịnh thế, chứng kiến sự quật khởi của Đế, đây là một sự kiện trọng đại chấn động lịch sử!
Tất cả bọn họ đều đã trở thành nhân vật làm nền, đặc biệt là đám cự đầu đã trở thành điểm tô vẽ đáng tủi hổ trong sự việc lần này. Sự vây giết của bọn họ chỉ có thể khiến Đế giả càng trở nên huy hoàng hơn, khiến truyền thuyết càng thêm kinh tâm động phách.
Cho nên, một đám người đều phát điên, liều mạng công kích.
Nơi xa, chư Vương Tiên vực đều ngây dại, ai có thể ngờ tới sẽ có một kết quả như vậy?
Trong mắt bọn họ, vừa rồi Thạch Hạo chết chắc rồi, không phải bọn họ không muốn cứu hắn, mà là bọn họ thực sự bất lực. Bản thân bọn họ cũng bị trọng thương, nhục thân bị tổn hại, thậm chí có người còn bị trấn áp cả thần hồn. Thế nhưng cuối cùng lại ra cái kết quả này. Hoang dựa vào chính mình, chỉ một người, phản truy sát chư địch Dị vực.
Trong chiến trường, vị chí cường giả trẻ tuổi kia, quét ngang chư Vương. Cho dù hắn đang bị thương, có thể tan rã, hình thần câu diệt bất cứ lúc nào, nhưng chiến lực vẫn đáng sợ vô song
Phốc!
Bất Hủ Vương bị hắn xé toạc ra, hóa thành một làn mưa máu, nhuộm đỏ cả vũ trụ.
Ầm!
Thạch Hạo đá ra một cước, Giới Hải cự đầu Cù Xung ho ra đầy máu, đủ loại bí thuật mà y tế ra đều tan rã, phải nhanh chóng rút lui, thân thể rạn nứt.
"Giết!"
Trong mắt cửu đầu sinh linh tràn đầy vẻ hung ác, nó rất kiên quyết, dù biết Thạch Hạo hiện tại vô cùng đáng sợ, cũng điên cuồng xuất thủ công kích.
Giờ khắc này, tam đại kiếm quyết dung hợp quy nhất, uy lực vô cùng vô tận.
Nó biết bản thân đã không còn lựa chọn nào khác, nếu như đã xuất thủ, hôm nay nhất định phải diệt trừ Hoang, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, một khi để Thạch Hạo khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhất, lại tới săn giết hắn, căn bản chỉ là một trò cười.
"Tam đại kiếm quyết đã tới lúc trở về rồi, nó không thuộc về Hắc Ám Lao Lung, không thuộc về Tiếp Dẫn Cổ Điện!" Thạch Hạo nói, công phạt về phía trước.
Hắn đẩy lui một nhóm Tiên Vương sa đọa, khiến đám người đó đẫm máu trong tinh không. Hắn nhằm vào cửu đầu sinh linh mà truy sát, xung kích.
Ầm!
Trong lúc Thạch Hạo vung tay lên, tinh không đều bị hắn bao trùm, một tay che trời, sau đó mạnh mẽ vung xuống, không có gì không thể phá, vô kiên bất toái, không có cái gì có thể ngăn cản.
Cửu đầu sinh linh đã đủ cường đại, nhưng hiện tại đối mặt với Hoang, lại trở nên ảm đạm đi nhiều!
Tam đại kiếm quyết dù có kinh diễm đến đâu, lúc này, cũng bị áp chế, hào quang trở nên ảm đạm, cứ như vậy tiêu tán.
Phốc!
Khi đại thủ rơi xuống, cửu đầu sinh linh hét lên, thân thể tứ phân ngũ liệt, nhục thân hóa thành máu và xương, nó không chịu nổi loại áp lực này, cả chín nguyên thần đều bay ra.
"A. . ." Tọa hạ bạch Hổ của y càng thê thẩm hơn, lập tức nổ tung tại chỗ, hình thần câu diệt. Đó là một vị cao thủ cấp Tiên Vương, cứ vẫn lạc như thế.
Hô một tiếng, gió lớn gào thét, th một hơi bắt lấy chín cái nguyên thần, giam cầm bọn họ bên trong pháp tắc trì, giữ lại để tra hỏi Bình Loạn quyết.
Cửu đầu sinh linh bị giết, mà xung quanh nó mấy tên tùy tùng đi theo, cũng đều chết thảm, bị Thạch Hạo giết chết, hóa thành từng đoàn huyết vụ.
"Đi, người này đã thành Đế, hoặc đã tới gần lắm rồi, vô địch thiên hạ, chúng ta không phải là đối thủ."
Sinh linh từ trong Giới Hải chạy tới, có người hét lớn, không dám xuất thủ, xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi đâu? !" Thạch Hạo quát, thân thể hoành không, vũ trụ không thể trói buộc hắn, một nháy mắt, cắt đứt thương vũ, ngăn cản ở phía trước.
Oanh!
Hắn đấm ra một quyền, thiên địa thất sắc, những người kia đều tuyệt vọng, toàn lực nghênh chiến.
Đáng tiếc, chênh lệch quá rõ ràng, cuối cùng bọn họ đều bị Thạch Hạo đánh giết.
"Trốn a!"
Dị vực Bất Hủ Vương thấy thế, đều bỏ chạy, bọn họ biết, đại thế đã mất, Thạch Hạo quật khởi, không còn có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Đi, mau rời khỏi nơi này!" Côn Đế hét lên, lão hiện tại hối hận vô cùng, có thể nào ngờ tới lại trêu chọc phải một sinh linh khủng bố như thế, đây là một tràng đại họa.
"Hoang, chớ có tùy tiện!"
Vô Thương ma vương quả thật là có đại khí phách, y phụ trách đoạn hậu, một cây thanh đồng đại kích chỉ về phía Thạch Hạo, sau đó bổ mạnh xuống.
Răng rắc!
Mũi đại kích sáng bóng như tuyết, bị Thạch Hạo một tay bẽ gãy, hai mắt hắn như lãnh điện, nhìn về phía trước, toàn lực oanh sát.
"Vạn pháp bất xâm, thần thông đều là cặn bã!" Vô Thương rống lớn, mang theo vẻ cao ngạo, mang theo thần thái sáng chói. Y không khuất phục, tự nhận thần năng vô song, cái thế vô địch.
Y đứng ra ngăn cản Thạch Hạo, mặc dù biết là dữ nhiều lành ít, nhưng y vẫn lựa chọn xuất kích, đây là tín niệm và kiêu ngạo thuộc về cự đầu Bất Hủ Vương.
Tộc này có thể miễn dịch pháp lực, là thần thông trong thần thông, cái thế vô song. Bao nhiêu vương giả, bao nhiêu cự đầu, từng rất đau đầu vì nó, thúc thủ vô sách.
Rất nhiều cường giả sợ nhất quyết đấu với Vô Thương.
Mà bây giờ, thần năng vô thượng vẫn không thể thay đổi được cái gì.
Thạch Hạo đồng dạng nắm giữ đạo này, có lẽ không bác đại tinh thâm bằng tộc này, nhưng hắn đã nhập môn rồi, lại cộng thêm cái thế tu vi của hắn bây giờ, ai có thể cản?
Cái gọi là miễn dịch pháp lực, hiện tại đối với hắn vô hiệu.
Ầm ầm!
Thạch Hạo nắm quyền ấn, đấm ra một quyền, thiên băng địa liệt, vũ trụ bị đánh xuyên.
Ngoài ra, hai tay và lồng ngực của Vô Thương cũng bị đánh xuyên, máu tươi chảy đầm đìa, cái lỗ máu trông rất kinh khủng, chấn động lòng người.
Vô Thương ho ra máu, y cười to, hào quang trên mặt không giảm, nhưng cả người y đều đang bị chôn vùi, đang phai mờ, sau đó ầm vang nổ tung, trở thành mưa ánh sáng.
Vô Thương vẫn lạc, bị Thạch Hạo cường thế đánh chết.
Oanh!
Thạch Hạo cất bước, sấm chớp cuồng phong, khí thế kinh thiên động địa, chân chính như Đế thân lâm, hắn đi về phía phương hướng Dị vực.
Hoang đang đơn độc truy sát và giết chóc, xông vào Dị vực, hắn muốn đại khai sát giới, quét ngang thế gian chư địch.
"Từ sau ngày đó, ai còn dám xưng tôn?" Tiên vực cự đầu Tề Ngu vẫn còn ho ra máu, đứng ở phía xa nói.
"Hoang, giết tới trên thế gian không ai dám xưng tôn!" Tiên Kim đạo nhân thở dài nói.