Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tổ đoàn đi Ba Ngàn Châu không? Từ nơi đó đi thông tới Hư Thần Giới, xem xem cảnh tượng thê thảm của cái gọi là tuấn kiệt Tiên vực bị đánh cho răng rơi đầy đất.

Trên Cửu Thiên, Tào Vũ Sinh đang la hét, kêu gọi bằng hữu, muốn đi Ba Ngàn Châu tham gia náo nhiệt. Trong lòng Tào Vũ Sinh vô cùng nóng nảy, khi nghe được tin tức của Hư Thần Giới, cả người đều kích động.

Tương đối mà nói, tiểu Thiên Giác Nghĩ kim sắc càng trực tiếp kêu lớn. Thạch Hạo nhất định không sao, đạo hạnh chưa từng bị phế, là hắn trấn áp Y Hải.

"Ha ha ha, thật thống khoái, tên Y Hải đó cảm thấy bản thân mạnh mẽ lắm, khiêu chiến tứ phương, hoành hành bá đạo, ta sớm đã muốn thu thập nó rồi, kết quả lại bị Hoang huynh đệ ta đánh cho tàn phế. Hắc hắc, nghe nói Y Hải bị Hoang đánh cho rớt hết cả răng, xương cốt toàn thân đều bị đánh nát, nấu thành cháo."

Không thể không nói, tiểu Thiên Giác Nghĩ khá hung tàn, trực tiếp nói như vậy, người khác còn đang nửa tin nửa ngờ, chưa xác định là ai xuất thủ, nó đã nhận định đó là Thạch Hạo.

"Đó là phong cách của hắn, không sai!" Thiên Giác Nghĩ vỗ ngực chắc chắn nói.

Một đám người đều không nói nên lời, sao lại cảm thấy sự việc này như là do nó làm, nó tự hào tới mức quá đáng.

"Yêu Nguyệt công chúa, ta tìm chồng cho người, đi thôi, đừng tham gia cái lôi đài quyết chiến gì đó, nhanh chóng đi Ba Ngàn Châu." Đây chính là thư tín mà Tào Vũ Sinh gửi cho công chúa của trường sinh thế gia.

"Nguyệt Thiền, Thanh Y các người thật sự trở thành một người sao, nên xuất quan rồi, đi Hư Thần Giới gặp tình nhân cũ đi." Không thể không nói, Tào Vũ Sinh khiến người ta đáng hận.

"Tiểu tử Trùng Đồng, huynh đệ ngươi đã khôi phục, mời ngươi lại đi chiến một trận kìa."

"Thập Quan Vương, huynh đệ ta bắt được Y Hải rồi, ngươi cũng dám trấn áp một tên khách đến từ Tiên vực không?"

"Kim Triển, Vương Hi, Vương Thập, có gan đi Hư Thần Giới chiến một trận!"

Quả thật là sợ chuyện còn chưa đủ lớn, có những việc là do Tào Vũ Sinh và Thiên Giác Nghĩ hét lên, có những cái lại do người khác tạo nên, giả mạo thư tín, tung ra tin tức giả…

Các nơi đều vô cùng náo nhiệt, muốn mời một số người có danh tiếng đi Hư Thần Giới, muốn tìm hiểu rõ ràng mọi việc xem thử đại hung là người nào.

"Ta có thể chắc chắn nói với các ngươi rằng. Hoang đã bị phế rồi, còn thảo luận hắn mạnh như thế nào cũng chỉ là một trò cười mà thôi, hắn không thể xuất hiện lần nữa!"

Là chính là nhận xét của cường giả Tiên Điện, rất khẳng định, thông cáo rõ ràng. Hoang đã trở thành quá khứ, không thể nào xuất hiện trong giới tu hành nữa, triệt để trở thành phàm nhân rồi.

Bởi vì, bọn họ từng tế tự ở nơi Tàn Tiên ngủ say, lại thỉnh giáo một lần, đạt được đáp án chính xác, ngày đó Hoang đã trúng phải Diệt Tiên Chú. Không hề có sai sót nào, hắn chú định đã bị huỷ diệt, không hề có chuyện ngoài ý muốn.

Các nơi đều ồn ào bàn tán, đều đang thảo luận sự việc này, rất nhiều người đã động thân, không ít người đã tụ tập trước cánh cửa ở Linh Giới, đang đợi mọi người cùng nhau đi xuống hạ giới.

Đại hung hạ giới khiến cho mọi người kiêng kỵ, người bình thường không dám đơn độc đi xuống, đang đợi càng đông người càng tốt mới xuất phát.

Liên quan đến những diều này, Thạch Hạo không hề quan tâm. Bởi vì, hắn cũng dự liệu được loại tình huống này, toàn bộ đều giao cho Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia đi xử lý.

Hiện tại hắn và Bông Lông đang thâm nhập vào trong Đại Hoang, một đường truy tìm sơn bảo.

Năm xưa, khi sơn bảo xuất thế, ráng lành cuộn trào, khí tượng nghìn vạn dặm, từng dẫn tới Cùng Kỳ, Thôn Thiên Tước, Chu Yểm, Tiểu Hồng Điểu kịch chiến với nhau, để tranh đoạt nó.

Thời điểm đó, Liễu Thần từ trong cơn hấp hối tỉnh lại, nhưng không có tham dự.

Nghĩ tới Liễu Thần, Thạch Hạo lại thở dài, Liễu Thần từ cơ thể bị huỷ diệt, hoá thành một hạt giống, niết bàn sống lại…, lại gặp phải lôi kích không tên, lại một lần nữa giãy giụa giữa sống chết, không biết là nó đã đụng chạm phải thứ gì.

Từ niên đại Tiên Cổ, tới một đời này, nó đã từng trải qua mấy lần luân hồi, từ mạnh mẽ tới yếu nhượt, lại từ từ bắt đầu lại từ đầu.

"Con đường của Liễu Thần như thế nào, nó rốt cuộc muốn đi nơi nào, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào?" Thạch Hạo nghĩ tới nơi cuối cùng Liễu Thần biến mất có cái gì bí mật, đó là nơi chủ cấm khu gặp phải kiếp nạn, phía sau bờ đê đó có cái gì?

Năm xưa, khi Liễu Thần ẩn cư ở Thạch thôn, hoàn toàn phá vỡ vô địch kim thân của bản thân, từ tầng thấp nhất xây đắp lại, thôn nhân đều biết. Những năm đầu, cả người nó đều đen xì, không có bao nhiêu lá, triệt để hủ bại, không có một chút sinh cơ, giống như đã chết vậy.

Thẳng tới mấy năm sau, nó mới từ trong trạng thái hư nhược phục hồi, nhô ra một cành liễu non, miễn cưỡng sống lại.

Tiếp theo trong mấy năm sau, từ từ tu hành, tích luỹ một chút lực lượng.

Chứ nếu không, năm xưa Liễu Thần cũng không cần phải né tránh bốn tên hung thú đang tranh đoạt sơn bảo đó.

Có thể thấy, trạng thái của nó năm xưa gay go như thế nào.

Hiển nhiên, mảnh Đại Hoang này cũng không còn khu vực phụ cận Thạch thôn, mà dã tới biên giới của Hoang vực, quái thạch lởm chởm, núi đá gồ ghề.

Thạch Hạo phát hiện một cái tổ chim, rất lớn, rất bất phàm, dùng cây phượng đen cổ thụ bện thành, toạ lạc trên đỉnh một ngọn núi đá, tán phát linh khí mờ ảo.

"Tổ của Thôn Thiên Tước?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Dù đã qua đi nhiều năm, hắn vẫn chưa hề quên đầu hung cầm đó, vẫn còn ghi nhớ sâu sắc khí tức của nó.

Bất quá, Thôn Thiên Tước đã chết, tới nơi này ý nghĩa không lớn, Thạch Hạo quay đầu lại nhìn Chu Yểm.

Chu Yểm gãi đầu nói: "Ngươi có lẽ biết, năm xưa sơn bảo bị ta đạt được, nhưng ta lại bị trọng thương gần chết, chân thân bị vùi dưới bùn lầy, sơn bảo lại rơi vào trong hồ, cuối cùng bị thất lạc."

Chu Yểm năm xưa bị mất trí nhớ, quên đi rất nhiều thứ, mãi tới nhiều năm sau mới khôi phục lại, nó rất hoài nghi, cuối cùng là Thôn Thiên Tước đắc thủ, bởi vì sau này nó có đi xuống ao bùn lầy đó, phát hiện ra tàn vũ của Thôn Thiên Tước lưu lại.

Đương nhiên, nó cũng không thể hoàn toàn khẳng định là con hung cầm này đoạt được sơn bảo, bởi vì bọn họ sau khi đại chiến, trên người nó có lông vũ của hung cầm này rơi rớt ở phụ cận cũng là điều bình thường.

"Thôn Thiên Tước không còn nữa, nhưng ta ở nơi này phát hiện, từng có một sinh linh cường đại tới qua." Bông Lông dẫn Thạch Hạo đi vào trong tổ.

Nơi này rất yên tĩnh, tràn đầy linh khí, dùng Kim Tơ thảo lót bên dưới, có bồ đoàn, cũng có một số đồ dùng dụng cụ, là một nơi yên tĩnh để tu hành.

"Tộc ta ngoại trừ bảy mươi hai biến tương đối nổi danh, còn có một loại thần thông, chính là phản bản hoàn nguyên, tra xét cảnh tượng trong thời gian gần đây của một nơi nào đó." Chu Yểm nói.

Nó ở nơi này thi pháp, cuối cùng trong tổ Thôn Thiên Tước xuất hiện một đạo hư ảnh mờ ảo, là một vị lão giả, làn da nhăn nheo, tóc trắng như tuyết, rất là mơ hồ, nhưng thật sự có tồn tại.

Có người từng tới tổ Thôn Thiên Tước, tu vi rất mạnh.

"Ta công lực không đủ, truy tìm rất lâu, cũng không thể xác định người này là ai." Chu Yểm than thở, nhưng đây là manh mối quan trọng nhất mà nó phát hiện.

Thạch Hạo nghe xong có chút kinh ngạc, xem ra Bát vực đại loạn năm xưa, cũng vẫn còn một số cường giả tồn tại tới bây giờ, có vài vị thần không yếu vẫn bị bỏ xót.

"Ngươi tới thử xem." Chu Yểm truyền loại cổ pháp đó cho Thạch Hạo, để cho hắn thi pháp ở nơi này.

Ầm ầm!

Khi Thạch Hạo thi pháp, sấm chớp gió lớn nổi lên, nhiều bóng ma xuất hiện dày đặc ở nơi này, một số hư ảnh không liên quan cũng hiện ra, khiến nơi này trở nên quỷ khí âm u.

Chu Yểm rất ngạc nhiên, nó phát hiện tu vi hiện giờ của Thạch Hạo một đường bạo tăng, từ Chân Thần tới Thiên Thần, lại còn nhanh chóng tăng thêm nữa.

"Ngươi rốt cuộc là đạo hạnh sâu như thế nào?" Nó hỏi, đây cũng là nghi vấn của mọi người ở hạ giới, rất nhiều người đoán hắn là Chân Thân, cũng có khả năng đã chạm tới cánh cửa Thiên Thần.

Hiện tại xem ra, mọi người đều đánh giá thấp hắn, hắn đã vượt xa cảnh giới Thiên Thần.

"Độn Nhất." Thạch Hạo đáp.

Chu Yểm ngẩn ra, trong lòng chấn động vô cùng.

Cuối cùng, nó lộ ra thần sắc cổ quái, tiểu tử năm xưa đã trưởng thành tới bước này? Thật là đủ doạ chết người, đừng nói là hạ giới, dù phóng nhãn khắp thiên địa, có sinh linh nào có tốc độ trưởng thành kinh khủng như vậy?

"Phá vỡ thần thoại, tạo ra một con đường vô địch." Chu Yểm thở dài, nó biết con đường tương lai của Thạch Hạo, ngoại nhân đã không thể nhìn thấu, chú định sẽ vô cùng phi phàm, đồng thời cũng sẽ có vô vàn kiếp nạn, loại nhân vật như hắn một đời cũng không thể nào bình yên được.

"Này, rõ ràng rồi, đây chính là một đầu ma cầm?" Chu Yểm kinh ngạc.

Thạch Hạo cũng lộ ra dị sắc, vị lão giả đó càng ngày càng trở nên rõ ràng, tóc trắng lưa thưa, già nua tới không ra hình dạng gì, cuối cùng hoá thành một đầu Thiên Nga!

Phản bản hoàn nguyên, khiến cho cảnh tượng quá khứ tái hiện, để bản thể lão giả đó xuất hiện rõ ràng.

"Không thể nào!" Bông Lông biến sắc.

"Nó là ai, ngươi nhận biết sao?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Đó chính là Thiên Nga Thánh Giả!" Bông Lông đáp.

Thạch Hạo sửng sốt, sau đó mới nhớ đến, đó là sư tôn của Thôn Thiên Tước sao?

Có lời đồn rằng, Thôn Thiên Tước được Thiên Nga Thánh Giả chỉ điểm, tu vi từ từ trở nên mạnh mẽ, nhưng khi Thiên Nga Thánh Giả ở tuổi xế chiều, nó lại cắn nuốt luôn sư tôn của mình.

Có thể nói, Thôn Thiên Tước ở Hoang vực thanh danh tồi tệ, rất nhiều người thấy nó rất vô sỉ, phẫn hận phẩm hạnh của nó. Nhưng bởi vì nó rất cường đại, không ai có thể giết chết nó.

"Có ý tứ, một người đã chết không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, mang đi sơn bảo." Thạch Hạo nhìn thấy, trong tay người đó có một khúc xương hình lập phương, màu trắng như ngọc.

Chu Yểm khẳng định, đó chính đồ vật năm xưa nó đã đoạt được nhưng bị thất lạc.

"Người này tu vi không yếu." Thạch Hạo nói.

"Lão gia hoả này khiến người ta rùng mình, mọi người đều nói lão ở tuổi xế chiều huyết khí khô cạn bị Thôn Thiên Tước cắn nuốt, nhưng cuối cùng lão vẫn còn sống." Chu Yểm hít một hơi khí lạnh nói.

Bất quá, hiện giờ có một tu vi Độn Nhất cảnh như Thạch Hạo ở đây, nó cũng không lo lắng gì.

"Điều tra xem năm xưa Thiên Nga Thánh Giả tu hành ở chỗ nào, chết ở nơi đâu, yêu thích đi những nơi nào. Sau khi thu thập toàn bộ tin tức liên quan đến lão ta, ta không tin không tìm được lão." Thạch Hạo nói.

"Không sai, không nghĩ tới lại có phát hiện to lớn ở chỗ này, sắp tìm được sơn bảo rồi!" Bông Lông nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK