Thạch Hạo tuyên bố bá đạo như vậy, làm chấn động cả hai giới.
Trên tường thành, một đạo lại một đạo thân ảnh, mơ hồ mà khủng bố, đều la Tiên Vương, ngay cả bọn họ cũng bị chấn động, cái tên hậu bối mới nổi quả thật là quá tự phụ!
Về phần đối diện, An Lan, Du Đà . . . Từng người đều sắc mặt lạnh lẽo, sát cơ ẩn hiển, hôm nay một giới của bọn họ có thể nói là tổn thất quá thảm trọng, một lần chết đi hai vị Bất Hủ Vương.
Đồng thời, Xích Vương còn là cự đầu!
Ầm ầm!
Một đạo lại một đạo thân ảnh giáng lâm, truy sát đến trước cửa thành, đó là Dị vực Bất Hủ Vương, khoảng chừng hơn mười người đứng sừng sững ở đó, như là hỗn độn thần chỉ của thời đại khai thiên tích địa, quá cường hãn.
Một trận chiến của Thạch Hạo ở Dị vực, đã rung chuyển bát phương, đánh thức một số cường giả đang ngủ say.
Nhất là, khi Xích Vương vẫn lạc, khi máu của cự đầu bực này vẩy xuống đại địa Dị vực, đã tạo thành dị tượng thật đáng sợ, ngay cả phiến thiên địa đó cũng thương tiếc cho Xích Vương.
Cho nên, chư Vương lần lượt thức tỉnh, có người trước tiên giết đến, có người thức tỉnh sau, hiện tại một đám mãnh nhân chạy đến.
"Hoang, cút ra đây, ta giết ngươi!"
Dị vực, có một người trong Bất Hủ Vương, mặc dù đã thành Vương nhiều năm, nhưng tính tình nóng nảy vẫn không thay đổi, còn khí thịnh hơn người trẻ tuổi, ở nơi đó hét lớn.
Người này, một đầu tóc dài màu xanh thẳm, hai mắt như hai thanh khoát đao, nhìn chòng chọc vào đạo thân ảnh trẻ tuổi nhất trên tường thành kia, tay y cầm một thanh hoàng kim Tam Xoa Kích, toàn thân tỏa ra tuyệt thế sát cơ.
"Ngươi đây là đang tìm chết sao?"
Thạch Hạo lạnh lùng đáp lại, hắn nhìn thoáng qua phía đối diện, phát hiện tổng cộng tới hơn mười vị Bất Hủ Vương, đứng song song cùng nhau, như là từng ngọn Ma Sơn cao vút, đâm thẳng vào trong vũ trụ, quá bàng bạc và cao lớn.
Hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù một kỷ nguyên chỉ có một hai người thành tựu Bất Hủ Vương vị, nhưng từ Đế Lạc bắt đầu, đã trôi qua vô tận năm tháng, sự tích lũy ở Dị vực cũng đủ hù chết người.
Hắn biết, cái này còn không phải là toàn bộ, Dị vực khẳng định còn có Vương chưa ra!
"Chư vị, có dám theo ta ra ngoài, giết toàn bộ bọn họ?" Thạch Hạo hỏi chư vương trên tường thành.
Hiện tại, Tiên Vương nơi này không nhiều bằng Bất Hủ Vương. Nhưng hắn tin tưởng bản thân có thể ngăn cản mấy người, đến lúc đó liều mạng trấn sát vài người.
Trên tường thành, những sinh linh khác không phải là Tiên Vương, đều run lẩy bẩy, cảm giác vô cùng sợ hãi ở dưới loại khí cơ này.
Mười vị Tiên Vương liếc mắt nhìn nhau, Hoang thật đúng là hiếu chiến a!
"Đạo hữu, hiện tại còn không phải là lúc quyết chiến, trong Giới Hải có chút phiền phức lớn." Một vị Tiên Vương châm chước ngôn từ mở lời.
"Hoang, ngươi có dám đánh một trận không?" Phía dưới, đại hán tóc lam kia quát lên khiêu chiến.
"Là một mình ngươi chiến với ta, hay là một đám người chiến với ta?" Thạch Hạo hỏi, trên mặt mang theo lãnh ý nhàn nhạt. Nếu thật sự có người dám đơn độc chiến một trận, hắn cũng không ngại giết ra ngoài.
Điều kiện tiên quyết là, cần đám Bất Hủ Vương còn lại phát thệ. Tới cái tầng thứ này, lời thề của chư Vương rất đáng sợ, nếu như làm trái, sẽ đụng chạm tới thiên địa quy tắc phản phệ.
"Tự nhiên là . . . " Đại hán tóc lam đó muốn hét lên đơn độc chiến đấu.
Thế nhưng, An Lan xuất thủ, pháp tắt hỗn độn nở rộ, cắt đứt âm thanh người này, ngăn cản sự đáp ứng của y, không để y xuất chiến.
"Đạo huynh, ngươi xúc động quá rồi, Hoang trước mắt có thể sánh vai với cự đầu mạnh nhất, ngươi không phải là đối thủ của hắn." An Lan rất trực tiếp.
Đại hán tóc lam tính cách tàn bạo, rống to một tiếng, toàn bộ mái tóc dựng đứng, giống như một tôn cái thế Ma Thần, phát ra từng trận khí tức hắc ám, y rất không cam lòng.
"Như thế nào, ta cho phép ngươi liên thủ với hai vị Bất Hủ Vương đồng loạt ra tay, một mình ta giết ba người các ngươi, dám không?" Thạch Hạo mở miệng lần nữa.
"Tức chết ta thôi!"
Đại hán tóc lam nổi giận, mắt như chuông đồng, ở sau lưng y xuất hiện một đầu cổ thú, đó là bản thể của người này. Y nhịn không được muốn hiển hóa nguyên hình, tấn công về cửa thành phía trước.
Nhưng y chung quy vẫn bị Du Đà, An Lan ngăn lại, không có ứng chiến.
"Ai dám đánh với ta một trận?"
Thạch Hạo đứng ở trên cửa thành, bễ nghễ chư vương Dị vực, tay phải cầm Thiên Qua, tay trái cầm Xích Vương Chung, trong lúc nhẹ nhàng chấn động, tiếng chuông du dương, khiếp hồn phách mọi người.
Mà dưới chân hắn, còn có hai cái đầu, đều là Bất Hủ Vương, nhuộm đầy máu, một cái trong đó còn là một vị cự đầu —— Xích Vương!
Cái tràng diện này, quả thực có tính uy hiếp cường đại!
Dị vực, bên trong tòa thành cổ kia, xuất hiện vô số đại quân, do Bất Hủ Giả dẫn đầu, còn tưởng rằng muốn khai chiến với Tiên vực, bởi vì bọn họ nghe được tiếng rống của Vương, nên giết tới nơi này.
Thế nhưng là, sau khi những người này nhìn thấy Hoang trên tường thành đối diện, tất cả đều biến sắc, có rất nhiều người đều biết hắn.
Cũng có một số người thấy được hai cái đầu kia, sau khi hiểu rõ hắn là ai, tất cả đều bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Hai đại Vương giả, bao gồm cả Xích Vương, cứ như vậy bị hắn giết đi?
Bên phía Dị vực lập tức trở nên rối loạn, tin tức như vậy quá dọa người rồi. Hoang lần nữa xuất thế, không chỉ còn chưa chết, mà tu vi còn tăng tới mức độ này.
Nhất là những sinh linh cùng thời đại với hắn, từng người đều trợn mắt há mồm.
Có một số kẻ gọi là thiên tài, hiện tại vẫn còn chưa đạt đến —— Chí Tôn cảnh!
Có sinh linh có tiềm lực vô tận của Đế tộc, năm xưa đã là Chí Tôn, năm mươi vạn năm qua đi, đã gian nan đột phá được tử kiếp, trở thành Bất Hủ Giả. Nhưng lúc này mới phát hiện, bản thân còn cần phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy được cái tên đối thủ năm đó, hắn đã thành Vương rồi!
Đám Bất Hủ Vương dĩ nhiên cũng chú ý tới cảm xúc của đám người này, Du Đà liền đứng ra.
"Chư Vương Tiên vực, sự bình yên trong rất nhiều năm cuối cùng đã bị phá vỡ, cũng tốt, các ngươi muốn chiến, thế thì chiến đi, hôm nay kết thúc hết đi, bắt đầu đại quyết chiến!"
Du Đà quát lên, chỉ về thành trì phía trước, khiêu chiến với Tiên Vương, bảo bọn họ ra khỏi thành chấm dứt ân oán.
Y cần phải chủ động, để vãn hồi sĩ khí phe mình, chứ bằng không, Hoang cứ đứng ở đó, lớn tiếng dọa người, khiến những hậu bối ưu tú của một giới họ trở nên vô cùng uể oải.
"Du Đà, ta một tay là có thể giết ngươi, dám chiến không?" Thạch Hạo quát hỏi.
Ngôn từ của hắn cực kì bá đạo, cứ trực tiếp như thế, lập tức phá vỡ thái độ cường thế của Du Đà.
"Các ngươi đều trở về đi, nơi này không cần các ngươi tham chiến." Du Đà mở lời, phân phó đám cường giả hậu bối quay về. Y quả thật lo lắng Hoang sẽ phát cuồng ở nơi này, lúc đó sẽ huyết tẩy cổ quan.
"Ha ha. . . Ha ha. . ." Thạch Hạo cười to không thôi, rất là cường thế.
"Hoang, ngươi chớ có tùy tiện, sớm muốn cũng sẽ lấy thủ cấp trên cổ ngươi!" An Lan quát.
"Ai dám đi chết, ta tác thành cho người đó!" Thạch Hạo đáp lại.
Một trận chiến này, chung quy cũng không hề bộc phát, song phương đều tự mình rút lui. Dị vực tràn ngập vẻ bất cam, những Bất Hủ Vương này ôm theo một bụng lửa giận rời đi.
Bao nhiêu năm rồi, bọn họ mỗi lần xuất chinh, lần nào cũng đều phá vỡ đại thế giới của địch thủ, giết tới trời khóc đất gào, máu chảy thành sông, ai có thể ngăn cản?
Hôm nay, bọn họ lại chỉ có thể nén giận, Không thể làm được gì! Cự đầu một giới bọn họ đều trầm mặc, hoặc tiềm phục, không hề có ý tứ đại quyết chiến với Tiên vực, bọn họ cũng chỉ có thể thất vọng lui binh.
Tiên vực, lại náo động lớn!
Hoang một mình xâm nhập Dị vực, giết cho một người ngã nhào, còn ngắt lấy đầu Xích Vương mang về, chấn động khắp các vũ trụ cổ lão.
Mạnh như Tiên Vương, cũng đều lần lượt xuất quan để chứng thực chuyện này.
Ảnh hưởng này quá lớn rồi. Xích Vương là ai? Đây là một vị cự đầu khủng bố, quan sát vạn cổ, chìm nổi trong dòng sông kỷ nguyên, thiên hạ vô địch.
Thế nhưng, một sinh linh cường đại như vậy, nắm giữ thời gian pháp tắc, lại bị Hoang giết chết, cầm lấy đầu y quay về!
Xoẹt!
Hào quang lóe lên, Thạch Hạo thả Kim Mao Hống từ trong bí thuật bảo trì do bản thân thai ghén ra ngoài, sau đó cưỡi lên nó, càng hiện ra vẻ uy nghiêm hơn.
Bên trong tòa bảo trì đó, có Thái Thủy Thiên Qua, Xích Vương Chung, Ngao Thịnh Kiếm Dực . . ., đều là binh khí Tiên Vương, đồng thời cũng trấp áp nguyên thần của Ngao Thịnh và Xích Vương.
Đầu Kim Hống này hôm nay đã bị kinh sợ rồi, sự cường đại của Hoang vượt xa tưởng tượng của nó, da đầu nó gần như tê dại đi, nó tận mắt chứng kiến trận chiến đó.
Hiện tại, nó có chút chần chừ. Cho dù cho nó cơ hội, nó cũng sẽ do dự, có nên phản sát lại Hoang hay không?
Nó cảm thấy, nếu thật sự dám làm như vậy thì thuần túy chỉ là tìm chết!
Thế nhưng, lẽ nào thật sự phải thần phục, cam nguyện làm tọa kỵ cho Hoang sao?
Đạo quả của nó tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng Tiên Vương bình thường, hay là chúng cường giả ở ngoại giả vẫn tôn xưng nó một tiếng Vương!
Thân phận bậc này, lại làm tọa kỵ cho người ta, quả thật khiến nó khó có thể tiếp nhận được.
Thạch Hạo ngồi trên thân Kim Mao Hống, cứ như vậy quay về, dọc đường làm dấy lên nghị luận không ngừng, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh các tộc tới lễ bái!
Một số người trẻ tuổi giống như đang triều thánh vậy, hành hương quỳ lạy trong vũ trụ, vô cùng thành kính, hành đại lễ với hắn.
Kim Mao Hống, giẫm lên hỗn độn, bước lên những hài cốt ngôi sao, cứ như vậy một đường đi qua, uy nghiêm không thể xam phạm, cõng theo Thạch Hạo, đi ngang qua vũ trụ.
Ven đường, vô số tu sĩ triều bái.
Trên thực tế, chỉ cần trở thành Tiên Vương, liền sẽ có một lượng lớn tùy tùng, có thể thống ngự một vùng vũ trụ, trở thành đạo tràng của bản thân.
"Nghịch thiên, Hoang giết chết cả Xích Vương, còn thuận tay ngắt lấy đầu của một vị Bất Hủ Vương khác, hơn nữa còn cường thế quay về!"
"Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, bại cũng không oan!"
Lão quái vật của các tộc đều đang mật đàm.
Trên thực tế, rất nhiều sinh linh trên thế gian này đều đang đàm luận, kích động và run rẩy.
Trước kia từng có lục đại Tiên Vương giằng co với Thạch Hạo, muốn cứu ba người Ngao Thịnh, hiện tại tất cả đều vô cùng chấn động, Hoang quá tà môn, loại phong mang này ai có thể cản?
Ngay trong sáu người bọn họ, có một vài người lúc nãy từng tự mình đi tới Tây Thiên Môn, nhìn thấy hết thảy mọi việc phát sinh nơi đó nên có cảm nhận sâu nhất.
"Uy nghiêm của Hoang, không thể xúc phạm." Có người khẽ nói.
Vị cự đầu trẻ tuổi này, ngày sau nói không chừng thật sự có hy vọng phá vỡ Vương cảnh, ai mà không kiêng kị?
Nói tóm lại, lần này Thạch Hạo giết Xích Vương, đã chứng minh phong thái tuyệt thế vô địch của hắn!
Thạch Hạo trở về, Đả Thần Thạch, Lôi Linh, Xích Long đều ở kêu lên ngao ngao, hưng phấn không sao chịu nổi. Chiến dịch này bọn họ cũng không dám tưởng tượng tới kết quả, cơ hồ như nằm mộng vậy.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Thạch Hạo đã giết ra tuyệt thế uy danh. Từ đó về sau, Thiên Đình có thể xuất thế rồi, rốt cuộc không cần phải trốn Đông tránh Tây nữa, phải có Bàn Vương che chở mới có thể may mắn sống sót.
Hiện tại, ai dám xuất thủ? Trước tiên phải qua ải của Hoang đã!
"Đạo hữu, với tư chất của ngươi, tuổi tác bậc này, thành tựu như vậy quả thật là xưa nay chưa từng có a!" Bàn Vương cũng nhịn không được khẽ than.
Thạch Hạo trở về, một số Tiên Vương đều từng đưa ra lời mời, nhưng đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, vẫn như xưa quay về chỗ vũ trụ mà Bàn Vương thống trị.
"Tiền bối, quá khen rồi." Thạch Hạo khiêm tốn.
Hắn có thể bá đạo với địch nhân, nhưng từ xưa đến nay đều luôn kính trọng với người có ân với mình.
Dù là biết có rất nhiều cố nhân đang đợi mình, hắn cũng trò chuyện với Bàn Vương trong chốc lát, hắn nhìn ra Bàn Vương thật sự có việc tìm hắn.
"Đạo hữu, với tư chất của ngươi, có lẽ thật sự có một ngày có thể phá vỡ Vương cảnh, phá vỡ thần thoại vạn cổ." Bàn Vương nói.
Bàn Vương nhìn chằm chằm Thạch Hạo hỏi. "Hiện tại, đạo hữu cần phải sớm chuẩn bị, hết thảy đều nên hành động rồi."
"Xin tiền bối chỉ điểm." Thạch Hạo nói.
"Cũng không dám nói là chỉ điểm, chỉ là một số kinh nghiệm." Bàn Vương gật đầu. Bàn Vương trước đây cho rằng không có ai có thể đi tới tận cùng con đường đó, hiện tại nhìn thấy Thạch Hạo, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Dựa theo những gì Bàn Vương nói, sau này cần khiến cho các phương diện của bản thân đều trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, không được xảy ra một chút ngoài ý muốn nào. Ví như nói, nguyên thần không được bị thương tổn, nhục thân nhất định phải cực kỳ hoàn mỹ.
"Tới cái tầng thứ Tiên Vương này, sợ rằng muốn tinh tiến một chút cũng rất là khó, thế gian có một số cổ pháp, có thể giúp tiến cảnh của người nhanh hơn một chút. Ví như, có thể kiến lập thần miếu, xây dựng tượng đá của ngươi, được vạn tộc cầu nguyện, nguyên thần sẽ càng ngày càng cường đại, kiến cố bất hoại."
"Ta lập nên Thiên Đình không phải là được sao?" Thạch Hạo hoài nghi nói.
"Không được, Thiên Đình tuyệt đối không được tùy tiện lập nên, sẽ dẫn đến đại họa." Bàn Vương cảnh cáo.