Đây là một nữ tử mặc áo tím, trời sinh có một loại khí chất quý phái, vừa nhìn là biết không phải nữ tu sĩ của gia tộc bình thường. Nhìn lướt qua tuy rằng cũng quyến rũ động người, nhưng cũng có một loại uy áp nhàn nhạt, khiến người khác không dám khinh mạn.
"Ngao gia quá tự cao tự đại, cái gì mà quét ngang thiên hạ vô địch thủ. Tốt nhất có ai đứng ra, trấn áp cái gọi là đại nhân trẻ tuổi của gia tộc này." Nữ tử áo tím cười nói.
Nàng không ngờ lại dám nói ra những lời như thế, mà không hề e ngại gia tộc Ngao Thịnh, vui mừng nhìn bọn chúng thua thiệt, điều này thật sự khiến cho người khác kinh ngạc.
"Tần Lâm tiên tử, cần gì làm khó chúng tôi chứ?" Bạch bào thiếu niên Bạch Trạch cười khổ, một nam một nữ trước mắt này thật không dễ trêu chọc, bởi vì người sau lưng bọn họ cũng đều quá lợi hại.
"Ta chỉ là nói lời thật việc thật mà thôi." Nữ tử áo tím Tần Lâm gót sen uyển chuyển, đi tới phía trước, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, cuối cùng nhọ giọng lầu bầu: "Cũng nhìn ra không ra có chỗ gì đặc biệt a."
Nàng từng nghe qua việc Ngao gia bị thua thiệt, thế nhưng, khi tận mắt nhìn thấy Thạch Hạo, nàng lại không hề nhìn ra được tên nam tử trẻ tuổi này có chỗ nào kinh người.
Tương phản, Thạch Hạo quá mức thanh tú, giống như là một thiếu niên bình thường, vẻ mặt trấn định, vô cùng vô hại, đây mà là mãnh nhân dám chém giết người của Ngao gia?
"Ngươi lá gan không nhỏ a, ỷ vào địa thế quen thuộc, ở giới của các ngươi làm khó hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên Vương, đoạt đi gốc Vạn Đạo Thụ đó, thật là ăn gan Ma Vương mật Tiên a!"
Thanh niên tóc vàng mở miệng, ánh mắt sáng lóe, rất có tính xâm lược, mang theo mấy tên tùy tùng, cứ như vậy đứng ở đó, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, có dục vọng muốn xuất thủ.
Y tên là Kim Húc, gia tộc ở trong Bàn Vương thành này, bản thân chính là gia tộc Chân Tiên, mà muội muội của y chính là gả cho Bàn Nghệ kỳ tài ngút trời trong hậu đại của Bàn Vương.
Vị Bàn Nghệ kỳ tài ngút trời đó cũng là mãnh nhân dám đối đầu chém giết với vị đại nhân trẻ tuổi của Ngao Gia kia. Thực lực khủng bố, là tồn tại ngang hàng với Ngao Càn của Ngao gia.
Cho nên, so với Tần Lâm mà nói, mấy người Bạch Trạch càng cảm thấy đau đầu hơn với cái tên ma vương này. Không nguyện ý trêu chọc tới, người này lai lịch quá lớn, hơn nữa làm việc bất chấp hậu quả, có chút hỗn trướng.
Chính bởi vì thân phận của y có quan hệ với gia tộc Bàn Vương, không có bao nhiêu người nguyện ý trêu chọc.
"Kim Húc công tử, còn xin đừng làm khó chúng ta." Bạch bào thiếu niên Bạch Trạch tiến lên trước, ngôn từ cẩn thận. Nếu như không cần thiết, y thật không nguyện ý đụng chạm với đám người nà.
"Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Ai dám động tới hắn, chính là kẻ địch của ta." Tần Lâm mở miệng tỏ thái độ, áo tím phất phơi, môi đỏ diễm lệ, vô cùng xinh đẹp.
"Bạch Trạch, có một số việc không phải ngươi có thể ngăn cản được. Thân phận của ngươi còn chưa được." Kim Húc mở miệng, liếc xéo bạch bào thiếu niên, và đám người thanh niên tóc tím.
Y cũng coi như là khách khí rồi, đổi lại là người khác. Y có thể không có lòng nhẫn nại như vậy. Bởi vì đám người bạch bào thiếu niên ở niên kỷ này đã trở thành Chí Tôn, cũng coi như là một mãnh nhân rồi!
Đây cũng đều là những người có tiềm lực ngay sau xung kích lên Chân Tiên, cho dù là đỉnh cấp đại thế lực cũng không nguyện ý làm mất lòng bọn họ, rất nhiều người còn nguyện ý chiêu mời bọn họ.
"Kim Húc công tử, lần nữa khi chúng ta ra vào Tiên vực, không chỉ được pháp chỉ của Ngao gia, còn có pháp chỉ của Bàn gia. Chứ nếu không, cũng không thể nào đi tới đây được." Bạch bào thiếu niên Bạch Trạch nhắc nhở.
"Ân, vậy sao, thế ta cũng không làm khó ngươi, chỉ nói với hắn vài lời thôi." Kim Húc nói.
"Kim Húc ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm loạn, đây là người mà tỷ tỷ ta xem trọng." Tần Lâm cười tủm tỉm, mắt to cong cong, rất là động lòng người.
"Là nhìn trúng, hay là coi trọng a, ha ha. . ." Kim Húc cười to.
"Ngươi tốt nhất đừng quấy rối, nếu không đánh gãy chân của ngươi." Tần lâm cười lạnh.
Kim Húc hắc hắc cười không ngừng, nói: "Ta biết, tỷ tỷ kia của ngươi cùng cái tên đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia đó vốn là trời sinh một đôi, kết quả lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Ngươi đây là vì tỷ tỷ mình mà xuất đầu báo thù Ngao gia sao? Yên tâm, ta cũng không có hảo cảm với Ngao gia, muốn bọn họ chịu thiệt còn không kịp đây."
Thạch Hạo một mực không nói gì, nhưng lại nghe được ý tứ, quan hệ giữa những người này thật đúng là loạn.
"Mao đầu tiểu tử, nghe nói Vạn Đạo Thụ rơi vào trong tay ngươi, kính hiến cho ta đi, ta sẽ cho ngươi một phần tiền đồ tốt đẹp, cũng không cần về lại vùng hạ giới cằn cỗi kia." Kim Húc nói.
Thạch Hạo không hề quan tâm tới Kim Húc, cứ đứng yên nhìn quan sát tòa Bàn Vương thành hùng vĩ bao la này.
"Ngao gia cần tuyệt thế thiên chủng, Kim gia, Bàn gia đồng dạng cũng cần. Ngươi nếu như dâng lên, thì sẽ có lợi ích to lớn!" Kim Húc khuyên bảo.
Thạch Hạo liếc xéo Kim Húc, quan hệ giữa đám người này thật là vi diệu, tràn đầy tính cạnh tranh, là các loại quan hệ thông gia.
"Mao đầu tiểu tử, ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe không hả, sao còn bất kính?" Kim Húc quát lên, y nhìn Thạch Hạo một mực không lý gì tới mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, tràn đầy dã tính.
Thạch Hạo không chút hoang mang, nhìn về phía mấy người bên cạnh nói: "Tên lông vàng này là ai, thật là lắm lời, nói luôn miệng luôn mồm, nói mãi không dứt."
Tất cả mọi người đều ngấn ra, ngây ngốc trong chốc lát. Bao gồm cả mấy tên tùy tùng của Kim Húc, toàn bộ đều trợn mắt. Một lời nào cũng không nói ra được, giống như là nhìn thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm tên người trẻ tuổi trước mặt.
Thẳng đến một lúc sau, Tần Lâm lấy lại tinh thần, không hề để ý hình tượng, đứng ở đó che miệng cười lớn: "Ha ha. . . Hoàng mao tiểu tử, lắm lời, ha ha, hình tượng quá chuẩn!"
Đám người Bạch Trạch vẻ mặt cũng đều cứng ngắc, tên Hoang này cũng quá bưu hãn đi, mới đến Tiên vực mà thôi, cái này là muốn va chạm với tên tiểu ma vương này sao?
Năm người bọn họ cảm giác có chút đau đầu, không thể nào để Hoang xảy ra chuyện được. Thế nhưng, loại lời nói này vừa ra khỏi miệng, đối diện cái tên Kim Húc kia sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
Hoàng mao? Lỗ mũi Kim Húc suýt tí nữa giận tới méo sệt, còn có người dám xưng hô y như vậy sao?
Đồng thời, đáng hận nhất chính là hai chữ lắm lời phía sau, muốn nhẫn cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, thật là ăn gan Tiên Vương mà, dám chế nhạo y lắm lời, thật là muốn tìm chết.
"Mao đầu tiểu tử, ngươi cả gan lắm!" Kim Húc nghiến răng nghiến lợi.
Y thật sắp phát điên rồi, Hoang nói những lời này cũng thôi đi. Nhưng y thật sự không chịu được thái độ của đối phương, dửng dưng, bộ dạng không thèm để ý gì hết thảy.
Ánh mắt đó, thần thái đó, khiến người khác vô cùng căm hận.
"Các ngươi mời ta tới Tiên vực, lẽ nào là để tới nơi này nghe cái tên này lải nhải?" Thạch Hạo hỏi đám người Bạch Trạch.
Bạch Trạch, thanh niên tóc tim tên Tử Côn, năm người bọn họ cũng không biết phải nói gì cho phải. Miệng của tên Hoang này thật sự là quá biết chọc điên người khác.
Kim Húc bị chọc giận tới mức nở nụ cười lạnh, cũng là lần đầu tiên gặp phải một kẻ còn hỗn trướng hơn cả Kim Húc y, dám khiêu khích với y, thật là lá gan không nhỏ.
Tần Lâm đứng ở đó cười mãi không ngừng, với nhan sắc xinh đẹp khiến cho những người trên đường đều liếc mắt nhìn sang.
"Tiểu tử, ngươi hay lắm!" Kim Húc chỉ tay về phía Thạch Hạo, gần như sắp đụng vào mũi hắn.
Trong mắt Thạch Hạo hàn quang lóe lên, hắn muốn động thủ.
Bạch Trạch nhanh chóng chạy tới trước, đẩy hắn ra một bên, đồng thời Tử Côn cũng ngăn chặn lại Kim Húc, nói: "Kim công tử, ngươi phải biết. Bàn Vương đã hạ ý chỉ , bất kỳ người nào ở Bàn Vương thành xuất thủ, đều sẽ giết không tha!"
Kim Húc thần sắc cứng đờ, ngày thường nếu là không người chú ý, nháo sự một chút không quá giới hạn thì cũng thôi đi, nếu như thật sự đánh nhau trong thành kinh động Bàn Vương, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị!
Nghe nói, năm xưa có hai tên Chân Tiên sinh sự, ở Bàn Vương thành dấy lên xung đột, xuất thủ đánh nhau, phá hư quy củ, sau đó bị Bàn Vương giết chết toàn bộ
"Không phải có Giác Đấu Trường sao? Có xung đột cùng tranh chấp có thể đi tới đó giải quyết!" Kim Húc cười gằn nói, nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ngươi có dám đi hay không?"
"Người trong cuộc không muốn đi, không người nào có thể miễn cưỡng." Tử côn nói.
"Ta dựa vào cái gì để đi chỉ điểm ngươi?" Thạch Hạo không thèm nhìn Kim Húc nói.
Kim Húc thật sự bị chọc tức không nhẹ. Cái tên này là người gì vậy hả, đến từ hạ giới, sao lại to gan như thế, còn càn rỡ hơn cả Kim Húc y, cũng quá hỗn đản đi, quá không biết cách nói chuyện.
Kim Húc phì cười, nói: "Tiểu tử, ta phát hiện ngươi và ta rất giống nhau, mặc dù ta tức giận muốn giết ngươi, nhưng ngươi cũng có chút hợp khẩu vị của ta. Chiến với ta một trận, nếu biểu hiện của ngươi không tầm thường, ta nguyện ý cùng ngươi kết giao một phen!"
Bạch Trạch, Tử Côn không còn gì để nói, cái này cũng có thể sao, vị công tử Kim gia này bị tức giận đến hồ đồ rồi a?
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?" Tần Lâm thức thời tổng kết nói.
Thạch Hạo không lĩnh tình, nói: "Vừa nhìn là biết ngươi chính là tên hỗn đản, ai cùng ngươi giống nhau. Ta là loại người nhất định thành tựu chân thân Tiên Vương, không có thời gian bồi luyện ngươi"
"Mao đầu tiểu tử, ngươi muốn chết đúng không!" Kim Húc cảm thấy tên gia hỏa này quá vô liêm sỉ, so với y càng không biết cách nói chuyện hơn.
Trên thực tế, chính y cũng biết bản tính của mình, rất là hỗn đản. Hôm nay y cảm thấy khó khăn lắm mới gặp được một tên đồng loại, kết quả lại bị hắn sỉ nhục như vậy.
"Tiến vào Giác Đấu Trường cũng có khen thưởng. Ta nếu như thua, tặng cho ngươi Tiên Đạo kỳ trân. Ngươi nếu như thua, giao ra Vạn Đạo Thụ, thế nào?" Kim Húc nói.
Y cũng không còn cách nào khác, muốn dụ hoặc Thạch Hạo. Thế nhưng, y biết loại người tính khí vừa cứng vừa thúi như thế này, quá nửa là không thèm quan tâm.
Thế nhưng, hết thảy đều nằm ngoài dự liệu của Kim Húc. Tên tiểu tử trước mặt lập tức hai mắt sang lên, bộ dạng rất là tham lam nói: "Tiên trân, cụ thể nói xem là gì!"
Mấy người lại là hoàn toàn không còn gì để nói.
Gia hỏa này không phải rất cương liệt sao, làm sao lại lập tức biến hóa nhanh như vậy?.
Kim Húc vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Thạch Hạo, thật lâu không lên tiếng, cuối cùng mới nói: "Thần nguyên, tiên nguyên, đều là vật tư dùng để tu luyện, đối với hạ giới cằn cỗi mà nói, đây chính là đồ tốt, cược hay không?"
"Loại vật này giới của ta cũng không phải không có, mặc dù là ít, nhưng cũng không thể coi là kỳ trân."
"Ta có thể cho ngươi một lượng lớn!" Kim Húc nói.
"Lượng lớn là bao nhiêu?" Thạch Hạo hỏi.
"Đủ cho ngươi tu hành một vạn năm!" Kim Húc nói.
"Thân là nhân vật cực đạo trong Chí Tôn, vô địch cổ kim trong lĩnh vực Nhân đạo, ta không cần loại đồ vật này, bất quá ta có một số đệ tử cũng thật sự cần."
"Ngươi. . . Thật đúng là cuồng vọng!" Kim Húc phát hiện, tiểu tử này còn vênh váo trùng thiên hơn y, quá là phách lối.
Chính là Tần Lâm cũng không còn gì để nói, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người dám xưng cực đạo trong lĩnh vực Chí Tôn, hơn nữa còn tự phụ vô địch cổ kim, hoàn toàn chính xác có chút cuồng vọng.
"Ngươi muốn bao nhiêu tài nguyên Tiên Đạo?" Kim Húc cắn răng hỏi, y thật có chút không muốn lý gì tới Thạch Hạo, sợ bị chọc tức thêm.
"Chuẩn bị cho ta tám trăm phần đi, mỗi một phần đủ cho một người tu đạo mười vạn năm, như vậy ta liền cân nhắc đáp ứng cược với ngươi." Thạch Hạo nói.
"Ngươi sao không đi chết đi!" Kim Húc quả nhiên bị chọc tức không nhẹ. Cho dù là ở trong Tiên vực, tiên nguyên cũng là vật tư có giá trị không nhỏ. Tám trăm phần, mỗi một phần đủ cho một người tu đạo mười vạn năm, chính là đào rỗng cả một tòa tiên nguyên quáng mạch cũng góp không đủ a.
"Nói nhiều, ta cho là ngươi có bao nhiêu ghê gớm chứ, nghèo như vậy mà cũng đòi cược sao."
Thật là sĩ khả nhẫn bất khả nhục, Kim Húc thật muốn một bàn tay chụp chết hắn.
"Không có nhiều như vậy, hiện trên người ta chỉ có một ít tiên nguyên, có thể cung cấp cho một trăm người đủ tu luyện một vạn năm." Kim Húc nói.
"Vậy được rồi, coi như món ăn khai vị, trước tiên thu lấy phần tiên nguyên này của ngươi." Thạch Hạo gật đầu, gương mặt đầy vẻ miễn cưỡng.
"Ha ha, ngươi cho rằng đã thắng chắc ta sao? !" Kim Húc nhịn không được, rất muốn quyết chiến ngay ở nơi này, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng khắc chế, sợ bị Bàn Vương giết chết.
Thạch Hạo rất bình tĩnh, đi qua, vỗ vỗ đầu vai của Kim Húc, nói: "Đúng rồi, ngươi có thể kêu gọi bằng hữu, gọi thêm một số người, mang theo các loại Tiên trân. Bên chỗ chúng ta nghiêm trọng thiếu khuyết loại tài nguyên này."
Điều này cũng quá đáng hận đi, Kim Húc bị Hoang chọc tức bị mức tái mặt, thật là sắp khắc chế không nổi nữa.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ thông tri cho toàn bộ bằng hữu, lập tức tới đây, hì hì." Tần Lâm tiên tử ở bên cạnh đang đùa nghịch một kiện pháp khí, có thế truyền tin cho bằng hữu trong thành.
"Ha ha, chúng ta cũng thông tri, ngươi thật là có bản lĩnh, chốc nữa cứ đợi nhân mã các tộc xuất thủ đi!" Bên cạnh, còn một người khác mở miệng cười nói.
Bởi vì, đây là nơi phồn hoa nhất trong Bàn Vương thành, nơi này người đến người đi, mà Tần Lâm, Kim Húc đều không phải là người bình thường, bọn họ ngừng chân ở nơi này, tự nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều người vây xem, lập tức biết xảy ra chuyện gì.
"Ta thông tri người của gia tộc Bàn Vương."
"Ta sẽ nói cho Hoắc gia, Cổ gia, Khổng Tước tộc... truyền nhân của một đám đại gia tộc cường thịnh này!
"Hắc hắc, ta nói với mấy vị kia của tam đại gia tộc Tiên Vương!"
. . .
Đã xem náo nhiệt thì không ai ngại làm lớn chuyện, lần này chú định sẽ khuấy động phong vân trong Bàn Vương thành!