Giới Diệt hai chữ vừa ra khỏi miệng, Tiên vực rung chuyển, các phương chấn động, ngay cả Tiên Vương nghe được cũng đều biến sắc.
"Dừng tay!"
Có người quát lên, muốn ngăn cản.
Thế nhưng, nửa hộp xương sọ của Chủ Cấm Khu phun ra Tiên hỏa thật là đáng sợ, sớm đã chiếu sáng cả mảng lớn Tinh Hải, đã không còn kịp nữa.
Một sát na, khắp nơi đều là hương khí, nén hương đó không biết đặt ở chỗ nào, cũng không phải phát ra bên người Chủ Cấm Khu. Trong thoáng chốc, toàn bộ Tinh Hải đều tràn đầy mùi đàn hương.
"Ta là Tiên Vương, há lại bị uy hiếp!"
Đây là lời nói của Ngao Thịnh Tiên Vương, lạnh lùng và vô tình, như là thiên đạo đè ép xuống, muốn hủy diệt vạn vật, trấn sát mọi thứ.
Đó là một đạo pháp tắc, chói lọi như cầu vồng, giáng lâm vào trong mảnh Tinh Hải này, tránh qua toàn bộ sinh linh, chỉ muốn bảo phủ Thạch Hạo, đánh hắn tới hình thần câu diệt.
Thái Thủy Tiên Vương không có xuất thủ, Ngao Thịnh Tiên Vương lại khăng khăng muốn giết hắn.
Dù cho hai chữ Giới Diệt chấn động tinh không, y vẫn muốn xuất thủ.
Cùng một thời gian, khí tức khủng bố dâng trào, đó là uy lực của nén nhang kia. Sau khi được Tiên hỏa đốt cháy, đã phát sinh ra sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Vùng vũ trụ này phảng phất như đang thiêu đốt, rực rỡ dị thường, các nơi đều tràn ngập mùi hương.
"Hỏng rồi, thật sự sẽ dẫn tới đại nhân quả, Ngao Thịnh ngươi dừng tay cho ta!"
"Ngao Thịnh Tiên Vương, mời dừng lại!"
Lúc này, mấy tiếng gào to truyền đến, đồng thời cũng có người tế ra pháp tắc, ngăn cản cái thế một kích kia của Ngao Thịnh.
Tiên vực phát sinh biến hóa kỳ dị, mảnh tinh không vô ngần này phảng phất trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở ngoại giới.
"Cái đó là..." Phàm là sinh linh có đại thần thông đều rung động, thấy được cảnh tượng khó tin.
Đó là một vùng biển, vô cùng mênh mông, mỗi một đóa hoa nước đều ẩn chứa tàn giới, đang phập phồng, có mảnh vỡ thời gian lưu chuyển. Trong biển có Tiên thi, có hài cốt Bất Hủ, chìm chìm nổi nổi.
Đồng thời, cũng có sinh linh còn sống, đứng sừng sững trên sóng nước do tàn giới hóa thành, đang vượt biển.
"Giới Hải!" Trong Tiên vực có người kêu lớn.
Cùng một thời gian, bên chỗ Giới Hải, sinh linh còn sống phảng phất cũng nhìn thấy được bên này, thấy được Tiên vực sáng chói, coi nó như ngọn hải đăng, chiếu sáng con đường phía trước cho bọn họ.
Oanh!
Đồng thời, có người phát động một kích, ở trong biển tay cầm chiến mâu, đâm về phía Tiên vực này. Muốn dùng vô thượng Tiên mâu đâm thủng Tiên vực rộng lớn, xông thẳng tới.
Thạch Hạo ngơ ngác, đó là vùng biển phía sau thế giới bờ đê.
Đốt cháy "Giới Diệt", lại chiếu sáng con đường phía trước cho những sinh linh kia. Rất nhiều sinh linh xuất thủ, muốn công phá Tiên vực, trực tiếp xông tới.
"Phốc!"
Có một cây chiến mâu màu máu, đâm thủng vùng vũ trụ này, lưỡi mâu xích hùng vĩ đỏ tươi như máu, đã xuyên thấu qua. Những tinh thể to lớn kia liên tiếp không ngừng nổ tung.
Đây chính là Giới Diệt sao? Lại có loại chân nghĩa này!
Không chỉ có Thạch Hạo rung động, tu sĩ các tộc đều đang ngẩn người, linh hồn run rẩy, cảnh tượng quá kinh khủng.
Nơi đó có một vùng biển, có một số sinh linh còn sống đang vượt biển, phát động công kích kinh khủng nhất vào Tiên vực. Những sinh vật kia quá cường đại, có Tiên Vương, có Bất Hủ giả, nếu như toàn bộ giết tới, quả thật sẽ hủy đi một giới này.
Nén hương Giới Diệt này tương đương với hải đăng. Sau khi được đốt cháy, có thể tiếp dẫn sinh linh của Giới Hải, soi sáng con đường phía trước cho bọn họ. Nếu để cho bọn họ chạy tới, đủ để hủy đi một giới này.
"Dừng tay, chúng ta sẽ bảo đảm Hoang không việc gì!"
"Dừng lại!"
Kia vài tiếng hét lớn, đều phát ra từ miệng những Tiên Vương cổ lão nhất, bọn họ thật sự hoảng sợ run rẩy.
Liên quan tới Giới Hải, không có người nào rõ ràng hơn bọn họ đến tột cùng đáng sợ như thế nào. Khi đại thanh tẩy xảy ra, nơi đó sẽ có sinh linh muốn quay về!
Đang!
Có người xuất thủ, đánh văng cây chiến mâu màu máu đó ra ngoài.
Oanh!
Cho dù cực đầu Tiên vực đã làm ra phản ứng, đồng thời cũng có hứa hẹn, nhưng là sự tình đáng sợ vẫn đang phát sinh.
Đầu tiên, Thạch Hạo bị dư âm của một đạo pháp tắc quét trúng, lập tức nổ tung tại chỗ, hình thần đều sụp đổ.
Đây là kết quả đã có người xuất thủ can thiệp, có Tiên Vương đã ngăn cản Ngao Thịnh, quấy nhiễu đạo pháp tắc này của y, bằng không sẽ còn kinh khủng hơn.
"Ngao Thịnh!" Một vị Tiên Vương nổi giận.
"Ta không chấp nhận uy hiếp!" Ngao Thịnh lạnh lùng nói ra.
"Ngươi muốn cho chúng ta cùng trấn áp ngươi sao! ?" Hỗn Nguyên Tiên Vương mở miệng.
Đốt cháy Giới Diệt, hậu quả thật đáng sợ, cho dù cường đại như Tiên Vương cũng đều biến sắc. Một khi nơi này trở thành điểm đặt chân đầu tiên cho sinh linh trong Giới Hải, như vậy Tiên vực liền xong rồi.
Nhất định sẽ bị đánh cho tàn phá!
Còn có Tiên Vương đang tìm nén hương đó, nhưng không hề phát hiện được, không còn kịp nữa.
Chủ Cấm Khu sớm đã có chuẩn bị. Y biết bản thân sau khi vẫn lạc, lực lượng còn lại có hạn, đã thi triển bí thuật, khiến cho nén hương đó khó bị người khác phát hiện.
"Rống!"
Chủ Cấm Khu thét dài, trong xương sọ trắng như tuyết phun ra Tiên đạo phù văn liên miên. Hơn nữa ở chỗ đó xuất hiện một giọt Tiên Vương tinh huyết, bao phủ nơi Thạch Hạo đã tan xương nát thịt.
Và cùng lúc đó, đầu lâu thủy itnh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu đều đang phát sáng, phun ra phù văn chói mắt, bao phủ nơi đó.
"Còn may, một giọt Tiên Vương tinh huyết có thể chết thay!" Sâu bên trong tinh không, có người nói như thế.
Cho dù là như vậy, Thạch Hạo cũng đã trải qua một lần tử vong. Vào một khắc đó, thân thể kiên cố bất hủ của hắn bị người đánh nát, xương cốt đều hóa thành mảnh vụn. Dưới tình huống chịu một kích của Tiên Vương, hắn căn bản không chịu nổi.
Hơn nữa, đây còn là tình huống có một cường giả vô thượng khác đã can thiệp vào, nếu không, Thạch Hạo sớm đã hóa thành tro tàn, chẳng còn sót lại gì cả.
Một giọt Tiên Vương tinh huyết, là do Chủ Cấm Khu thi pháp, chết thay cho hắn.
Tiên Vương tuyệt sát, muốn thoát khỏi tử kiếp, nói nào dễ dàng? Duy chỉ có Tiên Vương tinh huyết, mới có khả năng hóa giải, có thể thừa nhận nhân quả to lớn như vậy!
Vô luận là nguyên thần của Thạch Hạo, còn có nhục thân, vừa rồi đều đã vỡ vụn. Theo lý mà nói, nhất địnhh phải hình thân câu diệt, nhưng hắn lại có thể lập tức trọng tổ.
"Ngao Thịnh!" Thạch Hạo gầm nhẹ.
Trên trán hắn gân xanh hằn lên, lần này bất lực như thế. Dưới một kích của Tiên Vương, hắn suýt nữa đã vẫn lạc, triệt để diệt vong.
Tên của Tiên Vương không thể tuỳ tiện kêu lên, nhất là dạng mang theo hận ý như vậy, lập tức khiến cho pháp tướng Ngao Thịnh hiển hóa, lộ ra sát ý kinh khủng hơn.
"Đủ rồi, Ngao Thịnh, ngươi đã xuất thủ mấy lần, nhưng lại giết không chết Hoang, cũng nên thu tay lại rồi!" Bàn Vương quát.
Thân là Tiên Vương, xuất thủ với một sinh linh chưa thành Tiên, là đã đủ khinh người rồi, kết quả mấy lần cũng không hề đắc thủ. Trong hư vô nào đó, đây xem ra là thiên ý.
"Không thể tiêu diệt. Ngươi nếu như muốn kết đại nhân quả, không ngại lại xuất thủ!" Hỗn Nguyên Tiên Vương lạnh lùng nói ra.
Bàn Vương, Hỗn Nguyên Tiên Vương có ý che chở Thạch Hạo.
Trong vũ trụ, mùi hương đã biến mất, nén hương kia đã được dập tắt, Chủ Cấm Khu cũng biết chừng mực, y đã dừng tay.
Thạch Hạo sắc mặt tái nhợt, nguyên khí đại thương, đạo cơ đều bị đánh nát.
Ở phụ cận hắn, có một cỗ sinh cơ bừng bừng, nồng đậm không tan, đó là Bàn Đào Bất Tử Dược, hiển nhiên cũng bị hủy đi, lưu lại một cỗ sinh khí.
Bàn Vương cách xa vô tận tinh không, ấn tay một cái, đoàn thanh khí kia nhập vào trong thân thể Thạch Hạo.
Chủ Cấm Khu phun ra một ngụm tiên quang, đốt cháy thân thể Thạch Hạo.
Đạo cơ Thạch Hạo khép lại, nhục thân và nguyên thần được chữa trị, nguyên khí cũng được bổ sung đầy đủ, nhưng dược tính dư thừa của Bàn Đào dược bị Chủ Cấm Khu mạnh mẽ bức ra ngoài.
Y không muốn Thạch Hạo dựa vào cái này để đột phá, như thế chỉ có thể là Nhân Tiên có chiến lực thấp nhất, không thể nào quật khởi giết ra được trong cục diện hỗn loạn sau này.
Nơi này trở nên yên tĩnh, Ngao Thịnh Tiên Vương không tiếp tục xuất thủ, mấy vị Tiên Vương khác cũng lui đi.
"Ngày khác khi ta thành Tiên Vương, tất sẽ bình định. . ." Thạch Hạo toàn bộ mái tóc tung bay, ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn, lời còn lại hắn không hề nói ra.
Bởi vì, Chủ Cấm Khu đã lắc đầu. Bây giờ Thạch Hạo còn chưa thành tiên, một lời thề của hắn, chỉ cần nhắc lên cái tên đó, liền sẽ đụng đến loại tồn tại vô thượng đó.
Dù là cách xa nhau ức vạn dặm, cách vô số Tinh Hải, cũng sẽ bị cảm giác được.
"Đi thôi, ngày đó sẽ không còn xa đâu, ta đưa ngươi một hồi tạo hóa, là một phần đại lễ sâu nặng nhất mà ta có thể mưu đoạt cho ngươi!" Chủ Cấm Khu nói.
Thạch Hạo im ắng hành đại lễ với y, còn có đầu lâu thuỷ tinh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu. Nếu không phải có bọn họ, hôm nay hắn đã chết rồi.
"Đốt đi tất cả vết tích!"
Chủ Cấm Khu lại thi pháp, trong miệng khẽ đọc một đoạn chú ngữ cổ. Ở trước người y, một giọt Tiên Vương tinh huyết đang đốt cháy, hóa thành lưu quang, bao phủ bọn họ.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, bọn họ xuyên thủng vũ trụ, biến mất từ nơi này.
Trong quá trình này, bọn họ không ngừng vượt qua rất nhiều tinh hải, một mảnh lại một mảnh tinh không, lộ trình xa vô tận!
Mấy lần xuyên qua vũ trụu, không ngừng biến hóa khu vực.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một mảnh tinh không hoang sơ, sau đó hạ xuống một ngôi sao cổ lão đã khô cạn.
Đây vốn là một tinh cầu có sinh linh, nhưng đã chết rồi.
"Rất nhiều người từng tới nơi này, nhưng lại không thể tiến vào." Chủ Cấm Khu thở dài. Y không biết Thạch Hạo có cơ duyên này hay không, có tiến vào được không.
Nhưng ít nhất, một số Tiên Vương từng tìm tới nơi này, nhưng cuối cùng lại không công mà quay về.
"Rất nhiều kỷ nguyên đến nay, chưa từng có người nào thành công qua." Đầu lâu thủy tinh cũng nói.
"Tiên Vương tinh huyết tế tự!" Chủ Cấm Khu nói, ở đây bắt đầu thi pháp, ném giọt tinh huyết kia vào trong hư không.
"Ân?" Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, bởi vì, tế tự vẫn còn chưa hoàn thành, huyết tế mới khởi động mà thôi, trong cơ thể hắn đã truyền ra âm thanh khó hiểu.
"Hắn hóa tự tại **. . ." Thạch Hạo làm sao mà không sợ hãi. Lúc hắn đại chiến ở Biên Hoang, từng thấy công pháp này hiển hóa, khiến cho sinh linh của Dị vực rung động.
Hiện tại, sau khi đến nơi này, lại có cộng hưởng khó hiểu, có tiếng kinh văn vang lên.
Rất nhanh, giữa không trung, có một vết nứt xuất hiện, sau đó từ từ mở rộng, có ánh sáng sáng lộ ra.
"Thành công, không ngờ lại có thể xuất hiện!" Chủ Cấm Khu sợ hãi thán phục. Hiển nhiên, ngay cả y cũng rất giật mình, nhanh như vậy đã hiện ra, còn tìm được lối vào.
Phải biết rằng, qua nhiều năm như vậy, có rất nhiều cái thế cường giả tìm tới nơi này, nhưng cuối cùng đều không có kết quả.
Ba lão yêu quái đầu lâu thủy tinh cũng rất khiếp sợ.
Nơi này chính là thông thiên chi địa, tạo hóa chi địa, kỳ dị chi địa? Thạch Hạo đánh giá.
"Đi!"
Quá hiếm thấy rồi, vạn cổ tới nay cũng không thấy được nó mở ra mấy lần, ai có thể tiến vào? Cho dù có thể vào trong đó, cũng không nhất định có thu hoạch, một mực chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Tâm trạng của Chủ Cấm Khu không thể nào bình lặng được, bảo Thạch Hạo động thân, xông vào trong đó.
Khi tiến vào khe nứt, bọn họ nhìn thấy một con đường, thông đến một cái cổ động mông lung ở phía xa, chính là Tiên khí và Hỗn Độn khí đang phun ra ngoài.
"Ô. . ."
Vừa mới tiến vào, còn đang đi được nửa đường, bọn họ lại nghe được tiếng khóc lớn, vô cùng thương tâm, không phải chỉ một sinh linh đang khóc.
Điều này khiến cho Chủ Cấm Khu lúc này đã hóa thành nam tử áo trắng thần sắc cương cứng, thân hình lập tức dừng lại.
Ba lão yêu quái khác cũng kinh hãi, đứng yên ở nơi đó.
Thạch Hạo ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc. Sau đó hắn nhìn thấy loại sinh linh nào đó, không ngờ lại là Lôi Linh, có tới mấy trăm con, đang khóc lớn trong động đó.
Đã từng thấy qua!
Năm xưa, hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh đã từng nhìn thấy đám Lôi Linh này. Chúng nó đang cùng nhau nâng lấy một cổ thi thể được bao bộc bên trong một tấm chiếu, từ ngọai giới tiến vào Tiên vực!