Thời khắc này, thiên đia trở nên tĩnh lặng, toàn bộ mọi người không dám thở mạnh, vô số sinh linh đều quỳ trên mặt đất.
Những đám tu sĩ đó, không có ai là kẻ yếu, đều tới từ các đại giáo, chủng tộc khác nhau.
Thế nhưng, hiện tại bọn họ đều cúi đầu, không dám nhìn lên trời, đến cả nhìn Thiên Mã cũng không dám, từng người đều quỳ rạp bên dưới.
Tám con Thiên Mã với thân hình cường tráng, gân mạch như thép, vảy rồng dày đặc, đứng yên giữa không trung, không chút động đậy, cũng đồng dạng tiếp nhận sự bái lạy của mọi người.
Thạch Hạo không có động, yên lặng đứng ở đó, hắn gặp phải nguy cơ to lớn, làm sao chống lại đây?
“Không biết sống chết, nhìn thấy Chân Tiên còn không lạy, đây chính là đại tội diệt tộc!” Lão giả của Tiên Điện nói.
Lúc này, ai dám nói gì nữa, còn ai dám ra mặt? Đối mặt với Tàn Tiên đầy mạnh mẽ, không có một ai là đối thủ, mọi người đều nơm nớp lo sợ, rất nhiều người quỳ trên mặt đất không dám mở miệng.
Cho dù là hai vị Chí Tôn đến từ Cửu Thiên cũng biết mất chẳng thấy tăm hơi đâu.
Hai người kia cũng chẳng hề mù quáng, bởi vì bọn họ biết rằng, hiện tại hiện thân cứu Thạch Hạo là việc vô nghĩa, hơn nữa ngay cả bọn họ cũng sẽ bị kéo vào, cũng bị giết chết thôi.
Chỉ có quay về trên Cửu Thiên mới có thể tránh qua một kiếp.
Bọn họ từng nghe nói qua, Tàn Tiên của Ba Ngàn châu, trong tình huống bình thường sẽ không xuất hiện, luôn bảo trì vẻ trầm miên. Một là vì thân thể họ tàn tạ, rất khó đi xa, hai là trên Cửu Thiên có Cấm Khu Sinh Mệnh đang chấn nhiếp bọn họ.
Đối với Tàn Tiên mà nói, nếu như không có gì ngoài ý muốn, trước khi thân thể chưa hồi phục thì cả đời cũng sẽ không đi Cửu Thiên!
“Tội diệt tộc ư? Dựa vào cái gì, vì sao ta phải quỳ?” Thạch Hạo mở miệng, rất lãnh đạm, cũng rất chấn định, cũng không có hoãng loạn hay sợ hãi.
Điều này khiến cho mọi người đều kinh hãi, hắn quả thật còn dám mở miệng. Đó chính là Tàn Tiên a, hắn lại dám dùng khẩu khí đó để chống đối, chứ không hề thoả hiệp.
“Ngươi thật là ăn gan Tiên Nhân rồi đó, đối diện với một vị cao thủ cái thế, cũng dám mở miệng nói.” Lão giả của Tiên Điện lạnh lẽo nói: “Người trên đời ai cũng biết, thấy Tiên Nhân phải quỳ, vì đó là tiền bối, là cao thủ vô thượng, cũng là tiên hiền từng trấn giữ bờ cõi, bảo vệ lãnh thổ chúng sinh, có công tích cái thế! Ngươi cuồng vọng vô tri, lại dám đối nghịch, to gan lớn mật, muốn đối nghịch với đại thế sao?”
Lời nói như vậy, giống như lôi âm, chấn động thiên địa, lão đang uy bức Thạch Hạo.
“Tiên Hiên? Có đại công đức?” Thạch Hạo bất động thanh sắc ngược lại còn cười lớn nói, chỉ là có chút lạnh lùng cùng với chút thất vọng nói: “Tiên Hiền có đại công đức đều chết rồi, có người chết ở trước Tiên Cổ, có người chiến tử ở đương thời, vùi xương Biên Hoang! Đối với một tên cường giả không dám xuất chiến. Ta có lý do gì phải đi kính trọng lão ta!?”
“Ngươi biết bản thân đang nói gì chứ?” Chí Tôn của Tiên Điện quát lớn, nhãn thần như điện quang, âm hàn lãnh lẽo, lão muốn áp chế Thạch Hạo.
“Ta đương nhiên biết, chẳng lẽ ta nói không phải là sự thật sao?” Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi ngẩng đầu nói: “Nếu thật sự dám không màng sống chết, đi quyết chiến với địch nhân, hiện tại thì sẽ không có Tàn Tiên gì hết, chỉ là một tên chui rúc trong nhà xưng hùng mà thôi!”
“Ta từng nghe qua, trận chiến ở Tiên Cổ. Côn Bằng trọng thương, lại bị người ở thời kỳ đầu Kỷ Nguyên này phục kích, chắc hẳn có công lao của Tàn Tiên a, hoặc là thân tàn của lão ta là do Côn Bằng gây nên!” Thạch Hạo chẳng thèm quan tâm gì nữa, cái gì cũng dám nói, cho dù là đối mặt với Tàn Tiên.
Phía dưới, rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Chỉ là một thiếu niên lại dám chỉ trích Tàn Tiên như vậy.
“Bảo vệ lãnh thổ? Ta từng nghe qua, cái gọi là Tàn Tiên, từng định tội đời sau của cường giả có công tích vô lượng, khi Phong Vương giả qua đời rồi, lão ta liền cảm thấy bản thân có thể xưng bá thế gian rồi sao?”
“Loại người như vậy, ta sao phải quỳ? Lúc đương thời Biên Hoang đại chiến, lão ta ở đâu? Không thấy bóng dáng! Bây giờ thiên hạ thái bình rồi, liền dám xuất thế tác oai tác quái sao, giỏi một tên Chân Tiên! Cường giả cái thế như vậy, nhắc đến làm gì, ta thà đi quỳ xuống trước những lão binh chẳng chút tiếng tăm ở Biên Hoang còn hơn!”
Thạch Hạo mắng một hơi, không chút lưu tình, thẳng lưng ưỡn ngực khiến cho mọi người đều hãi hùng khiếp vía.
Không phải không biết hắn gan lớn, chỉ là đối mặt với Chân Tiên, lại chế nhạo như vậy, khiến cho mọi người đều kinh hãi tới ngây người, hắn căn bản không cần mạng nữa.
“Câm miệng! “ Chí Tôn Tiên Điện đánh gãy lời hắn, lớn tiếng trách mắng, sợ hắn nói càng nhiều, những lời nói bất chấp hậu quả khiến cho sắc mặt lão trắng bệch.
Bất quá, sinh linh bên trong chiến xa màu bạc rất bình tĩnh chẳng hề có chút nổi giận, phảng phất giống như một cục hoá thạch, không có gì có thể lay động bản tâm của nó.
“Tiểu bối ngươi biết cái gì, Chân Tiên trên cao quan sát vạn cổ, mưu tính đại cục, những gì họ nghĩ thì một tên tiểu tu sĩ như ngươi sao có thể hiểu thấu, đừng lấy lòng dạ của ngươi so với lòng dạ của Chân Tiên!” Lão giả của Tiên Điện vô cùng đau đầu, ở nơi đó lớn tiếng nói, muốn hoá giải loại cục diện này, sợ Chân Tiên nổi giận sẽ liên luỵ tới lão.
“Không cần nói nhiều.” Sinh linh bên trong chiến xa màu bạc lên tiếng, ngăn cản lão giả của Tiên Điện, sau đó lại truyền âm cho Thạch Hạo nói: “Qua đây gặp mặt một chút.”
Âm thanh vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo vẻ ngang ngược không thể nghi ngờ, đó là chấn động trong tâm linh, khiến chúng sinh phải cúi đầu, khiến thần phật cũng phải nằm xuống, không dám phản kháng.
Thạch Hạo như gặp phải sét đánh, tuy rằng không có gặp phải công kích, nhưng lại cảm thấy linh hồn của bản thân như muốn nổ tung.
Tàn Tiên uy hiếp, khí tức mạnh mẽ đang dậy sóng, nếu còn dám phản kháng thì liền bóp chết hắn, nguy cơ lớn đang đến gần!
“Thật sự muốn ép ta sao?”
Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn sẽ không lùi bước, chẳng thèm quan tâm tới, chuẩn bị vận dụng toàn bộ thủ đoạn liều mạng ở nơi đây.
Bởi vì, trước mắt căn bản không có chút khả năng thoả hiệp, cho dù hắn có cúi đầu, cũng không có tác dụng gì cả, trong mắt Chân Tiên, hắn chỉ là một đứa trẻ yếu nhược mà thôi.
Không đăng lâm Tiên cảnh, trong mắt loại sinh linh này, liền chỉ như sâu kiến!
“Hài tử!”
Ở đằng xa, Tần Di Ninh mang theo nước mắt, khóc lớn thành tiếng, nội tâm nàng vô cùng sợ hãi, sợ Thạch Hạo bị giết chết, chết ngay trước mặt mình.
“Hài tử quay lại đây!” Thạch Tử Lăng cũng khóc nói, hắn biết, đối diện Chân Tiên, cho dù trưởng tử của mình có lợi hại thế nào, mạnh mẽ ra sao, cũng còn lâu mới là đối thủ của Chân Tiên.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể hy vọng là Thạch Hạo trở lại, cho dù phải chết, thì cũng muốn cả nhà chết chung một chỗ.
Lúc này, bọn họ ở bên trong Tần tộc, cũng không có quỳ xuống, bởi vì có Ngũ Hành Sơn phát ra ánh sáng bảo vệ vùng tịnh thổ bên dưới.
“Còn không quỳ lại đây!” Lão giả Tiên Điện nói.
“Hiếp người quá đáng!”
Tần Trường Sinh mở miệng, đồng thời y vỗ mạnh ngực mình, nơi đó liền phát sáng, bốc lên một luồng ánh đỏ vô cùng chói mắt.
“Hữm?”
Đừng nói là người khác, cho dù là Tàn Tiên bên trong chiến xa màu bạc cũng lộ ra dị sắc, phát ra âm thanh kinh ngạc.
Những người khác thì càng kiếp sợ hơn!
Đó là máu, màu đỏ tươi giống như kim cương, vô cùng sáng lạn óng ánh. Máu này không nhiều thế nhưng lại nhuộm đỏ thương vũ, bầu trời giống như bị thiêu đốt.
Máu của Tiên!
Rất nhiều người ý thức được, đây không phải máu thường, mà là tiên đạo chi huyết.
Nó mang theo tiên khí nồng đậm, còn có lực lượng mạnh mẽ đang dâng trào.
Rất nhiều người kinh hãi, Tần Trường Sinh làm sao có thể làm sao có được nó, lai lịch của y như thế nào?
Đồng tử Thạch Hạo co rút lại, hắn đã hiểu, đó thật là tiên huyết, một mực phong ấn trong thể nội Tần Trường Sinh, hiện tại bị y phóng thích ra ngoài.
Năm xưa, Tần Trường Sinh từng đạt được tiên cốt, ôn dưỡng trong cơ thể, cùng y ngưng kết thành một thể, tạo nên chân huyết tiên đạo. Nhưng mà y vô pháp khống chế chân huyết này, nên cố ý phong ấn lại, một mực giấu trong thể nội.
Hiện tại, y đã vận dụng tới, đem tiên huyết rải lên trên Ngũ Hành Sơn, giúp nó mở ra phong ấn.
Thạch Hạo ý thưc được, trên người Tần Trường Sinh còn có bí mật, y chưa từng nói hết mọi thứ!
“Ầm!”
Khi tiên huyết rơi lên trên Ngũ Hành Sơn, nơi đó khí hỗn độn lập tức cuộn trào, thần ma kêu khóc, bóng người ẩn hiện, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Trên Ngũ Hành Sơn, xuất hiện quá nhiều Tiên Thiên Thần Ma đang kêu gào, khóc lóc đau khổ, tựa như đang cúng tế khóc thương cho một thời đại đã qua đi, nhưng cũng giống như đang cảm tạ vì có thể phục sinh.
Trong nhất thời, bầu trời nứt vỡ, càn khôn rung chuyển!
Toàn bộ sinh linh gần đó đều khiếp sợ, thần hồn mọi người đều run rẩy, đều bị doạ chết khiếp.
Tần Trường Sinh đã làm cái gì, tại sao Ngũ Hành Sơn lại trở nên kinh khủng như vậy?