Thạch Hạo mở to con mắt, lại một lần nữa nhìn thấy chín con rồng bằng xương này, đang kéo lấy một cái quan tài bằng thanh đồng, chìm nổi bên trong khu vực hắc ám, sau đó từ từ đi xa.
"Đuổi theo!"
Hắn chỉ nói hai chữ, sau đó nhanh chóng đuổi theo, bọn chúng sao lại đi tới nơi này, đây là đang làm cái gì?
Thế nhưng là, chín con rồng xương này quá nhanh rồi, kéo theo đồng quan trực tiếp tiến vào trong hắc ám. Trong mơ hồ hắn nghe được từng hồi long ngâm, tiếng gào thét quanh quẩn.
Thạch Hạo thở dài, dừng bước bên ngoài khu vực hắc ám, lẵng lặng quan sát. Hắn không có đuổi theo vào đó, bởi vì hắn sớm đã nghe nói qua bên trong là tuyệt địa.
Bất cứ sinh linh nào tiến vào, tới hiện tại bây giờ vẫn còn chưa có ai có thể còn sống trở ra!
Đồng quan và chín con rồng bằng xương vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn suy nghĩ một hồi, bọn chúng xâm nhập vào trong đó sẽ định làm gì sao?
"Đây là vật chất gì?" Thạch Hạo nhíu mày, nhìn chằm chằm phía trước, nơi đó một mảnh đen kịt đưa tay không thấy năm ngón.
Mặt trời đang giữa trưa nhưng ánh sáng lại chiếu không vào được trong đó. Nơi đó tựa như địa ngục thâm uyên, thôn phệ ánh sáng, khu vực ngoài rìa có hắc vụ bốc lên, cuồn cuộn dâng tràn, như một con sóng màu đen như mực.
"Khí tức bất tường!"
Thạch Hạo cảm nhận được mùi vị quen thuộc ở chỗ này, có chút giống với hắc vụ xuất hiện giữa bầu trời khi đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính mất tích, nhưng nồng đậm hơn nhiều.
"Ăn mòn Linh giới, sau đó lại ăn mòn tới thế giới hiện thực, bá đạo như vậy... " Thạch Hạo chần chừ một lúc, hắn muốn thử chạm vào, tự thân cảm nhận.
Nhưng hắn lại không thể tự tiện hành động được, dù là có tự tin hơn đi nữa, đối mặt với loại vật chất hắc ám này cũng cần phải thật cẩn thận. Bởi vì khu vực của Ba Ngàn Châu bị hắc vụ tràn tới còn chưa có một ai có thể sống sót.
Bao gồm cả những lão giáo chủ xa xưa kia cũng không ai chạy thoát.
Khu vực mười lăm Châu là cương thổ rộng lớn biết bao. Tự nhiên sẽ có một số đại giáo, đều chưa kịp rút khỏi, cứ như vậy bị cắn nuốt sạch sẽ, toàn bộ đều bị huỷ diệt!
Thạch Hạo bắt một đầu Độc Mãng từ nơi khác tới ném vào trong đó, lại cẩn thận quan sát. Tựa hồ chỉ một sát na, con Độc Giác Mãng Xà to như thùng nước đã bất động, toàn thân cương cứng, vô thanh vô thức phơi thây trong đó.
Thi thể không có chỗ nào tổn hại, không giống như bị bảo thuật trám sát. Điều này khiến Thạch Hạo nhíu chặt lông mày, cái chết của Độc Mãng quá kỳ quặc.
Hắn lui về sau, sau đó vẫy tay một cái, vận dụng bí thuật, mang thi thể Mãng Xà ra ngoài, để kiểm tra kỹ một chút.
Thế nhưng, hắc vụ bố lên, một cỗ khí tức khủng bố xông về phía hắn. Thạch Hạo quyết đoán rút lui, hắn không ngờ lại cảm thấy uy hiếp sinh tử, khiến hắn vô cùng cảnh giác.
"Khó chơi như vậy sao!"
Khi hắc vụ lui lại, hắn lần nữa động thủ, chân chính kéo được Mãng Xà ra ngoài, sau khi chăm chú kiểm tra cơ thể nó, kết quả khiến hắn càng thêm khó hiểu.
Không giống như đột nhiên gặp phải sát phạt, nguyên thần của nó đánh tan, trực tiếp bị chém đi sạch sẽ.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo đưa ngón tay lên, phát động Thảo Tự Kiếm Quyết, một đạo kiếm khí bay ra, cắt đứt đoạn Độc Mãng, phát hiện huyết dịch bên trong cơ thể Mãng Xà đã thay đổi màu sắc.
Trở thành một màu đen kịt!
Từ màu đỏ tươi hoá thành màu đen, tử khí trầm trọng, không còn linh tính như trước kia.
Trừ cái đó ra, cũng không nhìn thấy còn có chỗ nào khác biệt.
Khi một đạo hắc vụ từ trong cơ thể Mãng Xà bay ra xông về phía hắn. Thạch Hạo một chưởng đánh tan nó thành từng tia nhỏ bay tứ tán.
Nhưng những thứ này giống như là âm hồn bất tán, hắc khí tán loạn đó lại lần nữa xông về phía Thạch Hạo, muốn quấn chặt lấy hắn.
Thạch Hạo phát động Lôi Đế bảo thuật, lấy pháp quyết cương dương bá đạo nhất thanh tẩy loại vật chất hắc ám này, trong lúc nhất thời sấm sét vang dội, trút xuống.
Từng tia hắc vụ bị đánh tan, không còn xuất hiện nữa, giống như là bị tịnh hoá không còn.
Thế nhưng, Thạch Hạo lại không có chút vui mừng nào. Đây mới chỉ là một tia hắc vụ trong vật chất hắc ám đó mà đã khó nhằng như vậy. Đại dương hắc ám vô ngần bao la trước mắt, làm sao để chống lại đây?
Nên biết, hiện tại nó đã lan tràn hết khu vực mười lăm Châu rồi!
Hắc ám vật chất nhiều như vậy, ai có thể chống lại? Nếu để nó chạm vào, nhất định sẽ chết.
Không lâu sau, Thạch Hạo lại bắt tới một đầu bò sát, đây là một đầu độc hung thú, tàn nhẫn và hiếu chiến, xem như một phường tai hoạ, từng một ngụm nuốt hết cả một bộ lạc nhân tộc.
Nếu như dựa theo thực lực mà phân chia, nó đã ở Chân Thần cảnh!
"Rống, thả ta ra!" Nó gầm thét, mặc dù là hung thú, nhưng sớm đã mở linh trí, kịch liệt giãy dụa, nó dự cảm có điều không ổn.
Thạch Hạo rất lạnh lùng, ném nó vào trong hắc vụ.
Kết quả làm cho Thạch Hạo giật mình, nó vẫn không có chút phản kháng nào, vừa rơi vào trong hắc ám liền bị mất mạng, không hề có chút khác biệt với Độc Mãng.
Thạch Hạo dùng bí thuật kéo nó ra, phát hiện nguyên nhân cái chết giống nhau, nguyên thần đã bị đánh tan, huyết dịch bên trong nhục thân cũng có biến hóa, trở thành màu xám bạc.
"Không có cách nào đối kháng, cứ kéo dài như vậy, Ba Ngàn Châu sớm muộn gì cũng sẽ chìm vào trong hắc ám." Thạch Hạo vô cùng sầu lo.
Hắn suy nghĩ các loại khả năng, phát hiện căn bản đều vô dụng, hắc ám vật chất nhiều như vậy, đủ để ăn mòn cả Ba Ngàn Châu và Cửu Thiên, căn bản không thể nào hóa giải.
"Khó giải a!" Thạch Hạo liên tục thở dài.
Đang!
Thanh âm kim loại va chạm thanh thuý vang lên từ chỗ sâu nhất bên trong khu vực hắc ám, Thạch Hạo kinh ngạc, sau đó hắn nhìn thấy chín con rồng xương lôi kéo quan tài bằng đồng thau bay ra.
Ngay phía sau, hắn thấy được không ít mũi tên sắt mang theo vẻ gỉ sét bay theo ra, có một số đánh vào bên trên đồng quan, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thạch Hạo giật mình, bên trong đại dương hắc ám tử khí nặng nề này không ngờ cũng có sinh linh?
Hắn ngưng thần đề phòng, thế nhưng lại không hề nhìn thấy có người đuổi theo ra ngoài.
Về phần chiếc quan tài đồng đó thì được những bộ xương rộng kéo theo bay về nơi xa.
Thạch Hạo hơi chút do dự,rồi nhanh chóng đuổi theo.
Những con rồng bằng xương đó tốc độ quá nhanh, xé mở hư không, nhanh như điện xẹt, chớp mắt không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
"Đi nơi nào rồi!?"
Ở phía trước xích địa vạn dặm, toàn bộ sinh linh đều chạy trốn hết rồi, chỉ có một phương hướng hư không không ổn định, không thể nào là do tu sĩ khác lưu lại, mà chính do những con rồng xương và đồng quan lưu lại.
Không lâu sau, Thạch Hạo đã phát hiện được manh mối, chín bộ xương rồng cùng với đồng quan rơi vào trong một khu đại hạp cốc, nằm im trong đó không hề nhúc nhích.
"Nó lại có thể xông vào trong hắc ám, tự thân không hề tổn hao gì." Thạch Hạo đi xung quanh quan sát một vòng rồi nói.
"Ầm ầm!"
Thạch Hạo xuất thủ, khiếng chúng nó rời đi, trong quá khứ còn cảm thấy nó rất là nặng, rất là lao lực, nhưng hiện tại đã không còn là vấn đề nữa.
Hắn cảm thấy, đồng quan này không thể nhìn thấu, bên trong khẳng định có đại bí mật.
Hắn rất muốn thu vào trong pháp khí không gian, kết quả lại phát hiện căn bản không thể nào thu được.
"Ta phải mang bọn chúng về hạ giới để từ từ nghiên cứu." Thạch Hạo tự nói, ánh mắt phát sáng.
Bất quá, hắn hiện tại vẫn còn chưa muốn rời khỏi, đành buông xuống đồng quan, ở nơi này bố trí trận pháp, che giấu đi mọi thứ, tiêu trừ đi khí tức của đồng quan và các bộ xương rồng, phòng tránh bị người khác phát hiện mang đi.
Thạch Hạo lần nữa đi tới rìa khu vực hắc ám, hắn muốn tìm hiểu kỹ càng, hy vọng có phát hiện mới.
Suy nghĩ một lúc, Thạch Hạo bắn ra ba giọt máu, rơi vào bên trong hắc ám, kết quá hắn phát hiện huyết châu màu đỏ tươi trong nháy mắt trên nên đen kịt.
"Đáng sợ thật!" Thạch Hạo thần sắc nghiêm túc.
Tới cuối cùng, hắn bắt đầu mạo hiểm, đưa ra tay từ nơi xa hút lấy một tia hắc vụ, muốn tự thân trải nghiệm, xem xem vật chất hắc ám này cuối cùng mạnh như thế nào.
Kết quả, hắn đổ đầy mồ hôi, dù chỉ là một tia, nhưng cũng vô cùng khủng bố. Nó có liên quan đến đại dương hắc ám, khoảng khắc xâm nhập vào cơ thể, đại dương hắc ám phía sau liền cuộn trào mãnh liệt, giống như sóng biển xô bờ, vật chất hắc ám biến động xông tới.
Keng!
Tới thời khắc cuối cùng, Thạch Hạo phát động Thảo Tự Kiếm Quyết, một kiếm chém xuống, ngăn cách vật chất hắc ám, cực tốc rời đi. Như vậy mới coi như là tránh qua một kiếp, không có bị đại dương hắc ám bao phủ.
Thật là khó giải quyết, vật này không thể chạm vào được, dù là với cảnh giới Độn Nhất như Thạch Hạo, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu và phiền phức, càng không cần nói tới những sinh linh khác.
Có thể thấy, Cửu Thiên Thập Địa, trừ số ít người ra, những sinh linh khác một khi tiếp xúc với nó, liền sẽ lập tức tử vong, không hề có tia hy vọng nào.
"Thật sự trở thành hoạ diệt thế sao!" Thạch Hạo than thở, hắn vô cùng đau đầu, không có chút biện pháp nào.
Cũng còn may là trong thời gian hai ngày này, vật chất hắc ám tạm thời yên tihx lại, không còn lan tràn tứ phía, chỉ bành trường ở bên trong khu vực của mười lăm Châu.
Đột nhiên, Thạch Hạo loé lên rồi biến mất ở nơi này. Bởi vì hắn cảm giác được dị thường, có sinh linh đang tiếp cận nơi này.
Quả nhiên, không qua bao lâu, từ không trung nơi xa có mấy đạo thần hồng bay tới, hoá thành bóng đen đáp xuống, tất cả đều được chiến bào rộng thùng thình bao phủ, không lộ ra chân thân.
"Sẽ không hề nhìn lầm chứ?"
"Không hề lầm, vừa rồi ta ở trên cao dùng thần kính dò xét, mơ hồ nhìn thấy khu vực này có một cổ đồng quan được một đống xương trắng kéo đi, thoắt ẩn thoắt hiện ở phụ cận."
Mấy người này đang đối thoại, âm thanh rất nhỏ.
Ngoài xa, Thạch Hạo kinh ngạc, trong tay một người trong đó đang cầm một bí bảo, mơ hồ có thể thấy được hình ảnh Cửu Long Kéo Đồng Quan.
Mấy người này ở gần đó tìm kiếm một phen, đều không có thu hoạch gì.
"Trước tiên không quản những thứ này nữa, thời gian ước định với sinh linh bên trong khu vực hắc ám sắp tới rồi." Một người nói.
Sau đó, bọn họ đằng không bay lên, vòng quanh khu vực rìa hắc ám, bay về phía xa xa.
Thạch Hạo trong lòng nhảy dựng, trong hắc ám thật sự có sinh linh liên hệ với phía bên Cửu Thiên Thập Địa này!
Bọn chúng muốn gặp mặt, sẽ bàn những chuyện gì đây?
Thạch Hạo thần sắc nghiêm túc, đi theo ở phía sau, sự việc trọng đại, hắn phải nhìn cho rõ bọn chúng định làm gì.