Trong núi không có năm tháng, bốn mùa giá lạnh.
Thạch Hạo bước đi con đường tu luyện càng đi càng xa, quên cả năm tháng, quên cả giá lạnh. Thời gian vô thanh vô thức trôi đi, rất nhanh đã qua mười mấy năm.
Đạo hạnh của hắn đang tăng trưởng, pháp lực càng ngày càng thâm hậu, vừa khẽ động đã tiến vào trong tinh không, khi hô hấp, phun ra nút vào tinh hoa nhật nguyệt, bạch khí mênh mông.
Có thể thấy được, cả bầu trời đầy sao đều đang phát sáng, ánh sáng bạc chói mắt, tập trung về chỗ hắn, tinh hoa cả vùng trời sao này đều bị hắn hút lấy thở ra, cảnh tượng doạ người.
Mười năm thời gian, đạo hạnh của Thạch Hạo tăng tiến, càng ngày càng vững chắc, tai hoạ ngầm trong người cũng đã giải quyết không ít.
Hắn khoanh chân ngồi đả toạ trong tinh không, thả lỏng cơ thể, pháp tướng nhất thời phóng lớn, vô cùng bàng bạc, mênh mông vô biên, giống như là một cự nhân khai thiên tích địa.
Thân thể hùng vĩ, quá mức kinh người. Ở xung quanh hắn, nhật nguyệt tinh thần lượn lờ. Khi sợi tóc hắn rủ xuống, đều phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như là một dãy ngân hà tuôn rơi!
"Chung quy là đã tiến vào thời đại mạt pháp, chứ nếu không, ta đã có thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong rồi!" Thạch Hạo khẽ nói, hai mắt mở quang, thần quang từ đôi mắt như là ngọn hải đăng chiếu sáng cả vũ trụ băng lãnh.
Trên thực tế, tốc độ tu hành của hắn đã đủ nhanh rồi, vượt xa tưởng tượng của thường nhân. Nếu như để người khác biết được, nhất định sẽ tức giận không thôi, đây chính là thời đại mạp pháp đó!
Nhưng nếu so sánh với chính hắn trước đây, đích xác là đã chậm hơn nhiều. Hơn nữa loại tốc độ này sẽ càng ngày càng chậm hơn nữa, cho tới một ngày đạo hạnh khó có thể tăng thêm.
Đây chính là sự áp chế của thiên địa, là một loại phản phệ.
May mắn duy nhất chính là, dưới hạ giới này đao thiên ý cũng không hề tìm tới hắn. Khu lao tù này trời sinh đã có một loại cấm cố nào đó, cường đại đến kinh người.
Khu lao tù này phong bế tất cả đường ra, nhưng cũng đã ngăn cản luôn sự phản phệ đáng sợ khi thời đại mạt pháp tới.
Nếu như so sánh với Ba Ngàn Châu, thời đại mạt pháp ở hạ giới này vẫn ảnh hưởng quá nhẹ!
Thành cũng do lao tù, bại cũng ở lao tù.
Tu sĩ từng bị nó vây khốn, hiện tại lại trở thành cái ô cứu mạng.
Nhưng, cái gọi là lao tù cuối cùng cũng sẽ bị thẩm thấu vào, ngày thời đại mạt pháp hoàn toàn ập tới cũng không còn xa nữa.
"Lại nên đi chống đỡ Diệt Tiên Chú rồi!"
Thạch Hạo đứng đậy, tiến về chỗ Chủ Cấm Khu.
Những năm gần đây, tu hành của hắn rất có quy luật, mỗi cách một đoạn thời gian liền đi Hư Thần Giới, chiến đấu sinh tử, đại chiến với những sinh vật trong khu lao tù đó.
Sau đó, hắn kéo lấy nguyên thần gần như chết đi đó trở về, lẳng lặng bế quan, cẩn thận thể ngộ.
Cho đến khi tiêu hoá hết, lại đi tới nơi của Chủ Cấm Khu.
Trong chớp mắt, lại qua đi hai ba mươi năm, tu đạo không có năm tháng. Cả người và thần của Thạch Hạo đều đầu nhập vào trong đó, để tăng tiến đạo hạnh của mình, không ngừng tiến tới.
Một năm này, nếu như tính toán tỉ mỉ, sinh mệnh của Lục Tiểu Thiên đã qua hơn trăm năm. Nhưng hắn một mực đầu nhập trong việc tu luyện, toàn tâm toàn ý chiến đầu và ngộ đạo, lãng quên đi tất cả.
Cho nên, hắn cũng không hề có cảm giác tang thương, vẫn giống như trước đây. Giống y như một số tu sĩ được ghi chép trong cốt thư, cho dù sinh ra ở niên đại xa xưa, cũng có thể tâm linh thông suốt, thuần khiết như thuỷ tinh.
Hắn chính là sinh ra để tu đạo!
Loại tốc độ này của hắn thật sự quá kinh người, vượt xa tưởng tượng của tu sĩ bình thường.
Trăm năm tuế nguyệt, hắn đã nhảy vọt tới Chí Tôn đỉnh phong, đứng ở nơi cao nhất của lĩnh vực Nhân đạo, có thể quét ngang cao thủ nhân đạo trên thế gian, không còn e ngại ai nữa.
Tương đối mà nói, mấy chục năm gần đây tốc độ tu hành của hắn đích xác đã chậm lại. Là từng chút từng chút một chậm lại, thời đại mạt pháp, mỗi người đều bị thiên địa trói buộc cực kỳ nghiêm trọng!
Hơn nữa, ảnh hưởng của thời đại mạt pháp vẫn còn đang tiếp tục. Càn khôn này chưa từng ổn định, một mực vẫn luôn kịch biến, chưa hề dừng lại, mấy chục năm gần đây càng trở nên nghiêm trọng hơn.
"Rống. . ."
Trong cung điện hoàng kim, tiếng gào thét của Thạch Hạo rất lớn, thừa nhận nỗi thống khổ lớn lao. Rất nhiều huyết khí tràn ra từ khe cửa cung điện, dấy lên phong vân, khiến nơi này ầm ầm vang dội tiếng lôi đình.
Trăm năm, tựa hồ thiên địa này cũng có cảm ứng, đao thiên ý chém tới, bay vào trong cung điện hoàng kim trong cấm khu.
Thạch Hạo vừa đối kháng với Diệt Tiên Chú, vừa phải phân tâm đối kháng với đao thiên ý kia.
Lần này, kéo dài tới mấy ngày, xương cốt toàn thân hắn đều bị nghiền nát, tiến hành một lần trọng tổ, đạo hạnh bị nghiền ép, bị hoà tàn đi một ít.
Theo cách nhìn của người khác, đây chính là phế bỏ pháp lực, chém đi tu vi. Nhưng trong mắt Thạch Hạo, đây chính là toi luyện, hoả luyện chân kim, lưu lại tinh tuý, thẳng cho tới một ngày, đạo hành này không thể nào hoà tan được nữa, hắn đã thành công, đã vô địch rồi.
Thạch Hạo khẽ thở dài, mở mắt rời đi khỏi toà cổ điện này, gần đây đạo hạnh tinh tiến cực kỳ có hạn. Hắn đã đạt tới đỉnh phong Nhân đạo, ngay cả Diệt Tiên Chú mỗi lần cũng hoà tàn cực ít đạo hạnh của hắn mà thôi.
Thạch Hạo rời khỏi nơi đó, cung điện kim sắc liền hoá thành mưa ánh sáng, tiêu biến, lưu lại chỉ là cô quạnh, và cả dãy đoạn sơn trụi lũi.
Toà cổ điện là do Chủ Cấm Khu tạo nên, vốn đã không tồn tại.
Thạch Hạo đứng ở đó nhìn lên trời, dùng mấy chục năm thời gian tu tới cảnh giới Chí Tôn, sau đó lại dùng mấy chục năm tu luyện cảnh giới này đến đỉnh phong. Thiên địa này quả nhiên càng ngày càng tàn khốc.
Nhưng, hắn cũng nên biết thoả mãn rồi.
Dù sao cũng là Chí Tôn, đạo hạnh đã đạt tới tầng thứ cao nhất của Nhân đạo, cho nên hắn còn có thể đối kháng với phản phệ, không ngừng tăng tiến.
Mà hài nhi xuất sinh trong mấy chục năm gần đây từ từ mất đi nơi tu luyện, rất khó trúc cơ, khó bước lên con đường tu luyện.
"Trong thiên địa linh khí khô cạn, đại đạo khó gần, càng ngày càng đáng sợ, sự tàn khốc của thời đại mạt pháp cuối cùng đã thể hiện rõ ra rồi." Thạch Hạo tự nói.
Hiện tại, tu vi của hắn đã tới Chí Tôn đỉnh phong, nhưng lại không hề đi bái kiến Chủ Cấm Khu. Chưa từng thỉnh y xuất thủ kiến tạo một truyền tống trận để đi tới thế giới bờ đê kia.
Tu vi càng cao, càng có thể cảm nhận được bản thân vẫn chưa đủ mạnh, Thạch Hạo cũng chưa từng thoả mãn.
Chí Tôn đỉnh phong, đã coi như là Nhân đạo đỉnh phong, không thể tiến thêm nửa bước nào nữa sao? Hắn đang một mực suy nghĩ, lẽ nào bước tiếp theo chỉ có thể là Chân Tiên sao?
Thế nhưng, vì sao hắn cảm thấy đại trưởng lão trước khi thành Tiên lại có chút bất đồng, vượt xa những Chí Tôn khác, nhưng vẫn chưa bước vào Chân Tiên cảnh, đã có loại khí tức vô địch đó rồi!
Loại khí tức đó không hề có trên người của Kim Thái Quân và Chí Tôn Dị vực. Ngoại trừ đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính ra, Thạch Hạo chỉ nhìn thấy chút dấu vết trên người của Vương Trường Sinh sau này.
"Còn cần mạnh hơn nữa!"
Thạch Hạo lại tiến vào thế giới tàn phá kia, là do Chủ Cấm Khu ban cho hắn, đó là chiến trường của cấp Chí Tôn, đều là sinh vật thời tiền sử, là một số hắn chưa từng nghe nói hay nhìn thấy qua.
Khi hắn lần nữa kéo lê cơ thể mệt mỏi đi ra, Thạch Hạo liền trở lại Thạch thôn, bắt đầu suy nghĩ con đường sau này, muốn tìm hiểu thấu triệt, bởi vì hiện tại đường của hắn đã tới tận cùng rồi.
Mấy chục năm nay, Thạch thôn biến hoá không ít, nhân khẩu càng nhiều hơn, phòng ốc càng ngày càng lớn.
May mắn chính là, Thạch thôn sớm đã có chuẩn bị, nơi này có Cửu Long Kéo Quan Tài trấn áp. Hơn nữa trong toà đồng quan đó có một phương thế giới, thảo mộc phong phú, linh khí dồi dào.
Hài tử mới sinh trong thôn cùng với một số người lớn tuổi được đưa vào trong đó, ở trong đó trúc cơ hoặc là an dưỡng tuổi già, đó là một phương tịnh thổ.
Tuy rằng là trong quan tài, trông có vẻ không cát tường, nhưng kỳ thực chính là nuôi dưỡng hậu đại của Thạch thôn, không tới mức trong thời đại mạt pháp này không thể tu luyện.
Những người khác sớm đã bước lên con đường tu luyện của Thạch thôn, mấy chục năm nay rốt cuộc cũng cảm nhận được sự bất hạnh của thời đại này. Cho dù là tiến vào trong Hỗn Độn, hay là tiến vào trong đồng quan vẫn luôn cảm thấy tốc độ tu luyện đã chậm hơn rất nhiều, có một số người không thể chịu đựng nổi.
Đám người nổi bật trong đó, mấy năm gần đầy thu hoạch rất lớn, Tây Lăng Giới trở thành bảo địa cho bọn họ chinh chiến, rèn luyện bản thân, thường xuyên tới đó chém giết đẫm máu.
Hiện tại, mấy tầng thế giới bên dưới mặt đất, đã bị bọn họ đả thông được mấy tầng. Khi tới tầng chôn hài cốt Chí Tôn, bọn họ không còn cách nào đào xuống nữa.
Mấy năm nay, một nhóm người tu vi đều tăng trưởng, nhưng tốc độ kém xa so với những năm trước. Bất quá, đạo cơ của mỗi người đều được xâp đắp vững chắc, kiên cố để không cách nào tưởng tượng.
Ngay cả Xích Long cũng như vậy, đã tới cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ, rất khó tinh tiến thêm nữa.
Ma chú năm trăm năm, ngoại trừ Thạch Hạo ra, xem ra người khác rất khó phá vỡ.
Càng không cần nói đến thời đại mạt pháp, sẽ khiến mọi thứ càng thêm bất lực. Bọn họ đang đều hoài nghi, cứ tiếp tực như thế, liệu có thể trở thành Chí Tôn khi còn sinh thời không.
Quá gian nân, đặc biệt là mấy năm gần đây, đạo hạnh gần như đình trệ, không thể nào gia tăng một tia nào cả.
Làm sao bây giờ, đường đi tới tận cùng!
"Hạo thúc, đường của chúng con phảng phất như bị gãy đoạn, tiếp tục tu hành cũng khó có thể tinh tiến thêm, càng phải lượng lớn thời gian đi ma luyện, mới có thể tăng tiến một tia đạo hạnh, cứ như vậy không được."
"Đại huynh, chúng ta muốn mạnh hơn!"
Một nhóm người tìm đến Thạch Hạo, có chút lo âu, bọn họ biết rằng sau này phải đối mặt với khảo nghiệm nghiêm trọng tới mức nào. Đại hoàn cảnh đã trở nên vô cùng tàn khốc, hiện tại một chút đạo hạnh như thế có thể làm được gì?
Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở đầu thôn, lẳng lặng lật xem một bộ thạch thư. Đây chính là Tiên Đạo kinh thư năm xưa khi đại chiến ở Ba Ngàn Châu, hắn mang ra từ trong Tiên Cổ di địa.
Đó là địa phương chung cực, có một số quan tài cổ, trong mỗi một quan tài đều có một bộ Tiên Đạo kinh văn!
Năm xưa, hắn và đám người Thập Quan Vương, Ninh Xuyên, Trích Tiên, Thạch Nghị đều từng mỗi người đạt được một bộ.
Ngày đó, Thạch Hạo cũng từng đọc sơ qua. Nhưng cho đến mấy chục năm gần đây, hắn mới chân chính bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu, cẩn thận tu luyện, thể hội các loại diệu dụng của Tiên Cổ pháp.
Đáng tiếc, bộ pháp này cũng không ghi chép làm thế nào để phá cục diện của thời đại mạt pháp.
Đám người Chu Lâm, Mục Thanh cũng đều đã đọc qua. Đối với những người này, bất kể là Kim Thế pháp, hay là Tiên Cổ pháp, Thạch Hạo đều từng truyền thụ, mặc bọn họ tự mình lựa chọn con đường của mình.
Sau đó, hắn lại lấy ra một cái ngọc hạp. Đáng tiếc, sau khi mở ra bên trong lại còn có một tầng phong ấn, dựa vào tu vi Chí Tôn hiện tại của hắn không ngờ vẫn không thể nào mở ra được.
Theo suy đoán của hắn, bên trong có lẽ cũng là một bộ cổ kinh.
Năm xưa, ở trong Tiên Cổ di địa đó, ngoại trừ có mấy toà đồng quan tàng giữ Tiên đạo kinh văn ra, còn có một cái tế đàn, bên trên thờ phụng cái ngọc hạp này, không giống với bình thường.
Thạch Hạo khẽ thở dài, thu lại ngọc hạp. Hắn suy đoán, bên trong rất có thể là kinh văn Tiên Vương!
"Đại huynh, chúng ta phải tiến lên mới được, nếu không sẽ bị vây chết ở hạ giới này. Thời đại mạt pháp càng ngày càng tàn khốc, so với mấy chục năm trước đã nghiêm trọng hơn rất nhiều." Mục Thanh nói.
Y nhỏ hơn Thạch Hạo mười mấy tuổi, hiện tại một thân đạo hạnh Độn Nhật hậu kỳ, nhưng hiện tại không thể tăng thêm được nữa.
"Không biết đám thiên tài tiến vào Tiên vực kia hiện tại thế nào rồi. Lúc trước, bọn họ đã là Độn Nhất đỉnh phong rồi, lẽ nào còn có thể đột phá tới Chí Tôn hay sao?" Chu Lâm có chút ngưỡng mộ.
"Không có khả năng, cho dù là ở Tiên vực, bọn họ cũng khó phá vỡ ma chú, ngoại trừ con ruột của Tiên Vương ra, trời sinh trong người có huyết mạch vô địch của Tiên Vương!" Thạch Chung không tin nói.
"Ta đang tìm kiếm một con đường, nhưng còn chưa vững chắc, không dám dạy cho các ngươi. Xem ra, ta cũng phải nắm chặt thời gian, mau chóng trở nên mạnh hơn nữa!" Thạch Hạo nói.
Hắn cảm thấy được áp lực, nhiều năm qua đi như vậy, hoàn cảnh tu luyện ở Tiên vực hoàn toàn không giống như ở nơi này, hắn nhất định phải nhanh chóng quật khởi.
Cho dù là đại hoàn cảnh thiên địa có biến đổi, cũng không thể trở thành cái cớ để tu vi hắn ngừng lại. Hắn cần phải đột phá, hắn phải mở ra gông xiềng của thời đại mạt pháp này, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn.