Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh linh của thế giới hắc ám đã rút lui rồi, đại địa một mảnh hoang tàn, núi non vạn vật đã bị ăn mòn qua, hiện tại vẫn còn sót lại chút vật chất màu đen mỏng manh.

Đây là một mảnh nội hải, ở sâu bên trong đại lục, nhưng lại tương liên với ngoại hải, nó đen như mực, yên tĩnh im ắng.

Thạch Hạo ngồi ở trên vách núi, một cái cần câu do Tử Đồng Tinh đúc thành. Hắn đã thả câu mấy tháng, nguyên thần thả ra bốn phương tám hướng, quan sát đại đạo chìm nổi, nhìn càn khôn xoay chuyển, thấy rõ mấy phần chân tướng ở trong biển và trên lục địa.

Sinh linh tuy đã ít đi, nhưng vẫn tồn tại như cũ, tương đối mà nói sinh linh hơi yếu một chút, nhưng tối thiểu nhất là không có hắc ám Chí Tôn nào lưu lại, bị sinh linh chân chính của thế giới hắc ám mang đi.

Sinh linh lưu lại, thực lực từ Độn Nhất cảnh giới tu sĩ đến phổ thông bá tánh cái gì cần có đều có, bọn họ là người bị vứt bỏ, không hề bị mang đi.

Hơn mười năm đi qua, những sinh linh này đã không còn ngơ ngẩn, đều đã có ý thức của riêng mình, thậm chí một số người khá mạnh cũng không hề khác gì với thường nhân.

Khiến Thạch Hạo không rét mà run chính là, những sinh linh ý thức riêng mình đều đang bi thương, đều đang ai thán, mang theo tiếc nuối, còn có vô tận thương cảm.

Bọn họ đang tưởng niệm cố thổ, tưởng niệm người nhà.

Trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ là người bị hại, bị sinh linh của Cửu Thiên Thập Địa nghiền ép, tàn sát, chiếm cứ gia viên, hủy diệt đi lãnh địa sinh tồn mà họ dựa vào.

Trong nhận thức của những sinh linh này, vốn Cửu Thiên Thập Địa là gia viên của bọn họ. Nhưng hiện tại lại đang bị người khác mạnh mẽ cưỡng ép chiếm lấy hơn phân nữa. Mà bản thân cường giả các tộc một phương này đều đã bị bại lui, lui ra khỏi mảnh đại thế giới này.

Bọn họ bị một đám ác ma chiếm lấy tổ địa, đuổi ra khỏi cố thổ. Hiện tại chỉ còn lưu lại một mảnh sơn hà bị tàn phá.

May mắn chính là, đám ác ma đó cũng tổn thất nặng nề. Một đám ma vương không thể không ngừng chiến, tạm thời đình chiến, đình chỉ hành động xâm lấn máu tanh của bọn họ.

Đây chính là hiện trạng trước mắt, là nhận thức của đám sinh linh này.

Thạch Hạo ngơ ngác sững sờ. Hắc ám xâm lấn ăn mòn mảnh sơn hà này. Mà những cỗ thi thể đó sau khi sinh ra ý chí, không lại có loại nguyên thần lạc ấn đáng sợ như vậy, mà ký ức này lại trở thành chân tướng sự thật trong nhận biết của bọn họ.

Đám sinh linh hắc ám này đang phẫn nộ, đang bi ai, đang thương cảm, đang gào rống. Bọn họ cảm thấy bản thân là người bị hại, đã mất đi quá nhiều.

Một khắc này, Thạch Hạo cảm thấy trên người xuất hiện một cỗ hàn khí không tên. "Chân tướng" này quả thật là tàn khốc, khiến hắn cũng bị xúc động mãnh liệt, hai mi nhíu chặt.

Vào thời khắc này, hắn nghĩ tới một số chuyện cũ.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên bản thân bị đưa tới Dị vực, ở trong chỗ Đế quan bị một cái Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mang đi, tiến nhập vào một đại thế giới cổ lão quỷ dị.

Nơi đó chính là ngoại vi của Dị vực, là khu vực biên giới.

Ở chỗ đó, có sinh linh giống như là sinh linh bên Cửu Thiên Thập Địa. Bất quá trong nhận thức của bọn họ, những gì mà bọn họ biết đều không giống như phương thế giới này. Bọn họ nhận thấy, cái gọi là "Dị vực" là đang chiến đấu với ma quỷ, bọn họ mới chính là người bị hại.

Mạc Đạo, một cường giả trẻ tuổi tu ra ba đạo Tiên khí, từng bị Thạch Hạo thu phục. Y chính là xuất thân từ trên mảnh thổ địa đó.

Y bị Thạch Hạo hàng phục. Nhưng cuối cùng cũng không hề thay đổi nhận biết của bản thân. Một mực cho rằng trong năm tháng dài đằng đẵng trước đây, bọn họ bị đồ sát, bị xâm lấn, bất đắc dĩ mới khai chiến với Cửu Thiên.

Năm tháng bất đồng, cương thổ bất đồng, sinh linh bất đồng, nhưng chuyện xưa lại giống hệt nhau.

Đây giống như là một cái luân hồi, đang tái hiện lại chuyện năm xưa.

Thạch Hạo ngồi trên vách đá suy nghĩ về quá khứ và hiện tại. Hắn đã biết được một chút chân tướng, cảm thấy sự việc này thật khiến cho người ta rùng mình, không ngờ lại như thế!

"Ầm!"

Thạch Hạo đột nhiên nhấc cần câu lên, sợi dây tơ vàng căng cứng, sau đó một con cổ Giao thô to như một ngọn núi xuất hiện trên mặt nước, vô cùng dữ tợn, ngẩng đầu lên hóa thành một đạo ô quang, giết về phía Thạch Hạo.

Độn Nhất cảnh giới!

Nhẹ nhàng chỉ tay một cái, con cổ Giao với khí thế áp chế trời cao, ánh chớp xung quanh vang vọng, mang theo Hỗn Độn khí bị Thạch Hạo chấn cho ho ra một ngụm máu lớn, tiếp theo thu nhỏ lớn rồi rơi xuống.

Thạch Hạo hai ngón tay kẹp chặt, kéo nó qua đây, nhìn chằm chằm quan sát nó thật kỹ rồi nói: "Đã lãng quên mọi thứ, giống như bị đoạt xá vậy, cảm thấy chúng ta là ác quỷ, các ngươi mới là người bị hại, đúng không?"

"Tên ác ma ngươi!" Đầu cổ Giao này vô cùng mạnh, hiển nhiên đã có ý thức của bản thân, không còn ngây dại. "Đã biết phân biệt sai trái", và "cũng biết" địch nhân là ai.

Thạch Hạo thở dài mất hết cả hứng, vứt nó đi, ném lại vào trong biển lớn màu đen đó. Phù một tiếng, cổ Giao khôi phục lại bản thể, lần nữa giống như là một ngọn núi gây nên sóng nước ngập trời.

"Nói như vậy, ngay cả cái gọi là Dị vực cũng là do hắc ám gây nên, có bóng dáng của bọn chúng a."

Dị vực mở rộng cương thổ, chiếm lĩnh mảng lớn lĩnh thổ của Cửu Thiên, cuối cùng đám sinh linh mất đi gia viên đó lại nói ngược lại cho rằng người bên Đế Quan này mới là ma quỷ.

Chuyện cũ ngày xưa đó, hiện tại đang từ từ nổi lên mặt nước.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới Du Đà ----Vương Bất Hủ của Dị vực, có lời đồn rằng, y là một siêu cấp hắc ám tiến hóa giả, quật khởi từ trong hắc ám.

Chuyện đã tới nước này, chân tướng của rất nhiều việc đã lộ lên trên mặt nước.

Chính là Dị vực, hơn phân nửa cổ tổ đều đến từ hắc ám, thậm chí còn nhiều hơn những gì mà hắn tưởng tượng.

Thạch Hạo nghĩ tới lời nói của Chủ Cấm Khu, khi đó vật chất hắc ám mới bắt đầu xâm lấn Ba Ngàn Châu, mới hiện ra một chút đầu mối. Hắn có rất nhiều nghi hoặc, từng thỉnh giáo với Chủ Cấm Khu.

Chủ Cấm Khu từng nói qua, chân tướng còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, vẫn là không biết còn tốt hơn, nếu không sẽ đả kích tín niệm của sinh linh của phương thế giới Cửu Thiên Thập Địa này.

Lúc đó hắn còn không rõ, hiện tại sau khi biết được bộ phận chân tướng, hắn xác thực cũng trầm mặc.

Ngay cả Dị vực cũng có liên quan đến hắc ám, Du Đà loại sinh linh vô địch lại quật khởi bên trong hắc ám, còn có sự tình nào càng đáng sợ và quỷ dị hơn nữa?

Cửu Thiên trước đó đã từng bại trong tay Dị vực, mà đó chỉ là một phần lực lượng của hắc ám mà thôi.

Răng rắc!

Cửu Thiên Thập Địa đã triệt để dung hợp với nhau, thời đại mạp pháp đã chân chính đến, từ một ngày này bắt đầu mở ra những sóng gió lớn càng đáng sợ hơn!

Ầm!

Ngay cả vách núi mà Thạch Hạo đang ngồi cũng nổ tung vào lúc này. Đó là bởi vì trong cơ thể hắn có một cỗ lực lượng không chịu khống chế xông loạn gây nên.

Xoẹt!

Trên bầu trời, có một thanh đao cực nhanh chém tới, sáng như tuyết và rét lạnh, một đao chém vỡ thiên địa, phá diệt vĩnh hằng, cùng với rất nhiều tinh thể rơi xuống, cực hạn chói lọi.

Giữa không trung, từng viên lại từng viên lớn ngôi sao rơi xuống, đều là do khi đao khí mới bắt đầu xuất hiện đã gây nên, khi rơi gần tới vùng hải vực này lại nổ tung hóa thành bột mịn.

Ngôi sao đang bị chôn vùi, đang bị phá hủy, vực ngoại cũng bị xé nứt, lấy Thạch Hạo làm trung tâm, còn có thanh trường đao kia đan xen với hắc ám đại liệt trảm, trực tiếp hủy diệt cả bầu trời đầy ngôi sao.

Mạt pháp tiến tới, thiên ý như đao, vô tình chém rớt xuống.

Người bình thường không nhìn thấy thanh đao này, bởi vì nó là vô hình, là vật dẫn của đạo, chỉ có người trong cuộc mới có thể nhìn thấy, đao phong đó sáng lóa cả mắt.

Một đao này chém xuống, khủng bố kinh người.

"Đang!"

Thạch Hạo nghênh đón, một sát na mà thôi, quyền ấn biến hóa, từng Côn Bằng quyền đến Luân Hồi quyền, lại tới Chân Hoàng giương cánh, một chưởng lay trời, cuối cùng lại là Lôi Đế pháp ấn, oanh kích thương thiên.

Thân thể của hắn chấn động kịch liệt, vách núi dưới chân hóa thành cát mịn, sau đó toàn bộ vùng biển màu đen đều bị bốc hơi khô, khiến nơi này xuất hiện một khối bồn địa thật lớn.

Phanh phanh phanh!

Những ngôi sao vẫn lạc, trên không trung, rất nhiều ngôi sao tiếp tục bị cuốn tới, đang sụp đổ, đang nổ tung, nhưng cũng có rất nhiều tàn cốt rơi xuống, làm nứt vỡ cả khu vực dưới chân Thạch Hạo.

Thời đại mạt pháp đã chính thức tới, đây chỉ là đợt xung kích đầu tiên, chém Thạch Hạo một đao, bị hắn mạnh mẽ ngạnh kháng, tự thân không bị hao tổn, nhưng bầu trời lại tổn hại cả một mảng lớn.

Và cùng lúc này, toàn bộ tu sĩ trong phương đại thế giới này đều bị trảm một đao, không hề có ngoại lệ, chỉ bất quá tùy vào từng người mà có nặng có nhẹ.

Dù là như thế, một con số thương vong kinh người trong một ngày này vẫn xuất hiện trước mặt chúng nhân.

Chừng một thành tu sĩ bị một đao thiên ý này chém chết, chết oan chết uổng.

"Đó là cái gì, vì sao lại như vậy, thời gian mạt pháp quá tàn khốc rồi!" Có người kêu lớn, trên mặt không còn chút máu, vô cùng sợ hãi.

"Đại đạo phản phệ, thiên địa mạt pháp. Chính là như thế, chứ không vì sao Tiên vực lại lui binh chứ? Chúng ta đã gặp phải cái niên đại tồi tệ nhất này!"

Cũng trong một ngày này, còn có một thành tu sĩ bị rớt khỏi cảnh giới vốn có, đạo hạnh giảm mạnh, suýt nữa bị phế bỏ, đây là vết thương đại đạo vô cùng nghiêm trọng.

"Thời đại mạt pháp, chỗ khủng bố nhất không phải do sau khi hoàn cảnh ổn định mà không thể tu luyện, mà là trong quá trình nó bắt đầu, lại có từng vết đao đại đạo vô tình chém xuống, cùng với thiên địa phản phệ."

Ảnh hưởng vẫn còn tiếp tục, mà đây chỉ mới là giai đoạn bắt đầu.

Mấy ngày sau, thế gian này có rất nhiều tu sĩ lớn tuổi lần lượt tọa hóa, có một số là do vết thương cũ phát tác, có một số là huyết khí khô cạn, càng có rất nhiều người không hề có bệnh tật hay vết thương gì đều chết đi vì thọ nguyên hao tận.

Mọi người ý thức được, thời đại mạt pháp, không phải chỉ là nói suông, thọ nguyên của mọi người cũng đều đang giảm mạnh, một đám cường giả lão tiền bối cũng đều tàn lụi ở gần đây.

"Vào niên đại tốt nhất, Chân Tiên xuất hiện ở hồng trần, Tiên Vương cũng có thể gặp được, nhưng chúng ta đều bỏ lỡ. Một đời này, ha ha ... thật là hiếm thấy và tàn nhẫn a. Đầu tiên là Vương Bất Hủ tiếp cận Đế Quan, sau đó là hắc ám xâm lấn. Hiện tại lại nghênh đón thời đại mạt pháp. Ha ha, nhân sinh như mộng như ảo, không bằng đi luân hồi. Coi đời này kiếp này bất quá là một giấc mộng dài, hẹn gặp lại, cái niên đại tồi tệ này!"

Có người đang cười lớn, giống như là điên cuồng, đã sống hơn trăm vạn năm. Vốn còn tưởng rằng là gừng càng già càng cay, nhưng khi tới một đời này, trong một ngày mà thôi, giống như đã già đi mấy chục vạn năm.

Có rất nhiều người giống như y, đều đang nhanh chóng đi về phía dầu hết đèn tắt.

Ảnh hưởng đáng sợ vẫn còn đang tiếp tục, thiên địa này càng ngày càng kinh khủng, đại càn khôn phản phệ, thôn nạp lục hợp bát hoang, hấp thu toàn bộ tiên thiên tinh khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK