Người trung niên rớt xuống đất và cánh tay phải bay vút ra xa, máu tươi đỏ sẫm tung tóe, thân thể liểng xiểng, sắc mặt tái nhợt.
Hắn vuốt mái tóc rồi chợt ngẩn đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo mang theo lửa giận mang theo thù hận nhìn chằm chằm Thạch Hạo, đồng thời tòa cung điện đồng bên trên đỉnh đầu hắn đang nổ vang.
Từng làn tiên khí lan tỏa, ráng lành phồn thịnh tràn ra bao bọc hắn ở bên trong.
"Hoang!"
Ánh mắt của hắn đầy tàn nhẫn, vốn là tiên phong đạo cốt, bởi vì hắn tới từ Tiên điện, truyền thừa từ đạo thống Tiên gia chân chính, thế nhưng hiện tại cũng chỉ còn là oán độc.
Thời khắc này, người trung niên kết ấn diễn dịch ra pháp môn vô thượng, hắn đang kết Nhân Tiên ấn, bóng người to lớn hiển hiện ở sau lưng, đó chính là bóng mờ Nhân Tiên đang cộng hưởng cùng hắn, đồng thời ảnh hưởng tới tòa cung điện động trên đầu.
Trên thực tế, hắn là đang khống chế tiên khí để cho nó thức tỉnh, bạo nổ ra tiên quang vô lượng hòng tiêu diệt Thạch Hạo.
Vui mừng chính là, Thạch Hạo có kiếm thai Đại la, món đồ cổ này gặp mạnh thì lại càng mạnh, có thể chống đỡ những pháp khí đầy mạnh mẽ, cho nên Thạch Hạo cầm kiếm thai lao vút xuống.
Ầm!
Kiếm thai hóa lớn chẳng hề giống tiên kiếm gì cả, nó nhanh chóng mở rộng tựa như một dãy núi thô to và đập mạnh xuống.
Boong, tia lửa tung tóe, kiếm thể phát sáng nện lên trên tòa cung điện đồng to lớn kia khiến nó rung rắc dữ dội, không ngừng nổ vang, gỉ đồng tung tóe.
Giây lát đó, tiên quang phân tán, sát khí sôi trào.
Phụt!
Người trung niên kia ho ra bụm máu, tuy rằng không có bị chém trúng thế nhưng sức lực của kiếm thai quá bàng bạc nên đã chấn thương hắn.
Thạch Hạo híp mắt nhìn chằm chằm cung điện đồng kia, hắn đang đo lường và lộ vẻ khác thường, món tiên khí này bị áp chế nên không có thể hiện ra sức mạnh Tiên đạo vốn có của mình.
Việc này khiến hắn chấn kinh đồng thời có chút không thể nào đo lường được.
Nếu như là thật, như vậy Linh giới Hư Thần giới quả thật là một địa phương kỳ quái!
Thời khắc này, Thạch Hạo nhìn chằm chằm về phía trước, trong con ngươi lấp lánh ánh lạnh lẽo, nếu như nơi đây thật sự có thể áp chế sức mạnh Tiên đạo thì hắn đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải giết sạch.
Nếu bên trong cung điện đồng kia có Chân Tiên nửa tàn phế, hắn cũng giết cho bằng được!
Bởi vì, hắn không hề có chút thiện cảm gì với môn phái này, cuộc đại chiến diễn ra ở Biên hoang lại không hề thấy bóng dáng của bọn họ đâu, mà vào lúc này lại xuất hiện ngăn cản hắn.
"Ầm!"
Sau lưng Thạch Hạo hiện ra một cặp cánh màu vàng, đó là cánh Côn bằng, nơi mi tâm của hắn hiện lên vết tích của Lôi trì, đó là thần thông Lôi đạo, nơi ngực của hắn lấp lánh phù văn Luân hồi.
Sau lưng hắn cũng hiện ra một cây liễu màu vàng!
Trong giây lát mà Thạch Hạo đã điều chỉnh bản thân lên trạng thái mạnh mẽ nhất, tiếp đó là giết thẳng tới.
Nếu đã đối địch với nhau, những người này đã tới phục kích hắn vậy thì còn do dự gì nữa chứ, cứ giết sạch là được, cần gì quan tâm ba mẹ hắn là ai, cần gì quan tâm Tiên điện có mạnh mẽ hay không.
Hiện tại là kẻ địch, vậy thì xem như người chết.
Toàn bộ vị trí trên cơ thể đều phóng thích ra tiềm năng, Thạch Hạo đẩy bản thân lên trạng thái đỉnh cao nhất, tay cầm kiếm thai, đập mạnh cặp cánh kinh khủng, lôi điện lượn lờ đi kèm là mảnh vỡ thời gian, lưng nâng cây liễu màu vàng muốn xông vào bên trong điện đồng.
"Ngươi dám!"
Người trung niên kia sợ hãi, tên khốn này điên rồi ư, muốn làm gì đây?!
Kẻ địch đã dám động thủ thì đuong nhiên hắn phải phản kích!
Ầm!
Hai người va chạm đầy kịch kịch.
Trên thực tế, Thạch Hạo công kích Tiên điện là giả mà chủ yếu vẫn là muốn tiêu diệt kẻ này, tiếp đó sẽ nghiên cứu điện đồng xem thử bên trong có Tiên trầm miên hay không, nếu có, cứ thế giết chết!
Nếu suy đoán là chính xác thì đây sẽ là cơ hội hiếm có, vạn thế hiếm thấy.
Ầm!
Người trung niên này mặc dù là cường giả tuyệt đỉnh của Tiên điện thế nhưng khi đánh nhau với cùng cấp thì không cách nào sánh được với Thạch Hạo, đã bị nắm đấm nằm dày đặc tia chớp của Thạch Hạo đập bay ngược ra sau.
Mặc cho người trung niên của Tiên điện có đốt cháy hoa văn bí pháp Tiên đạo đi nữa thì vẫn không cách nào địch lại, loại phản kháng ấy cực kỳ uể oải.
Đặc biệt là, hắn đã mất đi một cánh tay phải nên càng thêm vô lực, dù cho có mọc ra một cánh tay mới thì cũng không được.
Vèo!
Mảnh vỡ thời gian bay lượn, hắn đang trở nên già nua.
Ầm!
Một đòn tối hậu, cặp cánh Côn bằng to lớn sau lưng Thạch Hạo bao phủ về trước tựa như là hai chiếc đao chém hắn thành bốn đoạn!
Máu tươi tung tóe, người trung niên của Tiên điện hét thảm đầy đau đớn, hắn không cách nào ngăn cản được.
Dù cho hắn có mang điện đồng tới đây thì cũng không được, nên biết, đây chính là tiên khí mà cũng không thể làm gì được Hoang, lại bị một cây kiếm thai chặn đứng.
Nói cho cùng, hắn hiểu biết không đủ nên đã trở thành lính hầu, trở thành một cục đá dò đường.
Phụt!
Một kiếm của Thạch Hạo hạ xuống và hắn hóa thành mưa ánh sáng, biến mất khỏi nơi này.
Mặc dù là lính hâu và cũng không phải địch thân Chí Tôn chân chính tiến tới, nhưng dù sao cũng là người của Tiên điện, sinh mệnh quý giá nên có thủ đoạn hộ thể, hắn biến mất khỏi Linh giới.
Ngay cả Tiên đồng thì hắn cũng không thể quản được nữa.
Boong boong boong....
Ánh kiếm động thiên, đó chính là cây liễu màu vàng phía sau Thạch Hạo phát ra, từng cành cây tựa như là tiên kiếm xuyên thủng tất cả và tiến vào trong cửa điện cổ loang lổ gỉ đồng kia.
Rầm!
Khí hỗn độn khuếch tán, điện đồng chấn động và bong tróc ra từng mảng gỉ đồng, ánh sáng mờ ảo lan tỏa, quy tắc sức mạnh khủng khiếp lan tràn.
Thạch Hạo hoảng sợ trong lòng đồng thời nhanh chóng thối lui, kiếm thai trong tay vung bên đỡ ở phía trước.
Hỏng rồi!
Thạch Hạo ý thức được đại sự không ổn rồi, nơi được gọi là Linh giới này không cách nào áp chế được sức mạnh Tiên đạo, bên trong điện động này đang có sức chiến đấu khủng khiếp lan tràn ra ngoài.
Hoàn toàn vượt qua cực hạn mà hắn có thể chống đỡ được, đây là lĩnh vực Tiên đạo ư?
Cũng trong lúc đó, điện đồng rực rỡ, gỉ đồng tựa như biến mất sạch sẽ chẳng thấy tăm hơi đâu cả mà chỉ còn có trật tự Tiên đạo đang đan dệt, trở thành tràng vực vô thượng muốn nghiền ép toàn bộ.
Nơi lối vào điện đồng không còn mờ ảo nữa, bởi vì khí hỗn độn đã bị tiên quang chiếu cho tản hết.
Có thể thấy được, bên trong cung điện xuất hiện một đám lửa không quá chói mắt thế nhưng lại khiến người khác không thể khinh tường, có một luồng gợn sóng đầy đáng sợ khiến người khác nghẹt thở đang khuếch tán ra.
Xung quanh hiện lên quy tắc Tiên đạo, trật tự chí tường như xích sắt quấn quanh tôn lên vẻ thần thánh và đáng sợ của nơi đó, khiến người khác phải kính nể.
"Người trẻ tuổi, ngươi quá tự phụ rồi đó, cho rằng Tiên điện là nơi nào mà dám công kích bảo vật này?"
Lời nói đầy uy nghiêm truyền tới, nó mang theo tang thương còn có một luồng ý lạnh cũng như một luồng sát khí.
Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, đây là sức mạnh Tiên đạo, tuyệt không thể giả được, là khí linh điện đồng hay là tàn thể Chân Tiên?
Trong nhất thời hắn không cách nào xác định được.
"Ông là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Chân Tiền tàn phế sống lay lắc trên thế gian." Thanh âm kia rất lạnh lùng, cũng rất vô tình nói.
Thạch Hạo thở dài một tiếng, hắn thật sự đau đầu, biết phiền phức đã tới, như vầy sao chống lại chứ?
Bên trong điện đồng thật sự có một vị Chân Tiên đang ngủ say ư?
Quan trọng nhất chính là, sức mạnh Chân Tiên lại có thể vượt qua khỏi quy tắc Linh giới, không cách nào hạn chế được lão, cơ bản không hề có chút biện pháp nào chống trả được.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cũng có một vài lá bài tẩy để sử dụng, thế nhưng để đối phá Chân Tiên thì e rằng đều vô dụng.
"Thứ kia có thể không đây?!" Hắn nghĩ tới một vật thế nhưng lại rất đau lòng, dù cho Mạnh Thiên Chính có chết trận thì cũng chưa hề vận dụng tới, năm xưa lão từng nói cho hắn biết, trừ khi chết nếu không chớ chạm vào.
"Ông là Chân Tiên, thế thân thể đâu rồi? Hay là đã chết từ lâu rồi!"
Thạch Hạo cố gắng bình tĩnh tâm tình rồi nhìn về trước, nhìn chằm chằm ngọn lửa bên trong điện đồng kia rồi nói như thế.
"À, thân thể tàn phế trường tồn cùng với trời đất, vĩnh viễn bất diệt, nhưng đáng tiếc, muốn trở lại đỉnh cao thì thật khó khăn." Chùm lửa bên trong điện đồng lên tiếng, nói: "Ta chỉ tách ra một dấu ấn đi kèm tiên hỏa, thế nhưng đốt trụi ngươi thành bụi trần cũng đủ rồi."
Lão nói đều là sự thật, dù cho là một dấu ấn thì cũng đủ giết toàn bộ những ai dưới Tiên đạo rồi!
Đó là sức mạnh không cùng cấp bậc, phân chia giữa Nhân đạo và Tiên đạo cũng giống như một trời một vực vậy.
"Haizzz!" Thạch Hạo khẽ thở dài một tiếng.
Mạnh Thiên Chính chưa từng vận dụng tới, chính mình sẽ dùng tới ư?
Không cần nói cũng biết, hiện tại chắc chắn sẽ phải chết!
"Ngươi biết không, giết ngươi như giết sâu giết kiến vậy đó, không hề có chút thành công gì cả, có cũng chỉ là chán ghét mà thôi." Ngọn lửa bên trong điện đồng nói thế.
Trong mắt vị Tiên tàn này thì dù cho tiềm lực của người trẻ tuổi này có lớn hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ là con giun con dế, vẫn chưa hề lột xác, còn
chưa bay lên trời cao, xông khỏi vòm trời.
"Ông tự phụ thật đó." Trong lòng Thạch Hạo tức giận, lại hỏi: "Ta không hiểu, ta không hề có oán thù gì với không, vậy vì sao lại phải giết cho bằng được ta?"
"Ngươi là đời sau Tội huyết, còn có truyền thừa Côn bằng, thiên phú cực tốt, không hề hòa thuận với mạch này của ta, tương lai sau này chắc chắn sẽ phát sinh xung đột, không bằng hôm nay giết chết là xong." Ánh lửa bên trong điện đồng truyền ra âm thanh bình thản, muốn giết Thạch Hạo thì sẽ đơn giản như thế.
"Một trận chiến ở Biên hoang, ông không hề lộ diện thế nhưng hôm nay lại muốn ra tay với ta, ông còn mặt mũi tự xưng mình là Tiên à?" Thạch Hạo trào phúng.
"Giun dế mà thôi, chớ có gào thét trước mặt ta, giương nanh múa vuốt thì có lợi ích gì chứ?" Ánh lửa bên trong điện đồng truyền ra âm thanh vô tình.
Lúc này, trong lòng Thạch Hạo ngập tràn lửa giận, hắn không có sử dụng di vật mà đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính lưu lại, vẫn luôn đang thử nghiệm khai thông với đoàn vật chất nào đó ở bên trong thể nội, hắn đang kêu gọi nó hiện ra.
"Được rồi, có thể tiễn ngươi lên đường rồi, quấy phá sự trầm miên của ta, giết ngươi tuy rằng hơi dơ tay thế nhưng cũng miễn trừ đi một mối họa cho ngày sau." Âm thành lạnh lùng truyền từ bên trong điện đồng ra.
Ầm!
Đúng lúc này, ánh lửa kia nhào tới cực nhanh, không thể tránh thoát, nó mang theo sức mạnh Tiên đạo.
Thạch Hạo vẫn đứng yên chưa hề động đậy gì, rất bình tĩnh thế nhưng bên trong thể nội hắn đang lao ra một chùm lửa cao chừng nắm đấm, vô cùng óng ánh và rực rỡ.
Trong cơ thể hắn cũng có một đám lửa đã đi cùng hắn rất nhiều năm, vẫn luôn khắc lại hàng loạt ấn ký đại đạo, chưa từng phát uy lần nào.
Nhưng trong ngày hôm nay nó đã chuyển động, hừng hực tới đáng sợ vượt xa trước kia, lập tức nhấn chìm ánh lửa cùng với ý chí Chân Tiên đang lao tới kia.
"Không, a..."
Dấu ấn kia hét lớn đầy sợ hãi, nó lớn tiếng rít gào giãy giụa kịch liệt.
Lập tức, nơi đây ngập tràng ánh lửa.
Nhưng mà, không hề có một tia lửa nào đánh về phía Thạch Hạo, tất cả đều bị chùm lửa từ trong cơ thể hắn lao ra chặn đứng và nuốt chửng.
"Tàn tiên, giun dế mà thôi." Thạch Hạo đứng yên nói thế, lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này.
===============
Ráng 3 chương mà mệt hết cả người, mọi người đẩy mạnh đề cử cho ta nhé, Tks!!!