Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con Chân Long đang chìm nổi, đang chiến đấu với Bất Hủ Vương, đây là lạc ấn, là cảnh tượng ngày xưa tái hiện.

Sau cùng, cảnh tượng biến mất, hoá thành từng đạo Long khí, lườn lờ quanh cái tổ trên vách đá, cuồn cuộn không dứt, giống như Chân Long đang gào thét.

Nó đang bảo hộ cái tổ này, cách đó không xa, cái sừng gãy cũng đang chảy máu bay tới, chắn ở phía trước cái tổ.

Hoàng Kim sư tử nuốt ngụm nước miếng, nhưng thế nào cũng không dám vọng động, nếu nó thật sự dám ăn mấy quả trứng đó, phỏng chừng sẽ bị Thạch Hạo trực tiếp bóp chết.

Nó nhìn ra được, Thạch Hạo không phải là muốn trộm trứng, mà thực sự muốn bảo hộ tổ Chân Long này.

“Bùm bùm bùm!”

Trong tổ giống như một tổ chim bình thường, một quả trứng đang không ngừng chuyển động, tựa hồ rất khẩn trương, chính là cái quả mà nguyên thần Cát Cô đã xông vào.

“Đừng nôn nóng, ta không có ác ý, chỉ là qua đây nhìn một chút.” Thạch Hạo mở lời, sợ rằng nó sẽ phá vỏ chui ra quá sớm.

Bởi vì, hắn đã biết được, quả trứng này đã có vấn đề, bị phong ấn ở nơi này hơn trăm vạn năm rồi, một mực được Long khí tẩm bổ, nhưng vẫn chưa nên xuất thế.

“Ngươi là ác nhân, lại dám theo tới nơi này.” Một quả trứng phát ra tiếng nói chính là Cát Cô.

“Đã nói rồi, ta không có ác ý, nếu như muốn đối phó ngươi, sớm đã ra tay rồi.” Thạch Hạo giải thích.

“Ta không tin.” Quả trứng đó rất khẩn trương, lăn lộn bên trong tổ giãy giụa muốn thoát ra.

“Nếu còn nói nhảm, ta liền ăn ngươi!” Hoàng Kim sư tử nhe răng, rất là phối hợp, làm bộ ra vẻ hung ác.

“Một đầu sư tử ngu ngốc mà thôi, nếu như ta xuất thế, một hơi liền có thể ăn hơn một trăm đầu sư tử.” Cát Cô thách thức, giọng nói vẫn còn rất trẻ con, vô cùng non nớt.

“Đừng cản ta, không ăn nó không được mà.” Hoàng Kim sư tử kêu lên.

Kết quả bị Thạch Hạo một tát bay qua một bên, không cho nó manh động, lúc này, Long khí dày đặc, nửa cây Long giác bị gãy vẫn đang chìm nổi.

Hoàng Kim sư tử thấy vậy, không thể không thận trọng, lùi về phía sau. Nó vẫn sợ Long giác kia thật sự chém xuống nó.

Sừng của Chân Long là vũ khí thần thánh có thể chém vỡ cả đại vũ trụ, cho dù hiện tại đã nứt vỡ, tinh hoa tiêu thất cũng gần hết, cũng không phải là thứ nó có thể thừa nhận được.

“Chỗ đất này… “ Thạch Hạo cúi đầu nhìn một số linh thảo trên vách đá, có màu xích hồng, cũng có tử sắc, còn có thanh sắc, đều rất đặc biệt.

Những đống linh thảo này trong suốt như pha lê, lại còn có lân phiến, hình dáng kỳ dị, khiến người ta không thể tin được, linh thảo cũng có lân phiến?

“Long Lân thảo!”

Đây là một loại kỳ thảo, có công hiệu bất khả tư nghị, tương truyền chỉ có thể sinh trưởng ở phụ cận nơi sinh sống của Chân Long, là bảo vật vô giá.

“Nhiều như vậy!” Hoàng Kim sư tử thất kinh.

Dù là luyện loại dược nào, thêm vào một chút Long Lân thảo liền có thể khiến dược tính cường thịnh một đoạn dài, vì loại thảo này quanh năm được Long khí tẩm bổ, có lực lượng của Chân Long.

Quan trọng là, nó có thể xây dựng nền tảng cho một người, có thể cường gân tráng cốt, cải thiện thể chất cực lớn.

Thạch Hạo đếm tới đếm lui, phát hiện ít nhất cũng có năm mươi cây, sinh trưởng ra nhiều như vậy, thật sự quá kinh khủng. Lấy ra ngoài Cửu Thiên bất kỳ một cây nào, giá cả đều sẽ bị đội lên kinh khủng.

“Tu luyện bí thuật Chân Long, phục dụng loại thảo này, có thể làm ít hưởng nhiều.” Hoàng Kim sư tử nói.

Nó nhìn chằm chằm ba cái trứng, ánh mắt nóng bỏng chuyển động không ngừng. Nó phán đoán Thạch Hạo có thể cũng đang chủ ý tới bảo thuật Chân Long, nó cũng muốn đạt được.

Theo nó thấy, bí pháp của đệ nhất cường giả trong Thập Hung, ai mà không muốn chứ?

“Xin đối xử tốt với hài tử của ta.”

Chính vào lúc này, một tiếng thời dài còn có một tiếng nói vô cùng yếu ớt vang lên, sau đó Long giác gãy răng rắc vỡ thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.

Nó vốn đã bị gãy, lúc này lại gãy nữa.

Thạch Hạo giật mình, đây thật là tiếng của Chân Long sao?

Hoàng Kim sư tử dựng hết cả lông, không tự chủ được lùi về sau, xém tí rơi ra khỏi vách đá, biểu tình của nó không được tự nhiên lắm.

Kỳ quái chính là, quả trừng đó không có phản ứng, nó không nghe được cái gì, tiếng nói đó chỉ nhằm vào Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử.

“Ầm ầm!”

Trong Hỗn Độn, một khối thạch bi hiện lên rơi xuống chỗ đó. Thạch Hạo nhìn thấy trên đó có rất nhiều văn tự, đều là tiên cổ văn.

“Nó nhận ra ta.” Thạch Hạo thở dài.

Trên Long giác đó có một đạo lạc ấn tàn phá, thuộc về Chân Long, nó từ trên người Thạch Hạo cảm ứng được khí tức của Thiết Huyết Chiến Kỳ, nhận biết được Thạch Hạo thuộc về trận doanh nào.

Ví như nó cảm thấy sự công nhận của Thiết Huyết Chiến Kỳ, ví dụ nó còn thấy được truyền thừa của Côn Bằng, những điều này nói rõ hắn là bạn không phải kẻ địch.

“Xoẹt!”

Vào thời khắc cuối cùng, nơi này quang hoa đại thịnh, có một mảnh xương bay lên, trắng như ngọc thạch, trong suốt như pha lê, chiếu rọi ra quang hoa vạn cổ.

Thời khắc này, Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử đều sững sờ, phát hiện bản thân giống như bị nhìn thấu hết tất cả, toàn bộ trên dưới đều bị chiếu rọi thông suốt.

“Long Cốt Kính ư?”

Chân Long đoạ lạc, lưu lại đạo cốt, tựa như là bảo kính, kỳ thực lại giống như xá lợi tử của cổ tăng nhất mạch, có tác dụng kỳ dị.

Nó chiếu rọi và cảm ứng hết thảy bí mật của Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử, cuối cùng vang lên tiếng thở dài, ấn kỳ Chân Long đó đã yên tâm rồi.

Nó triệt để tán thành Thạch Hạo.

Rất nhanh, Thạch Hạo cũng biết được xảy ra chuyện gì, bởi vì đạo ấn kỳ đó chưa từng che giấu hắn điều gì cả, rất thẳng thắn yêu cầu hắn ngày sau chăm sóc tốt cho tiểu long.

“Ta đang phòng bị một tên đại địch, còn tưởng gã quay lại, kết quả vẫn không xuất hiện, xem ra đã chết rồi.”

Sau đó, đạo ấn kỳ đó phát sáng, chiếu qua tấm thạch bi đang huyền phù trong Hỗn Độn kia, trên đó xuất hiện càng nhiều văn tự hơn.

Thạch Hạo cẩn thận quan sát, trong lòng đã hiểu ra toàn bộ.

Ba quả trứng, có hai quả có lẽ đã hoá thành tử thai, chỉ có một quả sống sót, nhưng cũng xuất hiện vấn đề, trải qua vô số năm tháng tẩm bổ, nó vẫn chưa thể xuất thế.

Cát Cô chỉ có nguyên thần xuất khiếu, rời khỏi nơi này. Long thân trước đó là do hắn nhiều năm trước đã bám vào trên người một con đại độc mãng, mượn nó để tu hành, tiến hoá tới thành long thân.

Thạch Hạo kinh ngạc, con tiểu long này quả thật không đơn giản, chưa từng xuất thé, lại có thể trấn áp một con ác thú, dùng thân thể của nó để tu luyện tới bước này.

Văn tự Chân Long lưu lại viết rất rõ ràng, có một số biện pháp có thể tẩm bổ cho những khiếm khuyết bẩm sinh của Cát Cô, thỉnh Thạch Hạo giúp đỡ.

“Mài nhỏ Long giác, rắc lên trên quả trứng và bổ sung một số thần dược như Long Lân thảo, Cửu Chuyển Hoàn Dương thảo… .”

Thạch Hạo choáng váng đầu ốc, mấy loại trước không nói, cũng có thể làm được, cuối cùng còn cần Cửu Chuyển Hoàng Dương thảo, loại đồ vật nghịch thiên này đi chỗ nào kiếm đây?

Nếu như không có, tiểu Chân Long cũng có thể xuất thế, bất quá sẽ có chút khiếm khuyết, nhưng cũng không phải không có biện pháp giải quyết, chỉ là ngày sau tuỳ theo đạo hạnh tăng tiến, nó liền có thể triệt để khôi phục.

Thạch Hạo tỉ mỉ xem qua thạch bi, nhớ lại toàn bộ.

Kẻ địch đó không có đến, còn Long giác cũng tiêu hao gần hết rồi, tinh huyết đều nhỏ lên trên ba quả trứng, tiêu hao sạch sẽ rồi.

Hiện tại dù là Long giác cũng phải mài nhỏ, cho tiểu long sử dụng.

Thạch Hạo thở dài nói: “Cát Cô, phụ thân ngươi giao ngươi cho ta rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi rời khỏi.”

“Tên ác nhân ngươi gạt ai!” Quả trứng đó lại giãy giụa nói.

“Ngươi đừng loạn động, hiện tại vẫn chưa thể xuất thế đâu.” Thạch Hạo nói.

“Bùm!”

Long giác bị gãy đoạn run lên lần cuối, phát ra một đạo ánh sáng yếu ớt, bay vào trong quả trứng. Cát Cô bình tĩnh trở lên, sau đó lại đột nhiên khóc lớn.

Hiển nhiên, ấn ký Chân Long trước khi tan biến đã dặn dò đứa con của mình.

“Đi thôi, nơi này không thể ở lâu nữa, Hỗn Độn không ổn định, quá nửa muốn sụp đổ rồi.” Thạch Hạo nói, mất đi ấn ký Chân Long, nơi đây sẽ bị tiêu huỷ.

Trứng Chân Long trầm mặc, Cát Cô rất mất mát, không có phát ra tiếng động nữa.

Thạch Hạo ở nơi này hận không thể đào sâu ba tấc đất, muốn mang đi hết mọi thứ có liên quan đến Chân Long, một chút cũng không lưu lại.

Khiến hắn kinh hỉ chính là, ngoại trừ Long Lân thảo, còn có mấy cây thần thảo không biết tên, liền sinh trưởng ở phía sau tổ Chân Long, vừa nhìn là biết không phải là phàm vật.

“Hu hu…”

Cuối cùng Cát Cô khóc lớn mang vẻ không nỡ, nhưng chỉ có thể rời đi theo Thạch Hạo.

Thạch Hạo không chút do dự, di chuyển nguyên cái tổ đi, trực tiếp mang ba quả trứng rời khỏi nơi này.

Sau khi hội hợp với Thanh Phong, Hoàng Kim sư tử hoá thành cuồng phong trên trời cao bay đi, chở theo Thạch Hạo nhanh chóng quay về Thạch thôn.

“Đào được một tổ Chân Long, đệ không có nằm mơ chứ?” Thanh Phong cảm thấy đầu óc choáng váng có chút cảm giác không chân thật.

Sau khi quay về, thôn nhân đều vây lại quan sát.

“Tiểu Hạo, đây là tổ chim gì, sao lại lớn như vậy, là muốn nấu chín để ăn hay là ấp nở ra vài con chim non?” Thạch Lâm Hổ hỏi.

Lão là thủ lĩnh khi xưa của đội săn bắn, hiện tại đã từ chức, giao lại cho Đại Tráng bọn họ, mỗi ngày đều rất nhàn rỗi, chỉ là buổi sáng phụ trách chỉ đạo đám hài tử tu luyện.

“Thúc, đây không thể ăn, là trứng Chân Long đó.” Thanh Phong thần thần bí bí nói, thần sắc khó nén nổi sự hưng phấn.

“Hả, đùa à?” Đừng nói Thạch Lâm Hổ, cho dù là những người ở xa cũng bị kinh động, đồng loạt nhìn qua phía này.

“Thật sự là trứng Chân Long, lần này con cũng có chút không tin nổi.” Thạch Hạo gật đầu.

Ầm một tiếng, một đám trẻ con đều xông tới trước, nếu như không phải Thạch Hạo bắt lại, đoán rằng đám khỉ con này toàn bộ đều leo hết vào tổ, vô cùng hiếu kỳ.

Dù là đám hài tử từ Biên Hoang tới cũng ngỡ ngàng, xúm xít vây lại nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK