Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn núi phía sau khu vực này, có một tòa sơn cốc, dâng lên từng làn khói mong lung, ngôi mộ lớn bị nứt ra, bên trong phát ra âm thanh khiến mọi người đều kinh dị.

Rất nhiều người đều bị dọa lui, giật mình nhìn về phía phương hướng đó.

"Gâu!" Còn có một con chó đang kêu.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một vị lão đạo sĩ cùng với một con chó con bò ra từ trong ngôi mộ đó.

Tào Vũ Sinh xuất hiện, Tào mập và chó con một mực được chôn trong cùng một mộ huyệt, đây là diệu thổ từ nơi khác dời đến đây, là táng huyệt đoạt thiên địa tạo hóa.

Mấy năm trước, Thiên Đình tụ hội, Thạch Hạo làm ra quyết định, khi chuẩn bị xung kích Tiên vương, đã từng mời Tào mập và chó con ra, đào mộ gọi bọn họ thức dậy.

Nhưng sau khi xong việc, bọn họ lại trở về trong mộ huyệt, được Thạch Hạo dùng thần nguyên dịch phong ấn, băng phong bản thân bên trong đại huyệt đặc thù này, nhiều năm như vậy Tào mập và chó con vẫn một mực trầm miên.

"Đó là Tào đạo trưởng!" Có người kêu lớn, vẫn còn có người nhận ra Tào mập.

Tính toán thời gian, Tào Vũ Sinh đã bị phong ấn được bảy tám ngàn năm rồi. Thân bị phong ấn bên trong thần nguyên, nếu không Tào mập cũng sẽ không sống nổi tới hiện tại.

Tào Vũ Sinh chấn kinh, sau khi y biết xảy ra chuyện gì, liền cảm giác thiên địa quay cuồng, suýt tí nữa ngã lăn ra đất.

"Thạch Hạo!" Tào mập kêu lớn, lao về phía ngôi mộ đó.

Con chó con cũng chấn kinh, lao về phía trước, dùng móng vuốt đào mộ phần, muốn đào tung ngôi mộ này.

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Có một số người của Thiên Đình tức giận, cho dù là biết lai lịch Tào mập và chó con không nhỏ, nhưng cũng muốn liều mạng với họ.

Thế nhưng, rất nhanh, bọn họ lại dừng bước.

"Ô... " Tào Vũ Sinh khóc lớn, y đào thi thể Thạch Hạo ra, quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy không buông. Cỗ thi thể anh tuấn này khắp cả người đều là máu, đều là vết nứt.

Có thể thấy được trận chiến đó thảm liệt như thế nào!

"Huynh đẹ a... " Tào Vũ Sinh thét dài. Tào mập hiện tại đã đầu đầy tóc bạc, thân thể già nua, sớm đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng nước mắt lại tuôn đầy mặt, khóc lớn bi ai.

Cổ thi thể trong ngực Tào mập đã lạnh lẽo, nhưng vẫn rất là anh tuấn, có thể thấy được sự bất khuất và bất cam của hắn khi còn sống. Một mực chiến đấu tới một khắc cuối cùng, mới điêu linh tàn lụi ở thế gian này.

"Một thân tinh huyết đều chảy khô cạn rồi sao?" Chó con âm thanh trầm thấp nói.

Thạch Hạo đã thành Tiên, huyết khí của hắn thường nhân làm sao có thể chạm vào được, nhưng hiện tại cả người hắn đều đỏ như máu, vết thương chằng chịt, mà Tào Vũ Sinh chạm vào vẫn bình yên vô sự.

Chỉ có thể nói trận chiến đó quá kinh khủng, hắn có thể đã tiêu hao hết một thân tinh khí thần.

Hoặc là nói, Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ quá mức tàn nhẫn, thi triển thủ đoạn, triệt để ma diệt đạo cơ của hắn, chém tuyệt tất cả mọi thứ.

"Đáng hận a!" Chó con khẽ gầm lên.

Mọi người động dung, đặc biệt là nhìn thấy Tào Vũ Sinh một đầu tóc bạc, thân thể bước vào tuổi xế chiều, lại có thể khóc lóc đau đớn thương tâm như vậy, toàn bộ mọi người đều không hề dễ chịu.

"Đi, rời khỏi nơi này, an táng Hoang ở nơi này quá không an toàn rồi, khẳng định có rất nhiều người muốn đánh chủ ý lên thân thể hắn!" Chó con khẽ nói.

Tào Vũ Sinh lau đi nước mắt, gật gật đầu. Bọn họ bố trí trận pháp, phong ấn thiên cơ, đây là lĩnh vực mà bọn họ sở trường nhất!

Một ngày này, thi thể của Thạch Hạo biến mất, bị người ta mang đi, ngôi mộ ở hậu sơn Thiên Đình đã bị đào rỗng.

Điều này đã trở thành một mê đề, sau một ngày này, không còn ai biết thi thể Thạch Hạo ở nơi nào.

"Làm vậy lại có thể như thế nào, cũng đã chết đi rồi, nguyên thần bị trấn sát, còn muốn gây ra sóng gió gì nữa, thật là trò hề!"

Vẫn Tiên Lĩnh, chủ nhân của tộc này lãnh khốc vô tình nói, sau đó y lại tiếp tục bế uqan, không hề quan tâm nữa, cũng không buồn để ý, y phong ấn liên hệ của vùng cấm khu này với ngoại giới, tự thành một giới.

Thế gian vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người tiếc nuối cho Hoang. Hắn vốn nghịch thiên đi lên, ở thời đại mạt pháp muốn chứng Tiên Vương quả vị, đáng tiếc vận mệnh thăng trầm, tráng niên mất sớm!

Táng Địa, có người đang khẽ nói.

"Đáng tiếc a, là mầm mống tốt, cứ như vậy bị đánh chết."

Đây là một cái động phủ rộng rãi, không giống như tưởng tượng của ngoại nhân, nơi này tinh khí cuộn trào, hỗn độn tràn ngập, cùng với ráng lành, ngay cả mặt đất đều đang phát sáng, đó là Vạn Vật Thổ!

Ở chỗ này, có Tiên Dược chập chờn, mùi thơm nức mũi.

Đây là một động phủ của Táng Vương, cũng không âm u, ngược lại còn mạnh hơn rất nhiều thánh địa của các gia tộc Tiên đạo, cực kỳ thích hợp cho người tu đạo.

"Đại nhân, xin thành toàn, ta muốn dẫn hắn về đây, chấm dứt một tràng đại nhân quả." Một người trẻ tuổi nói, sợi tóc vàng óng lấp lánh, giống như là Thái Dương Thần Tử.

Trên thực tế, y là Táng Sĩ, tên là Tam Tạng, là cố nhân của Thạch Hạo.

"Xin đại nhân thành toàn!" Bên cạnh, một nữ tử kiều diễm cũng mở lời. Dung mạo nàng xinh đẹp hoàn mỹ, mang theo vẻ mị hoặc thiên nhiên, có loại khí chất điên đảo chúng sinh, một đầu tóc dài màu đỏ thả xuống một cách tự nhiên.

Nàng là hoàng kim Táng Sĩ Thần Minh.

Hai người này từng đồng hành với Thạch Hạo, cũng khá là ăn ý, càng từng cùng xông pha Tiên vực, đi qua thế giới bờ đê, cũng coi như là sinh tử hoạn nạn chi giao.

Càng trọng yếu nhất chính là, giữa bọn họ có một hồi nhân quả.

Thạch Hạo từng có được một gốc Tam Sinh Dược, đối với người khác mà nói, lại không có tác dụng gì, nhưng đối với Táng Sĩ mà nói, đó là vô thượng chí bảo, có thể giúp bọn họ tiến hóa thành Táng Vương!

Năm xưa, Thạch Hạo đã tặng Tam Sinh Dược cho hai người, trao đổi lấy tấm Hư Không Tiên Kim Bia kia.

Có thể nói, Tam Sinh Dược chính là nhân quả liên quan đến việc bọn họ thành tựu Táng Vương, vô luận là từ quan hệ cá nhân hay là cám ơn mà nói, bọn họ cũng chưa từng quên.

Chính ngay năm đó, vào lúc chia tay, hai người họ còn trịnh trọng nói rằng. Nếu như có một ngày, Thạch Hạo phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vẫn lạc trong mảnh thiên địa này, chỉ cần hắn còn lưu lại một ít huyết nhục, còn một phần thi hài, nhất định sẽ tiếp dẫn hắn, để hắn trở thành Táng Sĩ.

Lúc đó, Thạch Hạo trực tiếp trừng mắt. Hắn căn bản không muốn chết rồi mà thi thể còn thông linh, hơn nữa một mực sống sót, thẳng cho tới khi có thể quan sát kỷ nguyên chìm nổi.

Ai có thể ngờ tới, một ngày này lại thật sự tới!

Tào Vũ Sinh, chó con, cõng theo thi thể Thạch Hạo. Hai người một đường chạy đi, bọn họ lo lắng sinh linh trong cấm khu sẽ xuất hiện phá hoại thi thể Thạch Hạo.

Đã Vẫn Tiên Lĩnh có người xuất thủ, lại còn dám cùng đám người Ngao Thịnh, Thái Thủy liên thủ giết Thạch Hạo, còn có cái gì không dám làm nữa?

Ngoài ra, còn có sinh linh của một cấm khu khác xuất thủ, người này nắm giữ cái chuông lớn của Vô Chung Tiên Vương, còn đoạt đi binh hồn Tiên Chung mà Diệp Khuynh Tiên nắm giữ.

Chó con nghiến răng nghiến lợi, nếu như tu vi nó đủ mạnh, nó nhất định sẽ giết vào đó.

Đó là hai cái cấm khu mà bọn họ cần phải phòng bị!

"Còn có biện pháp gì, làm sao có thể cứu ngươi đây?" Tào Vũ Sinh thương cảm. Ngày xưa, Tào mập là một kẻ lạc quan, cả ngày vẫn luôn cười hi hi ha ha.

Thế nhưng, hiện tại Tào mập đầu tóc trắng xóa, thân thể tiều tụy, vô cùng già nua, y thật sự rất muốn cứu sống Thạch Hạo.

"Thuật thôi diễn của sư phụ ta được danh xưng là đệ nhất Tiên Cổ. Sư phụ nhìn thấy một bóng người, có thể độc đoán vạn cổ, không phải là ngươi sao, lẽ nào ta nhận sai?!"

Tào Vũ Sinh khóc lớn, sư phụ y tuy rằng có thuật thôi diễn đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng không nhìn rõ được bóng người trong dự ngôn, chỉ là mơ hồ biết rằng đó là một Nhân tộc.

"Chúng ta xuất thế như vậy, sống không được mấy năm nữa, thọ nguyên sắp hết rồi." Chó con thở dài, kích thước nó không lớn, nhưng cũng giống như Tào Vũ Sinh vậy, hiện tại đã bước vào tuổi xế chiều, già nua tới không ra hình dạng gì nữa rồi.

"Hoang, huynh đệ của ta, ta thật sự hy vọng ngươi sống lại, đợi ngươi trở thành Tiên Vương, quét sạch đám Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ bọn chúng, thậm chí đánh tàn luôn cả Tiên vực và Dị vực!"

Tào Vũ Sinh rơi lệ, y đã già nua, nên càng nhớ về những kỉ niệm xưa, trân trọng phần tình cảm ngày ấy, tràn đầy sự tiếc nuối.

Thế nhưng, y hiện tại đã tuyệt vọng rồi. Lưng cõng thân thể Thạch Hạo, một đường chạy đi, nhưng lại không biết làm sao để cho hắn sống lại.

Hiện tại, thân thể Tào Vũ Sinh cũng đã còng. Lông tóc của chó con lúc còn trẻ khỏe là một màu đen nhánh, nhưng hiện tại lại có chút đỏ nhạt, sắp rụng sạch rồi.

Đột nhiên, Tào Vũ Sinh ngừng bước, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, cuối cùng vô cùng quyết liệt nói. "Ta biết rồi, đi Táng Địa, có lẽ chỉ có nơi đó có thể cứu hắn!"

Y nhớ tới Thạch Hạo từng nói qua. Trên thực tế, những gì mà bản thân trải qua Thạch Hạo đều kể với người bên cạnh, nói cho bọn họ biết, hắn có bạn ở trong Táng Thổ, không nhất định sẽ là địch.

Về phần Táng Địa, sớm ở rất nhiều năm trước đã phá vỡ phong ấn, lại nhìn thấy ánh mặt trời, không còn ngăn cách với Biên Hoang Đế Quan. Lần trước, vào lúc Thiên Đình hội tụ, tam đại Quỷ Tiên đã từng chính miệng chứng thực, mang về tin tức như vậy.

Khi lần nữa vào Biên Hoang, Tào Vũ Sinh trực tiếp vượt qua Đế Quan. Thân phận hiện tại của Tào mập rất cao, không ai dám ngăn cản, mặc cho Tào mập đi qua.

Ở bên ngoài Biên Hoang, Tào mập và chó con nhìn thấy một nam một nữ, hai người trẻ tuổi có phong thái siêu tuyệt, chính là Tam Tạng và Thần Minh từ trong Táng Địa đi ra.

"Có Hoang ở đó không?!" Trong lòng Tam Tạng lập tức có cảm ứng. Y là Hoàng Kim Táng Sĩ, vô cùng mẫn cảm với thi hài, nhất là y đang cố tình nắm bắt khí cơ của Thạch Hạo.

"Các ngươi... Là Tam Tạng và Thần Minh?" Tào Vũ Sinh lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không còn giống như tên mập mạp đầy khí chất vui tươi ngày xưa, không còn hăng hái vui vẻ, y có loại cảm giác vô lực, cảm thấy nhân sinh u ám.

"Là chúng ta!" Tam Tạng lập tức lao tới.

Tào Vũ Sinh không còn che giấu nữa, ôm lấy thân thể Thạch Hạo, đưa cho bọn họ quan sát, khóe môi không ngừng run rẩy nói: "Cứu.. Cứu.. Hắn!"

"Đi theo ta!" Tam Tạng nói, tự mình cõng thân thể Thạch Hạo, nhanh chân chạy về nơi Táng Địa, bọn họ trực tiếp lao vào trong động phủ của một vị Táng Vương nào đó.

Nơi này, mặt đất chiếu rọi ngũ sắc thần quang, đó quả thật là táng thổ kinh người nhất, ngay cả Bất Tử Tiên Dược cũng lười biếng nằm đó không chịu đi, chính là yêu thích cắm rễ ở trên loại vô thượng thổ nhưỡng này.

Nơi này không ngờ không chỉ có một gốc Tiên Dược, có hai gốc đang đong đưa.

"Không hổ là một đời kỳ tài, niên kỷ này là đã đứng ngang hàng với cấp bậc Thập Hung, đáng tiếc a. Ngao Thịnh thật độc ác, lại diệt sát toàn bộ nguyên thần của hắn, triệt để đánh tan toàn bộ."

Vị Táng Vương này thở dài nói. Toàn thân y đều có một luồng sương mù thần bí bao phủ, cao thâm mạc trắc, ngồi xếp bằng ở đó, nói ra sự thật này.

"Sẽ không đâu... Sẽ không đâu, ta tin hắn nhất định còn sống!" Tào Vũ Sinh hét lớn.

"Táng Vương, xin xuất thủ, chiêu hồn cho hắn, xem xem có còn hy vọng không?" Thần Minh khẩn cầu.

Hiển nhiên, vị Táng Vương này rất coi trọng Tam Tạng và Thần Minh, rất là cưng chiều, nếu như là những người khác làm sao lại dám tùy tiện mở miệng nói ra loại yêu cầu này.

Oanh!

Cuối cùng, vị Táng Vương này tự mình thi pháp ở bên trong động phủ, tìm kiếm khắp Cửu Thiên Thập Địa, muốn tìm được một tia mảnh vỡ nguyên thần, thế nhưng, y cũng thất vọng.

"Cho dù là hình thần câu diệt, cũng nên lưu lại một tia dấu vết mới đúng. Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ quá ác độc rồi, thật sự đã triệt để tiêu diệt sạch sẽ sao?"

Táng Vương nhíu mày, y đang hoài nghi cái gì đó, sau đó lại lắc đầu, khe khẽ thở dài.

"Để hắn trở thành Táng Sĩ đi." Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào tuyên bố Thạch Hạo đã thật sự vẫn lạc, không còn một tia hy vọng.

"Không!" Tào Vũ Sinh hét lớn.

Trở thành Táng Sĩ, đó còn là Hoang sao?

Thần Minh đi tới trước, vuốt ve khuôn mặt Thạch Hạo nói: "An tâm trở thành Táng Sĩ đi, thân thể của ngươi sẽ dưỡng dục ra nguyên thần mới, chắc hẳn sẽ còn kinh diễm hơn, sẽ báo thù cho tiền thân của ngươi!"

Đừng nói là Tào Vũ Sinh, ngay cả chó con cũng như cuốn cuồng, không chịu đáp ứng.

"Các ngươi có biện pháp tốt hơn sao?" Tam Tạng hỏi.

Tào Vũ Sinh và chó con há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại vô cùng thống khổ. Lựa chọn này quá gian nan, Thạch Hạo đã chân chính chết đi rồi, còn có thể làm sao nữa?

"Huynh đệ của ta, hắn bao nhiêu năm sau... mới có thể sẽ đản sinh ra nguyên thần mới?" Tào Vũ Sinh đắng chát hỏi.

"Với thân thể cấp bậc Thập Hung của hắn, mấy trăm vạn năm là đủ rồi, sẽ vượt qua tất cả các Táng Sĩ khác." Táng Vương nói.

"Mấy trăm vạn năm, lúc đó sẽ là kỷ nguyên nào, đại thanh tẩy cũng kết thúc rồi, khi nào mới có thể tìm Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ báo thù!?" Bọn họ không cam lòng.

"Ai nói kỷ nguyên này sẽ rất ngắn, ai nói đại thanh tẩy sẽ kết thúc? Đây là một cái kỷ nguyên quỷ dị và đáng sợ nhất trong lịch sử. Cái ngày sau ngươi thấy, ngươi nghe được, cũng chưa chắc là thật, chỉ có tự thân trải nghiệm một kỷ nguyên này mới hiểu rõ. Kỷ nguyên này bị người đời xưng là... Loạn Cổ!"

Thần sắc Táng Vương vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói.

Thạch Hạo được chôn xuống bên dưới Vạn Vật Thổ. Mà trên mộ của hắn, có một gốc Bất Tử Tiên Dược cắm rễ, quả nhiên là muốn đoạt thiên địa tạo hóa.

Nơi này rất an tĩnh, chỉ còn có Tào Vũ Sinh và chó con. Sau khi bọn họ đắp xong phần mộ, rồi cũng rời đi, thế nhưng lông tóc Tào Vũ Sinh lại đột nhiên dựng đứng.

Y phảng phất như nghe được một tiếng nói nào đó, sau đó khiếp sợ trợn tròn mắt nói: "Ngươi có nghe được không, ta phảng phất như nghe được tiếng nói của Thạch Hạo. Hắn sẽ quay lại, hắn muốn trở thành vô thượng Tiên Vương giết vào Tiên vực, trấn giết hết thảy địch nhân!"

Chó con cũng lông tóc dựng đứng nói: "Ta dường như cũng nghe được, thế nhưng, hiện tại lại không có bất cứ phản ứng nào."

Tào Vũ Sinh cẩn thận quan sát lại. Quả thực, phần mộ này rất yên tĩnh, không có điểm dị thường nào, rốt cuộc là do đầu óc căng thẳng nên khiến bọn họ nghe nhầm, hay là thật sự nghe được?

Cuối cùng, hai người bọn họ vẫn rời đi.

Dưới mộ phần, trên thân thể Thạch Hạo, tổng cộng có mười đạo Luân Hồi Ấn. Lúc này không chút ánh sáng, cũng không hề có ba động nào, thế nhưng cả mười đạo ấn ký đó lại đột nhiên biến trở nên vô cùng thâm ảo!

"Ta, chung quy sẽ có ngày trở lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK