Nướng chín giáo chủ? Việc này quá hung tàn, nếu là người khác nói ra, Nguyệt Thiền khẳng định sẽ trợn mắt, nhưng nếu là Hoang nói ra, tim nàng liền nhảy loạn, không phải hoài nghi, mà là tên gia hoả này vô pháp vô thiên, tuyệt đối nói được làm được.
"Hắc hắc, ha ha ha…" Tào Vũ Sinh xoa xoa tay, bộ dạng hèn hạ, thiếu kiên nhẫn. Trạng thái hưng phấn trông thật rất vô sỉ.
Tào mập hoàn toàn không đợi nổi nữa, rất muốn lập tức nhìn thấy Hoang xuất thủ, chứng kiến một sự kiện trọng đại.
Nguyệt Thiền không phụ sự mong đợi, nàng đứng đó trợn mắt nhìn hai người này, không còn gì để nói nữa.
"Đi, đi trước dẫn đường đi, đi săn mồi!" Thạch Hạo vẫy vẫy tay, để cho Tào mập dẫn đường, muốn đi đại khai sát giới, tổ chức một lần đại yến thịt nướng.
"À, nơi này là Hư Thần Giới, có thể ăn đồ sao?" Tào Vũ Sinh hoài nghi dù sao đây cũng không phải là thế giới thực, tuy rằng cơ thể chân thật, hiện tại y cũng rất kích động, nhưng cũng chưa tới mức mất đi lý trí.
"Yên tâm, vẫn có mùi vị, có thể ăn, ăn được, ăn rất là ngon nữa." Thạch Hạo vỗ vai y nói.
Tào mập vừa nghe trong lòng liền biết tên này khẳng định đã từng làm qua những chuyện như vậy, tuyệt đối không phải là lần đầu, đã là thói quen rồi.
Y lập tức cười lớn, khuôn mặt nhúc nhích, hai mắt híp lại, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
Từ bản chất mà nói, đây là một tai hoạ hại, chỉ sợ thiên hạ không loạn, hiện tại Hoang lại xuất hiện, y tự nhiên kéo theo tên bạn già có chiến lực vô địch trong đồng giai đi đại náo một phen.
Nguyệt Thiền nhất thời không nói nên lời, luôn cảm thấy hai tên khốn này đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu, một bộ dạng không giống người tốt chút nào.
"Đi, đi, đi!" Tào Vũ Sinh dẫn đường, nhanh chóng đi vào trong đầm lầy, tuy rằng tìm không thấy lối ra, nhưng trong một phạm vi nhất định, y vẫn còn chưa hoàn toàn lạc đường.
Bởi vì, ngươi từ thượng giới xuống đều bị nhốt vào trong một khu vực, vẫn chưa hoàn toàn phân tán.
"Ân, huynh đệ, nơi này!" Trên đường, bọn họ nhìn thấy Thiên Giác Nghĩ đang vận khí ở phía không xa, oán niệm rất lớn.
Thạch Hạo ha ha cười, chia cách mấy chục ngày, gặp lại ở nơi này, hắn rất là cao hứng.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn lại ngưng cười, một câu nói của Thiên Giác Nghĩ làm hắn tức muốn điên lên.
"Tên xấu xí này là ai. Các ngươi tại sao lại đi cùng hắn, ta cảm thấy xấu hổ khi đi chung với các ngươi." Thiên Giác Nghĩ kim sắc hếch mũi ngước mắt lên nói. Bởi vì không lâu trước nó mới đại náo với người của Tiên vực, rất là không vui, suýt tí nữa đánh nhau sống chết, đang một bụng đầy nộ khí, gặp Thạch Hạo đang ở bộ dạng miệng rộng đầy răng nanh, liền trực tiếp mở miệng mỉa mai.
Bùm!
Thạch Hạo không nói hai lời, đi lên vỗ ra một chưởng, va chạm với nó.
"Khí lực lớn như vậy!" Thiên Giác Nghĩ kinh hãi, hiện tại nó đã hoá thành nhân hình, là một thiếu niên kim phát, dùng sức vung hai cánh tay, nghiến răng đối kháng.
Nhất mạch Thiên Giác Nghĩ, được xưng là loài có sức lực mạnh nhất, đứng thứ nhất thứ nhì giữa các loại chủng tộc, nhục thân vô cùng mạnh mẽ!
"Ngươi là… Hoang!" Nó rất nhanh liền tỉnh ngộ, khí lực lớn như vậy, lại sống ở hạ giới, bên cạnh còn có Tào Vũ Sinh và Nguyệt Thiền, ngay lập tức thể hiện rõ là ai rồi.
Bởi vì, từ khi nó xuất đạo tới giờ, có thể so tài với nó trên phương diện khí lực không có mấy ai, mục tiêu trước mắt này thì quá rõ rồi
Sau khi biết được đây là Thạch Hạo, Thiên Giác Nghĩ vô cùng kích động, sau đó lại biết được bọn họ muốn đi làm gì, tên gia hoả này so với Thạch Hạo càng bạo liệt hơn, càng hung tàn hơn. Nó kiến nghị nướng luôn mấy người của Tiên vực.
"Ân, đúng rồi, ta vừa rồi nhìn thấy một con Chân Long, có lẽ là Xích Long thuần huyết, đáng tiếc, chớp mắt liền biến mất, không kịp đuổi theo." Thiên Giác Nghĩ nói, đề nghị hắn nướng luôn con Chân Long đó.
Nhất mạch này của bọn họ, năm xưa từng tranh hùng với Chân Long, tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất tộc, rất là kịch liệt, đối với khí tức của đối phương có một chút mẫn cảm trời sinh.
"Đừng ăn, đó là đồ đệ của ta." Thạch Hạo nói.
Điều này khiến bọn họ nhìn nhau, rất là kinh ngạc, mới chia tay có bao lâu, tên gia hoả này đã thu một Chân Long làm đệ tử, thật là không đơn giản, hạ giới này quá tà môn rồi.
Huyết vụ phiêu lãng, lượn lờ bên trong đầm lầy, khiến cả khu vực này quá quỷ dị, nơi nào cũng là màu đỏ.
Sâu bên trong khu đầm lầy, cũng có một số cổ thụ, bất quá rất là thưa thớt, cách xa nhau một khoảng. Chỉ là bọn chúng lại cao đến lạ thờng, giống như là một ngọn núi.
Cảnh tượng trên đó rất khủng bố, mỗi cây đều treo một số hài cốt, không biết đã chết bao nhiêu vạn năm rồi.
"Đây là nơi nào?" Một đám người thượng giới tụ tập cùng nhau, đang thương lượng làm sao đi thoát ra ngoài.
"Trong thế giới tinh thần, có khu cổ địa đầy máu tanh như vậy, khiến cho mọi người khó hiểu, khu vực này tồn tại rất lâu rồi sao." Phó giáo chủ của Thiên Quốc nói.
Lão đối với loại huyết khí này tương đối mẫn cảm, bởi vì là Phó giáo chủ chuyên về việc ám sát, hành tẩu trong hắc ám, quanh năm sống cùng với máu và xương.
"Đây là chiến trường Chí Tôn, đã từng có tuyệt thế cao thủ triển khai đại chiến bằng tinh thần, có kẻ táng thân ở nơi này, người chết cũng không ít." Một vị sinh linh của Tiên Điện nói.
Đây là nhân vật số hai của Tiên Điện, giáo này có một lão Chí Tôn đã sống rất lâu rồi. Ngoại trừ Tàn Tiên mạnh nhất, xếp sau là lão Chí Tôn rồi tới nhân vật trước mắt này.
"Nơi này thậm chí có ý thức Tiên đạo, có Chân Tiên rơi rụng, có những mảnh vỡ của Tinh Thần thuộc cấp bậc Bất Hủ!" Có người khác nói.
…
Thạch Hạo bọn họ một đường đi tới, ở phía xa đã nhìn thấy đám người này!
Trên đường đi, bọn họ lại gặp được Yêu Nguyệt công chúa, Trường Cung Diễn, còn có Xích Long Cát Cô, đều tụ lại đi cùng nhau.
"Còn có người nào xuống đây không?" Sau khi Thạch Hạo hỏi rõ, hắn liền bắt đầu lẩm bẩm: "Hai vị lão gia tử, hai người nghe thấy không, ta miêu tả bộ dạng của mấy người cho hai vị thấy, làm phiền chiếu cố bọn họ giùm ta."
Hắn vẫn còn sợ khu đầm lầy này quá cổ quái, sẽ ép những bạn bè cũ của hắn vào tuyệt cảnh, muốn nhờ Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia giơ cao đánh khẽ, chiếu cố đám người đó.
"Đợi ở nơi này, mình ta qua đó được rồi." Thạch Hạo bảo mọi người dừng bước, tránh ở phía xa xa. Nếu không mà trực tiếp qua đi như vậy, thân phận của hắn sẽ lập tức lộ ra.
Hắn còn chưa muốn đi thượng giới, còn muốn ở ẩn, không hy vọng tháng ngày yên tĩnh sau này bị phá vỡ.
Trên đường đi tới đó, hắn nghe được một số lời nói của đám người đó.
"Hạ giới này thật là quỷ dị, có chút môn đạo, chúng ta làm sao mới có thể đi ra ngoài?"
"Thật là đáng tiếc, lần này xuống đây, không chỉ không làm rõ được đại hung ở hạ giới có phải là Hoang không, tự thân chúng ta cũng gặp phải phiền phức."
"Hắc, nghĩ cũng không cần phải nghĩ nữa, Hoang chắc chắn sẽ bị phế không có gì bất ngờ cả, ta chỉ là không hiểu lắm, rốt cuộc là người nào xuất thủ, lẽ nào thật sự có hậu đại của Chân Long?" Người của Tiên Điện lộ ra vẻ khinh thường, không nhận thấy Thạch Hạo có thể vô sự.
Thạch Hạo vô thanh vô tức, liền như vậy chạy qua.
"Ân, ngươi là ai?" Có người ngạc nhiên hỏi.
"Ta là người đã giao thủ qua với Hoang, nghe các ngươi nói tới Hoang, liền qua đây nhìn xem." Thạch Hạo nói.
"Ồ, ngươi giao thủ qua với Hoang, là địch nhân của hắn, mà ngươi vẫn còn có thể sống sót, không đơn giản a, giao thủ khi nào, hắn hiện tại thế nào rồi?" Có người cảm thấy hứng thú hỏi.
"Hơn mười năm trước từng giao thủ qua, rất lâu không gặp hắn rồi." Thạch Hạo đáp.
"Ha ha…, ta biết mà, Hoang nhất định đã bị phế rồi, nói cái gì thiên tư ngút trời, sao có thể chống đỡ nổi thủ đoạn của Chân Tiên, đây chính là kết cục khi đắc tội với Tiên Điện ta, trở thành phế vật!" Bên cạnh nhân vật số hai của Tiên Điện còn có một vị lão bộc, là người đầu tiên cười lớn nói.
Mấy ngày gần đây, một mực có người chất vấn, cảm thấy Hoang có thể vẫn chưa bị phế bỏ, còn ở hạ giới gây nên sóng gió không nhỏ, còn trấn áp đám người Y Hải, Húc Huy.
Hiện tại, nghe được tin tức như vậy, khiến bọn họ tuyết đối thở phào nhẹ nhõm.
"Lão khốn nạn kia, ngươi cười cái gì?" Thạch Hạo liếc mắt nhìn lão.
"Ngươi nói cái gì, dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi là ai, năm xưa cũng bại dưới tay Hoang, hiện giờ cũng dám càn rỡ với bọn ta. Ngươi có lẽ không biết ta là ai, nói cho ngươi biết chính bọn ta đã phế bỏ hắn đó!" Lão bộc của Tiên Điện hét lên.
"Ha ha, vị đạo hữu này, xin mời qua đây nói chuyện một phen, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Có người mở miệng, là người của Vương gia trên Cửu Thiên.
Đáng tiếc, Vương gia không có cái người gọi là Vương Thập gì đó, y không ở nơi này.
"Ầm!"
Thạch Hạo không chút khách khí, trực tiếp xuất thủ. Một quyền đánh ra, bùm một tiếng. Vị lão bộc của Tiên Điện căn bản không thể tránh né, trực tiếp bị đánh cho nổ tung, chỉ còn lưu lại một cái xương sọ vẫn còn vương máu trên đó, vô cùng thê thảm.
Mọi người đều ngây ra, không nghĩ tới hắn nói xuất thủ là xuất thủ.
"Dám sỉ nhục ta?" Thạch Hạo xoa xoa tay, sau đó thong dong đi về phía trước.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Phó giáo chủ của Thiên Quốc quát.
"Ta chính là đại hung hạ giới trong miệng các ngươi, tuy rằng là địch nhân của Hoang, nhưng đối với các ngươi cũng không có chút hảo cảm nào. Cái tên gọi là Y Hải gì đó, chính là bị ta trấn áp." Thạch Hạo nói.
Khi nghe được những lời như vậy, một đám người đều lông tóc dựng đứng.
Hạ giới quả thật còn có đại hung thần bí sao?
Xích!
Phó giáo chủ Thiên Quốc trực tiếp biến mất, y là sát thủ đỉnh cấp, thực lực cao thâm, muốn tiến vào mê vụ tùy cơ xuất thủ.
Đáng tiếc, tốc độ của Thạch Hạo còn nhanh hơn y, vừa chuyển thân liền đuổi theo, dưới chỗ cũ lưu lại tàn ảnh, tiếp theo một quyền đánh ra, khiến hư không bị gấp khúc.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, phải biết rằng nơi này toàn bộ pháp và đạo cũng không thể thi triển, nhưng sinh linh miệng rộng đầy răng nanh lại mạnh mẽ như vậy.
Bùm một tiếng, phó giáo chủ của Thiên Quốc bị trúng quyền, nửa bên thân trực tiếp bị nổ tung, toàn thân đầy máu, bay ngang ra ngoài, ngã vào trong bùn lầy.